Ban đêm, nằm trên giường cả buổi cũng không ngủ được, Phong Diệc Kỳ rốt cuộc nhịn không được lên tiếng:
“Sư phụ, thật sự chỉ có thể như vậy sao? Nếu như Trác Lạc Vũ nói là thật, vậy tại sao hai người bị thương tổn giống nhau đều phải chết?”
Hắn không cách nào tiếp nhận a! Vì sao bất kể thế nào đều không thể giải thích…
Liễu Lục Dương cũng không ngủ được, trầm mặc vươn tay ôm lấy hắn, ôn nhu xoa lưng hắn.
“Kỳ Nhi, đây là con đường bọn họ chọn, trừ cách đó ra, còn có cách nào khác có thể khiến cho bọn họ ngừng tổn thương lẫn nhau sao?”
“Nhưng ban đầu khi Tập Phong quyết định ly khai Bạch Ngạn Hải, Tuyệt Hồn thà rằng ly khai Hâm Nhi, bây giờ không phải chứng minh ở lại vẫn tốt hơn sao?”
Không thể tiếp nhận vẫn là không thể tiếp nhận, dựa vào cái gì Huyết Phách chỉ có thể bởi vì gặp phải một tên chết tiệt mà đến chết cũng bi thương tuyệt vọng như vậy?!
“Vậy thì sao? Ngươi muốn làm thế nào?” Liễu Lục Dương hỏi lại, thanh âm ôn hòa kiên định.
Phong Diệc Kỳ khẽ giật mình, hắn tựa hồ cho tới bây giờ cũng không lường trước được Liễu Dục Dương sẽ hỏi hắn như vậy. Từ trước tới giờ đều là thuận theo quyết định của Liễu Dục Dương, hiện tại bỗng nhiên muốn hắn tự mình quyết định, ngược lại có chút không biết nên mở miệng thế nào.
Kiêu ngạo càn rỡ vốn có của La Sát trước mặt Liễu Dục Dương căn bản không tồn tại, bởi vì quá quan tâm nên mới có thể lo lắng mình sẽ nói sai.
“Không việc gì, nói thử xem ngươi muốn làm như thế nào, sau đó, lại nghĩ biện pháp.” Liễu Dục Dương cổ vũ hắn.
“Tuy rằng Trác Lạc Vũ nói rất có đạo lý, biết rõ chân tướng rồi y chắc chắn sẽ tự trách bản thân, thế nhưng ta hy vọng ít nhất… Nếu như Huyết Phách nhất định phải chết, ta hy vọng y có thể biết mình đã được yêu, bởi vì đổi lại là ta, sẽ cảm thấy như vậy là đủ rồi.”
Không phải hành động theo cảm tính, không phải là thuận miệng hờn dỗi, mà là thật sự khổ tâm suy tư sau đó mới lấy được đáp án, nhưng không biết ý tưởng của hắn so với Trác Lạc Vũ, ai đúng ai sai.
“Sư phụ, ta nghĩ như vậy, sai rồi sao?”
“Không có, đáp án này, không có cái gì đúng cái gì sai, bởi vì ngươi và Trác trang chủ cũng chỉ là muốn y không phải chịu tổn thương nữa mà thôi.” Thanh âm của Liễu Dục Dương trong bóng đêm nghe có chút nặng nề, hắn cũng đồng dạng cảm thấy bất lực trước trò đùa này của vận mệnh.
“Huyết Phách mà hắn biết cùng với Huyết Phách mà ta biết không giống nhau…” Vì vậy sau khi nghe Trác Lạc Vũ nói “ngươi không hiểu rõ y bằng ta” hắn liền ngậm miệng, cho dù đáp án kia thế nào cũng không thể tiếp nhận.
“Chắc hẳn Kỳ Nhi mà ta biết cùng với Kỳ Nhi mà Quân Dật biết cũng không giống nhau đi?” Liễu Dục Dương trấn an vỗ vỗ lưng hắn.
“Cho nên nói Huyết Phách mà hắn biết mới thật sự là Huyết Phách sao?” Giống như hắn ở trước mặt Tập Phong và Tuyệt Hồn tuyệt đối không có khả năng dỡ xuống tâm phòng bị vậy, Huyết Phách cũng chỉ nhận định một mình Trác Lạc Vũ…
“Thế thì cũng chưa chắc.” Liễu Dục Dương nhíu mày, có chút chần chờ thở dài.
“Sư phụ, ta không hiểu.” Vì sao lại chưa chắc?! Phong Diệc Kỳ thẳng thắn nhận thua.
Hắn với tình lộ của mình còn vừa ngốc vừa mờ mịt, đâu còn tâm tư đi phỏng đoán tâm tình người khác, càng đừng nói đến “người khác” kia còn là kẻ vĩnh viễn khiến cho người ta đoán không ra, Huyết Phách.
“Huyết Phách mà Trác trang chủ biết, chưa chắc là Huyết Phách bây giờ a.” Liễu Dục Dương đè lại cái đầu của đồ đệ vì nghi vấn mà theo trực giác muốn ngẩng lên, yên lặng bắt hắn tiếp tục ngoan ngoãn nằm sấp trên ngực mình, “Mấy năm này, đau đớn cùng căm hận đã dần dần bóp méo nội tâm Huyết Phách, vốn nguyên bản thuộc về Lôi Minh Phượng, vì vậy y đến cùng có còn là Lôi Minh Phượng trong trí nhớ của Trác trang chủ hay không, ngược lại cũng không thể khẳng định được.”
Hắn cảm thấy, Huyết Phách cùng Trác Lạc Vũ, đều còn yêu chính là người trong trí nhớ kia, mà căm hận lại là người trước mắt, nhưng dù sao cũng đang sống ở hiện tại, lưu luyến mãi quá khứ cũng không có tác dụng gì, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, hành động của hai người bọn họ càng khó đoán, cho nên không ai xác định được, rốt cuộc bọn họ là yêu hay là hận đối phương.
Thứ tra tấn thống khổ nhất, có lẽ là muốn hận mà không thể hận, muốn yêu mà không cách nào yêu, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn hủy diệt tất thảy – đồng quy vu tận, vừa có thể giết kẻ chết cừu nhân, vừa có thể làm bạn bên cạnh người mình tâm ái.
“Vậy, sư phụ, người cảm thấy nên làm như thế nào?”
Hắn sẽ nghĩ biện pháp cứu những người bị hạ độc kia. Nếu như đã biết rồi thì không thể mặc kệ, đây là tính cách của Liễu Dục Dương, từ khi nghe tin Hàn Thất lên núi, hắn đã biết thầy trò bọn họ chắc chắn sẽ phải xuống núi một lần.
Chỉ có điều, quyết định này không nhất định sẽ thực hiện, bởi vì điều hắn canh cánh trong lòng chính là Phong Diệc Kỳ rốt cuộc vẫn chưa thông suốt, nếu như Kỳ Nhi vẫn không thể minh bạch bản thân thực sự muốn gì, hắn cũng sẽ không ly khai núi Lạc Hà, không muốn người mình nhất lòng bảo hộ bị thương tổn.
“Đáp án của ta chưa chắc là đáp án của ngươi a, Kỳ Nhi.” Liễu Dục Dương cũng không giống như ngày thường nói rõ suy nghĩ của mình, ngược lại đem vấn đề đẩy trở về.
Riêng chuyện này, hắn hy vọng Phong Diệc Kỳ có thể tự mình suy nghĩ kỹ càng, sau đó đưa ra quyết định, để nhiều năm sau nhìn lại không phải hối hận vì khi đó đã bỏ lỡ cơ hội tốt, khoanh tay đứng nhìn.
“… Sư phụ, sao hôm nay người nghiêm khắc vậy, rõ ràng là biết ta không am hiểu mấy cái này…”
Đáp án của hắn?!
Đáp án của hắn chính là trời đánh cũng mặc kệ chính đạo sống chết, chạy tới Thiên Phật sơn giải thích rõ ràng với Huyết Phách, sau đó mang y rời khỏi võ lâm Trung Nguyên. Nhưng mà nếu như xem xét những người đã chết trong tay Huyết Phách cùng những kẻ chính đạo kia kỳ thật cũng không phải toàn bộ đều đáng chết, lại không có cách nào bĩnh tĩnh đem lời nói ra khỏi miệng…
Huống chi, Trác Lạc Vũ nói cũng rất có lý, cứ để cho Huyết Phách ôm theo thù hận bị giết chết sẽ tốt hơn hay là để cho y căm hận chính mình đến tự sát mới là tốt đây?
Vận mệnh như vậy… Quá tàn nhẫn.
Việc hắn muốn làm, rốt cuộc đối với toàn bộ thế cục mà nói, là tốt hay xấu?
Vả lại, lúc trước hắn có thể tùy tâm sở dục hành động, nhưng hiện tại hắn còn phải chú ý đến cảm thụ của Liễu Dục Dương…
“Sư phụ, vì cái gì Huyết Phách nhất định phải chết?” Nghĩ tới nghĩ lui hắn vẫn không rõ, cho dù Huyết Phách giết nhiều người như vậy, nhưng những kẻ khác cũng chưa chắc đã giết ít hơn y, vì cái gì chỉ có mình y phải chết?!
“… bỏ qua đại nghĩa đường đường chính chính, có lẽ chỉ bởi vì mọi người cần cho mình một lý do để an ủi.”
“Vì cái gì Huyết Phách muốn chết?”
“Ngoại trừ bản thân y ra, không ai có thể trả lời ngươi rồi, Kỳ Nhi.”
“…”
Kỳ thật, cũng không phải quá khó hiểu như vậy, bởi vì hắn cũng từng có những thời điểm cảm thấy sống chết cũng không quan trọng.
Thế nhưng, cho dù có thể lý giải suy tính của Trác Lạc Vũ, cũng có thể hiểu được tâm tình của Huyết Phách, càng hiểu nhân tính bi ai, hắn vẫn là…
“Sư phụ, ta không muốn làm theo kế hoạch của Huyết Phách, ta rất ghét bị hắn sắp đặt thiết kế!”
Vô luận Huyết Phách đến cùng đang suy nghĩ cái gì, hắn chính là chán ghét cảm giác bị thao túng.
“Vậy thì sao? Ngươi muốn làm như thế nào?”
Sự tình hắn muốn làm chưa hẳn Liễu Dục Dương có thể tiếp nhận, nhưng hắn cũng không muốn giấu diếm y điều gì.
“Ta không cách nào tiếp nhận loại kết cục đã định trước này, kẻ nào có thể dùng suy đoán của mình mà phán xét sinh tử của người khác? Cho dù tất cả mọi người đều cho rằng Huyết Phách và chúng ta là những kẻ thiên lý bất dung, chúng ta cũng không thể sống sót được… Trò chơi của Huyết Phách cũng nên kết thúc rồi, kế tiếp cứ để ta tiếp nhận.”
Nghe hắn nói vô cùng kiên định, Liễu Dục Dương buông cánh tay đang ôm lấy hắn, xuống giường châm đèn.
Ngọn lửa le lói trong bóng đêm, Phong Diệc Kỳ cẩn thận ngóng nhìn nét mặt ôn hòa của Liễu Dục Dương.
“Sư phụ, ta không hy vọng Huyết Phách chết, cũng không có lý nào muốn Trác Lạc Vũ chịu chết, những người chính đạo kia tuy rằng ta vẫn không cách nào tiếp nhận, song cho dù kẻ giết người cuối cùng sắp bị giết, cũng không nên kết thúc như thế này, sau khi Huyết Phách mất khống chế, nên ngăn cản y có lẽ là số mệnh mà thập đại ác nhân đã sắp đặt cho chúng ta… Tuy rằng ta cũng không thích loại chú định như vậy.”
Khuôn mặt xinh đẹp hơn nữ tử của hắn tràn ngập kiên nghị, đó là một loại tình cảm cường hãn khác xa quá khứ, ngay một khắc này, Liễu Dục Dương biết rõ Phong Diệc Kỳ đã quyết định.
“Cho nên nói, không muốn bất luận kẻ nào bởi vì loại phân tranh không có ý nghĩa này chết đi sao?” Liễu Dục Dương ôn nhu hỏi, trong câu hỏi có ý giúp Phong Diệc Kỳ càng thêm xác định phương hướng.
Hắn biết rõ vết thương trong lòng Phong Diệc Kỳ không phải ngày một ngày hai là có thể khỏi hẳn, nhưng hắn rất vui khi thấy Phong Diệc Kỳ chủ động mở lòng.
“Ta không có bổn sự can thiệp vào sống chết của bọn họ, chẳng qua nếu muốn gia tăng tội nghiệt lên đầu Huyết Phách, như vậy quá đủ rồi.”
“Nói như vậy, cần phải có một kể hoạch khiến cho tất cả mọi người hết hy vọng mới được a.”
“Ừ, ta đã có dự tính…” Phong Diệc Kỳ rất nghiêm túc suy nghĩ chợt phát hiện có chút không đúng, “Sư phụ, người… không phản đối?”
Người hắn muốn cứu chính là Huyết Phách, vậy mà sư phụ không có một chút ý tứ phản đối nào sao?!
Liễu Dục Dương cười cười, ngồi bên cạnh bàn vẫy tay với hắn.
Ngoan ngoãn bị ‘chiêu’ tới, vẻ mặt Phong Diệc Kỳ tràn đầy hoang mang.
Trông thấy bộ dáng trẻ con của hắn, Liễu Dục Dương mỉm cười.
“Đứa nhỏ ngốc, vẫn còn lo lắng cảm thụ của ta sao? Kỳ thật nghiêm túc mà nói, ta chưa từng có ý định làm người trong võ lâm a! Ta chỉ muốn mình có thể cứu người mà thôi, đại khái chính là làm một đại phu hành y tế thế.”
Đây là lần đầu tiên Liễu Dục Dương nói với hắn những điều này. Phong Diệc Kỳ kinh ngạc nhìn y, chợt phát hiện có lẽ bản thân vẫn luôn đoán sai suy nghĩ của sư phụ.
“Vậy nên… Sư phụ không ngừng trợ giúp chính đạo là bởi vì bọn họ đến tận cửa nhờ cậy sao?” Đồng tử mị hoặc hoài nghi nhìn Liễu Dục Dương.
Hắn rốt cuộc biết như phụ nhà hắn tính khí tốt tới mức nào rồi… Hoặc là nên nói, làm người tốt tới mức nào rồi.
Liễu Dục Dương bị hắn nhìn chằm chằm có chút lúng túng, vươn tay xoa đầu hắn.
“…Kỳ Nhi, sư phụ không đành lòng cự tuyệt thỉnh cầu của những người vô tội bị cuốn vào kia…”
Sở dĩ đến cuối cùng lui tay không quản nữa, ngoại trừ bởi vì hy vọng chính đạo không làm tổn thương tới Phong Diệc Kỳ, cũng bởi vì hắn cảm giác những việc mình có thể làm đã không sai biệt lắm, về phần chính tà không cách nào buông tha cừu hận đã vượt quá khả năng của hắn, đối với hắn mà nói, thứ hắn muốn bảo hộ quan trọng hơn nhiều.
Bàn tay trên đỉnh đầu thuận thế trượt xuống gò má, vô cùng ôn nhu vuốt ve như muốn trấn an, muốn xóa tan đi phần không xác định trong lòng kia.
“…” Phong Diệc Kỳ vô lực khẽ giật khóe miệng, dựa vào trong ngực Liễu Dục Dương.
Vậy nên nói, sự phụ không phản đối hắn cứu Huyết Phách, y có thể giải được độc sao?
Ngay mai phải thương lượng một chút với Tập Phong nên bắt đầu hành động, hy vọng Huyết Phách có thể sống đến ngày ước hẹn trên Thiên Phật sơn a.
Ngay đêm đó, trong lúc Phong Diệc Kỳ đưa ra quyết định, Hàn Thất lại trằn trọc không cách nào chìm vào giấc ngủ, ảo não trở mình ngồi dậy.
“Vì sao Phượng Nhi tỉnh dậy rồi lại không nghe thấy ta hứa sẽ rất nhanh trở về?”
“Thể chất của Huyết Phách khiến cho y làm xong loại chuyện đó phải lâm vào hôn mê mới đúng… Tỉnh lại rồi mỉm cười với ngươi hẳn là không muốn để ngươi lo lắng, vì vậy mà cố gắng dùng ý chí chống đỡ.”
“Huyết Phách là cổ nhân mà độc sát Giang Phong khổ tâm bồi dưỡng ra, toàn thân đều là kịch độc, mà ta là dược nhân khắc chế hắn, thập đại ác nhân cố ý để cho chúng ta kiềm chế lẫn nhau, chỉ tiếc ưu thế này từ khi Huyết Phách có được Cửu Thiên cổ liền bị đánh vỡ.”
“Tại sao phải dùng thứ tà ác như vậy?”
“Bảo hộ ngươi, ban đầu dụng ý của y là hy vọng có thể nhờ vào Cửu Thiên cổ bảo vệ ngươi khỏi tay thập đại ác nhân… Chỉ có điều về sau y dần dần thay đổi, không ai nói chính xác được y đã mệnh lệnh cho Cửu Thiên cổ giết chết bao nhiêu người…”
“Quái, rốt cuộc ta đã nghe được ở đâu…” Trong đầu hắn hiện tại toàn là đối thoại của Phong Diệc Kỳ cùng Trác Lạc Vũ, có cảm giác những bệnh trạng của cổ nhân trong lời nói của Phong Diệc Kỳ giống như đã từng nghe ở đâu, mặt khác cái tên Cửu Thiên cổ này cũng có chút quen tai…
Đợi một chút, cổ nhân, cổ nhân… Còn có cổ độc huyết sắc hình rồng…
Vắt hết óc khổ tâm suy tư hơn nửa đêm, nhưng vẫn không cách nào nghĩ ra cảm giác quen thuộc này từ đâu đến, thẳng đến khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ mơ hồ xuyên vào phòng, Hàn Thất mới dùng sức nắm bàn tay phải vỗ mạnh vào bàn tay trái một cái.
“A!”
Hàn Thất thở dốc kinh ngạc, thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống đất, vội vàng đứng lên vọt đến bên bàn bắt đầu mài mực, một tay mở giấy ra, tiện tay vuốt lên mặt giấy.
“Chết thật, sao muộn như vậy ta mới nhớ ra chuyện trọng yếu thế này?!”
Viết trên giấy mấy dòng rồng bay phượng múa, xong liền đem bút ném vào ống, trong thời gian chờ mực khô, hắn đã đem hành lý đóng gói đâu vào đấy.
Thuận tay gấp gọn lá thư, Hàn Thất hấp tấp rời phòng, thiếu chút nữa cùng Phong Diệc Kỳ cũng một đêm không ngủ đụng vào nhau.
“Này! Ta chỉ là thiếu chút nữa đụng vào ngươi, ngươi rút kiếm làm cái gì?” Bả vai gọt qua mũi kiếm khiến cho da đầu Hàn Thất run lên, lưng phát lạnh, nhưng rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
“… Ngươi làm gì mà dùng khinh công chạy loạn trong phòng như vậy? Đột nhiên xông ra như vậy ai cũng sẽ nghĩ là đánh lén a!” Phong Diệc Kỳ lúng túng cất kiếm, cảm giác thiếu chút nữa đem Hàn Thất kết liễu cũng làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh.
“Nói không lại ngươi… Tiểu tử, ta có việc phải đi một chuyến, có chuyện rất quan trọng muốn tìm đại sư huynh của ta hỏi rõ ràng, thời điểm ước hẹn trên Thiên Phật sơn nhắc nhở Trác Lạc Vũ nhất định phải chờ ta, không được quyết chiến quá sớm.”
Lời vừa xong, hắn cũng đã lao ra khỏi phòng.
Trừng mắt nhìn thân ảnh hắn biến mất, Phong Diệc Kỳ muốn kháng nghị hắn không được gọi tiểu tử đều không có cơ hội, chỉ có thể kinh ngạc ngốc lăng tại chỗ.
“Làm cái gì a? Tốt xấu gì cũng phải nói rõ ràng chứ?” Như vậy ai biết là cái quỷ gì?!
Hơn nữa, hắn chạy mất… vậy ai sẽ ở lại núi Lạc Hà chiếu cố Trác Lạc Vũ đây?
Cái gọi là ‘thương lượng’, tức là những người tham dự đều có thể lên tiếng, hơn nữa còn nói rõ suy nghĩ, sau đó thỏa hiệp lẫn nhau, tìm ra một kết qua mà song phương đều có thể tiếp nhận – đối với đại đa số mà nói.
Nhưng đối với La Sát Phong Diệc Kỳ mà nói, hai chữ thương lượng này thực tế chính là trực tiếp thông báo, khác biệt duy nhất có lẽ là dùng câu nghi vấn, nhưng thủ đoạn đe dọa càng thêm bạo lực.
Hất ra bàn tay đang nắm lấy vạt áo hắn, một đường kéo y vào phòng trong phòng trúc, Tịch Quân Dật nhìn Phong Diệc Kỳ, nhàn nhạt đem những lời vừa nghe được hỏi lại một lần.
“Vì vậy, ngươi cùng sư phụ ngươi và Hải đi cứu chính đạo, ta đến Liễu gia tìm Tuyệt Hồn đi ngăn cản người chính đạo phá hỏng kế hoạch của Huyệt Phách?”
Nghe thế nào cũng không giống La Sát sẽ chủ động nói ra chủ ý này.
“Đúng.” Phong Diệc Kỳ rất khẳng định gật đầu.
“Như vậy đối với Huyết Phách sẽ tốt hơn sao?”
“Ta không biết.” Phong Diệc Kỳ trả lời rất thẳng thắn.
Tịch Quân Dật dùng ánh mắt như thấy sinh vật kỳ quái liếc nhìn hắn.
“Không biết còn quyết tâm muốn làm như vậy?” Hắn biết rõ La Sát phải nắm chắc như thế nào mới có thể thẳng thắn với Liễu Dục Dương, lại không ngờ tới phía sau vẻ kiên quyết này thế nhưng lại là hai chữ “không biết”.
“Bởi vì nếu như không hành động, làm sao biết là đúng hay sai? Ta chỉ biết hiện tại nếu như không làm, ta nhất định sẽ hối hận, đã như vậy, còn không bằng cứ làm gì đó, cho dù cuối cùng có hối hận cũng tốt hơn hoàn toàn không nỗ lực! Ta rất ghét bị người khác dắt mũi dẫn đi! Huyết Phách căn bản chẳng coi ta ra gì!”
Nói đi nói lại, có lẽ hai câu cuối cùng mới là trọng điểm. Tịch Quân Dật thầm nghĩ.
Bất quá, hắn cũng đồng dạng không muốn khoanh tay đứng nhìn, bởi vì thật sâu trong lòng có một tiếng nói nói cho hắn biết vận mệnh của Huyết Phách không phải đã được định trước, chỉ cần bọn họ nỗ lực, cứu vãn sinh tử một cửa kia cũng chưa chắc không thể làm.
Chỉ có điều, kế hoạch của La Sát có vấn đề…
“La Sát, ngươi cảm thấy Tuyệt Hồn có khả năng đáp ứng đến trợ giúp Huyết Phách sao?” Tóm lại không thể nào bắt hắn đi thuyết phục Tuyệt Hồn đi? Như vậy thì cứ để cho La Sát tự mình trực tiếp đến cùng Tuyệt Hồn chém giết lẫn nhau còn nhanh hơn.
“Tập Phong, ngươi ở cùng Bạch Ngạn Hải lâu như vậy có phải trở nên đơn thuần rồi không?” Tức giận giễu cợt suy nghĩ đơn giản của hắn, Phong Diệc Kỳ giương cao cặp môi đỏ mọng tiếp được đoạt mệnh phi tiêu Tịch Quân Dật phóng tới, lộ ra nụ cười xảo trá, “Ai bảo ngươi tìm Tuyệt Hồn câu thông hả? Đương nhiên là đi tìm Hâm Nhi, chỉ cần kể đầu đuôi cho Hâm Nhi biết, còn phải sợ hắn không cho Tuyệt Hồn đi hỗ trợ sao? Hắn thế nhưng rất thích Huyết Phách đấy! Huống hồ, miễn cưỡng mà nói, nghịch mệnh đan cả Huyết Phách còn cứu Hâm Nhi một mạng a!”
Vì vậy, Tuyệt Hồn còn thiếu Huyết Phách một cái mạng, tuy rằng Huyết Phách cho tới bây giờ cũng chưa từng suy tính đến nhân tình này.
“Hai bên đồng thời hành động, ta cho Huyết Phách một cơ hội sống lại, cũng là muốn tiêu diệt tâm cừu hận của những người khác, từ giờ trở đi, ván cờ của Huyết Phách để ta làm chủ đạo.” Đôi mắt sáng lấp lánh ẩn chứa một tia kiên quyết.
“…” Thật sâu liếc nhìn Phong Diệc Kỳ, Tịch Quân Dật phát hiện có lẽ tâm kế cũng có thể dần dần thay đổi, luôn luôn chỉ thích trực lai trực vãng, duy ngã độc tôn La Sát tựa hồ đã thay đổi, vậy mà đã bắt đầu biết lấy đại cục làm trọng…
“Ta đã biết, Tuyệt Hồn bên kia giao cho ta, giúp ta chiếu cố tốt Hải.”
“… Kỳ thật ta rất hoài nghi toàn bộ giang hồ còn có mấy người có thể gây tổn thương cho Bạch Ngạn Hải… bỏ qua cá tính của hắn.” Nói xong lời cuối cùng, Phong Diệc Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu.
Kiếm pháp đứng đầu võ lâm, nội công tu vi đứng đầu võ lâm, nếu như không phải tự mình nóng đầu mà đi gây sự, Bạch Ngạn Hải có lẽ hiếm có địch thủ, dù sao hắn cũng đã hấp thu không ít nội lực của Tập Phong, lại có vô số lần vào sinh ra tử a.
Tịch Quân Dật nhún vai, đối với lời nói của Phong Diệc Kỳ không đưa ra bất kể bình luận gì thêm.
Hắn không nghi ngờ võ công của Bạch Ngạn Hải, thậm chí có thể nói rất có lòng tin, bởi vì những ngày tháng hai người ở chung hắn đã tôi luyện không ít năng lực thực chiến cho Bạch Ngạn Hải, chỉ là người kia rất dễ dàng vì trách nhiệm mà tự tổn thương chính mình khiến cho hắn rất lo lắng.
Không nói thêm nữa, trong lòng bọn họ đều nắm chắc tác phong của nhau, cho nên dù có tách ra hành động cũng sẽ không chênh lệch quá xa.
“Vậy còn Trác Lạc Vũ phải làm sao bây giờ?” Tịch Quân Dật đột nhiên nghĩ đến.
Bọn họ đều đã quen một mình trong giang hồ, mấy năm gần đây coi như có thêm một người bên cạnh, nhiều lắm cũng chỉ chú ý tới an bài tốt hành tung của hai người, hiện tại đột nhiên nhiều thêm mấy người, thật sự có điểm không quen.
Phong Diệc Kỳ là như vậy, Tịch Quân Dật trời sinh tính tình lạnh lùng càng không thèm để ý, hỏi ra như vậy, hay là bởi vì dự cảm mơ hồ trong lòng khiến cho hắn phải lưu ý.
“… Ta vốn muốn ném hắn cho Hàn Thất chiếu cố, mà tên kia không biết nghĩ ra cái gì vội vội vàng vàng tiêu sái rồi, nói cái gì mà trong ấn tượng đã từng nghe qua miêu tả cổ nhân, vì vậy phải gọi sư huynh hắn tới đây một chuyến.”
Phong Diệc Kỳ nhíu mày, đây coi như biến số nhỏ trong kế hoạch của hắn, bởi vì đêm hôm qua sau khi Hàn Thất hỏi hắn một ít sự tình về Huyết Phách, bỗng nhiên buổi sáng lại thương tốt ly khai.
“Vì vậy?” Tịch Quân Dật hoàn toàn không thèm để ý vốn nên như thế nào, hắn chỉ chú ý bây giờ nên làm cái gì.
“Vì vậy ngươi cứ lên đường trước, ta và sư phụ cùng Bạch Ngạn Hải có khả năng phải ở lại thêm mấy ngày, sau đó dẫn hắn cùng đi, dưỡng thương cũng có thể dưỡng trên đường a.”
Phong Diệc Kỳ tàn nhẫn nói, khuôn mặt nhu hòa bởi vì một chút tà nịnh ngông cuồng mà lộ ra vẻ hưng phấn, nhưng trong mắt Tịch Quân Dật ngược lại có chút mắc ói.
“… Tùy ngươi, sư phụ ngươi đáp ứng là tốt rồi.”
Dù sao có Liễu Dục Dương bên cạnh, như thế nào cũng sẽ không để Trác Lạc Vũ chết dọc đường… đi…
Năm ngày sau, thành Dương Châu, Liễu gia.
“Ngươi cũng không phải là muốn lão tử nhảy vào hồ nước đục đi? Nói cho ngươi biết không có cửa đâu!”
Sáng sớm, sau năm ngày đi đường, Tịch Quân Dật xuất hiện ở cửa lớn dinh thự Liễu gia, ngăn lại ở cửa, căn bản không có ý định cho hắn vào, Tuyệt Hồn vô cùng không khách khí đem những lời thô tục nói với hắn.
Tịch Quân Dật mặt không đổi sắc nhìn thẳng Tuyệt Hồn, trông thấy một lớp sương sớm bám trên y phục của hắn đoán được Tuyệt Hồn có lẽ đã chờ bên ngoài rất lâu.
“Ngươi biết ta sẽ đến?”
Đối mặt với câu hỏi mà như khẳng định của Tịch Quân Dật, Tuyệt Hồn đã sớm thành thói quen.
“Còn không phải tiểu tử tóc vàng kia mạc danh kỳ diệu tìm đến nơi này, ta không giết hắn cũng là do tiểu quỷ kia đa sự, ngươi đừng có mang phiền phức đến nữa!”
Nhớ tới người yêu sở trường là giả bộ đáng thương, thích cắn người, thích nhất cười ha hả giả ngu, Tuyệt Hồn đầy bụng tức giận không chỗ phát tiết, thanh âm lạnh nhạt ngược lại có chút bất đắc dĩ.
Tóc vàng…
“Vân Phi sao?”
“Ai quản hắn tên là gì? Dù sao lúc trước bắt cóc tiểu quỷ đúng là Huyết Phách và hắn, không sai.”
“Hắn tới làm gì?”
“Nhờ tiểu quỷ giúp hắn chuyển một phong thư… Còn nói phải xác định một chuyện, cho dù bị ta giết chết cũng không thể nói gì hơn…” Tuyệt Hồn cau mày, hiển nhiên cũng bị hành động kỳ quái của Vân Phi khiến cho không hiểu ra sao.
Không thật sự lưu lại tính mạng cho Vân Phi, là vì tốt xấu gì nghịch mệnh đan của Huyết Phách cũng đã cứu được Liễu Dục Hâm, giúp cho y không phải chịu nỗi thống khổ do cửu âm tuyệt mạch gây ra, thậm chí có thể vì vậy mà mất mạng, nhưng đây tuyệt đối không phải là hắn không thèm để ý lúc đó Liễu Dục Hâm bị bắt trói, bị chịu đói chịu khổ.
“Chuyện gì?” Tịch Quân Dật khẽ nheo mắt lại.
“Tò mò thì tự mình đuổi theo hắn, hai ngày trước mới rời đi đấy, hình như là đi hướng Trác gia… Đừng nhìn ta, không lập tức chém hắn đã là nhẫn nại lớn nhất của ta rồi, sống chết của hắn có quan hệ gì tới ta đâu?”
“Là không có gì liên quan…” Chỉ là cùng sinh tử của Huyết Phách chung một nhịp thở.
Hắn chưa bao giờ chờ mong Tuyệt Hồn sẽ thiện chí lập tức đáp ứng đi hỗ trợ, tự nhiên cũng không cảm thấy y đáp lại như vậy có chỗ nào không tốt. Tịch Quân Dật không phản ứng gì với những lời nói của Tuyệt Hồn, chỉ lấy ra một phong thư trong ngực.
“Cái quỷ gì thế?”
“Thư nhà của Liễu Dục Dương.” Để cho Liễu Dục Hâm biết được chuyện đã xảy ra là biện pháp tốt nhất.
“…”
Trừng mắt nhìn lá thư kia, Tuyệt Hồn có xúc động muốn dùng nội lực hủy thi diệt tích, bất quá nghĩ đến phản ứng của Liễu Dục Hâm nếu biết được, chỉ có thể trưng ra khuôn mặt u ám, trừng mắt nhìn Tịch Quân Dật, thật lâu sau mới cứng ngắc xoay người vào nhà.
Tịch Quân Dật yên lặng đuổi theo, không thể không thừa nhận tiểu hồ ly bạch ngọc kia đem Tuyệt Hồn… Ừm, dạy rất khá.
Bắc Hải, là nơi sinh hoạt chủ yếu của các bộ tộc du mục, nơi đây cách xa Trung thổ, người dân có phong tục tập quán khác với người Trung Nguyên.
Nam nhân ở đây hoặc chăn thả gia súc hoặc đi săn, nữ nhân cũng phải ra ngoài làm việc, trẻ con từ nhỏ đã quen giúp đỡ cha mẹ chia sẻ công việc, hoàn cảnh sinh hoạt nghiêm khắc ngược lại làm cho những người sinh trưởng ở đây càng tri túc thường nhạc.
* tri túc thường nhạc: biết đủ thường vui.
Con người chất phác cởi mở, sinh hoạt đơn giản tự nhiên, cách xa thị phi Trung Nguyên, tuy rằng cuộc sống có chút khó khăn nhưng đây lại là nơi sư phụ của Bắc Hải Thất Cuồng chung tình ẩn cư.
Đương nhiên, bảy hài tử kia cũng là lão thu nhặt được trên đường từ Trung Nguyên đến Bắc Hải, sau đó “thả nuôi” ở Bắc Hải rộng lớn này.
Nhà người ta nuôi cừu dê, chăm bò ngựa, lão lại dưỡng bảy cái củ cải đỏ, quỷ dị hơn chính là còn có thể cùng người dân ở đây thay nhau nuôi nấng, từ đó có thể kêu Bắc Hải Thất Cuồng mỗi người dã tính mười phần là biết chuyện gì xảy ra rồi.
Một người tập võ lúc tuổi già hy vọng nhất chính là có thể có đồ đệ kế thừa mình, lão nhân trung niên bởi vì chút chuyện mà mai danh ẩn tích tại Bắc Hải cuối cùng cũng không thắng được năm tháng mài mòn, sau khi bảy người đồ đệ có thể tự lập, liền cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắt rời xa nhân thế.
Chia nhau kế thừa võ công và y thuật của sư phụ, Bắc Hải Thất Cuồng ở trong bộ tộc du mục thế nhưng càng thêm được hoan nghênh, bởi vì người phương bắc sùng bái người mạnh, vả lại ở Bắc Hải rất khó tìm đại phu, thầy lang thú y cũng ít, cái đó gọi là càng hiếm càng quý, bảy con người trọng tình cảm cho dù mệt mỏi cũng vẫn chạy ngược chạy xuôi trợ giúp khi có người cần, thỉnh thoảng có một con bồ câu đưa tin tới, bọn họ nhất định lại phải vượt băng tuyết chạy đến thảo nguyên hoang vắng bên kia.
Bình thường không cảm thấy gì, dù sao đã quen tự tại, huynh đệ tỷ muội nửa năm không thấy mặt cũng không thấy nhớ nhung gì, thế nhưng nếu như muốn tìm một người thật sự mà tức đến hộc máu.
“Sư huynh ta không có ở đây sao? Không có ở đây? Vậy hắn đi đâu rồi?”
“Trát hãn đại xoa, đại sư huynh của ta… Cái gì? Hắn nhắn lại nói ta cưỡi ngựa đến chỗ đó tìm hắn?”
“Cái gì? Sư huynh lại không có ở đây?” Hàn Thất gào thét. Thiếu nữ dị tộc ở bên cạnh cười đến là cao hứng, một tay nắm lấy dây cương, một tay chỉ chỉ hướng tây.
“Hắn chạy xa như thế làm cái gì? Ta tìm hắn có việc gấp a!” Không nhanh thì không kịp mất. Hắn không phải đã truyền tin tức muốn sư huynh xuôi nam chờ hắn sao?
Ai oán tiếp nhận con ngựa thiếu nữ đổi cho hắn, nhìn cảnh tượng tuyết rơi trắng xóa trước mặt, Hàn Thất chỉ muốn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét.
Sư huynh a, lão nhân gia xin người thương xót, lần này thật sự có việc gấp, đừng có bắt ta lại chạy đuổi theo ngươi ba tháng.
May mà hai ngày sau, Hàn Thất đã gặp được đại sư huynh và nhị sư huynh nhà hắn.
Trong đại tuyết mờ mịt, phía sau một tảng đá lớn dấy lên một vòng ánh lửa.
Hàn Thất tìm một chỗ khuất gió dựng một cái lều chuẩn bị qua đêm, thuần thục đem thịt dê xâu thành một chuỗi, phóng tới trên đống lửa, một bên sắp một nồi nước tuyết đun, chuẩn bị nấu trà sữa.
Đột nhiên, một bóng đen cao lớn xuất hiện bên cạnh Hàn Thất, làm cho hắn đang chuẩn bị nhét đầy cái bao tử vội vàng nhảy vọt ra.
“A… A! Ở đâu ra gấu không ngủ đông?”
“Gấu cái đầu ngươi!” Hắc Hùng một chưởng tạt qua, sau đó ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
Đợi đến lúc hắn phủi hết tuyết trên mũ áo và chòm râu dài mới khiến cho người ta nhìn rõ nam nhân thân thể cường tráng như gấu tuyết này có một đôi mắt ôn nhu mê người.
“Tiểu đệ, có trà sữa không?” Thanh âm nhã nhặn khác hẳn nam nhân xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hàn Thất vừa nãy, tiếp lấy xâu thịt giúp hắn nướng, thuận tiện đưa ra yêu cầu.
“Ta nói đại ca nhị ca, các ngươi muốn làm khó ta sao? Vì sao lại chạy loạn khắp nơi hại ta tốn nhiều thời gian như vậy mới tìm được các ngươi. Thời gian sắp không kịp, nhanh theo ta đi!”
Vẻ mặt đau khổ phàn nàn, Hàn Thất một tay đem trà sữa đưa cho nhị ca, một tay tiếp nhận đồ vật lão đại quăng qua.
“Ngủ một giấc rồi đi, tiểu tử, ngươi không cảm thấy ngươi rất quá phận sao? Bỗng nhiên truyền đến một cái tin tức phiền toái như vậy, hại chúng ta vội vàng chạy về hang ổ tìm tư liệu giúp ngươi còn đi khắp nơi tìm dược liệu có thể sẽ dùng đến, bây giờ ngươi lại nói chúng ta chạy loạn?” Nam nhân nhận lấy trà sữa và đùi dê nhị sư đệ đưa tới, tức giận nói.
“Hả? Cần gì dược liệu? Ta chỉ hỏi các ngươi ‘chung nhân’…”
“Ai kêu mỗi lần sư phụ dạy chúng ta học ngươi đều trộm ngủ gà ngủ gật, ai kêu sự phụ cho ngươi đọc sách ngươi lại chạy đi bắt thỏ! Ngay cả cổ nhân có bao nhiêu phiền toái cũng không biết, còn dám ngồi đây châm chọc ta.” Thanh âm lý sự phía sau chòm râu dài truyền ra.
Hàn Thất rất thức thời ôm tư liệu cùng dược liệu đi vào trong lều.
“Đại ca nhị ca từ từ dùng, ta đi ngủ trước.” Ở Bắc Hải người người đều biết lão đại nhà hắn không dễ chọc, trước cứ giả làm con rùa đen rút đầu, bảo vệ tính mạng mới là thượng sách.
“Đi! Nói trước với ngươi một tiếng, chỉ có ta với ngươi đi, nhị ca của ngươi còn muốn lên núi tìm tử ngọc nhân sâm.
“Chính là tử ngọc nhân sâm có thể gia tăng ít nhất mười hai thành công lực, dưỡng nhan mỹ dung, chữa trị kinh mạch sao?” Hàn Thất từ trong lều thò đầu ra dò xét.
“Không sai!” Nam nhân văn nhã bên cạnh vừa uống trà sữa vừa gật đầu.
“Giúp ta lưu lại một nhánh.” Lại rút đầu về.
Nghe hắn nói, nam nhân râu dài trợn tròn mắt, nam nhân văn nhã chậm chạp buông ly, hai người liếc nhìn nhau, đồng thời thấy được nét hoang mang trong mắt đối phương.
Tiểu tử này cho rằng tử ngọc nhân sâm năm trăm năm mới có một lần rất dễ tìm sao? Giúp hắn lưu lại một nhánh? Hắn cho là bọn họ có thể tìm được bao nhiêu nhánh?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyết Phách - Phần Thượng Trung
Quyển 2 - Chương 6
Quyển 2 - Chương 6