DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lần Nữa Lên Đỉnh Cao
Chương 26: Mật thất đào sinh 5

“Gần đây Thẩm ca ngủ không ngon giấc vành mắt đều thâm đen cả lên, Tần ca cố ý dặn em pha trà an thần cho anh”. Triệu Tân móc ra một cuốn sổ nhỏ, lẩm bẩm nói: “Tần ca còn dặn em phải nhắc anh ăn ba bữa đúng giờ, buổi trưa ít nhất phải ngủ nửa giờ, không thể uống...”

“Được rồi”. Thẩm Diệu Dương có chút mệt mỏi vung vung tay, ra hiệu hắn dừng lại.

Triệu Tân khép sổ lại, nhìn Thẩm Diệu Dương một hồi mới yên lặng rời đi.

Thẩm Diệu Dương rũ mắt xuống, nhìn điện thoại trong tay mà ngẩn người, Tần Dục lúc nào cũng quan tâm đến hắn, nhưng Tần Dục đối xử tốt đối với hắn thêm một phần, đáy lòng hắn càng cảm thấy tội lỗi thêm vạn phần.

Sau khi tin tức Tần Dục tham gia ‘Mật Thất Đào Sinh’ được công bố, số lượng lời mời công việc tăng thêm rất nhiều, ngón tay đang đặt ở nút hủy bỏ của Thẩm Diệu Dương làm thế nào cũng không thể ấn xuống được.

Có mấy người giống như khí cầu, đâm một cái liền thủng, có mấy người lại giống như lò xo, càng đâm độ đàn hồi càng lớn, quen biết Tần Dục nhiều năm như vậy, hắn không nghĩ tới Tần Dục lại thuộc về loại sau.

“Gió, thổi lá cây rơi, mưa, làm ướt đôi mi...” Nhạc chuông điện thoại của Thẩm Diệu Dương là Tần Dục bắt hắn đổi, đến nay hắn vẫn còn nhớ đôi mắt của Tần Dục phát sáng như thế nào khi nói với hắn, đây là bài hát em viết riêng cho anh.

Thẩm Diệu Dương nắm thật chặt điện thoại trong tay, một lúc lâu, hắn mới ấn nút tiếp điện thoại, đầu bên kia điện thoại liền vang lên ngữ khí chỉ trích.

“Em an bài cho Tần Dục tham gia chương trình thực tế?”

Thẩm Diệu Dương dừng vài giây, mới nhàn nhạt nói: “Đúng”. Kỳ thực đây là an bài của Tần Dục, lúc này hắn trả lời như vậy, cũng là quỷ thần xui khiến.

Tần Phương Vĩ trào phúng nói: “Em đúng là người quản lý rất tận tậm nha”.

Thẩm Diệu Dương làm bộ nghe không hiểu: “Cảm ơn lời khen của Tần tổng”.

Hô hấp của người bên kia điện thoại trong nháy mắt liền trở nên gấp gáp: “Em nhất định phải tranh cãi với anh như vậy?”

“Thật xin lỗi Tần tổng, tôi không hiểu ngài đang nói cái gì”.

Tần Phương Vĩ trầm mặc hồi lâu, mới kiên trì, phiền não giải thích: “Đã lăn lộn ở trong cái vòng này lâu như vậy, scandal như thế mà em cũng tin?”

“Đó là cuộc sống riêng của Tần tổng, Tần tổng không cần phải giải thích với tôi”. Thẩm Diệu Dương dùng ngữ khí giải quyết việc chung máy móc nói: “Còn có Tần Dục là nghệ sĩ của tôi, tôi cảm thấy mình an bài công việc cho cậu ấy cũng không gì phải đáng trách, loại chương trình thực tế như thế này không nhấc lên được sóng gió gì, Tần tổng ngài có thể yên tâm”.

Thẩm Diệu Dương nói có lý, Tần Phương Vĩ cũng hiểu.

Phim điện ảnh, truyền hình mới là tác phẩm chân thật, có thể khuếch tán sự ảnh hưởng, hấp thu thêm nhân khí. Loại chương trình như chương trình thực tế chỉ có thể tính là tiêu phí nhân khí, bây giờ Tần Dục vẫn còn fan hâm mộ, coi như gã có muốn chỉnh Tần Dục đi nữa, cũng không thể không sắp xếp công việc cho Tần Dục, nếu không sẽ làm cho Tần Dục hoài nghi, mà việc Tần Phương Vĩ chân chính để ý chính là thái độ nói chuyện của Thẩm Diệu Dương, vừa lạnh lại vừa rắn, điều này làm cho hắn cảm thấy rất luống cuống.

“Trong lòng em biết là tốt rồi, đừng quên cuối cùng là em làm việc cho ai”. Tần Phương Vĩ cảm thấy chính mình chủ động gọi điện đã là thỏa hiệp rồi, hiện tại hoàn toàn là Thẩm Diệu Dương cố tình gây sự, nhất thời liền không biết lựa lời mà nói.

Tròng kính ánh lên hình ảnh cây cối ở phương xa, không thấy rõ thần sắc chân thật của Thẩm Diệu Dương, hắn lạnh nhạt đáp: “Không dám quên”.

Đáp lại hắn là âm thanh treo máy vô tình.

Thẩm Diệu Dương buông tay xuống, tầm mắt rơi vào chén trà an thần màu hổ phách ở trên bàn, mặt ngoài cốc thủy tinh động lại những giọt nước, như nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, rơi xuống mặt bàn động lại thành một vũng nước nhỏ. Hắn đưa mắt nhìn hồi lâu, bỗng nhiên như có động lực, một lần nữa vùi đầu vào trong công việc.

Giống như rất lâu rồi hắn chưa làm một người quản lý chân chính.

—–

“Tần Dục, anh xem nơi đó có phải có quái lạ hay không?” Lục Giác kéo cánh tay của Tần Dục nói.

Lục Giác phát hiện trên lối đi dẫn đến gian khác của mật thất có một chiếc gương nhỏ, vốn Lục Giác chỉ cho là đây là để nhắc nhở nơi này là một thông đạo, như sau khi quan sát tỉ mỉ, cậu lại phát hiện trên gương có khắc hoa văn.

Tần Dục nhìn theo nơi Lục Giác chỉ, mặt ngoài gương điêu khắc chằng chịt hoa văn cành sen quấn lấy nhau, ở giữa hoa văn là đồ án hình chìa khóa, chìa khóa được giấu dưới gương?

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Tần Dục nói: “Tổ chương trình hẹp hòi như vậy, hẳn là sẽ không cho phép chúng ta phá hủy đạo cụ đâu”.

Vì vậy Tần Dục ngẩng đầu nhìn chiếc đèn treo trên trần nhà, nhắc nhở quá rõ ràng —— Cái đèn treo này cũng xấu như chiếc tủ kia, Tần Dục cùng Lục Giác mang cái bàn lại làm đệm, Tần Dục mạnh mẽ bò lên bàn, Lục Giác thì ở phía dưới bảo vệ. Ở bên ngoài, tổ chương trình nhìn mà khóc không ra nước mắt, đạo cụ của chúng ta a.

Chìa khóa được giấu bên trong chiếc đèn, Tần Dục chỉ mò mấy vòng là đụng được, hắn cúi đầu đắc ý nhìn Lục Giác, trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Giác đều là ý cười ôn hòa, so với trò chơi, fan hâm mộ càng nóng lòng thảo luận sự hỗ động giữa Tần Dục và Lục Giác, ở trong mắt các cô, nhìn bọn họ cười đùa với nhau, nhìn bọn họ hiểu ngầm ý nhau, đều cảm thấy mê người vô cùng. Khi máy quay phát sóng trực tiếp hai người này, màn đạn che khuất cả màn hình, ngay cả một khe hở cũng không còn.

Tận tới 12 giờ khuya, khi chương trình kết thúc, đội của Tần Dục và Lục Giác tạm thời dẫn trước, tuy rằng chương trình Mật Thất Đào Sinh hôm nay đã kết thúc, nhưng trên diễn đàn weibo, người xem vẫn thảo luận nhiệt tình không giảm.

Rất nhiều người để ý thấy Tần Dục và Lục Giác là đội duy nhất vẫn chưa mở dây khóa, còn có người để ý thấy lúc ăn cơm Tần Dục và Lục Giác luôn hỗ động nhau, càng xấu hổ hơn là có người còn chú ý thời gian hai người vào phòng vệ sinh hơn lâu. Đương nhiên trong một mảnh thảo luận nhiệt tình này, cũng không thiếu các bình luận ác ý, tỷ như có người chỉ trích Tần Dục tự kỷ thật buồn nôn, tỷ như có người oán giận Lục Giác ôm được đùi lớn, bất quá kết quả thu được lại không có gì tốt hơn, phần lớn mọi người đều bắt đầu tin tưởng Tần Dục không có chơi ma túy. Trước tiên không nói trong không gian bịt kín bị theo dõi suốt 24h người chơi không có cơ hội hít ma túy, chỉ cần nhìn thần thái của Tần Dục đã thấy không giống như một kẻ nghiện.

Ban đêm ở thành phố Nam Hoa lộ ra từng tia mát mẻ, Tần Dục cùng Lục Giác từ trong tủ lấy gối và chăn mỏng ra, tổ chương trình đặc biệt keo kiệt, chăn cùng gối chỉ cho có một bộ, cái chăn còn nhỏ đến đáng thương, một người đắp cũng không đủ.

“Chúng ta oẳn tù xì để quyết định đi”. Tần Dục nắm đúng tính tình của Lục Giác, chuẩn bị sẵn một cái vòng, chờ Lục Giác tự chui đầu vào lưới.

Hai người đắp chung một chiếc chăn là phương pháp tốt nhất trong hoàn cảnh này, bất đắc dĩ là Tần Dục không đề cập tới, Lục Giác da mặt mỏng càng không tiện đề ra, cho nên khi Tần Dục đưa ra ý kiến chơi oẳn tù xì, cậu không có phản đối, đồng thời còn suy nghĩ làm sao để có thể thua Tần Dục.

“Không được tự nhận thua, không được cố ý nhường”. Tần Dục cường điệu nói, Lục Giác ngoan ngoãn gật đầu.

Ánh mắt Tần Dục lóe lên tia bỡn cợt, Lục Giác ra đá, Tần Dục ra bao, hắn buồn cười nhìn Lục Giác hơi thở ra một hơi, sau đó vô cùng ‘Không biết xấu hổ’ nói: “Ai thắng phải bị phạt”. Nói xong liền đem chăn đẩy qua bên Lục Giác, dựa vào vách tường, ôm ngực, nhắm mắt lại ngủ.

“...” Loại lý do vô liêm sỉ này cũng chỉ có Tần Dục mới nghĩ ra được.

Lục Giác nhìn chăn và gối, rồi lại nhìn Tần Dục, quy tắc và vân vân gặp phải Tần Dục đều chỉ còn là nói suông.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ mật thất chiếu lên sàn nhà, vẽ ra một mảnh êm ái mà yên tĩnh.

Tần Dục nghe thấy âm thành sột soạt bên người, sau đó một thân thể ấm áp dẻo dai cẩn thận từng li từng tí nhích lại gần hắn, tấm chăn mỏng nhẹ nhàng được phủ lên cơ thể hai người, độ dài chỉ vừa vặn đến đầu gối, mặt bên còn có gió lạnh thổi vào, nhưng Tần Dục lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

Trong đêm tối vắng vẻ, khóe môi khiêu gợi hơi cong lên, lộ ra nụ cười sâu xa, con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng giảo hoạt. Đại công cáo thành.

Tay của Tần Dục ầm thầm mò vào trong túi, đầu ngón tay đụng đến chiếc chìa khóa màu đỏ, đó là chìa khóa để mở dây xích khóa tay, thời điểm tìm kiếm trong thùng rác hắn vô tình tìm được, nhưng Tần Dục lặng lẽ giấu ở trong lòng bàn tay.

Chính là không biết, một chìa nữa đang ở đâu.

Tần Dục chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là ánh trăng ôn hòa, một cái đầu mao nhung không một chút sai lệch đang ngã xuống bả vai hắn, mái tóc nhu thuận đảo qua gò má hắn, tản ra mùi vị ngây ngô. Từ sau khi trọng sinh tới nay, oán hận cùng phẫn nỗ vẫn luôn bị kìm chế trong lòng hắn, tại giờ phút này bỗng nhiên tiêu tán đi mất, Tần Dục hơi cúi đầu, hạ xuống mái tóc trên vai một nụ hôn nhẹ.

Ấm áp cùng an bình khiến cho Tần Dục nguyên bản vốn có chút ủ rũ cũng rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Bầu trời ngoài cửa sổ dần dần nổi lên ánh sáng trắng, hai người trong gian mật thất không biết từ lúc nào đã nằm xuống sàn nhà, mặt đối mặt, hai cái đầu chen chung một chiếc gối, tấm chăn mỏng miễn cưỡng che ngang thân thể hai đại nam nhân, làm lộ ra hai đôi chân thon dài thẳng tắp.

Hàng mi cong cong của Lục Giác hơi run rẩy, là dấu hiệu cậu đang tỉnh lại, Tần Dục ung dung thong thả thu hồi cái tay đang khoát trên eo của Lục Giác về, sau đó đổi thành tư thế nằm thẳng, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Mấy phút sau, Tần Dục bị Lục Giác đẩy một cái.

“Mấy giờ rồi?” Tần Dục nỉ non một tiếng, nguỵ trang đến mức như một người không muốn rời giường.

“Đã hơn 7h”. Thanh âm của Lục Giác hơi hàm hồ lộ ra vẻ lười biếng khi vừa mới rời giường.

Tần Dục hơi mở mắt đánh giá Lục Giác, nhìn cậu mơ màng xoa mắt ngáp một cái, hồn nhiên không phát hiện mình đang nhìn, Tần Dục trở mình, đưa lưng về phía Lục Giác ‘Hừ’ một tiếng.

Lục Giác đã tỉnh táo lại mấy phần liền khuyên nhủ: “Anh chắc không muốn fan của mình nhìn thấy bộ dáng mơ mơ màng màng này của mình đi?”

Tần Dục kéo chăn che lỗ tai, kiên định giả bộ ngủ, nguyên nhân sao, tất nhiên là để Lục Giác nói vài câu dễ nghe để dỗ hắn.

Gia hỏa Tần Dục không tim không phổi muốn mượn cơ hội này để ức hiếp Lục Giác, vậy mà Lục Giác còn móc tim móc phổi lo lắng Tần Dục bám giường, sẽ mất mặt trước ngàn tỉ khán giả.

Lục Giác lại gọi Tần Dục một hồi, thấy hắn vẫn cứ không có phản ứng, Lục Giác liền muốn đứng lên, sang chính diện gọi Tần Dục dậy, nhưng tay của hai người bị khóa vào nhau, cậu không có cách nào đứng thẳng dậy được, chỉ có thể nhấc cái chân không bị khóa lên, vòng qua người Tần Dục quỳ xuống sàn, một tay chống xuống sàn nhà.

Tần Dục đang giả bộ ngủ, cho nên tuy hắn không thấy được động tác của Lục Giác, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được, khi hắn phát hiện Lục Giác đang cưỡi lên người mình, huyết dịch trong nháy mắt liền sôi trào, xông thẳng lên đầu ốc!

Cuối cùng Tần Dục còn chưa đợi đến lúc ma trảo của Lục Giác duỗi đến lỗ mũi mình, hắn bỗng xoay người lại, đối diện với Lục Giác, trong đôi mắt đen thẫm làm gì có một chút buồn ngủ nào.

“Chào buổi sáng”. Ý cười trong mắt Tần Dục sáng như dãy ngân hà.

Lục Giác ngây ngô như bị đóng đinh tại chỗ.

“Câu đây là muốn làm gì?” Tần Dục nhìn Lục Giác từ trên xuống dưới, trong mắt tất cả đều là trêu tức.

Lục Giác phẫn nộ từ trên người Tần Dục đi xuống, lắp bắp nói: “Tôi đang muốn gọi anh dậy”.

Lục Giác rũ mắt, đôi môi khẽ mím lại, sắc mặt đầy hoa xuân, Tần Dục nhìn bộ dáng này của cậu, đột nhiên cảm thấy với tính cách của Lục Giác, sau này nếu hai người dùng loại tư thế này nhất định sẽ vô cùng, vô cùng thú vị.

Đọc truyện chữ Full