Bốn năm đã trôi qua, Tiếu Mạc Lý vẫn không tỉnh lại. Bác sĩ nói rằng tình hình không được lạc quan, tỷ lệ tỉnh lại của cậu rất nhỏ, có lẽ cả đời đều phải bất tỉnh nằm trên giường bệnh.
Để duy trì sự sống cho Tiếu Mạc Lý, Khuất Hàn tốn rất nhiều tiền bạc và công sức nhưng anh không hề oán thán.
Khuất Hàn không từ bỏ hi vọng, anh thường xuyên đi đến bệnh viện lau cơ thể, xoa bóp chân tay cho cậu, thậm chí nếu không có lời nào để nói, anh cũng sẽ ngồi bên cạnh giường nắm tay cậu, ở bên cậu một lúc. Đôi khi Khuất Hàn sẽ hát vài bài hát lúc còn bé Trạm Khê dạy cho anh để Tiếu Mạc Lý nghe, hoặc thỉnh thoảng anh lại ôm đàn guitar thong thả chơi một bản nhạc.
Có lúc nhìn vào khuôn mặt vô hồn của Tiếu Mạc Lý, anh chợt cảm thấy yếu đuối, trong đầu anh lại có suy nghĩ hãy để tất cả kết thúc, không chỉ bởi vì sự mệt mỏi và tuyệt vọng mà còn bởi vì muốn Tiếu Mạc Lý được giải thoát, không phải tiếp tục sống thực vật khổ cực như thế nữa.
Những lúc như thế, may mà có Du Vụ ở bên cạnh anh, làm bạn với anh, an ủi anh, ủng hộ anh.
Tuy nhiên, cho dù họ yêu nhau nhiều đến thế nào, bởi vì tính cách, quan niệm và sở thích khác biệt quá lớn, họ cũng giống như các cặp tình nhân khác trên thế giới này, cũng sẽ giận dỗi, cãi nhau, chiến tranh lạnh…
Khuất Hàn tức giận thì nghiêm mặt không nói lời nào, Du Vụ lại hoàn toàn trái ngược, khi không vui cậu sẽ chửi mắng, đập vỡ đồ đạc, làm ngôi nhà thành một đống hỗn độn rồi bỏ ra khỏi nhà.
Mười lần cãi nhau thì bảy, tám lần đều là Khuất Hàn nhượng bộ trước, nhưng anh không bao giờ nói xin lỗi, anh chỉ biết làm một bàn ăn ngon, sau đó gọi điện thoại cho Du Vụ đang lêu lổng ở bên ngoài, ”Về nhà ăn cơm đi.”
Du Vụ sau khi giải tỏa bực bội xong, về đến nhà ăn uống no say, hai người lăn lên giường làm tình, tự nhiên lại hòa thuận như lúc ban đầu.
Cách Du Vụ dỗ dành Khuất Hàn đa dạng hơn nhiều, múa cột khiêu gợi, làm nũng, chủ động trên giường… Mọi thứ đều khiến Khuất Hàn phải bỏ cuộc, chỉ cần cậu cười tỏ vẻ bất đắc dĩ, anh đều bỏ qua.
Tất cả mọi người cười Khuất Hàn bị Du Vụ bắt nạt.
Họ không biết rằng có lần Du Vụ cũng không thể thay đổi Khuất Hàn.
Hôm đó cậu giận Khuất Hàn quên ngày kỷ niệm tròn hai năm chính thức yêu nhau của họ, một mình chạy đến quán bar uống rượu, kết quả không cẩn thận uống quá nhiều. Giữa men say chếch choáng cậu bị một người đàn ông đến ôm hôn, cậu không chỉ không đẩy người đó ra mà còn ôm cổ đối phương thích thú mãnh liệt hôn lại.
Khuất Hàn đến dỗ cậu thấy rõ ràng cảnh này, anh thiếu chút nữa đánh cho người đàn ông kia tàn phế.
Du Vụ sau khi tỉnh rượu không mảy may nhớ mình đã phạm lỗi gì, được ông chủ quán bar nhắc nhở cậu mới biết, hoảng sợ và ân hận đi xin lỗi Khuất Hàn, còn thề rằng lúc đó cậu say đến mức không còn lý trí, cơ thể và trái tim cậu tuyệt đối không phản bội anh, nếu không cậu sẽ bị sét đánh chết, cố gắng hết sức làm Khuất Hàn hết giận.
Tuy nhiên lần này Khuất Hàn thật sự rất tức giận, không thèm nấu cơm cho cậu ăn, một câu nói chuyện và một nụ cười cũng không có. Du Vụ sử dụng đòn sát thủ, cởi trần tạo tư thế gợi cảm trên giường, Khuất Hàn không phản ứng, vẫn xem cậu là người tàng hình như trước.
Du Vụ hoang mang luống cuống, ban ngày không đi xem nhà hàng, ban đêm không ra ngoài chơi, mỗi ngày cậu đều dính lấy Khuất Hàn, lượn lờ xung quanh anh, anh đi chỗ nào, cậu đến chỗ ấy, ánh mắt vô cùng tội nghiệp và buồn tủi nhìn anh, không hề thay đổi.
Không ngờ Khuất Hàn vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Du Vụ bị anh lạnh nhạt thờ ơ tròn ba ngày.
Sáng sớm ngày thứ tư, cậu ăn mì ăn liền, nhìn vẻ mặt hờ hững nghiêm nghị của Khuất Hàn, khó chịu đến đỏ hoe mắt, lúc này Khuất Hàn mới mềm lòng mà nguôi giận.
Anh nấu cho cậu một nồi cháo rau củ bổ dưỡng, Du Vụ ăn no căng bụng, Khuất Hàn để cậu gối lên đùi anh, vừa mát xa dạ dày khó chịu cho cậu vừa dạy dỗ cậu, ”Sau này còn dám uống rượu bừa bãi nữa không?”
”Không dám…”
”Nếu còn để tôi thấy cậu và người đàn ông khác…” Anh nghiến răng nghiến lợi, nói không nên lời hai chữ hôn môi, vừa nghĩ đến cảnh tượng buổi tối hôm đó, anh có kích động muốn giết người.
”Không dám không dám nữa…” Du Vụ lắc đầu như đánh trống bỏi.
Hai bên nói ra tâm trạng trong vài ngày chiến tranh lạnh, bầu không khí bỗng chốc trở nên dịu đi.
Vài ngày không làm, Du Vụ cảm giác được nhiệt độ ấm áp của bàn tay đang đặt lên trên bụng mình của Khuất Hàn, ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người anh, tự nhiên lại rung động. Cậu không kìm lòng được mà vặn vẹo thắt lưng, ánh mắt cám dỗ nhìn Khuất Hàn.
Khuất Hàn đương nhiên hiểu được ám chỉ của cậu nhưng anh cố ý tỏ ra khó hiểu hỏi, ”Sao thế, rất khó chịu à?”
Du Vụ dán sát người cậu vào anh thêm chút nữa, ”Tôi muốn ~”
”Muốn cái gì?” Khuất Hàn tiếp tục đùa cậu.
”…” Du Vụ nhận ra anh đang cố tình giả ngu, thẹn quá hóa giận ngồi dậy mắng, ”Khốn khiếp, không làm thì thôi, tôi chơi một mình!”
Khuất Hàn nhanh tay lẹ mắt đặt cậu ở dưới thân.
Cuộc hoan ái thỏa thuê vui thích kết thúc, Khuất Hàn nằm sấp trên người Du Vụ, mồ hôi cơ thể chảy ra dính bết và ướt át, trong lòng vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc. Du Vụ biếng nhác nhắm mắt lại, màu đỏ trên khuôn mặt và cơ thể còn chưa phai nhạt sau cơn kích tình, làn da và đôi môi được anh mơn trớn hiện ra ánh sáng trơn bóng.
Cậu nhìn rất quyến rũ và hấp dẫn.
Trái tim và dưới thân Khuất Hàn nóng lên, anh nhịn không được mà bắt đầu một đợt cuồng say khác. Anh cắn mút vành tai cậu mà nhẹ nhàng nói ra một câu rất sến sẩm chính anh cũng không thể tin, ”Tiểu Vụ, cậu biết không, cậu là cả thế giới của tôi…”
Du Vụ có người thân còn có rất nhiều bạn bè, Khuất Hàn không ở bên cạnh cậu, cậu cũng có thể tìm được nhiều trò giải trí, không bao giờ cảm thấy cô đơn. Khuất Hàn không giống Du Vụ, cuộc sống của anh rất đơn giản, mỗi ngày ngoại trừ sáng tác ca khúc, viết lời bài hát hoặc đến xem nhà hàng ra thì Du Vụ gần như là tất cả nguồn sống và hạnh phúc của anh.
Hai năm qua, khao khát của anh đối với cơ thể Du Vụ càng ngày càng mãnh liệt, mỗi ngày anh đều muốn làm tình với cậu, không làm đến kiệt sức thì sẽ không kết thúc. Dục vọng chiếm hữu cũng trở nên mạnh mẽ hơn, anh không muốn thấy Du Vụ trò chuyện hay cười nói cùng những người đàn ông khác… Thậm chí cậu đùa giỡn với Mạch Tử thôi anh cũng cảm thấy ghen.
Mạch Tử dùng giọng điệu đã báo được thù lớn mà nói với Du Vụ, ”Trước đây lúc cậu thích cậu ta, cậu ta không phản ứng, cậu bị cậu ta ngược đãi thế còn gì, chịu bao nhiêu đau khổ, bây giờ cuối cùng cũng đòi lại được!”
Du Vụ cảm thấy buồn cười, cậu không tính toán chuyện Khuất Hàn yêu cậu nhiều hơn hay cậu yêu Khuất Hàn nhiều hơn, cậu cũng không cố ý dằn vặt Khuất Hàn vì ”mối thù năm đó”.
Du Vụ thầm nghĩ muốn cùng Khuất Hàn sống tốt, bình yên bên nhau.
Một hôm, họ đến rạp chiếu phim xem bộ phim mới sản xuất gần nhất của diễn viên chính bất khả chiến bại Thư Trầm. Đây là một câu chuyện cũ rích cảm động, Thư Trầm đóng vai một chàng trai muốn cùng người yêu mình bên nhau trọn đời, nhưng bởi vì thời niên thiếu không quý trọng sức khỏe nên chết sớm, nữ nhân vật chính bị kích thích, có ý định tử tự nhưng về sau vì đứa bé trong bụng mà cố gắng tiếp tục sống.
Du Vụ bị chấn động mạnh, xem xong bộ phim còn đốt một điếu thuốc cho mình và Khuất Hàn.
Hút thuốc xong, cậu đột nhiên nói với anh, ”Này, chúng ta bỏ thuốc lá đi.”
”Tại sao bỗng dưng muốn bỏ thuốc lá?” Khuất Hàn hỏi, niềm vui nhàn nhạt lan tỏa trên gương mặt.
Du Vụ đảo tròn tròng mắt, ”Cậu biết rồi còn hỏi.”
”Tôi thật sự không biết.”
Du Vụ thở dài ngao ngán. Tên đáng ghét này, gần đây lúc làm tình thường xuyên nói những lời buồn nôn sến súa, còn nghĩ mọi cách lừa cậu nói theo.
Tại sao bỗng dưng muốn bỏ thuốc lá… còn phải hỏi sao?
Cũng bởi vì…
”Tôi muốn cùng cậu sống đến một trăm tuổi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạc Hà Đen
Chương 60: Phiên ngoại 1: Tôi muốn cùng cậu sống đến một trăm tuổi
Chương 60: Phiên ngoại 1: Tôi muốn cùng cậu sống đến một trăm tuổi