DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lần Nữa Lên Đỉnh Cao
Chương 29: Ảnh bất nhã

Tần Dục miễn cưỡng nâng mắt lên, là người từng gặp ở thang máy, tây trang đen bao lấy vóc người khôi ngô của hắn, khuôn mặt bình thường nhưng kiên cường, rất có mô phạm của đại ca hắc đạo ở trong phim, ngón tay cái của hắn có đeo một chiếc nhẫn vàng cẩn ngọc bích, tuy rằng quý khí bức người, nhưng tổng bộ trang phục lại có mấy phần buồn cười. Phía sau hắn là hai vị đại hán thân thể vạm vỡ.

Bất quá chân chính khiến Tần Dục oán thầm chính là cách phối hợp tây trang của hắn.

“Có người”. Tần Dục hời hợt rũ mắt xuống tiếp tục chơi điện thoại.

Người đàn ông âu phục hơi cứng mặt lại, đại khái là chưa từng thấy người nào không biết điều như vậy đi, xem lời khách khí của hắn thành lời nói thật.

“Hiện tại không có ai ngồi, tôi ngồi một chút chắc không có vấn đề gì chứ”. Người đàn ông âu phục trực tiếp ngồi xuống, hai đại hán vạm vỡ liền tự động chuyển ra đứng sau lưng hắn.

Ấn tượng đầu tiên của Tần Dục đối với người đàn ông này là dối trá.

“Nếu như là chuyện về công việc thì phiền anh tìm người quản lý của tôi”.

“Tôi không phải muốn bàn công việc với cậu”.

“Thời gian cá nhân, tôi không thích chụp ảnh chung”. Tần Dục đối xử với người đàn ông này như fan của mình.

Khóe miệng người đàn ông giật một cái, tự giới thiệu mình: “Tôi là Đinh Chiếu, xin chào cậu”.

“Chào anh”. Phản ứng của Tần Dục vẫn rất nhàn nhạt.

Đinh Chiếu cũng không thèm để ý đến sự lạnh nhạt của hắn, liền nói tiếp: “Tôi vô cùng ngưỡng mộ tài hoa của Tần tiên sinh, có thể xem là một nửa fan hâm mộ”.

Tần Dục liếc nhìn Đinh Chiếu một cái, hắn vô cùng khẳng định Đinh Chiếu không phải nói thật, bằng không ban đầu khi ở trong thang máy, Đinh Chiếu cũng không một tiếng cũng không nói.

“Ai, các cậu đang trò chuyện à”. Vương Hải mặt mày hớn hở đi tới: “Tần Dục, chương trình của chúng ta lần này số lượng khán giả theo dõi trực tiếp đến thời điểm hiện tại đã hơn 600.000, phát sóng trực tiếp trên website cũng tăng gấp mấy lần, số lần đưa tin đã vượt qua ngàn vạn, lượt xem trên mạng cũng đã hơn trăm triệu lượt, người được khán giả theo dõi nhiều nhất chính là cậu đó, có thể thấy sức hút, của cậu một chút cũng không giảm”.

Tần Dục cười cười, không chút khiêm tốn nói: “Đây không phải là mục đích mà Vương ca mời tôi tham gia à”.

Vương Hải ngẩn người, cười ha ha nói: “Đúng đúng”.

Đinh Chiếu ho nhẹ một tiếng, Vương Hải liền bận bịu cười nói: “Tôi giới thiệu cho cậu một chút, vị Đinh tiên sinh này là nhà kinh doanh châu báu, 40% việc buôn bán châu báu ở Nam Hoa đều là của nhà anh ta, gần đây Đinh tiên sinh có ý muốn mở rộng việc làm ăn, nên đã tiến quân vào giới giải trí, Đinh tiên sinh nói với tôi anh ta khá là thưởng thức cậu, nên muốn giao lưu với cậu nhiều hơn”.

Nhà kinh doanh châu báu? Tiến quân vào giới giải trí? Tần Dục nhìn kỹ Đinh Chiếu, suy nghĩ thông tin mà Vương Hải vừa giới thiệu có mấy phần là thật.

“Nhờ có sự giới thiệu của sản xuất Vương, tôi mới có cơ hội được đứng gần chứng kiến phong thái của thần tượng”.

Thành phố Nam hoa nằm ở Tây Nam, là nơi nổi tiếng về sản xuất bảo thạch châu báu, vì biên cảnh nằm sát nhiều quốc gia, nên địa thế và con người ở đây đều rất phức tạp, có thể có một chỗ đứng tại nơi này bối cảnh của người này chắc chắn không đơn giản, hắn nên làm quen với một người như Tần Phương Vĩ mới phải chứ.

Một người như vậy tại sao lại tới gần mình? Tần Dục thật sự có chút nhìn không thấu.

“Không biết đêm nay tôi có hân hạnh được ăn tối cùng với Tần tiên sinh hay không?”

Tần Dục nheo đôi mắt đen nhánh lại, nửa ngày mới đáp: “Thật ngại quá, tôi rất mệt”.

Nếu như bình thường được mời như thế này, cho dù không đồng ý, thì người ta cũng sẽ hẹn lại lần sau, nhưng Tần Dục lại không cho Đinh Chiếu một cơ hội như thế, điều này làm cho sắc mặt của Đinh Chiếu lạnh đi mấy phần.

“Tính của Tần Dục là như vậy, mấy em gái bây giờ lại rất thích loại hình này”. Vương Hải thấy thế, liền cười ha hả điều tiết bầu không khí, giúp Tần Dục giải thích: “Đinh tiên sinh, nghệ sĩ sau khi quay xong chương trình đều rất mệt, huống hồ sắp bắt đầu quay cửa ải thứ hai rồi, Tần Dục cũng cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đêm nay sợ rằng cậu ấy không có thời gian, bằng không chờ sau khi chương trình kết thúc, tiệc mừng chương trình, Đinh tiên sinh hãy tham gia cùng với chúng tôi?”

Tần Dục không tỏ rõ ý kiến, ánh mắt nhìn sang nơi khác.

“Được”. Đinh Chiếu lạnh lùng liếc nhìn Tần Dục một cái, nói: “Đa tạ lời mời của sản xuất Vương, vậy tôi xin cáo từ trước, không quấy rầy Tần tiên sinh nghỉ ngơi”.

Chờ sau khi đoàn người Đinh Chiếu rời đi, Vương Hải mới thật tâm nói với Tần Dục: “Tần Dục, tôi thật lòng coi cậu là bằng hưu nên mới muốn khuyên cậu một câu, trong giới này, tuy rằng thế lực của Đinh Chiếu không bằng Tần gia, như cậu cũng không được đắc tội với hắn, thế lực của Đinh gia tại Tây Nam rất lớn, cường long cũng không áp được bọn rắn độc, nên cho mặt mũi thì vẫn phải cho mặt mũi”.

“Đa tạ lời nhắc nhở của Vương ca”. Tần Dục cũng không muốn tranh luận với Vương Hải người thật tâm suy nghĩ cho mình, liền hùa theo đồng ý.

Nếu như Đinh Chiếu ‘Lai giả bất thiện’, vậy vô luận thái độ của hắn là gì, thì đối phương cũng sẽ không thay đổi ác ý ẩn giấu đối với hắn, còn nếu như Đinh Chiếu tới với thiện ý, thì thái độ bây giờ của hắn cũng sẽ không làm cho Đinh Chiếu nghĩ xấu đi.

Cho nên mục đích của Đinh Chiếu, không phải do hắn quyết định.

Tần Dục ném Đinh Chiếu ra sau đầu: “Vương ca, thật ra tôi có chính sự muốn tìm anh, là chuyện liên quan đến chương trình”.

“Ồ?” Vương Hải hứng thú.

“Chúng ta đến bên kia nói chuyện đi”. Tần Dục ra hiệu cho Vương Hải cùng hắn rời khỏi trường quay.

—–

“Lưu ca, sao anh vội như vậy, có chuyện gì sao?” So với sự cấp thiệt của Lưu Kiến Chương, Lục Giác lại rất bình thản.

“Khụ”. Lưu Kiến Chương hắng giọng nói: “Tề Tiến Tựu gửi cho một anh một tin nhắn, nói anh của em đã biết chuyện em tham gia chương trình thực tế rồi, hỏi em phải làm sao bây giờ”.

“Cái gì mà làm sao bây giờ?” Lục Giác không hiểu nói: “Em tham gia chương trình thực tế chứ đâu phải làm gì trái pháp luật đâu”.

Lưu Kiến Chương nhìn bộ dáng trì trộn của Lục Giác, liền hận không thể dùng sức lay đầu cậu: “Em và Tần Dục a, anh của em không phải không cho em lui tới nhiều với Tần Dục hay sao!”

Lục Giác suy nghĩ một chút, anh của cậu xác thực không thích Tần Dục, cũng là bởi vì Tần Dục lớn lên nhìn quá kiêu ngạo, trong phim lại còn hay bắt nạt cậu, nên anh cậu mới ghét hắn.

Lúc đó khi nghe đáp án của Diệp Thành, Lục Giác cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, đã lâu không nghe thấy lý do một đơn thuần mà khác biệt như thế...

Lục Giác gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng sờ mũi nói: “Đây là công việc của em cũng không phải là đi chơi, có thể tùy ý nói tôi không muốn chơi với anh ta, anh ta không muốn chơi với tôi, hơn nữa việc phân đội cũng là ngẫu nhiên, ai cũng không thể dự đoán trước được”.

“Anh của em sẽ hiểu được mà”. Lục Giác không xác định lắm bổ sung thêm một câu.

Sau lưng Lưu Kiến Chương đều là mồ hôi lạnh, sớm biết như vậy lúc trước hắn đã không tiếp nhận củ khoai lang bỏng này.

Bối cảnh thật của Lục Giác, kỳ thực Lưu Kiến Chương cũng không rõ lắm. Chỉ là có một ngày hắn nhận được điện thoại của bạn cũ nhiều năm không liên lạc, nhờ hắn nhận một nghệ sĩ, có thể khiến bạn hắn tự mình gọi điện nhờ vả, bối cảnh của người này khẳng định không sang thì cũng quý. Người như vậy thường tự có tài nguyên, việc nổi tiếng trong vòng này là chuyện quá dễ dàng, thêm vào đó sau khi gặp mặt Lục Giác, nhìn dáng dấp và cách ăn nói của cậu cũng làm cho hắn rất hài lòng, vì vậy Lưu Kiến Chương liền vui vẻ đáp ứng, còn cảm thấy mình nhặt được một bảo bối.

Không nghĩ tới, hắn đúng là nghĩ quá đơn giản.

Lục Giác là một dị loại trong giới diễn viên, nói dễ nghe một chút là an phận, nói khó nghe là không có lòng cầu tiến, cậu không bao giờ lợi dụng quan hệ và bối cảnh của mình để nhận được vai. Điều này làm cho Lưu Kiến Chương muốn nâng đỡ Lục Giác rất là nhụt chí, bất quá ít nhất Lục Giác chưa bao giờ gây chuyện thị phi tạo thêm phiền phức cho Lưu Kiến Chương, cho nên Lưu Kiến Chương không thể làm gì khác hơn là coi như mình mua một cổ phiếu dài hạn, cứ đặt ở đó, tuy rằng không tăng mạnh, nhưng ít ra cũng sẽ không bị rớt giá.

Biến số của Lục Giác chính là Tần Dục.

Lần chuyện Lục Giác bị Tần Dục đuổi ra khỏi phòng bị paparazi chụp được, tuy rằng không phải là ảnh giường chiếu, nhưng hình ảnh Lục Giác quần áo ngổn ngang, nửa người trên che kín vết tích, ở trong vòng giải trí, chuyện đổi trắng thay đen là chuyện quá dễ dàng, huống hồ còn có bức ảnh rõ ràng như vậy, với sức mạnh của dư luận, nếu Lục Giác rơi vào vũng bùn Tần Dục, thì sẽ rất khó bò ra ngoài.

Cổ phiếu dài hạn mà Lưu Kiến Chương nắm ở trong tay, rất có thể sẽ phá huỷ sự nghiệp cả đời hắn.

Nếu như chỉ mình Lục Giác bị chụp, Lưu Kiến Chương còn có thể lợi dụng giao thiệp và tiền mà cản lại, nhưng Lục Giác lại bị chụp cùng với Tần Dục, sút hút quá lớn của thần tượng liền bộc lộ, sao có thể áp chế, Lưu Kiến Chương bị làm cho sứt đầu mẻ trán, cuối cùng không còn cách nào khác hắn đành phải gọi cho Tề Tiến Tựu.

Người bên Lục Giác, hắn chỉ có thể liên lạc với một mình Tề Tiến Tựu, Tề Tiến Tựu chỉ bảo hắn chú ý biến hóa, còn những chuyện khác thì không cần phải để ý đến.

Lưu Kiến Chương không biết Tề Tiến Tựu đã dùng thủ đoạn gì, việc này liền bị đè xuống, may mắn duy nhất cuả hắn, là người anh sát thần của Lục Giác tựa hồ còn chưa biết việc này, bằng không không biết anh ta sẽ xé xác mình hay là xé xác Tần Dục trước nữa? Thật là khó nói.

Càng vớ vẩn hơn là, sau chuyện này, sự yêu thích của Lục Giác đối với Tần Dục không những không giảm bớt, mà như si tình vậy, Lưu Kiến Chương cảm thấy mình đúng là sống mà gặp quỷ.

“Anh của cậu mà biết sẽ rất phiền phức”.

“Phiền Lưu ca và Tề ca giúp em chống đỡ”. Lục Giác chắp hai tay trước ngực cầu xin nói, đôi mắt màu trà linh động bỗng sáng bừng lên: “Tin tức mà anh của em nhận được đều là do các anh nói anh ấy mới biết mà”.

Diệp Thành bận rộn trăm công nghìn việc, động thái của Lục Giác tất nhiên đều là do người bên dưới báo cho hắn biết.

Lưu Kiến Chương nhìn Lục Giác hồi lâu, đột nhiên cảm giác thấy Lục Giác luôn ôn hòa ngoan ngoãn cũng có lúc ranh ma vô cùng.

—–

Thám tử tư vô cùng cố gắng, chỉ mất hai ngày, Tần Dục liền nhận được những bức hình bất nhã của Phó Nhã, quả nhiên dùng nhiều tiền nên hiệu suất rất cao.

Trong hình là Phó Nhã đang vô cùng ‘Thân mật’ với một người đàn ông, đây là cuộc sống cá nhân hỗn loạn của vị nữ thần mà giải trí Hoàn Thịnh đã dùng một số tiền lớn để tạo ra, ngoài những bức ảnh thân mật còn có những bức ảnh Phó Nhã vui chơi tại sòng bạc ở nước ngoài, thì ra cái gọi là ra nước ngoài chữa thương chính là được thỏa sức đánh bạc như thế này.

Đọc truyện chữ Full