DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Gặp Gã Thần Kinh
Chương 34: Hoạt động (hạ)

“Ờ, có thể, lần sau rảnh hai đứa mình quay lại đây nhé.” Nghe vậy Cố Diễn nói.

Trình Nguyên tán hươu tán vượn nhằm lôi kéo Cố Diễn, chỉ lo sự chú ý của đối phương bị thằng tôn tử Thẩm Phong chiếm mất.

Cố Diễn dở khóc dở cười nghe Trình Nguyên lải nhải từ ‘Bữa sáng ngày nay mùi vị rất ngon’ đến ‘Tương lai hai đứa mình đăng ký kết hôn đi’, cậu không tưởng tượng được làm sao tư duy Trình Nguyên có thể nhảy lung tung như thế, hơn nữa, chưa nói đến việc làm hôn thú trong nước vốn không được pháp luật công nhận, bước đầu tiên trước khi làm hôn thú chẳng phải là come out sao? Bước này bị Trình Nguyên ăn mất rồi?

Hai người trò chuyện linh tinh câu được câu không, bên kia đám học sinh đã bắt đầu câu cá, sự chú ý của Cố Diễn bị hấp dẫn, cậu cũng chạy đến câu cá, Trình Nguyên thấy vậy không thể làm gì khác hơn là đi theo.

Cặp đôi thu hoạch cá khá nhiều, bên này cũng dần bắt lò nướng, Cố Diễn sắp xếp những xô cá đưa đến, ông chủ cười nhận lấy, giúp bọn họ cân đống cá rồi giết đi.

“Bạn yêu, đến đây ăn đồ nướng nè!” Trình Hâm bê một khay đầy xiên que đặt trên bàn, quay về phía Cố Diễn phất phất tay.

Nghe vậy Cố Diễn kéo Trình Nguyên bước sang.

“Bạn yêu, nào, ăn đi.” Miệng Trình Hâm còn nhai thức ăn, đưa cái đĩa lên bàn, “Tớ nướng đấy, mùi vị rất đáng nể đó nha.”

Cố Diễn và Trình Nguyên ngồi xuống ghế, Cố Diễn cầm lấy một xiên que, đẩy đĩa đến trước mặt Trình Nguyên, ra hiệu đối phương ăn.

“Sao rồi sao rồi? Ngon không?” Trình Hâm mặt bulinbulin nhìn Cố Diễn.

Cố Diễn cắn một miếng thịt, nhai hai lần, mắt sáng rực lên, “Vị tuyệt cú mèo!”

Cùng lúc Thẩm Phong cũng bưng một cái đĩa đi tới, đùn Trình Hâm sang một bên, thả đĩa trên bàn, “Tiểu Diễn, cậu nếm thử thịt chính tay tôi nướng đi.”

Từ khi Thẩm Phong bước đến là sắc mặt Trình Nguyên không được tốt rồi, nghe gã nói thì càng muốn trào máu họng, nhưng vướng Cố Diễn ở đây, hắn không dám gây sự với đám đông, chỉ có thể gào thét trong lòng, ‘Đậu xanh rau má tên ‘Tiểu Diễn’ này mày có thể gọi sao???’

Cố Diễn thấy thế duỗi tay cầm lên một xâu nướng từ đĩa Thẩm Phong nếm nếm, rồi bình phẩm, “Hương vị ổn đấy.”

“Bạn yêu, nói xem, tớ với hắn ai nướng ngon hơn?” Trình Hâm không bỏ qua nói.

Cố Diễn trầm tư một lúc, trịnh trọng nói, “Thẩm Phong ngon hơn.”

“Oa oa oa bạn yêu cậu không yêu tớ…” Nghe vậy Trình Hâm gục lên vai Cố Diễn giả bộ khóc.

“Chẳng phải chỉ là đồ nướng thôi sao!” Trình Nguyên rì rầm, “Tao khẳng định nướng ngon hơn hai đứa mày gộp lại.”

Dứt lời, Trình Nguyên cũng gia nhập nhóm người đứng nướng, nói về phương diện bếp núc của Cố Diễn thì cậu không có thiên phú gì, không cần tưởng tượng nếu là cậu làm bếp chẳng biết kết quả sẽ ra hình dạng thế nào, nếu ai làm sẵn thì ăn, cậu cũng vui vẻ tận hưởng đến lười biếng.

Trình Nguyên vừa đi, chỗ ngồi bên cạnh liền trống, Thẩm Phong nhanh chóng chiếm lấy vị trí, Trình Hâm liếc mắt trừng nhìn Thẩm Phong, rồi kéo hai chiếc ghế lại.

Tại sao là hai chiếc? Đùa, đợi lát nữa Trình Nguyên trở về thấy chỗ ngồi của hắn bị chiếm nhất định sẽ lên cơn.

Sau đó hai người một trái một phải trấn định hai bên Cố Diễn, ba người vừa ăn ăn uống uống vừa nói chuyện trên trời dưới đất.

Trình Nguyên bưng khay thức ăn trở lại, thấy cảnh tượng như thế, hắn đẩy cái đĩa trước mặt Cố Diễn ra rồi đặt xuống bàn khay nướng trên tay mình, rồi tối sầm mặt bước đến vị trí Thẩm Phong, âm trầm nói, “Nhường chỗ!”

Nghe thế Thẩm Phong bèn vui vẻ hớn hở hơi dịch chiếc chế hướng về Cố Diễn, sau đó trước khi Trình Nguyên mở miệng mắng người, gã đã đứng lên, bước đến bên cạnh Trình Hâm.

Trình Nguyên lạnh lùng quét mắt nhìn Trình Hâm, ý rất rõ ràng, ‘Mày dám nhường chỗ cho nó, mày chết chắc.’

Thẩm Phong trừng nhìn Trình Hâm, ý cũng vô cùng rõ ràng, ‘Huynh đệ với nhau, nhường đi.’

Trình Hâm làm thế nào cũng không xong, nhường hay không nhường đều khó xử, rốt cục đơn giản quay đầu nhìn chòng chọc vào Cố Diễn, miệng rầm rì, “Tôi là trong suốt, tôi là trong suốt, tôi là trong suốt.”

“Ngồi chỗ nào chả giống nhau?” Cố Diễn hết sức khó hiểu.

Nghe vậy Thẩm Phong lặng lẽ tìm một chỗ trống ngồi xuống.

“Là hai người họ ngốc nghếch thôi.” Trình Hâm cười trên sự đau khổ của kẻ khác, rồi thành công thu được bốn con mắt liếc xéo.

Một nhóm người vừa nướng vừa ăn kéo dài tận 2 giờ mới kết thúc bữa trưa, trước đó 40 phút Trình Hâm đã gọi điện thoại đặt một chiếc xe thuê, dù sao trong đoàn có rất nhiều người không lái xe đến, ngồi buýt từ nơi này qua vườn thú cũng thật phiền phức, lại lên lên xuống xuống.

Đám người sau khi ăn uống dọn dẹp xong, xe thuê đã đến, nhóm bạn liền ùn ùn thẳng tiến vườn thú.

Lần cuối cùng Cố Diễn đi vườn thú đã là thật lâu trước đây, lâu đến mức nhớ không rõ, mà Trình Nguyên trước giờ chưa từng đặt chân đến những nơi như vườn thú, hơn nữa bất kể là nơi nào, chỉ cần có Cố Diễn bên cạnh hắn cũng cảm thấy tuyệt vời, vì thế chuyến đi này của hai người rất vui vẻ.

Đoàn người dạo chơi ở vườn thú 4 tiếng, sau đó có xe lái xe, không xe thì đợi buýt ở trạm trước cổng vườn thú, đoàn người lại về thành phố ăn bữa tối.

Thời điểm ăn tối, bầu không khí bỗng dưng có chút bi thương, ăn đến món cuối cùng, Cố Diễn dâng trào cảm xúc nên uống ít rượu, kế tiếp say khướt lúc nào không hay.

Trình Nguyên thấy Cố Diễn như thế hai mắt bắt đầu phát sáng, vội kéo người yêu vào nằm gọn trong lồng ngực, nói vài câu với Trình Hâm rồi ẵm người đi mất.

Trình Nguyên đỡ Cố Diễn ra khỏi nhà hàng, liếc nhìn chàng trai đang mơ mơ màng màng tựa lên bả vai mình, hắn nuốt nước miếng cái ực, sắc mặt bỗng nhiên ửng đỏ, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, cúi người bế thốc Cố Diễn lên.

‘Tiểu Diễn được mình bế công chúa, Tiểu Diễn được mình bế công chúa, Tiểu Diễn được mình bế công chúa…’ Trong đầu Trình Nguyên quanh đi quẩn lại câu nói ấy, trái tim cuồn cuộn kích động không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn một bộ cao quý lãnh diễm ẵm người tiến vào thang máy.

Thang máy xuống gara hầm 1, Trình Nguyên bước đến chiếc hummer hầm hố của mình, mở cửa thật cẩn thận, rồi nhẹ nhàng đỡ người ngồi vào ghế phụ, động tác vốn định rút lui bỗng dừng lại đột ngột, hắn nhìn xoáy sâu vào gương mặt đẹp như thiên thần của Cố Diễn, Trình Nguyên ráng kiềm chế một chút, nhưng không tài nào nhịn được, hắn hôn cậu.

Nụ hôn tinh tế tỉ mỉ từng li từng tí như ăn vụng kết thúc, hắn vừa chuẩn bị rời ra đã cảm giác cổ mình bị ôm lấy, rồi hắn trông thấy ánh mắt Cố Diễn đang mê man trừng nhìn mình, một giây sau, Trình Nguyên cũng cảm giác môi mình được môi Cố Diễn lấp lên.

Mặt mày Trình Nguyên ngay tức khắc đỏ bừng như cà tím, toàn thân kích động đến run rẩy, hưng phấn tột cùng hôn trả Cố Diễn.

Trình Nguyên càng hôn càng càng phấn khích, ngay lúc Trình Nguyên sắp mất sạch lý trí định xơ múi bất kể hoàn cảnh, thì Cố Diễn dứt môi ra khỏi hắn, ngoẹo đầu ngủ tiếp.

Trình Nguyên nhìn ngắm gương mặt say ngủ của Cố Diễn, lại nhìn xuống đũng quần đang trồi lên thành ngọn núi tràn trề sức sống dưới thân, vẻ mặt nứt toác, có phần khóc không ra nước mắt hít một hơi thật sâu, đóng cửa xe lại, lên xe từ một bên khác rồi khởi động xe.

T á c gi ả  c ó  l ờ i mu ố n n ó i:

C ả m gi á c c à ng vi ế t c à ng t á ch r ờ i qu ỹ đạ o, Tr ì nh H â m v à  Th ẩ m Phong  đã  b ị  t ô i vi ế t th à nh fan n ã o t à n c ủ a C ố  Di ễ n, lo ạ i si ê u c ấ p  đ i ê n cu ồ ng 2333 c ò n Tr ì nh Nguy ê n ch ắ c c ũ ng coi nh ư  1 th à nh vi ê n c ủ a  đạ i qu â n n ã o t à n.

Đọc truyện chữ Full