DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lần Nữa Lên Đỉnh Cao
Chương 15: Thẳng thắn

Tần Dục ăn xong bữa sáng lại để cho Lục Giác đọc tin tức cho hắn nghe, theo lý việc này hẳn phải do Triệu Tân làm, thế nhưng Triệu Tân rất thức thời, đi mua tiểu thuyết liền một đi không trở lại.

Lục Giác có chút ngượng ngùng nhìn Tưởng Mạn Thù, Tưởng Mạn Thù hào phóng mà vung vung tay, cười dài nói: “Cháu cứ đọc đi, ta cũng thật tò mò truyền thông sắp đặt cho con trai ta chuyện gì”.

Tưởng Mạn Thù đã lên tiếng, Lục Giác cho dù muốn cự tuyệt cũng không nói ra được, cậu muốn trước mặt Tưởng Mạn Thù lưu lại ấn tượng tốt, Lục Giác nhìn trái nhìn phải, hai mẹ con này đều cười khanh khách nhìn mình, cuối cùng Lục Giác ho nhẹ một tiếng, nhịp nhàng đọc bản tin trên tạp chí. Lục Giác phát âm rõ ràng, không nhanh không chậm, mang theo chút ý vị của người miền Nam, khiến người ta cảm thấy giống như được thưởng trà, phơi nắng trong ngày xuân ấm áp.

Khi Lục Giác đọc đến đoạn Tần Dục nhân khí trượt thấp, tự hủy tiền đồ, cậu liền ngừng lại, có chút thấp thỏm mà nhìn Tần Dục, thấy Tần Dục không có gì khác thường cũng không có phát hỏa, cậu mới an tâm.

Ngoài cửa sổ lá cây trên cành hiện ra màu vàng óng ánh, có tiếng sột soạt do chúng cạ vào nhau, có chiếc lá bị thổi bay xa xôi, giống như một giai điệu duyên dáng; hai chú chim nhỏ đậu bên bệ cửa sổ thì thầm kêu, nhẹ nhàng gọi tới gọi lui. Thời gian trong tiếng đọc của Lục Giác chậm rãi trôi qua, hết thảy đều yên tĩnh tốt đẹp như vậy, lông mày của Tần Dục giãn ra, ngũ quan nhu hòa như ánh sáng nhu hòa của phim trắng đen trong những năm thập kỷ 70.

Hắn như đang nghe tin tức, lại giống như chỉ đang nhìn một người.

“Đến giờ rồi, tôi phải về công ty”. Lục Giác nhẹ nhàng khép quyển tạp chí lại.

“Ừm”. Tần Dục phảng phất giống như mới vừa từ trong mộng tỉnh lại, cho dù có tiếc đến đâu, tiếng chuông 12 giờ cũng phải vang lên.

“Mấy ngày sau tôi đều có việc...” Lục Giác chần chờ một chút, ngón tay gẩy bìa quyển tạp chí, thanh âm thấp đi mấy phần: “Nếu như anh muốn, chúng ta có thể liên lạc qua WeChat”.

Kỳ thực không cần Lục Giác nói, Tần Dục khẳng định cũng sẽ làm như vậy, nhưng hắn cố tình còn muốn giấu giếm: “Nhìn một chút đi, cho dù đang nằm viện tôi cũng rất bận rộn”.

Rõ ràng Tần Dục không có thật sự đáp ứng, nhưng Lục Giác vẫn rất cao hứng: “Vậy thì tốt”.

Lục Giác lại nói tạm biệt với Tưởng Mạn Thù, ý cười của Tưởng Mạn Thù đầy dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn Lục Giác lại thêm mấy phần tìm tòi nghiên cứu.

Đợi Lục Giác đi, Tưởng Mạn Thù mới dùng ánh mắt nghiên cứu dò xét Tần Dục: “Con xem trọng người bạn nhỏ này?”

Ngay tại thời khắc Tần Dục cho là Tưởng Mạn Thù muốn chỉ trích hắn lạm tình không chuyên nhất, Tưởng Mạn Thù dường như thở ra một hơi, nói: “Rốt cuộc bây giờ con cũng có chút bộ dáng của mẹ, mẹ đã nói sao con trai của mình lại có thể trung khuyển như vậy, quá kỳ quái”.

“...” Sao Tần Dục lại quên mất, số người mà người trước mắt này từng ngủ đã có thể tạo thành một Liên hiệp quốc, căn bản sẽ không chỉ trích hắn yêu một người hay hai người, dù cho hắn có di tình biệt luyến, nói không chừng sau này có phát hiện hắn hoa tâm, người này còn muốn đốt pháo ăn mừng.

“Mẹ, con không phải...”

“Biết biết, con không cần phải giải thích, mẹ chịu được, kỳ thực 3P cũng rất tốt, chỉ cần ba người các con cao hứng là tốt rồi”. Tưởng Mạn Thù mặt buồn rười rượi tự mình nói: “Chính là làm nhiều quá mẹ lo lắng cho thận của con, nếu lần sau mẹ lại đến Đông Nam Á chơi, sẽ mang thuốc về cho con!”

“Tưởng Mạn Thù!” Tần Dục đều có thể bị Tưởng Mạn Thù làm cho tức chết.

Kỳ thực Tần Dục đối tình yêu chấp nhất cùng khát cầu như vậy, một phần cũng là do chịu ảnh hưởng của Tưởng Mạn Thù và Tần Thịnh, hai người này không coi tình yêu ra gì, vô cùng hoa tâm, nên Tần Dục mới có thể có nhiều chấp nhất với tình yêu như thế.

Tưởng Mạn Thù lộ ra vẻ mặt ‘Làm gì con lại rống mẹ như vậy’, thật giống như bà ủy khuất vô cùng.

Tần Dục không dự định tiếp tục lừa gạt Tưởng Mạn Thù, ít nhất hắn biết, mặc dù Tưởng Mạn Thù không đáng tin cậy, nhưng cũng sẽ không làm hại hắn.

“Hãy nghe con kể hết câu chuyện này, mẹ sẽ hiểu”.

Tần Dục trầm giọng đem chuyện mình sau khi xảy ra tai nạn biến thành quỷ hồn, phát hiện gian tình giữa Tần Phương Vĩ và Thẩm Diệu Dương, thuật lại từng chuyện xảy ra giữa hắn và Lục Giác, sau khi nói hết tất cả tâm sư đè nặng đáy lòng mình bấy lâu, Tần Dục cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất ở trước mặt Tưởng Mạn Thù, hắn không cần phải tiếp tục ngụy trang nữa.

Tưởng Mạn Thù trợn mắt há mồm nhìn Tần Dục: “Con... Xác định không phải chỉ là một cơn ác mộng khi con hôn mê?”

Tần Dục giễu cợt ngoắc ngoắc khóe miệng, hàn băng trong con ngươi lại như ngàn năm không thay đổi.

Tưởng Mạn Thù bỏ ra mấy phút mới có thể tiêu hóa hết câu chuyện của Tần Dục, bà là một người phụ nữ thông minh, mục đích con trai bà kể cho bà nghe câu chuyện này đương nhiên không phải chỉ vì muốn tâm sự, đồng thời bà cũng không phải là một người phụ nữ đa sầu đa cảm, an ủi oán giận, bà đều cảm thấy không cần thiết, bà chỉ muốn trở thành hậu thuẫn cho con trai mình.

Tưởng Mạn Thù nắm chặt tay Tần Dục: “Con muốn làm gì thì cứ làm đi, mẹ sẽ toàn lực ủng hộ con”.

Bàn tay đang nắm lấy tay hắn phảng phất như mang đến cho hắn nguồn sức mạnh cuồn cuộn không ngừng.

“Cảm ơn, mẹ”.

Có lúc thế giới chính là kỳ diệu như vậy, người sớm chiều ở chung với bạn lại là người âm mưu hại bạn, còn người chỉ quen biết hời hợt như Lục Giác, hay như người mẹ một năm không thấy mặt mấy lần của hắn, lại trở thành bến cảng sau cùng của hắn.

“Thằng nhỏ ngốc, cám ơn cái gì, con là con trai của mẹ mẹ không ủng hộ con thì còn ủng hộ ai”. Tưởng Mạn Thù vỗ vỗ mu bàn tay của hắn.

Mười mấy năm trước, cái thời mà đĩa nhạc trong giới giải trí vẫn còn phồn vinh, ca sĩ nghênh ngang mà đi, thị trường điện ảnh không tính là phát triển. Ánh mắt của Tần Thịnh độc đáo, sớm đã đem trọng tâm đặt ở việc khai thác thị trường điện ảnh, đúng như ông dự đoán, cho đến ngày nay, thời đại huy hoàng của ca sĩ đã qua, mảng truyền hình một mảnh tươi tốt. Giải trí Hoàn Thịnh bởi vì độc chiếm tiên cơ, thêm vào hoạt động thoả đáng, trước mắt trở thành công ty truyền hình có thực lực lớn nhất trong nước, minh tinh điện ảnh dưới trướng nhiều không đếm xuể.

Đồng dạng cũng mười mấy năm trước, lúc đó khán giả không có thói quen đi đến rạp chiếu phim xem phim, Tưởng gia chỉ là một thương gia điền sản phổ thông, cha của Tưởng Mạn Thù đồng dạng nhạy bén nhận ra thương cơ trong ngành truyền hình, từ sớm đã đầu tư chuỗi rạp chiếu phim, hiện tại nắm giữ 210 rạp chiếu phim trên toàn quốc.

Nếu như nói chất lượng một bộ phim được quyết định từ công ty chế tác, vậy doanh số phòng vé lại chịu ảnh hượng một phần từ rạp chiếu phim.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Tần gia và Tưởng gia lại liên hôn.

“Con muốn biết ở Tưởng gia mẹ có người đáng tin cậy hay không?” Trong cả cuộc đời, Tần Dục chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tranh quyền đoạt lợi, dưới cái nhìn của hắn, gia nghiệp có anh cả trầm ổn cơ trí quản lý, hắn thì đi theo con đường nghệ thuật mình thích, là một việc vẹn cả đôi đường.

Bây giờ nhìn lại, hắn thật sự quá ngây thơ.

Hắn không muốn hại người, không có nghĩa là người khác không muốn hại hắn.

Sau khi tỉnh ngộ, thời điểm muốn phản kháng, hắn lại phát hiện mình không có vũ khí sắc bén, có thể đâm thẳng vào trái tim của địch nhân, cho nên Tần Dục chỉ có thể giấu tài.

“Có thì có, bất quá tên đó trước đây theo đuổi mẹ 7 năm vẫn không thành công, có thể vì yêu sinh hận hay không thì mẹ không biết, con cũng biết mẹ không ăn cỏ gần hang a”. Tưởng Mạn Thù có một nguyên tắc, ngủ cũng không thể ngủ cùng người trong công ty, miễn cho ảnh hưởng đến quan hệ lợi ích.

“...” Tần Dục nhức đầu đè lại trán, đối với người mẹ không nghiêm chỉnh của mình thực sự có chút đau đầu, bỗng nhiên, trong đầu của hắn chợt lóe lên một người: “Cậu út đâu?”

Dùng một từ không tốt để hình dung, thì Tưởng Mạn Thù và Tưởng Thiên Ca là cá mè một lứa, đều hoa tâm lạm tình giống nhau, bất quá Tưởng Mạn Thù chỉ thích nam nhân, còn Tưởng Thiên Ca thì nam nữ gì cũng ăn.

Khác biệt duy nhất chính là, Tưởng Thiên Ca còn chịu làm việc, còn Tưởng Mạn Thù thì chỉ thích chơi, nhưng Tưởng gia có đủ tiền để bà chơi cả đời, bà không trở về cướp đoạt vị trí, người nhà họ Tưởng đã cám ơn trời đất rồi.

Tưởng Thiên Ca nhỏ hơn Tưởng Mạn Thù 15 tuổi, xem như do Tưởng Mạn Thù mang theo lớn lên (Tần Dục tin tưởng và khẳng định Tưởng Thiên Ca lớn lên tính cách như bây giờ, 90% là do Tưởng Mạn Thù ban tặng), cho nên quan hệ của hắn và Tưởng Mạn Thù coi như hoà thuận, quan trọng nhất là Tưởng Thiên Ca năm nay đã 35 tuổi, chỉ có tình nhân không có người yêu, càng không có đời sau, cho nên hắn và Tần Dục không có xung đột lợi ích.

“Thiên Ca lúc con hôn mê có tới thăm con, tối hôm qua còn hỏi tình huống của con, so với cậu cả của con để bụng hơn nhiều lắm, ngày mai nó xử lý xong công việc ở nước ngoài về, sẽ tới thăm con”. Tưởng Mạn Thù suy tư một chút, lại nói: “Mẹ cảm thấy con vẫn có thể tin tưởng nó, con muốn kết thành liên minh với nó chưa chắc là không thể”.

“Kỳ thực quan trọng nhất là...” Tưởng Mạn Thù cố ý dừng một chút.

Tần Dục nhìn bà, cho là Tưởng Mạn Thù sẽ nói ra ý kiến gì có tính kiến thiết, kết quả Tưởng Mạn Thù lại nói một câu: “Nó giống mẹ, cho nên có thể tin cậy được”.

Tần Dục đen mặt, như mẹ thì sợ là càng không thể tin cậy được!

Tần Dục vuốt cằm nói: “Trong lòng con nắm chắc rồi”.

Tưởng Mạn Thù trầm mặc một hồi, hỏi: “Tiểu Dục, con dự định đối phó như thế nào với...”

Tưởng Mạn Thù rất nhanh sửa lời nói: “Tần Phương Vĩ và Thẩm Diệu Dương?”

“Ăn miếng trả miếng”. Lúc này Tần Dục đã không còn nghiến răng nghiến lợi như lúc đầu, mà là biểu tình lạnh lùng, cuối cùng, đáy mắt của hắn mới mang theo một chút ôn nhu, ánh mắt xa xăm nói: “Còn có người chân chính quý trọng yêu con”.

Tưởng Mạn Thù nghĩ tới Lục Giác mới vừa rời đi, đứa trẻ kia đơn thuần hiền lành như vậy, quả thật xứng đôi với Tần Dục, cũng không biết vì sao, Tưởng Mạn Thù luôn có chút bất an mơ hồ.

“Mẹ là muốn khuyên con nên khoan dung độ lượng sao?” Tần Dục nhận ra vẻ buồn rầu trên khuôn mặt của Tưởng Mạn Thù.

Tưởng Mạn Thù lắc đầu: “Mẹ là sợ con bị cừu hận che mờ...” Trái lại quên mất cái tâm ban đầu.

Tần Dục nói: “Con biết nên làm như thế nào, mẹ yên tâm đi, chết qua một lần, con còn có gì không nhìn thấu.”

Tưởng Mạn Thù muốn nói lại thôi, hơn hai mươi năm nay bà đều không có trông coi con trai mình, hiện tại càng không có quyền nhúng tay vào, chỉ hy vọng Tần Dục thật sự rõ mình đang làm gì.

“Trong lòng con hiểu là được, mặc dù chỉ mới gặp Lục Giác lần đầu tiên, nhưng mẹ cảm thấy nó là một đứa bé không tệ”. Tưởng Mạn Thù tin tưởng ánh mắt nhìn nam nhân của mình.

Nghe thấy Tưởng Mạn Thù khen Lục Giác, Tần Dục cười cười, vui vẻ giống như đang khen chính mình, hắn nhìn sâu Tưởng Mạn Thù vài lần, bỗng nhiên khuyên nhủ: “Mẹ, người cũng không còn trẻ, nên tìm một người sống hảo hảo qua ngày đi, đừng từ sáng đến tối đều muốn ngủ với trai trẻ”.

“Lão nương mỗi năm đều là 18!” Tưởng Mạn Thù gầm hét lên.

Bầu không khí trầm muộn trong phòng bệnh nháy mắt được quét đi sạch sành sanh, thoải mái vui mừng hơn rất nhiều.

Đọc truyện chữ Full