DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông
Chương 99: Ngoại truyện 2: Rốt cuộc ai lỗi (3)

Tống lão đầu nhi gọi điện đến, thời gian không sớm không muộn, vừa vặn tivi vừa phát tin tức thời sự trong ngày, 7 giờ đúng

– “Đang ở nhà a”. Ngữ khí bình thản, không hoãn không vội 

– “Ân”. Tống Đình Phàm vừa trả lời, vừa lau tóc, hắn mới tắm xong

– “Vậy, gần đây sao không ghé về chơi, bận sao?”

– “….Vài ngày nữa nhất định sẽ về một chuyến”. Tống Đình Phàm không trực tiếp trả lời câu hỏi

– “Ân, vậy về đi”

– “Biết”

—–Yên lặng vài giây—-

– “Ngô, khụ…..”. Tống lão đầu nhi với tính kiệm lời này của con, thật là có chút bất đắc dĩ, trong lòng bắt đầu hối hận đã gọi cuộc điện thoại này

Tống Đình Phàm dừng tay đang lau tóc, “Ngài có việc?”

Không đợi người kịp trả lời, sau đó đăm chiêu bổ sung, “Trần Lâm đang tắm rửa, không nói chuyện điện thoại được”

Bên kia Tống lão đầu nhi vừa nghe lí do thoái thác này, hai mày đều dựng đứng cười nhạo, Trần Lâm đang tắm rửa?! Tắm rửa?!

A~! Haha~! Vậy người đang ngồi trong phòng khách nhà mình xem thời sự, là ai? Không phải Trần Lâm, là quỷ a?!

Không muốn tiếp tục giằng co đánh Thái Cực quyền với con trai, Tống lão đầu nhi trực tiếp vào đề, “Vậy con ghé nhà ta, mang Trần Lâm đang ngồi trong phòng khách xem thời sự về nhà con so sánh, xem người nào mới là Trần Lâm thật!”

– “Ba”. Điện thoại trực tiếp bị ngắt

Tống Đình Phàm há hốc, cẩn thận suy nghĩ câu cuối cùng kia của Tống lão đầu nhi, hắn cơ hồ dùng tốc độ tên lửa thay quần áo, cầm chìa khóa xuất môn. Ngay cả tóc cũng chưa kịp chải

– “Tống bá bá, chương trình thời sự vừa mới bắt đầu, phần điểm tin nổi bật vừa chấm dứt”. Trần Lâm vừa thấy lão nhân không ngồi bên cạnh đã trở lại, liền mở miệng thuyết minh

– “Ân, hảo hảo, haha….”. Mắt Tống lão đầu nhi cười híp thành mị tuyến

Lão nhân vừa ngồi xuống, Trần Lâm mang một tách trà vừa pha cho ông, trà này tốt cho tiêu hóa, lần trước cậu và Tống Đình Phàm mang đến một hộp, rất tốt cho sức khỏe lão nhân. Trần Lâm ở ngốc vài ngày trong nhà Tống lão đầu nhi, cơ hồ mỗi ngày đều pha trà sau bữa ăn cho ông

Tống lão đầu nhi mỗi ngày đều phải xem thời sự, với thói quen này, Trần Lâm không chán ghét, ngược lại còn nghiêm túc biến đó thành thói quen thường nhật của mình. Nhưng, hai người cùng ngồi xem thời sự, vẫn có thể nhìn ra Trần Lâm là khách nhân

Gọi điện thoại xong, Tống lão đầu nhi thường xuyên dò xét Trần Lâm, ông thực không hiểu được, tiểu hài nhi có tính tình tốt đẹp như vậy, tại sao lại dây vào đứa con mặt lạnh của mình? Hơn nữa cậu còn rất hiếu thuận a

Lúc Tống Đình Phàm đến, chương trình thời sự vừa kết thúc. Hắn bước vào phòng khách, có thể rõ ràng nghe được nhạc hiệu kết thúc chương trình, bao năm vẫn tiếng nhạc không chút thay đổi

Cùng nhạc hiệu kết thúc, hắn thậm chí còn nghe giọng nói 10 ngày nay chưa nghe lại chậm rãi vang lên

– “Tống bá bá, trà nguội rồi, bá bá đừng uống, để con đi pha tách mới, Đình Phàm khi mua loại trà này đã hỏi thầy thuốc nam, nói nếu uống trà lạnh, sẽ không tốt……..cho dạ dày…….”

Trần Lâm nói một phen, khi cậu vừa đứng lên, quay đầu, lời nói cuối cùng khi thấy Tống Đình Phàm, nhỏ lại

Tống lão đầu nhi không cần đứng lên, nghe âm điệu Trần Lâm thay đổi, cũng biết ai tới

Trần Lâm nắm chặt tách trà trong tay, hạ mắt, mở miệng hỏi trước, “….Anh về rồi? Em nói với Tống bá bá anh đi công tác ở thành phố X, mới vài ngày…..đã về a”

Tống Đình Phàm im lặng chau mày nhìn cậu, đi công tác? Cậu ấy nói với lão đầu nhi như vậy?

Xem ra, người này còn chưa biết lão nhân là người tiết lộ thông tin. Lão nhân kia phỏng chừng đã sớm nhìn thấu vấn đề, cậu còn nói hắn đi công tác?

Tống Đình Phàm có chút vô lực muốn phủ định, nhưng lại không có can đảm làm vậy, không đành lòng vạch mặt Trần Lâm, chỉ phải theo cậu, mơ hồ trả lời một câu, “Anh…..vừa mới về”

Tống lão đầu nhi ngồi ở sô pha xem hai người diễn trò một hồi, muốn cười to nhưng lại cố gắng kìm chế

Cuối cùng, ông hơi vô lực liếc nhìn con mình, nói câu, “Đi thành phố X có mua quà cho ta không. Đặc sản của nơi đó là bánh xốp quy, lâu rồi ta chưa nếm lại”

Đạm mạc nhìn lão đầu nhi, mắt Tống Đình Phàm rõ ràng mang ý cảnh cáo, ngài, đừng cố ý gây sự!

Tống lão đầu nhi không sợ liếc trả hắn, một tia khẩn trương đều không có. Thiết, chẳng lẽ lại sợ tiểu tự này phản biện mình? Hừ, cũng không ngẫm lại sai sót của mình chút đi. Người, là do ông thu lưu

Cha con hai người như vậy, Trần Lâm có chút khẩn trương sợ Tống Đình Phàm nói lộ miệng, phải biết rằng mười ngày nay cậu ở nhà Tống lão đầu nhi với li do Đình Phàm đi công tác, mình đến ở với lão nhân cho vui mà thôi

Vội vàng liếc nhìn Tống Đình Phàm, Trần Lâm có chút chờ mong

Cũng may, Tống Đình Phàm không làm cậu thất vọng, “Lúc này không mang, lần sau sẽ mang cho ngài”

– “……Bất quá, thứ kia cũng không cần thiết, ngài tuổi cao, vẫn là không ăn tốt hơn”

– “Đình Phàm…”. 

Trần Lâm quát, người này sao có thể như thế, nói chuyện cũng nói không tử tế, còn cố tình thêm câu sau vào làm gì?!

Tống lão đầu nhi bị nửa câu sau làm cho tức chết, đứa nhỏ không hay ho này, mình có ý tốt còn cố tình làm xấu mặt mình? Sớm biết thế đã không gọi điện, để hắn tiếp tục sốt ruột đi! Nếu không phải vì Trần Lâm, ông thèm quản!

Không muốn xem hai đứa nhỏ tiếp tục diễn trò, cũng không muốn để Trần Lâm bị dẫn đi, Tống lão nhân vờ đứng lên, mở miệng, “Nếu đã về, đêm nay ở lại đây đi, ngày mai hãy về”

Nói xong lại ngồi trên sô pha, “Úc, đúng rồi, Trần Lâm vẫn ở phòng con, ta nghĩ cũng không cần dọn dẹp”

Tống lão đầu nhi chắc chắn, với tính cách Trần Lâm, đêm nay khẳng định sẽ ở lại, cậu ở lại, ai kia cũng không đi được. Ông không tin mình không giữ Trần Lâm lại được. Cứ như vậy, thiết, hai người không thể về nhà mình, xem đứa nhỏ con mình còn làm được gì!

Nói hết lời, ngồi xuống, Tống lão đầu nhi không để ý hai người nữa

Trần Lâm pha tách trà mới cho lão nhân, Tống Đình Phàm đơn giản vờ như không việc gì, ngồi trò chuyện thêm với ông chốc lát, rồi chủ động về phòng trên lầu. Cậu cũng không xem nhẹ ánh mắt người nọ khi bước lên lầu, giờ này khắc này, dù thế nào, cậu cũng phải cấp người kia chút mặt mũi, dù sao vừa rồi người ta cũng nói đỡ giúp cậu

Nhiều ngày qua Trần Lâm vẫn ở nhà Tống lão nhân, ngủ trong phòng Tống Đình Phàm. Phòng này, cậu và Tống Đình Phàm thỉnh thoảng về thăm sẽ ngủ lại đây, nhưng nhiều năm qua, tình huống bọn họ ngủ lại ngoài Tết âm lịch, rất hiếm khi, cho nên cơ hội cùng ngủ trong phòng này, cơ hồ chỉ đếm được trên đầu ngón tay

Hai người ít nhiều vẫn chú ý, dù sao trước mặt lão nhân, hai nam nhân luôn, ách, ngủ cùng nhau, vẫn là có chút quái. Vì quan tâm cảm nghĩ lão nhân, Trần Lâm mỗi lần ngủ lại đều suy nghĩ kĩ càng, có thể không ở sẽ không ở

Tuy việc này không là gì với Tống Đình Phàm. Bất quá vì chiều theo ý Trần Lâm, hắn nhiều lần nhượng bộ đồng ý cậu

Trần Lâm lên lầu, cửa phòng không đóng, xuyên qua khe cửa có thể tinh tường thấy người nọ cúi đầu bên mép giường, đang đọc gì đó

Chậm rãi nhẹ nhàng tiến vào, cậu tiện tay đóng cửa lại

Tống Đình Phàm nghe tiếng động, ngẩng đầu lên, cuối cùng có thể hảo hảo nhìn thấy người biến mất không chút tin tức 10 ngày liền

Tựa hồ không ốm, mi mắt dưới cũng không có vẻ mệt mỏi, sắc mặt rất hồng nhuận, thân hình vẫn thon thả mà không đơn bạc như cũ. Chính là kiểu tóc khi bỏ nhà trốn đi, lúc này xem ra cũng thuận mắt hơn nhiều. Đánh giá một chút, Tống Đình Phàm liền biết vài ngày nay, ít nhất, cuộc sống vật chất người này không quá tồi

Hai người đối mặt, Tống Đình Phàm cố chấp im lặng, hơi hơi vội vàng che lấp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. So về tính nhẫn nại, Trần Lâm không phải đối thủ, vài giây sau, cậu vội vàng dời mắt

Tống Đình Phàm mở miệng trước, “Lại đây đi”

Trần Lâm thoáng cảnh giác, tiếp tục chột dạ liếc trộm hắn một cái, nhưng vẫn đứng yên

Tống Đình Phàm bất đắc dĩ, thoáng đứng lên, Trần Lâm lại có chút muốn lùi; Tống Đình Phàm sửng sốt, dừng lại, chỉ có thể tiếp tục ngồi xuống, sau một lúc lâu, thở dài, “Em sợ gì chứ….”

Cắn cắn môi, Trần Lâm bắt đầu dao động, cậu có chút do dự, vừa muốn vừa không muốn đến gần

Lại mở miệng, Tống Đình Phàm vươn tay, “Em lại đây đi, nhiều ngày như vậy không gặp em….”

Những lời thực bình thản không sợ hãi rồi lại tràn ngập thâm ý, thẳng tắp đánh vào tim Trần Lâm

Giật giật bàn chân có chút cừng ngắt, cậu không biết làm sao đến gần người nọ, mới đến trước mặt, đã bị cầm hai tay, người nọ nâng mi nghênh thị cậu, cậu có chút bối rối muốn động động tay, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt tươi cười an tâm của người nọ, lại bất động

Cầm tay Trần Lâm, Tống Đình Phàm lại lo lắng, bây giờ đã là đầu xuân, tay người này vẫn rất lạnh. Dùng sức xoa bóp hai tay, lại ngẩng đầu cười cười, tầm mắt đảo quanh phòng mình một vòng, cuối cùng dừng lại nơi đầu giường lộn xộn sách báo tạp chí, cười hỏi, “Mấy hôm nay em một mực ở đây?”

Trần Lâm do dự gật đầu, “Ân”

– “Buổi sáng tự gấp chăn?”

Tiếp tục gật đầu, mắt bắt đầu thả lỏng

– “Chăn thì xếp, sao tạp chí sách báo lại bày bừa?”. Tống Đình Phàm buồn cười, ở nhà chăn đều do mình gấp, khó có dịp người này tự tay gấp chăn

Biểu tình Trần Lâm vô tội, có ý muốn biện giải, “Trước khi đi ngủ em đều đọc sách, xếp lại, sẽ quên mất đang đọc đến đâu”

Sách báo tạp chí này cơ bản là trong phòng Tống Đình Phàm, Trần Lâm mỗi khi đọc sánh đều sẽ gấp lại, nhưng trong phòng Tống Đình Phàm tìm không ra bookmark sách, nên mới bày bừa trên đầu giường hắn. *Thật ra mình không biết thanh bookmark trong tiếng Việt dịch thế nào cho chuẩn, nên mình để tiếng Anh luôn^^;;*

Dài dòng phân trần xong, tâm tình Tống Đình Phàm đã tốt hơn nhiều

– “Lão nhân kia cũng không hề vào phòng này? Không biết em bày bừa như vậy?”

Nghe ý tứ chế giễu của người này, Trần Lâm trầm tĩnh, liếc xéo Tống Đình Phàm đã biết còn cố hỏi, “Tống bá bá nào có thời gian vào phòng anh a, mỗi ngày bá bá có rất nhiều chuyện phải làm, cơ hồ cũng không lên lầu”

Tống Đình Phàm gật gật đầu, xem như đáp lời cậu

Cảm thấy bàn tay người nọ có chút lo lắng, vì thế Tống Đình Phàm buông ra, đặt người ngồi đối diện mình, hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, hỏi, “Em nghĩ gì mà lại chạy đến đây?”

Thân thể Trần Lâm cứng đờ, nghiêng đầu sang một bên, không trả lời. Liền hừ hừ hai tiếng trong mũi

Cậu biết người này vừa rồi chế giễu vì muốn mình mất tập trung, hắn thế nào lại không hỏi chút chuyện hôm trước. Cậu lầm bầm

Nhận thấy vòng tay trên lưng siết chặt, Trần Lâm mới chậm rãi đắc ý trả lời, “Ở đây anh mới không tìm ra”

Tống Đình Phàm vùi đầu vào bụng cậu cười, cười đến run rẩy. Người này a, nguy

Trần Lâm nghe hắn cười, ngồi thẳng lưng, khóe miệng cũng cong lên

Tống Đình Phàm đặt cậu ngồi trên đùi, ôm cậu vào lòng, một tay nhẹ nhàng mân mê tóc cậu, ôn hòa mở miệng, “Anh, hôm đó cũng chưa nói gì a….”

Trần Lâm biết đó là hôm nào, thuận tiện để hắn ôm, nhưng ngoài miệng vẫn không hài lòng, “Sao lại chưa nói? Anh không tin em, còn hoài nghi em”. Nói xong, lại hừ hừ hai tiếng

Tống Đình Phàm buồn cười hôn vành tai cậu, “Nào có chuyện như vậy, ai không tin em a”

– “Là anh”

– “Khi nào a….”. Tống Đình Phàm thán

Hắn ngày đó quả thật khi nhìn thấy động tác quá mức thân mật của hai người Trần Lâm và Trương Bá Quang, trong lòng không phải không có tư vị, nhưng sau đó nghĩ lại, cũng hiểu mình quá đáng

Hắn hiểu rõ, Trần Lâm thực sự có thể làm gì với Trương Bá Quang. Chuyện lần đó, dù lòng hắn 100% không thoải mái, nhưng cũng hiểu rõ 100%, chắc chắn hai người không có gì

Hắn rất tin tưởng Trần Lâm. Sao có thể hoài nghi cậu điều gì

– “Khi nào cái gì, anh không thấy ngày đó anh quá đáng sao, cơm cũng không nấu cho em ăn, nói chuyện cũng không chịu nhìn em, kì hơn nữa, em hỏi ba câu, anh mới đáp một câu, đã thể còn ậm ừ, anh nói đó là ý tứ gì đi?”

Người càng nói càng kích động, muốn thoát khỏi vòng tay Tống Đình Phàm, “Úc úc, đúng rồi, đúng rồi, ngay cả chén bát cũng không rửa, liền như vậy bày bừa, anh không phải bày cho em xem, thì anh bày cho ai xem a anh….”. Cũng may Tống Đình Phàm cố sức ôm chặt

Trần Lâm bùm bùm oán giận, nhưng đều là thật, Tống Đình Phàm muốn bào chữa cho mình cũng không thể

Cúi đầu chặn miệng người đang nói trong lòng, bá đạo hôn môi, Trần Lâm vài lần muốn giãy dụa, nhưng chậm rãi cảm thấy một tia hàm xúc muốn giải thích trong nụ hôn kia, cậu khuất phục. Thuận tiện hé miệng, để người nọ tiến vào đảo lộn một phen

Vừa hôn xong, Trần Lâm vùi đầu vào bả vai Tống Đình Phàm thở dốc. Tống Đình Phàm chậm lại, một chút lại một chút nhẹ nhàng lướt qua mắt, chóp mũi, khóe miệng cậu

– “Vậy em nói cho anh biết đi, ngày đó em tại sao lại dựa gần Trương Bá Quang như vậy? Dán cùng một chỗ làm gì?”. Tống Đình Phàm kề đầu bên tai Trần Lâm, hơi thở phun lên cổ cậu

Trần Lâm bị hơi thở hắn làm cho run rẩy, lại ngẩng đầu liếc mắt, “Anh hôm đó thấy ít nhiều bao nhiêu a anh?”

– “Đều thấy hết”. Tống Đình Phàm bình tĩnh gạt cậu, tay đặt bên hông cậu tựa hồ muốn làm gì đó

Trần Lâm nhăn mặt chun mũi, bĩu môi, “Đều thấy hết mới lạ”

Sau đó lại ai oán trong lòng, “Nếu đều thấy hết, em sợ anh đau lòng không kịp, làm gì có chuyện bày ra thái độ như thế a”

Đọc truyện chữ Full