DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngộ Xà
Quyển 3 - Chương 93

Editor: Phác Hồng

Hứa Minh Thế chỉ bỏ lại một câu không đầu không đuôi rồi rời đi. Liễu Diên nhất thời không nghĩ được lí do ngăn cản, chỉ vào Trầm Giác bảo hắn đi cùng lão. Đã đầu xuân, Hứa Minh Thế dỡ xuống tấm áo bông nặng trịch, tinh thần lão tốt hẳn. Nhưng dẫu sao vẫn là một lão nhân thất tuần, Liễu Diên không an tâm để lão một mình bên ngoài.

Trầm Giác không nói nhiều, nhanh chóng thu dọn hành trang rồi theo lão xuất môn.

Hứa Minh Thế thấy Trầm Giác đuổi theo vốn định ngăn lại nhưng cuối cùng chỉ há miệng, chung quy già rồi, lão cũng sợ bản thân xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có một người trẻ tuổi săn sóc bên cạnh, lòng lão cũng an ổn. Nhưng lão vẫn không nói đi đến đâu, cả chặng đường cứ im thin thít, cái cau mày nói rõ lão đầy bụng tâm sự. Lão không chịu nói, Trầm Giác cũng không hỏi nhiều, hắn vác hành lí đi cạnh, im lặng tựa như không tồn tại.

Một đường rảo bước, trước lúc mặt trời xuống núi, hai người đã rời La Phù Sơn hơn năm trăm dặm. Lấy cước lực của Trầm Giác vốn có thể đi xa hơn nhưng Hứa Minh Thế rõ ràng không đi nổi, chỉ năm trăm dặm mà lão thi pháp bôn tẩu không nhanh không chậm một ngày, lúc dừng lại sắc mặt đã vàng vọt, trán đổ đầy mồ hôi.

Hai người dừng ở một thôn quê, hoàng hôn đã sâu, Trầm Giác nhìn quanh bốn phía, cảm thấy cảnh sắc có phần quen mắt. Đứng đó một lúc lâu, Trầm Giác đi về hướng đông vừa nãy, đi chừng khoảng ba dặm thì vòng qua một đường mòn khúc khuỷu; xuyên qua một đám ruộng, Trầm Giác trông thấy một ngôi miếu như dự liệu. Trầm Giác vội vàng trở về, nói với Hứa Minh Thế: “Tìm được nơi nghỉ chân rồi, chúng ta đến đó qua đêm.”

Hứa Minh Thế gật đầu, đi theo phía sau hắn, hai người cùng nhau vào trong miếu.

Miếu thờ không lớn, là một nơi nhỏ, đơn sơ nhưng sạch sẽ. Trước mặt pho tượng đất bày một mâm trái cây và mấy ngọn đèn chong. Trong miếu có một tiểu hoà thượng đang tục hương khói, nghe tiếng bước chân thì quay đầu lại, thấy có khách đến thăm liền vội vàng chắp tay hành lễ: “Chào thí chủ.”

Trầm Giác nói: “Mượn chốn quý ngủ nhờ một đêm, sớm mai sẽ rời khỏi.”

Tiểu hòa thượng đáp: “Vâng.” Lại hỏi: “Cơm nước đều có nhưng chỉ thanh đạm, nếu thí chủ không chê thì hãy thoải mái dùng.”

Trầm Giác hành lễ nói lời cảm tạ. “Vậy làm phiền tiểu sư phụ.”

Tiểu hòa thượng gật đầu, đi chuẩn bị cơm nước.

Trầm Giác đi đến trước pho tượng được thờ phụng, đứng một lúc lâu mới quay đầu nói với Hứa Minh Thế: “Đoán xem là ai?”

Hứa Minh Thế đã thấm mệt, ngồi một bên mơ màng ngủ, nghe thế thì ngẩng đầu nhìn, ban đầu cảm thấy xa lạ, nhìn lần thứ hai thì bỗng dưng thấy có chút quen thuộc. Nhìn thêm một hồi, Hứa Minh Thế chợt mở to mắt, cơn gà gật bay hẳn, lão kinh ngạc nói: “Ối, đây chẳng phải là lão xà sao?!”

Trầm Giác lại chỉ vào một tượng đất bên trái. “Còn đây?”

Hứa Minh Thế ngây người, biết vừa nãy là Y Mặc thì nhanh chóng nhận ra, ngạc nhiên đáp. “Sao họ lại thờ phụng phụ tử các ngươi?”

Trầm Giác đi qua, lấy túi nước trong bao quần áo đưa cho lão, lúc này mới nói: “Thờ đã lâu rồi.”

Đối với nét mặt già nua chứa đầy tò mò của Hứa Minh Thế, Trầm Giác đành phải giảng cho lão, thật ra chẳng có gì ngạc nhiên. Tuy bọn họ là yêu quái nhưng đã cứu không ít người, nhất là những năm sau khi Trầm Thanh Hiên mất, bọn họ xuống núi tìm Quý Cửu. Phụ tử hai người dạo khắp nhân gian, gặp những người không nên gặp nạn thì Y Mặc luôn bảo Trầm Giác ra tay tương trợ, vốn là để hắn mượn việc này tích chút công đức. Thế nên được người khác thờ phụng như Bồ Tát cũng chẳng mấy ngạc nhiên.

Hơn hai trăm năm trước, mảnh đất dưới chân bọn họ từng bị nhấn chìm trong lũ lụt. Khi ấy phụ tử Y Mặc vừa lúc ngang qua, cả chặng đường ngập trong tiếng gào khóc thảm thiết, trong dòng nước đục ngầu, vô số thi thể rơi xuống rồi chất chồng tại nơi nước ngừng chảy như một gò núi, có cả những người còn chút hơi thở nhưng không thể ngoi lên mặt nước, chỉ đành nằm thoi thóp trong đống xác kia.

Quan phủ và hương thân nơi đó ra sức mò xác cứu người, mới vừa cứu được vài người thì gặp mưa to, triền núi sụp đổ, bùn cát lẫn lộn, người đi cứu cũng bị nước lũ cuốn đi. Cảnh tượng bi thảm tựa như địa ngục nhân gian.

Y Mặc nhìn không đặng, trong cơn mưa như thác dẫn theo nhi tử vớt từng người khỏi dòng bùn đất rồi mò tìm các thi thể. Đến khi quan lại phú hộ địa phương thu xếp ổn thoả cho những người bị nạn, hắn mới cùng Trầm Giác rời khỏi. Bọn họ đi rồi, những người dân làng còn sống sau tai nạn nhân lúc xây lại gia viên cũng xây cho bọn họ một toà miếu thờ, gom tiền mời một vị hoạ sư cao minh ở thôn bên vẽ lại dung mạo họ theo như lời kể. Thế rồi mời đến một tượng sư nặn ra hai pho tượng theo hình dáng trên bức hoạ, từ đó về sau đều đặn hương hoả.

Hứa Minh Thế nghe xong, vê sợi râu rồi chợt cười nói: “Bọn họ biết các ngươi là yêu quái?”

Trầm Giác đáp: “Khi đó muốn cứu người, không thi pháp sao được? Đương nhiên là bọn họ nhìn thấy, ban đầu tưởng thần tiên nhưng sau đó cứu người xong, phụ thân nói chúng ta là yêu quái, nên bọn họ đều đã biết.”

Hứa Minh Thế ngây người một chốc, bỗng nhiên nói: “Có một lần ta phải về sư môn, bởi vì trời tối, tính tình nóng nảy nên thi pháp chạy như điên. Sau đó trời sáng, ta quay đầu nhìn lại, uầy, đã chạy qua sư môn ba trăm dặm rồi.”

Kể xong, Hứa Minh Thế nói tiếp: “Ta thường cảm thấy chính mình làm việc không đầu không đuôi, liều lĩnh lỗ mãng, hoá ra phụ tử các ngươi còn hơn cả ta.”

Thì đấy, thần tiên cứu người là thiên kinh địa nghĩa, vậy yêu quái cứu người còn xưng danh tánh thì không lỗ mãng sao? Nhỡ đâu thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay, đừng nói thờ phụng, sau này đau ốm gặp nạn thì họ sẽ bêu rằng vì lúc trước để yêu quái cứu mạng nên đã trúng phải yêu khí!

Trầm Giác nói: “Quan tâm chuyện đó làm gì? Sau này bọn họ sống thế nào liên quan gì đến bọn ta.”

Hứa Minh Thế đáp: “Cũng đúng. Ta ở nhân gian lâu đến nỗi bị lợi lộc thói đời quấy rầy tâm trí, quá để ý đến vinh nhục, thật hổ thẹn.”

Hai người đang tán chuyện, tiểu hòa thượng vén rèm đi tới, trên tay xách một chiếc lồng gỗ, bày vài cái màn thầu, một đĩa rau xanh, một đĩa đậu hủ, hắn nói: “Chiêu đãi không chu toàn, xin hãy thứ lỗi.”

“Vậy đã đủ rồi.” Hứa Minh Thế đáp. “Đa tạ.”

Mấy người họ đến một phòng khác niệm kinh, Hứa Minh Thế nghe tiếng mõ, nhỏ giọng hỏi Trầm Giác: “Hòa thượng kia làm sao vậy?”

“Ta làm sao biết.” Trầm Giác nói: “Ta đã đến đây hai lần, vì ngang qua thấy nơi này thanh tĩnh lại vắng người nên mới tu hành tại đây.”

Chuyện này không mấy ngạc nhiên, Hứa Minh Thế cũng không hỏi lại.

Ngược lại, Trầm Giác hỏi lão: “Đoạn đường này luôn đi về hướng Tây, là ngươi muốn đến nơi nào?”

“Đi tìm sư tôn của ta.” Hứa Minh Thế đáp, sau đó không nói thêm gì.

Trầm Giác thấy thế cũng không hỏi lại.

Thấy Hứa Minh Thế cơm nước xong thì ngủ, Trầm Giác nhớ đến Liễu Diên còn trong núi, nghĩ giờ này y đã ăn gì chưa, lúc hắn xuất môn có đun một nồi nước, hết nghĩ rồi suy, nghĩ thêm chút nữa lại thấy vô dụng. Thế nên hắn tĩnh tâm, khoanh chân ngồi tu hành. Chỉ những khi rong rủi bên ngoài hắn mới nhớ đến tu hành, vừa dưỡng sức cho chặng đượng ngày mai cũng vừa tẩy đi trọc khí trên người. Còn về đến nhà, ngay cả chuyện là một yêu quái hắn cũng quẳng đâu đâu.

Tinh mơ hôm sau, hai người cáo từ tiểu hòa thượng rồi tiếp tục lên đường, Hứa Minh Thế càng chậm hơn so với hôm qua, Trầm Giác nhíu mày, nói: “Muốn đi đâu cũng không nói, nếu thật sự xa, ngươi còn chậm như vậy thì khi nào mới đến? Không bằng ta cõng ngươi đi.”

Hứa Minh Thế nghe xong thì cơ hồ nhảy dựng, giọng hung hăng không phục: “Ta cóc cần ngươi cõng.”

Nói xong co cẳng chạy đi, lúc này lão tâm không phục nên gia tăng tốc độ, rất nhanh đã hao hết pháp lực. Tuy mới hơn bốn trăm dặm nhưng trưa đến lại ngồi mãi dưới đất, làm sao cũng không đứng lên được.

Trầm Giác nói: “Già rồi thì chịu già đi.” Nói xong thì mặc kệ lão chống cự, dễ dàng vác lão đầu nhi lên lưng, hỏi: “Vẫn là phía tây?”

Hứa Minh Thế nghiêm cái mặt thối hừ một tiếng xem như trả lời, sau đó cảm thấy thân thể chợt lắc lư. Vì Trầm Giác tu hành cả đêm, hút thiên địa linh khí dồi dào nên chạy rất nhanh, gió như dao găm cắt vào mặt. Hứa Minh Thế cũng mềm lòng, một tay che mặt thành thật nằm trên lưng Trầm Giác, một tay siết chặt vạt áo của Trầm Giác, sợ hắn chạy nhanh quá, hất bay cả bộ xương già nua này.

Cứ chạy mãi như vậy, đến buổi chiều đã được hơn ngàn dặm. Trầm Giác nhìn sắc trời không còn sớm, buông lão đầu nhi xuống, cảm thấy hơi mệt nên nói: “Ngày mai tiếp tục vậy.”

Hứa Minh Thế lại đáp: “Gần đến rồi.”

Lão đã nói vậy, Trầm Giác cũng không chối từ, đành cõng lão đầu nhi trước không thể chống cự giờ cũng không thể hưởng thụ mà tiếp tục lên đường.

Mãi đến đêm khuya vắng người Hứa Minh Thế mới bảo dừng, Trầm Giác ngừng bước nhìn cảnh đêm đầy xa lạ phía trước.

“Ngươi ngồi đây nghỉ ngơi.” Hứa Minh Thế chỉnh lại y phục, nói: “Ta đi một lát sẽ trở lại.”

Trầm Giác hiểu rõ hắn xuất môn là để giúp cái việc cấp bách của Hứa Minh Thế. Hắn uống một hớp nước rồi khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục tu hành dưới bầu trời chi chít sao.

Đã tới được đích, Hứa Minh Thế thoáng do dự, đứng dưới chân núi không biết có nên đi lên hay không. Lão chưa từng làm những chuyện thế này, trước nay không có, tương lai cũng không có.

Suối chảy róc rách bên tai, trăng sáng và ngàn vì sao lấp lánh giữa thiên không, Hứa Minh Thế đứng đó thở dài một tiếng, rốt cục cất bước. Đi dọc theo sơn đạo, một mực đi lên, lão biết tại đỉnh núi cao vút lưng mây này là mênh mông tuyết trắng.

Liễu Diên ở nhà cũng căng thẳng, không biết rốt cục bọn họn muốn đến đâu, muốn làm gì. Tuy Hứa Minh Thế nói lão có thể chống chọi hết mùa đông nhưng không nói có thể chống chọi đến mùa đông nào. Mà rắn đen chẳng mảy may u sầu, vẫn đang là mùa xuân của hắn nhưng đã có một lần khoái hoạt, việc nên làm đã làm, cho dù cách hôm sau thân thể không mấy thoải mái, hắn cũng không ra ngoài tìm rắn cái. Lúc hắn về nhà thì toàn thân lười biếng, nằm lim dim trước ngực Liễu Diên giữa tiết xuân ấm áp, thỉnh thoảng trườn xuống tìm chỗ đại tiểu tiện, thế rồi biếng nhác bò lên.

Hắn vẫn luôn lười nhác, mấy ngày nay có duy nhất một lần là hắn không lười nhác, đó là quay lại tìm rắn cái. Tựa hồ cái lần này đã dọn luôn chút hoạt bát còn sót lại trong hắn. Chim tước từ trên trời sà xuống mổ ngũ cốc ngoài sân, hắn từ trong ngực Liễu Diên ló đầu ra nhìn một cái, dường như đang nghĩ có nên bắt hay không, cuối cùng quyết định dẫu sao cũng không đói, chuyện bắt chim lấp bụng cũng lười. Quyết định như vậy nên chim chóc có nhảy tới nhảy lui, ngay cả nhìn một cái hắn cũng cho là phí sức.

Đôi lúc Liễu Diên sẽ buông hắn xuống để đi làm ít việc, bất luận trở về sau bao lâu, hắn vẫn nằm úp sấp ngay tại vị trí được đặt xuống, không hề nhúc nhích. Nhận thấy Liễu Diên trở lại mới ngẩng đầu, phun lưỡi xà về phía y tỏ ý ôm ngủ tiếp.

Rốt cuộc, hắn lười đến mức bọn chim sẻ đều cho rằng kia là một con rắn chết. Sau khi Liễu Diên đặt hắn xuống, chúng dùng hai móng vuốt giẫm lên thân thể của “rắn chết”, không hề khách khí mà mổ hai cái, sau đó ngẩng đầu thưởng thức trời xanh.

Lúc Liễu Diên đào ít măng tre trở về từ ngoài viện liền nhìn thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc này.

Dằn không được than thở một câu: Sao có thể lười thành bộ dáng này!

May thay, vô luận hắn lười thành bộ dáng gì, mỗi ngày đều có chút thời gian, hắn tình nguyện cởi ra cái cốt lười mà chơi đùa quấn quýt bên Liễu Diên. Vô luận hắn quậy thế nào, nháo vào bất cứ giờ nào, Liễu Diên đều hùa theo hắn.

Cuộc sống này đối với rắn đen mà nói quả thật hoà hợp, quả thật thoải mái.

Liễu Diên cũng biết cuộc sống này không có gì không ổn.

Ban đêm đổ xuống một trận mưa, vì Tiểu Bảo không ở bên cạnh nên sáng sớm, Liễu Diên tỉnh lại thì nằm một lúc. Lúc y tỉnh rắn đen cũng cảm nhận được, trườn từ trong chăn ra rồi liếm khắp mặt y, liếm xong lại chui trở về, nằm trước ngực Liễu Diên hưởng thụ thoải mái khi được y vuốt ve.

Quang cảnh tươi mát, không khí an tĩnh ngọt ngào, Liễu Diên mở mắt rồi nhắm lại, lẩm bẩm: “Ta muốn ăn canh nấm.”

Những quả nấm tươi ngon mọng nước sau mưa. Có con sâu thèm ăn rục rịch, Liễu Diên làm sao cũng không nhịn được, dứt khoát quyết định đi hái một ít, nấu một nồi canh nấm cho thoả cơn thèm. Đứng dậy rửa mặt chải đầu xong, để rắn đen trong nhà, Liễu Diên vác giỏ trúc ra ngoài.

Y rời khỏi chỉ chừng một nén nhang, Trầm Giác và Hứa Minh Thế đã trở lại, nhưng vì y thân thể phàm tục nên không hề hay biết.

Về đến nhà, Trầm Giác đang muốn tìm Liễu Diên thì bị Hứa Minh Thế im lặng cả quãng đương kéo lấy cổ tay, Hứa Minh Thế nói: “Đừng đi.”

Trầm Giác nhíu mày, nhìn lão đầy nghi ngờ.

“Ta có thể giúp Y Mặc khôi phục.” Hứa Minh Thế nói: “Cha ngươi mà biết sẽ không chịu đâu.”

Lần đầu tiên nghe được có người nói có thể giúp Y Mặc khôi phục, Trầm Giác lập tức vui sướng, nhưng nghe câu tiếp theo, vui sướng biến thành nghi ngờ, hắn hỏi gấp: “Vì sao?”

Hứa Minh Thế đáp: “Ta già rồi, thuật pháp như vậy chính là lấy mệnh.”

“Một mạng đổi một mạng, cha ngươi mà biết thì suốt đêm ôm theo lão xà bỏ chạy lấy người mất.” Hứa Minh Thế khịt cười: “Ta chẳng còn khí lực để chạy theo bắt người.”

Trầm Giác trở nên im lặng.

Hứa Minh Thế nói: “Đứng đây chờ ta.”

“Không thân chẳng quen, vì sao lại giúp bọn ta?” Trầm Giác hỏi.

“Sư tôn của ta cũng hỏi như vậy.” Hứa Minh Thế nói: “Lão nói ta với lão xà không thân chẳng quen, cớ sao phải giúp hắn?”

Hứa Minh Thế ngẩng đầu nhìn Trầm Giác, nghiêm túc hỏi: “Không thân chẳng quen, thật vậy sao?”

Trầm Giác lại im lặng.

Hứa Minh Thế đứng trước mặt hắn, nhớ tới cuộc đối thoại trên đỉnh núi. Sư tôn đã là thần tiên, lão đến đâu để tìm, chẳng qua học theo cách của Y Mặc, trèo lên đỉnh núi đào mấy vò rượu ngon, dùng điểm yếu này để uy hiếp người xuất hiện mà thôi.

Cả đời lão chưa từng làm chuyện thế này.

Làm lần đầu, thế nhưng cũng tốt lắm. Hứa Minh Thế chợt cảm thấy lão hoàn toàn có tố chất làm một kẻ đại gian.

Lão biết so với sư tôn đã thành tiên, đạo hạnh lão kém hơn cả vạn dặm, nếu chọc giận người thì tuỳ thời đều có thể hôi phi yên diệt. Nhưng lão cam lòng thử một lần.

Bởi vì, đâu phải là không thân chẳng quen.

Quen biết ba trăm năm, sao có thể tuỳ tiện sơ lược bằng bốn chữ lạnh nhạt này?

“Ngươi là người tu đạo, lại là môn hạ đệ tử của ta, nay vì một yêu quái mà nài xin, không thân chẳng quen, chẳng ra làm sao.” Lão tiên nói.

Bọn họ vốn đều là thể xác phàm tục, sau đó một người đắc đạo thành tiên, một người rơi vào hồng trần, càng ngày càng lão.

Mặt đối mặt có rất nhiều chênh lệch, ít nhất có một người là kẻ tu đạo thất bại.

Nhưng Hứa Minh Thế sau một hồi im lặng thì thở phào một cái, chậm rãi nói:

“Lúc còn trẻ ta tính tình nóng nảy, nói ba câu không hợp liền vung tay, khi đó Trầm Thanh Hiên tại thế thường xuyên khuyên nhủ ta.”

“Trầm Thanh Hiên mất đi, tuy ta vì chịu không ít thua thiệt nên sửa lại tính tình, nhưng cũng thường gây lỗi, chọc không ít tai họa. Bởi vì có Y Mặc đưa kiện y phục báu vật để hộ thân nên tới bây giờ ta chưa từng chịu thương tổn quá nặng… Đến một lần chọc phải một yêu quái không thể hàng phục, một đường vội vã chạy thoát thân, cuối cùng nghĩ đến lão yêu xà, ta liền chạy đi tìm hắn. Hắn thay ta thu dọn cục diện rối rắm. Từ đó về sau, mỗi lần gặp phải rắc rối, ta không cầu được người khác thì đều đi tìm hắn.”

“Tuy hắn ngoài miệng có phần hà khắc, lại thích bới móc, nói và ba câu châm chọc nhưng lần nào cũng đều giúp ta, chưa khi nào trì hoãn.”

“Nhìn gương mặt lạnh của lão yêu kia, ta vẫn nghĩ hắn bởi vì Trầm Thanh Hiên mới quan tâm ta, sau đó mới biết được, giao tình mười ba năm ấy, hắn đã xem ta như bằng hữu rồi.”

“Cho nên mỗi khi ta gặp nguy nan, hắn đều ra tay giúp đỡ, hắn có việc gấp cũng sẽ tới tìm ta… Tuy rằng chỉ có một lần nhưng cũng là tin tưởng ta.”

“Hiện giờ hắn gặp nguy nan, ta đương nhiên phải giúp hắn.”

“Hắn gặp nguy nan gì?” Lão tiên ngoài dự đoán của mọi người, trừng mắt nhìn: “Ta thấy hắn mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon, sống rất sung sướng.”

Tuy Hứa Minh Thế kinh ngạc bởi lời đó của sư tôn nhưng cũng không nghĩ nhiều. “Hắn cả đời thông minh như vậy, trở thành một con rắn ngu ngốc thì sao mà tốt được?”

“Ta thấy hắn rất tốt.” Lão tiên nói, dừng một chút phất tay muốn đuổi lão: “Ảo diệu trong đó làm sao ngươi hiểu được.”

“Ta không hiểu, cũng không muốn hiểu.” Hứa Minh Thế nổi cáu. “Cả nhà đều vì chuyện này mà khổ sở. Ta nhìn không được, ta càng muốn quản!”

“Ngươi muốn xen vào thì tự mình quản, hắn đã đòi hỏi ta quá nhiều, đừng hòng ta xen vào chuyện hắn nữa.” Lão tiên nói, nói xong liền rời đi.

Hứa Minh Thế nhanh trí, một cước đạp vào vò rượu bên cạnh, vò rượu lăn hai vòng, ngã xuống vách núi —— tan nát.

Lão tiên giận đến phùng mang trợn mắt. Ngay cả Y Mặc tính tình tuỳ tiện cũng chỉ là doạ lão, tên đệ tử không biết đời thứ mấy này thế mà thật sự đập bể rượu của lão.

Làm thần tiên mà mỗi ngày đều có người tìm tới cửa gây sự, lão tiên chợt hoài nghi đến tột cùng lão có tiên duyên hay là nghiệt duyên.

Lại không thể khai sát giới. Lão tiên bất đắc dĩ nhìn rượu chảy ở vách núi, vô cùng đau lòng.

“Nếu người muốn giúp hắn, thì giúp vậy.”

Sau khi tỉnh táo lại, lão tiên lấy một đan hoàn đưa đến: “Vài ngày trước đã dùng rượu đổi lấy.” Vừa nói vừa trừng hắn một cái: “Chính là một vò người vừa đá xuống.”

Hứa Minh Thế nhất thời rụt cổ.

“Để con rắn kia ăn, ta sẽ truyền cho ngươi một đạo pháp thuật tẩy đi cốt thú của hắn, ngưng lại tinh phách, làm người một kiếp.”

“Nhưng một khi thi pháp thì không được dừng lại, lấy đạo hạnh hiện tại của ngươi thì chỉ có hồn phi phách tán mới có thể đạt thành mong muốn.” Lão tiên hỏi: “Như vậy vẫn muốn giúp?”

“Hồn phi phách tán là ý gì?” Hứa Minh Thế hỏi, bốn chữ này hắn rất quen thuộc, nhưng vừa nghe đến lại xa lạ như chưa từng nghe qua.

Lão tiên không đáp lời, chỉ nhìn lão.

Hứa Minh Thế chợt cảm thấy núi cao quá, rất lạnh.

Cuối cùng lão quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu, nhẹ giọng nói: “Tạ ơn sư tôn thành toàn.”

“Nhân quả tuần hoàn, duyên khởi duyên diệt.” Lão tiên cúi đầu nhìn lão nhân quỳ bên gối. “Ngươi nhận quá nhiều ân huệ từ hắn, cũng nên hồi báo.”

Hứa Minh Thế nói: “Đúng vậy.”

“Đã như vậy, ta cũng không dối gạt ngươi.” Lão tiên tiếp tục nói: “Ở nơi này, hắn dùng đạo hạnh ngàn năm đổi lấy tình duyên ba kiếp. Tuy lúc này là rắn, nhưng ba kiếp sau hắn và Trầm Thanh Hiên mãi mãi bên nhau. Ngươi biết rồi, còn muốn giúp hắn không?”

Hứa Minh Thế suy nghĩ thật lâu mới trả lời: “Kiếp sau của hắn chưa chắc liên quan đến kiếp sau của ta, ta chỉ biết là trước mắt ta muốn giúp hắn, càng là giúp cả nhà hắn.”

Nói xong, Hứa Minh Thế bồi thêm một câu: “Ta cũng biết hắn gian xảo.”

Lão tiên rất đồng ý cái câu này, phụ họa: “Ngoại trừ Trầm Thanh Hiên, khi nào hắn chịu thiệt thòi?”

Đúng vậy, hắn sống ngàn năm, ngoại trừ lúc đầu bị biến thành yêu quái, có khi nào hắn chịu thua thiệt?

Lười tranh cường háo thắng, cũng không chịu thua lỗ mắc mưu.

Lại để rất nhiều người nhận ân huệ, mang ơn hắn. Yêu quái có thể làm đến mức này đã chẳng còn gì để bắt bẻ. Nói cách khác, giảo hoạt của hắn ví như một đốm nhỏ trên thân báo. (1)

Nhưng cất giấu quá sâu, có lẽ ngay cả chính hắn cũng đã quên, huống chi là người khác.




(1) Một đốm đen giữa ngàn đốm đen khác, ý là anh Mặc cũng gian nhưng gian rất ít, rất thầm kín, nên phải để ý kĩ mới biết =)))

Đọc truyện chữ Full