DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông
Chương 92

– “Tống bá bá?”. Mẹ Trần nghi vấn, sau đó liếc mắt nhìn lão công mình một cái

– “Tiểu Lâm, con nói là cha cậu ta?”. Ba Trần trầm giọng hỏi

Trần Lâm gật đầu, “Ân, ngày mai ba mẹ về, bọn con muốn hai bên gặp mặt một hôm”

Mẹ Trần ngồi bên cạnh nửa ngày không nói, đột nhiên mở miệng hỏi, “Ba cậu ta biết chuyện bọn con?”

– “Ân”. Trần Lâm gật đầu trả lời

– “Nói như vậy, nghĩa là ba cậu ta đồng ý?”

Trần Lâm nhìn mẹ một cái, nhìn ba một cái, do dự tiếp tục gật gật đầu

– “Đi a, con trai! Vài ngày trước, con nói thế nào với mẹ? Mẹ nhớ rõ ràng con cam đoan không làm chúng ta bất ngờ, bây giờ là sao đây? Cho chúng ta kinh hỉ? A~!”. Nói xong lời cuối cùng, mẹ Trần cười lạnh hai tiếng

Thái độ của mẹ làm Trần Lâm trong lòng có chút bất đắc dĩ, có chút xin lỗi. Kì thật Trần Lâm không cố ý né tránh chuyện cha Tống Đình Phàm đã biết việc này với cha mẹ, cậu thừa nhận chỉ giản lược giới thiệu về gia đình Tống Đình Phàm. Nhưng Trần Lâm có lí do của mình

Chẳng lẽ ngay khi gặp ba mẹ, cậu có thể thẳng thắn thành khẩn chuyện mình và Tống Đình Phàm, sau đó tiếp tục nói cha Tống Đình Phàm đều đã đồng ý chuyện bọn họ sao? Trần Lâm rất hiểu, nếu cậu nói thế, vậy cậu rất bất hiếu– cậu đang ép cha mẹ đồng ý cho mình. Lí do rất đơn giản, cha mẹ người ta có thể đồng ý, tại sao ba mẹ không thể?

Cầm tay mẹ, Trần Lâm nhẹ giọng, “Mẹ, con không cố ý làm vậy…..”

Ba Trần như hiểu được tâm tình con trai, không nhiều lời, chính là người làm cha này chỉ vỗ vỗ vai con, tỏ vẻ mình đã hiểu

Kì thật, sao mẹ Trần lại không hiểu? Bất quá, mẹ Trần cũng hiểu bây giờ cậu mới nói chuyện cha Tống Đình Phàm, chỉ sợ không chỉ mỗi nguyên nhân kia đi?

Nhìn biểu tình áy náy của con, mẹ Trần thở dài, “Con trai, nhiều…. ngày qua, mẹ cũng hiểu, trong lòng cũng rõ ràng, đứa nhỏ Đình Phàm kia khi mới gặp, mẹ nghĩ không thích hợp sống cùng con. Nhưng vài ngày này nó cùng mẹ và ba con đi du lãm khắp nơi, đi dạo phố mua sắm, đi dùng cơm là có thể nhận ra, mỗi người đều có cách thức của mình. Hơn nữa, đứa nhỏ kia cũng không ngại giới thiệu con với bằng hữu của mình, điểm này, mẹ rất vui mừng. Nói đến hai đứa nhỏ Mục Kiệt Lưu Dụ kia, mẹ cũng biết không phải người bình thường. Nó quan tâm như thế, là muốn nói cho chúng ta biết bản thân có thể chăm sóc con rất tốt, cũng có năng lực bảo hộ không để con chịu tổn thương, chính là muốn cấp cho chúng ta liều thuốc an thần thôi….”

Sau đó, mẹ Trần chuyển hướng, ánh mắt không chút giận dữ, nhìn con, “Mà việc con cam chịu phối hợp thì mẹ không cần nói thêm, hai người các con, một nhu một cường, cuối cùng thế nhưng lại ra đòn sát thủ, mời cha nó đến để bảo đảm, các con làm vậy không phải vì muốn ta và ba con yên tâm sao, đắc, bây giờ mẹ liền nói với con mẹ rất an tâm!”

– “Nhìn thấy cuộc sống thường nhật của hai con, mẹ thầm nghĩ các con thực sự sống rất tốt, chúng ta cũng không còn yêu cầu nào khác, thế nào? Mẹ nói đến đây, con vừa lòng vui vẻ chưa?”. Mẹ Trần vươn tay nhéo nhéo hai má con trai như trả đũa

Mẹ Trần trực tiếp vạch rõ tâm tư cậu và Tống Đình Phàm như vậy, nhất thời, Trần Lâm lại ngượng ngùng. Bất quá, lo lắng đến hình tượng sau này của Tống Đình Phàm, Trần Lâm nghĩ mình dù ngượng thế nào cũng tất yếu nên biện giải hộ hắn, “Mẹ, kì thật anh ấy cũng không phải….”

Trần Lâm vừa nói đã bị mẹ Trần ngắt lời, “Đắc, con còn bao che a, con nghĩ ta và ba con nhìn không ra a, hai người các con mới ngày đầu tiên đã hạ bệ chúng ta!”

– “A?”. Trần Lâm xẩu hổ, chối quanh co, “Mẹ, nào có a….”

– “Không có?”. Mẹ Trần cười nhạt phủ nhận lời con, sau đó lớn tiếng reo lên với Trần Lâm, “Hừ, hai đứa thật thật rất tự tin có thể thu phục chúng ta na! Chúng ta vừa đến Bắc Kinh, không mời ta và ba con đến khách sạn xa hoa dùng bữa, mà thức ăn trong lễ ra mắt, hết thảy đều do Đình Phàm nấu, con trai, con nói xem, tại sao các con làm vậy?”

Không trách mẹ Trần nói vậy, chính là mấy ngày du ngoạn này, Tống Đình Phàm toàn đưa cha mẹ Trần đến những nơi nổi tiếng dùng cơm, lúc đó mẹ Trần liền biết Tống Đình Phàm thực sự rất có tài độ thế, lợi dụng thời cơ, nói trắng ra, là dùng thuật công tâm

Trần Lâm bị mẹ Trần hỏi đến xấu hổ, cầu cứu nhìn ba Trần, nhưng viện binh còn chưa đến, mẹ Trần lại tiếp tục, “Con cũng đừng nhìn ba con, ông ấy chắc chắn nghĩ như mẹ! Còn có a, lúc đến nhà các con, con lại khen ngược, trái một câu con thường ở ban công làm gì, phải một câu con thường làm gì trong thư phòng, thế nhưng con mang mẹ đến buồng vệ sinh của hai con, mẹ con lúc ấy chỉ biết trợn trắng, nhìn không ra đồ dùng đầy đủ của các con a?”

Mẹ Trần càng nói càng kích động, càng nói càng lớn tiếng, nói đến Trần Lâm đỏ mặt tía tai, ba Trần ngồi bên cạnh cười không ngớt

Quả thật, lúc đó Trần Lâm nói là dẫn mẹ Trần đi ‘giới thiệu vắt tắt’ một chút về ngôi nhà trên lầu kia, nhưng là muốn gửi gắm ý tứ đến mẹ, cậu không nghĩ mẹ không nhận ra tâm tư này đó của mình, chính là, mẹ lại nói thẳng toạc ra như vậy, cậu không còn đường chối cãi

Mẹ Trần nhìn mặt con hết trắng lại đỏ, âm điệu cuối cùng cũng dịu xuống, Trần Lâm đương nhiên biết đợi thời thế, thu hoạch quả chín, vội vàng ôm vai mẹ Trần, nũng nịu, “Mẹ, con biết không thể gạt mẹ chuyện gì mà…..”

– “Là con lòng dạ hẹp hòi, con biết sai rồi…..”

Giọng nói mềm mại ôn nhu của con trai với mẹ Trần mà nói, đương nhiên là một loại hưởng thụ a. Kì thật mẹ Trần biết vừa rồi mình ‘nhanh mồm nhanh miệng’ chỉ vì muốn trêu ghẹo con thôi. Ngẫm lại xem, làm mẹ, nhìn con lao lực gian khổ giữ gìn tình yêu của mình, mà tình yêu này lại được nửa kia ái mộ bảo hộ, toàn lực gánh vác, sẻ chia. Người làm mẹ như nàng sao có thể không vui?

Mẹ Trần nhìn con trai nũng nịu, cảm thấy vui sướng, buồn cười nói, “Được rồi, được rồi, con trai, mẹ không đùa với con nữa, nói cho con biết, chuyện con và Đình Phàm mẹ và ba con không nghĩ gì khác, nhưng con và Quang ca của con….”

Mẹ Trần nhìn Trần Lâm đột nhiên biến sắc, liền tự trách mình nhanh nhảu đoảng

Mấp máy môi, Trần Lâm nhỏ giọng, “Mẹ, mẹ…. làm sao biết?”

– “Bổn, lần này đến Bắc Kinh, con kể cho mẹ nghe chuyện vài năm gần đây, mẹ thoáng nghĩ lại, liền hiểu được. Mùng 1 Tết năm ấy ở nhà ta, đứa nhỏ Bá Quang kia đẩy cửa mà đi, chẳng lẽ chỉ vì chuyện con không làm ở cửa hàng mắt kính nữa? Nó thương con từ nhỏ như vậy, con có thể phát triển sự nghiệp, chắn chắn Bá Quang sẽ rất vui, nhưng lần đó lại giận to, thế nhưng dám biểu hiện trước mặt chúng ta, ngẫm lại, lúc đó Bá Quang biết chuyện của bọn con đi…..”

– “Ân, Quang ca đã biết từ lâu…..”. Mẹ Trần đã nói vậy, đương nhiên Trần Lâm cũng liền thừa nhận

– “Đứa nhỏ Bá Quang kia thất thường như vậy, mẹ con cũng không phải kẻ ngốc không hiểu chuyện, hơn nữa sau đó các con rõ ràng bất hòa rất lâu, mẹ muốn hồ đồ cũng không được a…. Trước đến giờ con đều có chủ kiến của mình, mẹ cũng không lải nhải nhiều với con, chính là Quang ca của con từ nhỏ đã chiếu cố con nhiều như vậy, con hãy nghĩ cho cảm thụ của nọ một chút, mẹ nghĩ, thời gian trôi qua, tình cảm của nó có thể phai nhạt, các con làm sao để sau này còn có thể nhìn mặt nhau, biết không?”

Trần Lâm tự nhiên vâng theo lời mẹ, bất quá vẫn là nói vài điều để nàng an tâm, “Ân, con biết phải làm thế nào, mẹ. Con và Quang ca đã sớm nói rõ mọi chuyện, bọn con không bất hòa như mẹ nghĩ, lần trước anh ấy còn đến Bắc Kinh thăm con, bọn con còn ăn cơm cùng nhau mà”

– “Ân, vậy thì tốt, các con có thể trở lại như xưa, chúng ta đương nhiên cũng sẽ không lo lắng thêm”

Ba Trần vẫn ngồi bên cạnh nghe hai mẹ con nói chuyện hợp thời mở lời, xem như chấm dứt đề tài. Kì thật, vừa rồi nói ra chuyện Trương Bá Quang, cũng không phải ba Trần không muốn nói, chỉ là có vài việc nữ nhân nói ra, vẫn tiện hơn nam nhân

– “Tiểu Lâm, ba cũng không còn gì muốn nói, việc nên nói mẹ con đều nói cả rồi”. Nói xong ba Trần liếc nhìn lão bà, hiển nhiên ba Trần muốn ám chỉ phạm vi ‘nên nói’ của lão bà rất rộng, haha

– “Ba chỉ nói một câu, ba mươi năm trước xem cha kính con, ba mươi năm sau xem con kính cha, ba sẽ đợi hai đứa con và Đình Phàm kính hiếu với ta và mẹ con a, hahaha…..”

Tiếng cười ba Trần thư lãng đến vậy, giọng điệu ôn hòa làm Trần Lâm vừa cảm động vừa cảm kích

Khi một nhà ba người còn đang nói chuyện, Tống Đình Phàm đã đưa Tống lão đầu nhi đến nhà

Trưởng bối hai bên vừa gặp mặt, vì khúc mắc lớn nhất đã được giải khai, đương nhiên sẽ không có gì bất hòa. Kết quả là, ba trưởng bối ngồi cùng nhau, tán gẫu đến khí thế ngất trời, liền vất hai diễn viên chính sang một bên không quan tâm

Chính là khi ba Trần mẹ Trần nghe được câu “Nếu người nó yêu không phải Trần Lâm, căn bản tôi sẽ không dễ dàng đồng ý việc này” của Tống lão đầu nhi, trong lòng vừa kinh nghi vừa kinh ngạc. Tuy bọn họ biết con trai mình không kém cỏi, cũng xứng đôi với Tống Đình Phàm, nhưng thật không ngờ con trai còn được Tống lão đầu nhi đánh giá cao như vậy. Điều này làm mối nghi ngờ trong lòng ba mẹ Trần được trấn an rất nhiều

Kì thật, sau khi gặp Tống lão đầu nhi, ba mẹ Trần mới biết gia đình Tống Đình Phàm rốt cuộc gia thế ra sao, gia đình như vậy, tiền không phải là vấn đề, quyền mới là điều quan trọng

Cuối cùng, mọi người vẫn là ở nhà dùng cơm, không thể nghi ngờ gì, là Tống Đình Phàm nấu

Đến khi đồ ăn chuẩn bị xong xuôi lên mâm, mọi người chợt nghe Tống lão đầu nhi không biết vô tình hay cố ý, cảm khái, “Đây là lần đầu tiên tôi được nếm tay nghề của tiểu tử kia”

Tống Đình Phàm chau mày, từ chối cho ý kiến; Trần Lâm phải giảng hòa, trái một câu–Tống bá bá, ăn cá đi, món này là sở trường của Đình Phàm; phải một câu–Tống bá bá ăn canh, Đình Phàm nấu rất ngon

Làm ba mẹ Trần ngạc nhiên ngồi bên cạnh nhìn, thật sự không tưởng tượng được, con trai cùng Tống lão đầu nhi thoải mái như vậy, lại nhìn ánh mắt Tống lão đầu nhi nhìn Trần Lâm, yêu thương đến nguy! Lúc này, cha mẹ Trần mới ý thức được những lời vừa rồi, không phải đánh giá quá cao, cũng không phải quá khách sáo mà là chân thành thực lòng

Vì Trần Lâm khéo léo dẫn dắt đề tài, không khí bàn cơm rõ ràng lại bắt đầu sôi nổi, ba vị trưởng bối tiếp tục một ít đề tài còn dang dở, nói chuyện Tống Đình Phàm trưởng thành a, tâm sự thời thơ ấu của Trần Lâm a, hai vị phụ thân lại cùng nhau uống trà, trao đổi kinh nghiệm xử thế a, bàn chuyện nhân sinh a…. Dần dần, buổi gặp mặt trở nên thân tình như vậy, hòa hợp như vậy!

Ăn xong cơm chiều, tất nhiên không thể để ba vị trưởng bối động tay giải quyết hậu quả, nên chỉ có thể là Trần Lâm và Tống Đình Phàm rửa chén bát. Trần Lâm mang hoa quả cho ba người xong, liền lấy cớ vào bếp giúp Tống Đình Phàm mà thoát thân. Cậu thật ra cũng có điểm ngượng ngùng khi nghe Tống bá bá khen ngợi mình, mà mẹ Trần cũng không chút khiêm tốn tiếp chuyện a!

Vào bếp, Trần Lâm nói là giúp Tống Đình Phàm dọn rửa, nhưng thực ra lại đang làm gì?

Tống Đình Phàm thấy Trần Lâm lười biếng tựa vào cửa, bắt chéo chân, trên tay còn quả táo cắn dở, có chút bất đắc dĩ nói, “Em không giúp thì cũng đừng đứng đây choáng chỗ đi?”

Trần Lâm đắc ý dào dạt, không quan tâm chi, “Bọn họ ngồi ngoài đó nói chuyện, em cũng không làm gì được a!”

Tống Đình Phàm nghiêng tai nghe cuộc đối thoại trong phòng khách, vừa lúc nghe Tống lão đầu nhi nói, “Lúc trước a, mỗi lần Trần Lâm đi uống trà cùng tôi đều lo lắng chu đáo tất cả, cũng không chê tôi già khó tính a, haha….”

Tống Đình Phàm tà mắt nhìn Trần Lâm, còn chưa kịp nói gì, liền nghe mẹ Trần nói, “Đúng vậy, Lâm Lâm nhà tôi từ nhỏ đã vậy rồi, đáng yêu, haha…..”

Mẹ Trần tiếp tục nói, nhưng hai người trong bếp đã có biểu tình không giống nhau!

Tiếp tục tà mắt nhìn Trần Lâm, Tống Đình Phàm thoáng đến gần cậu, tựa tiếu phi tiếu. Trực giác mách bảo Trần Lâm không ổn, muốn tránh, chỉ có thể tựa sát người vào cửa, chỉ nghe thanh âm trầm thấp chậm rãi nói, “Em trốn trong bếp, vì da mặt mỏng không quen nghe bọn họ khen ngợi, hay……..”. Nói nửa câu, Tống Đình Phàm tạm dừng, hơi thở ấm áp phun vào làm mặt Trần Lâm nhột nhạt, cậu ngượng muốn chết, trong lòng cũng biết câu tiếp theo của hắn sẽ không hay ho gì, cậu vẫn bất động, người nọ đã đem lời còn lại nhẹ nhàng chậm rãi hộc ra, “Hay là nghe tiếng ‘Lâm Lâm’ kia làm em có ý nghĩ khác?”

“Oanh!”. Trần Lâm cảm thấy người nóng lên, hai má cũng bắt đầu nổi nhiệt

Vươn tay đánh người trước mắt, thẹn quá hóa giận, “Anh….. Anh nói gì a……”

Cùng với tiếng cười Tống Đình Phàm trầm thấp mê hoặc, hai người đều hiểu bọn họ đang nghĩ đến việc gì–Tống Đình Phàm chỉ những khi tình cảm mãnh liệt qua đi, ôm cậu đi tắm mới ôn nhu vô cùng thân thiết gọi cậu là ‘Lâm Lâm’

Phút chốc, Trần Lâm có chút ảo não giận dỗi mẹ Trần, thường ngày mẹ không gọi mình như vậy, sao hôm nay lại đột nhiên gọi thế kia!

Trần Lâm tức giận xoay người muốn rời đi, vừa vặn mới động đậy, đã bị Tống Đình Phàm ôm cổ, tuy bàn tay người nọ còn ẩm ướt, nhưng Trần Lâm liền cảm giác cánh tay đang xâm nhập thắt lưng mình kia dùng sức nhường nào, bá đạo nhường nào

Trần Lâm cười, thả lòng người, mặc Tống Đình Phàm ôm chặt lấy, bên tai còn nghe giọng nói mềm mại của người nọ, “Bây giờ em có thể còn gánh nặng nào không?”

Biết Tống Đình Phàm ám chỉ điều gì, Trần Lâm lại nhìn ba trưởng bối đang vui vẻ hàn huyên trong phòng khách, nét cười trên mặt càng sâu sắc, càng sâu sắc….

Cậu hiểu vòng tay này của Tống Đình Phàm ẩn chứa mọi thâm ý–có thể thuận theo tự nhiên như thế, nước chảy thành sông tràn đầy hạnh phúc cùng chúc phúc. Bọn họ đã đủ mãn nguyện

Đọc truyện chữ Full