DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạc Hà Đen
Chương 43

Dưới nỗ lực giao tiếp của Tinh Tế, tin tức Trạm Tuyền bị thương nặng và Khuất Hàn bị tạm giam tạm thời chưa bùng nổ. Tuy nhiên, giấy không gói được lửa, chuyện lần này quá mức nghiêm trọng, tất cả mọi người đều hiểu rõ, tối đa là ngày mai sẽ gây xôn xao dư luận.

Lòng Milk nóng như lửa đốt mà liên hệ Trình Kinh Nguyên. Đối phương sau khi nghe chuyện xảy ra thì không nhiều lời vô ích, chỉ nói chuyện của Khuất Hàn chính là chuyện của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để Khuất Hàn phải ngồi tù.

Milk thở phào nhẹ nhõm, trong lòng trở nên lạc quan. Hành động và việc làm của nghệ sĩ đều được công chúng đặc biệt quan tâm, sự kiện lần này không chỉ ảnh hưởng không nhỏ đến nhóm Bạc Hà Đen mà còn gây thiệt hại lớn cho cả tập đoàn Tinh Tế, thậm chí toàn bộ làng giải trí. Mọi người càng ngày sẽ đặt câu hỏi về nhân phẩm của nghệ sĩ, sở an ninh và viện kiểm sát xử lý chuyện này cũng bị quan tâm đến từng cử động, dưới áp lực của dư luận, cộng thêm thái độ không chịu để yên của Phương Hà, cho dù có Trình Kinh Nguyên giúp đỡ, sợ rằng Khuất Hàn vẫn phải đối mặt với chuyện vào tù.

Nghe xong Milk nặng nề kể lại mọi chuyện, Du Vụ, Tô Trạch Vũ và Lê Tử Tịnh đều không dám tin tưởng. Ba người còn chưa tỉnh táo hẳn từ cơn say rượu, vẻ mặt dại ra ngồi trên sofa.

Tô Trạch Vũ hoàn hồn đầu tiên, “Tiểu Tuyền ở bệnh viện nào?”

“Bệnh viện nhân dân.”

“Em ấy bị thương nặng lắm sao?” Lê Tử Tịnh lo lắng hỏi.

“Đều là vết thương ngoài da, không tổn thương gân cốt, nhưng cậu ấy bị shock nặng…” Milk thở dài nói.

Một lát sau Du Vụ gian nan hỏi Milk, “Trung tâm tạm giam cho phép thăm hỏi không?”

“Có thể, sáng sớm anh đã cùng luật sư Lâm đến đó một lần.”

“Cậu ấy… có khỏe không?” Du Vụ lại hỏi.

Milk hiểu ý cậu, “Cậu ấy không sao, anh cả Trình đã sắp xếp toàn diện, không ai dám làm gì cậu ấy.”

“Cậu ấy thật sự có thể đi tù?” Lê Tử Tịnh hỏi.

Vẻ mặt Milk cứng lại, anh gật đầu, “Cậu ấy đã hơn mười tám tuổi, với thương tích của Phương Bách Sam, viện kiểm sát có lý do truy tố cậu ấy tội cố ý tấn công người khác…”

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều im lặng, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ.

Ăn bữa sáng xong, Du Vụ, Tô Trạch Vũ và Lê Tử Tịnh đến bệnh viện thăm Trạm Tuyền.

Tình trạng của cậu rất tồi tệ, cơ thể trở nên đặc biệt mẫn cảm, chỉ cần có người đến gần cậu sẽ lộ ra vẻ mặt hoảng loạn sợ hãi. Bởi lẽ lo lắng cho Khuất Hàn và cảm giác đau đớn tội lỗi, cậu không ngừng khóc lóc.

Mấy người nhóm Du Vụ thấy cảnh tượng này, trong lòng càng thêm khó chịu, mọi người ngẩn ngơ một lát rồi rời đi.

Buổi chiều Milk và luật sư Lâm lần thứ hai đến trung tâm tạm giam thăm Khuất Hàn, luật sư Lâm muốn hỏi lại anh chi tiết sự việc xảy ra hôm đó.

Lê Tử Tịnh nói, “Chúng em cũng muốn đi thăm cậu ấy.”

“Em cũng đi.” Tô Trạch Vũ nói, mặc dù Khuất Hàn là tình địch của cậu ta nhưng mọi người là một nhóm, ở chung lâu ngày sẽ có cảm tình, cậu ta cũng không muốn anh gặp chuyện không may.

Du Vụ im lặng gảy móng tay nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Milk.

Milk vỗ vỗ vai Lê Tử Tịnh, nhìn Tô Trạch Vũ và Du Vụ mà nói, “Anh biết các cậu đều quan tâm đến cậu ấy, nhưng… cậu ấy nói cậu ấy không muốn gặp bất kì ai. Các cậu cũng biết tình tính của cậu ấy rồi đấy, lúc này cậu ấy không cần sự cảm thông và an ủi của các cậu… Các cậu cũng đừng lo lắng, chuyện này ảnh hưởng rộng, công ty nhất định sẽ xử lý tốt sự việc, huống hồ còn có anh cả Trình.”

Ngày hôm sau, đúng như dự đoán, các tiêu đề của bài báo và tạp chí đều là tin Khuất Hàn đánh Phương Bách Sam bị thương nặng.

Công ty sắp xếp cho Du Vụ, Tô Trạch Vũ và Lê Tử Tịnh ở một căn hộ bí mật khác. Trạm Tuyền còn đang dưỡng thương ở bệnh viện, ngoại trừ Milk, luật sư Lâm và Trình Kinh Nguyên, Khuất Hàn không chịu gặp bất kì người nào. Mọi hoạt động của Bạc Hà Đen đều ngừng lại.

Phương Hà vốn định dựa theo cơn gió này triệt để thổi bay Khuất Hàn, nhưng Trình Kinh Nguyên không phải người ăn không ngồi rồi.

Bạn bè của hắn nhiều vô kể nhưng sống chết có nhau chỉ có hai người, Trạm Khê và Tề Lạc. Ba người họ quen biết nhau khi đang làm côn đồ, có chút giống Trần Hạo Nam, Triệu Sơn Hà (Gà Rừng) và Lê Tư (Hạt Tiêu) trong bộ phim Hồng Kông nổi tiếng “Young and dangerous” (Người trong giang hồ).

Sau đó Trạm Khê quay về thành phố D làm ông chủ, họ dần dần ít liên lạc nhưng tình cảm vẫn luôn vững bền. Năm đó Trạm Khê khai trương nhà hàng, một cuộc điện thoại đủ để Trình Kinh Nguyên mang theo hàng trăm anh em đến ăn uống chăm sóc việc kinh doanh.

Trong thời gian niên thiếu của họ, Trạm Khê từng ngăn cản hai lưỡi dao vì hắn, một lần bị thương phổi, một lần bị thương ở thắt lưng. Trình Kinh Nguyên đã từng thề, bất kể Trạm Khê muốn hắn làm gì, dù phải đánh đổi cả mạng sống của hắn, hắn cũng không từ chối.

Tuy nhiên, Trạm Khê chưa từng yêu cầu hắn làm chuyện gì cho anh.

Cứ nghĩ rằng có rất nhiều cơ hội để báo đáp ân tình của anh, hai người còn có vài chục năm làm anh em tốt, Trạm Khê lại bị người đâm chết. Hắn không còn cơ hội đáp lại tình cảm của anh, điều duy nhất hắn có thể làm là chăm sóc tốt ba người em trai của Trạm Khê: Trạm Tuyền, Khuất Hàn và Tiếu Mạc Lý.

Dù chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ bảo vệ họ kỹ lưỡng, huống hồ chuyện lần này vốn là do Phương Bách Sam đầu têu. Trong mắt hắn, Khuất Hàn chỉ là nợ trả nợ mà thôi.

Trình Kinh Nguyên không chỉ một tay che trời ở thế giới ngầm, hai năm nay hắn bắt đầu tẩy trắng phương thức làm ăn buôn bán, có một số dự án hợp tác với Phương Thị. Phương Hà là doanh nhân, hơn nữa Phương Bách Sam cũng không phải là con trai độc nhất của ông ta, vì lợi ích trước mắt, giúp con trai hả giận cũng không còn quá quan trọng, làm bộ làm tịch vài ngày, ông ta cuối cùng cũng nhường một bước.

Khuất Hàn không phải ngồi tù, được thôi, nhưng cậu ta phải rời khỏi giới giải trí, cút khỏi thành phố Y, cút khỏi phạm vi tầm nhìn của ông ta.

Trình Kinh Nguyên nghe xong cười rất rạng rỡ, chậm rãi gằn từng chữ, “Phó chủ tịch Phương, hình như ông không hiểu tôi là người thế nào thì phải, ông cho rằng ông có tư cách ra điều kiện với tôi sao, ông cho rằng ông có thể ra lệnh cho tôi sao? Chỉ cần một câu nói của tôi, ông có tin ngày mai ông sẽ phơi thây ngoài đường không?”

Phương Hà hoảng sợ đến toát mồ hôi hột, nhưng ông ta cũng không quá sợ hãi, cố gắng bình tĩnh mà đe dọa lại Trình Kinh Nguyên, “Cậu Trình, sợ rằng cậu không biết vợ tôi là chị họ của Lô Sao thành đông…”

Ai cũng biết, Lô Sao chính là đối thủ không đội trời chung của Trình Kinh Nguyên, trận chiến giữa hai băng nhóm rất tàn nhẫn độc địa.

Phương Hà gần đây thừa dịp anh cả Phương Giang bị bệnh nặng, dựa vào thế lực của Lô Sao để chèn ép cháu trai Phương Bách Lâm, nắm giữ quyền điều hành toàn Phương Thị.

“Lô Sao? A…”

Trình Kinh Nguyên không muốn nói thêm lời thừa thãi với ông ta, ngày hôm sau hắn liên lạc với Phương Bách Lâm, mở cuộc họp báo, lấy danh nghĩa công ty Viễn Trình ký hợp đồng với công ty game online Linh Nhất trong Phương Thị thuộc quyền quản lý của Phương Bách Lâm, đổ tiền đầu tư phát triển game online, còn tuyên bố nếu lần hợp tác này thành công tốt đẹp, Viễn Trình sẽ thành lập quan hệ đối tác lâu dài với Linh Nhất.

Về mặt vũ trang và lực lượng, Lô Sao có thể liều mạng với Trình Kinh Nguyên, nhưng gã không có thuộc hạ có tài kinh doanh như Tề Lạc dưới quyền Trình Kinh Nguyên, nguồn lực tài chính của gã không bằng Trình Kinh Nguyên. Chiến lược uy hiếp này của Trình Kinh Nguyên khiến Phương Hà trong chớp mắt biết thiệt hơn, nếu ông ta tiếp tục đối phó Khuất Hàn, như vậy, Trình Kinh Nguyên sẽ giúp đỡ Phương Bách Lâm.

Dưới các loại thủ đoạn của Trình Kinh Nguyên, Phương Hà cuối cùng cũng chịu khuất phục, trong lòng ông ta âm thầm ghi nhớ mối thù, tiếp đó ông ta tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông và công bố tất cả chỉ là hiểu lầm. Ông ta chủ động tiêu hủy chứng cứ, khiến người liên quan thay đổi lời khai, hơn nữa do Trình Kinh Nguyên và công ty đút lót sở an ninh và viện kiểm sát, chuyện của Khuất Hàn được bỏ qua.

Tạm giam mười ngày, Khuất Hàn được trả tự do.

Mặc dù Khuất Hàn thoát khỏi hình phạt nhưng làn sóng phản đối của dư luận tăng lên, tiếng tăm của Khuất Hàn giảm mạnh, hình tượng tổng thể của Bạc Hà Đen cũng bị tổn hại, các nhà quảng cáo vi phạm hợp đồng, lo sợ ảnh hưởng đến sản phẩm của họ. Nhà sản xuất bộ phim “Ánh sáng bay lượn” mới khởi quay của Du Vụ tìm một đống lý do thay vai diễn của cậu, các hoạt động của Lê Tử Tịnh và Tô Trạch Vũ đều bị hủy bỏ…

Từ khi Khuất Hàn gặp chuyện không may, Bạc Hà Đen không nhận bất kì công tác nào, ngoại trừ chương trình phỏng vấn. Khuất Hàn và Trạm Tuyền trốn tránh truyền thông, họ đành phải tìm Du Vụ, Tô Trạch Vũ và Lê Tử Tịnh để tìm hiểu, cố gắng moi được tin giật gân để tăng tỷ suất người xem.

Lúc này nếu Bạc Hà Đen tiếp nhận phỏng vấn thì chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, khiến công chúng bám chặt vào chuyện của Khuất Hàn.

Tinh Tế đương nhiên sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này. Cuộc họp các lãnh đạo cấp cao của công ty quyết định, lấy lý do Lê Tử Tịnh muốn đi du học tuyên bố Bạc Hà Đen tạm thời dừng mọi hoạt động của nhóm, để Trạm Tuyền tập trung dưỡng sức, vì Tô Trạch Vũ và Du Vụ mà định vị lại để họ có thể phát triển cá nhân. Về phần Khuất Hàn, ý kiến của mọi người không thống nhất, có người cho rằng anh trải qua vết đen này tương lai sẽ đi tong, có người lại nghĩ đây là cơ hội để anh trưởng thành hơn, thời gian trôi đi anh hoàn toàn có thể nổi tiếng hơn trước. Cuối cùng ông Khang tự mình quyết định, chờ qua trận sóng này sẽ định đoạt anh đi hay ở lại.

Nghe xong Milk truyền đạt ý kiến của công ty, Lê Tử Tịnh sửng sốt một lúc, lẩm bẩm nói, “Điều đó có nghĩa Bạc Hà Đen chúng em sẽ phải giải tán?”

Milk ngầm thừa nhận.

“Fuck!” Lê Tử Tịnh buồn bực, hung hăng nện một cú vào tường.

Tô Trạch Vũ cũng rất khó chịu.

Du Vụ ôm đầu gối nhìn tấm poster lớn in hình Bạc Hà Đen treo trên tường phòng khách, khuôn mặt lạnh lẽo, im lặng không nói gì.

Lê Tử Tịnh lại hỏi, “A Hàn đi đâu tránh bão?”

“Đảo Lưu Ly.”

“Chỗ nào, sao em chưa từng nghe nói?” Vẻ mặt Lê Tử Tịnh kinh ngạc.

“Anh cũng không rõ lắm…”

Du Vụ là người thành phố D nên cậu biết đó là một hòn đảo nhân tạo nhỏ ở ven biển thành phố D.

Vẫn đang trong thời kỳ nhạy cảm, công ty cho rằng Tô Trạch Vũ và Du Vụ chưa thích hợp ra ngoài làm việc, nên cho họ nửa tháng nghỉ xả láng.

Hai người buồn chán vài ngày, Tô Trạch Vũ hỏi Du Vụ, “Có muốn theo tôi sang Pháp chơi không?”

“Được.” Du Vụ thờ ơ trả lời.

Đêm trước khi đi, nửa đêm cậu nhận được một cuộc điện thoại kì lạ. Cậu a lô vài lần nhưng đối phương không nói lời nào, chỉ nghe thấy tiếng hít thở.

Du Vụ tưởng có người trêu đùa, không kiên nhẫn định cúp điện thoại, đột nhiên cậu nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng gió thổi lạnh thấu xương và tiếng còi mờ nhạt, còn có tiếng sóng biển rì rào, trái tim bỗng bị thứ gì đó nhẹ nhàng đâm vào, cậu không hiểu tại sao mình lại gọi một câu, “Khuất Hàn?”

Hơi thở bên kia chợt trở nên hết sức yên tĩnh.

Du Vụ xác định được, đối phương thật sự là Khuất Hàn.

Cậu đợi rất lâu, Khuất Hàn vẫn không nói gì, lát sau, điện thoại mất liên lạc.

Đêm khuya, Du Vụ mơ màng chiêm bao. Hình ảnh trong mơ hỗn loạn không rõ ràng, cậu chỉ nghe thấy tiếng sóng xô ào ạt giống như bờ biển đang ở rất gần.

Sáng sớm hôm sau Du Vụ bị Tô Trạch Vũ kéo dậy túm đến sân bay. Vẻ mặt cậu uể oải chờ máy bay, trái tim rối loạn tựa như bị một bàn tay vô hình nhào bóp đến rách bươm.

Ngay khi sắp đăng ký thì trái tim cậu đột ngột trở nên yên tĩnh, cậu áy náy nói với Tô Trạch Vũ, “Xin lỗi, tôi tự dưng không muốn đi nữa…”

Vẻ mặt Tô Trạch Vũ phức tạp nhìn cậu, trong ánh mắt có chút hiểu rõ lại có chút mất mát, “Cậu sẽ không hối hận?”

“Xin lỗi…”

Du Vụ chỉ biết, nếu cậu không đi tìm Khuất Hàn, cậu sẽ thật sự hối hận.

Đọc truyện chữ Full