Trên Nghênh Tiên đài mọi người đều yên lặng, duy chỉ thân hình Nghiêm Mạc động, tức khắc dẫn tới không ít ánh mắt.
Vừa rồi còn có người xem y như Diêu Lãng, nhưng khi đối đầu với Thiên Môn đạo trưởng mấy chiêu lại hoàn toàn bỏ ý nghĩ này. Dù cho dâm tặc kia mấy chục năm, sợ cũng chẳng luyện ra được võ công như thế, diện mạo một người có thể giống nhau, võ công lại nhất định sẽ không giống nhau. Cho nên người này tuyệt không thể là tên Ngọc Diện thư sinh kia.
Nếu không phải Diêu Lãng, tầm mắt đặt vào người y đương nhiên ít rất nhiều.
Hôm nay ở vụ án này, chỉ là tin tức kinh thế hãi tục quá nhiều, từng việc từng chuyện đập tới, mặc cho ai cũng phải cẩn thận suy nghĩ chút thời gian, có ai mà để ý kẻ xa lạ rốt cuộc họ gì tên gì chứ?
Nhưng Nghiêm Mạc vừa động, lại thật khiến người khác hiếu kỳ. Không vì gì khác, chỉ vì y đi thẳng tới trước mặt Lăng Vân công tử.
Ngụy Lăng Vân đương nhiên cũng thấy Nghiêm Mạc, vẻ mặt không khỏi nghiêm nghị vài phần, hơi chắp tay:
– Không biết vị Nghiêm công tử này có gì chỉ bảo?
Thẩm Nhạn gọi y là “Nghiêm huynh”, ở đây không ít người chẳng lưu ý. Ngụy Lăng Vân lại không thể nào không để bụng.
Nay nhìn thấy người này mặt không chút thay đổi đi tới, không khỏi hỏi y.
Nhưng Nghiêm Mạc không lập tức nói chuyện, mà là quan sát Ngụy Lăng Vân trên dưới, đột nhiên cười nói:
– Lần trước Khai Phong thành từ biệt, còn phải cám ơn Lăng Vân công tử thịnh tình khoản đãi.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Nghiêm Mạc, Ngụy Lăng Vân mày tựa hồ hơi hơi nhíu, trên mặt lại mỉm cười:
– Đâu nào, Nghiêm huynh hà tất…
Hắn còn chưa nói xong, bởi vì vị thanh niên tuấn tú bạch diện áo xám, đã rút ra trường kiếm trong tay:
– Có điều, ngươi là ai?
Cùng với này thanh thét hỏi, kiếm quang đâm thẳng ra.
Hỏi đột ngột bao nhiêu, trường kiếm trong tay Nghiêm Mạc càng sáng lạn bấy nhiêu, giống như chớp bổ Lăng Vân công tử đang ngồi thượng thủ.
Lần này làm tất cả trên đài kinh ngạc xôn xao, không ít người sắc mặt đại biến, Thiên Môn đạo nhân dưới chân khẽ động, tựa như muốn tiến lên hỗ trợ. Nhưng một giọng nói cản mọi người lại. Thẩm Nhạn tiến lên trước một bước, cao giọng nói.
– Vì sao Cam Tam lại thầm lên núi Bạch Loan? Bởi vì có người giả mạo bút tích của ta, báo cho hắn hung thủ đang ở trên núi. Vì sao Khổ Viên Đại Sư chết không rõ ràng, bởi vì Kim Đao Vương nhìn thấy ta hành hung* chạy trốn, lưu lại nhân chứng. Nhưng ta không nói cho Cam Tam tin tức gì, cũng chưa từng gặp Khổ Viên, thế gian này chẳng lẽ có mấy ‘Thẩm Nhạn’ hay sao? Nếu Thẩm Nhạn không chỉ một, như vậy Lăng Vân công tử, không hẳn cũng chỉ một.
*chỉ động tác đánh, giết người.
Lời này nói vừa nhanh lại thận trọng, chấn động đài đá. Vừa rồi mọi người tay còn rút kiếm không khỏi ngừng lại.
Tuệ Trần Đại Sư đã vung ống tay áo, ngăn trước mặt Thiên Môn đạo nhân, nhẹ nhàng lắc đầu. Thiên Môn nhất thời lưỡng lự, mọi chuyện xảy ra hôm nay thật quá quỷ dị, buộc lão không thể không chần chừ.
Mọi người do dự, Nghiêm Mạc thì không. Thân pháp y vốn là quỷ dị, giờ vung trường kiếm tới, càng làm người kinh hãi.
Ngụy Lăng Vân kia dường như rất kinh hãi, lập tức rút ra trường kiếm nghênh chiến. Kiếm pháp hắn tên là “Đoạt Phong”, trong chốn giang hồ người từng thấy hắn dùng kiếm không phải ít, biết rõ kiếm pháp này phong thái tuyệt đẹp, thế nhưng chiêu chiêu sắc bén, là loại khoái kiếm đánh phủ đầu. Giờ khi sử dụng thì dường như đã thay hình đổi dạng.
Thiên Môn đạo nhân không khỏi nhíu mày, nói khẽ với Tuệ Trần nói:
– Đại Sư, xem kiếm pháp này…
Tuệ Trần là nhãn lực thế nào, chỉ nói hai chữ:
– Không giống.
Lời còn chưa dứt, cục diện trên đài bỗng đổi, chỉ thấy tay phải Nghiêm Mạc ra kiếm, đâm thẳng cổ họng “Ngụy Lăng Vân”, thân hình người kia đột nhiên xoay lại, vài chớp đen từ trong tay áo hắn tung ra.
Những chớp đen đó lại không phải hướng hết về Nghiêm Mạc, ngược lại hơn phân nửa đều rơi xuống đài đá ở phía sau, Tuệ Trần sắc mặt đại biến, gấp giọng quát:
– Chấn Thiên Lôi!
Không sai, tản ra mấy vệt đen, chính là ám khí giết người hung danh hiển hách trong chốn võ lâm.
Nhưng Tuệ Trần võ công có cao, thân pháp có nhanh đi chăng nữa, cũng chỉ cản lại được hai quả, chỉ nghe ầm ầm tiếng nổ vang lớn, mấy viên thuốc nổ đồng thời nổ tung, đá vụn tung tóe, khói đặc mù mịt, Nghênh Tiên đài bỗng thành biển lửa Tu La.
Cái này còn chưa hết, tiếng nổ điếc tai chưa tan đi, mọi người chỉ cảm thấy dưới chân rung chuyển, mặt Thiên Môn đạo nhân vụt trở nên trắng bệch, thất thanh kêu lên:
– Cẩn thận đài đá!
Nghênh Tiên đài xây dựng trên vách núi, vì để lộ xuất trần khí độ, vốn liền nửa treo ở không trung. Lúc này bị Chấn Thiên Lôi nổ giống như là muốn sụp đổ vậy.
Lúc này Thiên Môn đạo nhân không thèm quan tâm an nguy bản thân, một thân thanh bào hóa thành bóng đen, phóng tới hướng đài đá sụp đổ. Chỗ đó còn có mấy đệ tử Bạch Loan phong bị thụ thương, lão đạo bao che khuyết điểm, sao chịu nhìn bọn họ rơi xuống sườn núi?
Lão đạo dũng cảm quên mình, hòa thượng cũng không dừng lại.
Thiên Môn, Tuệ Trần hai vị điên đỉnh Tông Sư đều lấy ra tu vi suốt đời, trong phút chỉ mành treo chuông vớt lại mấy người, nhưng mà đá tảng đổ sụp đâu phải sức người có thể cản, chỉ nghe hai tiếng nổ vang ầm ầm, hơn phân nửa đài đá rốt cuộc nổ tung rơi xuống vách núi.
Thế núi Bạch Loan kỳ thật không tính hiểm trở, dù không đi sơn đạo, cũng chưa chắc sẽ mất mạng, thế nhưng cùng đá tảng rớt xuống sườn núi, sợ là chỉ có con đường chết.
Nhìn đài đá bị hủy hơn phân nửa, ở đây người nào còn có sắc mặt tốt.
– Nghiêm huynh!
Màn khói vừa tán đi, Thẩm Nhạn liền xông lên trước.
Võ công hắn hiện giờ vẫn chưa khôi phục, vừa rồi bị Cam Tam hộ chặt ở sau người, nhưng an nguy chính mình sao so được tính mạng Nghiêm Mạc. Vừa đứng vững chân, hắn liền như bay vọt lên.
Lần này bạo tạc Nghiêm Mạc cũng coi như đứng mũi chịu sào, nhưng mà trong lòng phòng bị, võ công lại khôi phục hơn phân nửa nên y không bị vụ nổ ảnh hưởng đến, ngược lại ngăn được một viên Phích Lịch đạn.
Có thể đánh trúng hay không tạm thời không đề cập tới, lại thật sự giúp không ít người phía sau đại ân.
Nay nhìn thấy Thẩm Nhạn chạy như bay đến, rét lạnh trên mặt y lại tự tan rã vài phần, từ trên mũi kiếm tháo xuống một vật đưa cho Thẩm Nhạn.
– Lấy được từ da mặt hắn.
Không nghĩ nhiều, Thẩm Nhạn vươn tay nhận, đầu ngón tay sượt qua lòng bàn tay đối phương. Vừa bị cả kinh, đầu ngón tay hắn còn lạnh lẽo, lòng bàn tay đối phương lại nóng bỏng cháy người, cứ như ngày ấy… Thẩm Nhạn lòng rung động, lập tức tập trung chú ý cúi đầu, khiến ánh mắt chăm chú vào thứ vừa nhận.
Đó là một mảnh mặt nạ không biết thứ gì chế thành, mềm nhẹ trơn trợt, giống như da người thật. E là vừa rồi tên đó chính là dựa vào cái này ngụy trang thành Ngụy Lăng Vân.
Nhìn Thẩm Nhạn cúi đầu trầm tư, Nghiêm Mạc thuận miệng hỏi:
– Sao huynh nhìn ra Ngụy Lăng Vân đó không đúng?
Thẩm Nhạn hơi hơi sửng sốt, chợt nở nụ cười:
– Ta không nhận ra, nhưng tin huynh có thể phân biệt.
Lời này vô cùng thẳng thắn vô tư, trong mắt Nghiêm Mạc tựa hồ cũng chợt lóe ý cười:
– May mắn không nhận sai.
Nhận sai thì thế nào, bất quá là dốc sức cùng huynh gánh mà thôi.
Nhưng Thẩm Nhạn không nói ra mà là xoay người nhìn về phía nhị vị Thiên Môn, Tuệ Trần mặt đầy tro bụi.
– A Di Đà Phật, lần này nhờ có hai vị thí chủ ra tay, mới có thể khiến chúng ta biết rõ bộ mặt tặc tử đó.
Nhìn thấy hai người, Tuệ Trần Đại Sư hai tay chắp trước ngực, chân thành tạ nói.
Vừa rồi vì cứu mấy tính mạng, lão hòa thượng suýt nữa cũng ngã xuống sườn núi, trên đùi vẽ một đường vết thương thật dài, tăng y màu xám đã nhiễm vết máu loang lổ, thế nhưng trên mặt ông lại mười phần vui mừng.
Thẩm Nhạn lắc lắc đầu:
– Chỉ là nhân duyên tế hội*, Đại Sư không cần để ở trong lòng, chỉ tiếc chưa toàn công*.
*ngẫu nhiên, tình cờ.
*ý chưa làm được gì.
Nói rồi hắn đưa mặt nạ da người trong tay qua, Tuệ Trần sờ trong tay, thở dài một tiếng:
– Ải nạn gần như thế cũng không phân ra thật giả. Lão nạp còn như thế, chớ nói Kim Đao môn chủ chỉ thấy một bóng dáng.
Nói chính là vụ án Khổ Viên Đại Sư. Kim Đao môn chủ tận mắt nhìn thấy Thẩm Nhạn giết hòa thượng, mới bảo Trí Tín tìm lãng tử quy án, sau này bỏ mình trên đường. Nay xem ra, tận mắt nhìn thấy cũng không tất là thật.
– Lần này Trích Tinh lâu mưu đồ rất lớn, còn phải tìm một cơ hội cùng Đại Sư, Thiên Môn đạo trưởng cùng tham nghị.
Thẩm Nhạn cũng không sợ bị oan uổng, so với danh dự của mình, hiển nhiên đối với âm mưu nhằm vào võ lâm chư phái càng khiến lòng người sợ hãi.
– Lão nạp cũng có ý này, chỉ tiếc để tặc tử kia chạy mất, bằng không có thể hỏi ra vài chuyện.
Vừa rồi vừa cứu người lại chạy tránh, nào còn để ý bắt kẻ ngụy trang, nay sợ là hắn ta đã trốn xuống núi, muốn đi bắt cũng khó. Lúc này Thiên Môn đạo trưởng đang chỉnh áo mũ của mình, mặt đầy xấu hổ tiến lên:
– Không ngờ bị người ngồi xuống cạm bẫy như thế, bần đạo thật sự là thẹn với các vị…
Hít vào một hơi thật sâu, lão khom người làm cái lạy dài với đám người Thẩm Nhạn:
– Kính xin các vị theo ta xuống núi, đợi trở lại trong điện bỉ phái lại hãy thương nghị.
Một âm mưu kinh thiên như vậy, có thể nào không khiến lòng người thấp thỏm.
Thiên Môn làm người tuy bướng bỉnh bao che khuyết điểm, thế nhưng không phải hạng người gian ngoan ngu xuẩn. Việc này nay đã không phải chuyện chỉ riêng nhà Bạch Loan phong, đương nhiên phải cùng võ lâm đồng đạo, cùng qua ải nạn.
Thẩm Nhạn quay đầu nhìn Cam Tam Lang đứng ở bên cạnh, chỉ thấy người nọ nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, lãng tử tức thời lộ ra tươi cười:
– Đạo trưởng nghiêm trọng rồi, chỉ cần Bạch Loan phong có tâm, chúng ta đương nhiên phải tận lực mới phải.
Động tác nhỏ này đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt Thiên Môn, đáy lòng nhẹ nhàng thở dài, lão cũng rõ ràng phải cho Cam Tam Lang một câu trả lời:
– Về phần tội tên nghiệt đồ của ta phạm phải, ngày khác ta chắc chắn thông cáo võ lâm, an ủi linh hồn trên trời của Nguyễn cô nương.
Thiên Môn đạo nhân không phải người nói chuyện không giữ lời, ánh mắt Cam Tam Lang không khỏi lóe chút ánh sáng nhu hòa, không hề nhìn về phía mọi người, mà là cúi đầu vỗ vỗ bả vai nữ tử hồng y bên cạnh. Tiền Thiên Thiên lúc này đã mắt đẹp rưng rưng, còn nở mỉm cười nho nhỏ.
Lúc này trên đài đá đã yên tĩnh, Thiên Môn đạo nhân hắng giọng, nói với mọi người:
– Nơi này còn có khả năng lần thứ hai sụp đổ, không bằng chư vị theo ta xuống núi, đợi cho bỉ phái nghỉ ngơi một lát hãy thương thảo.
Đã trải qua trận thử thách sinh tử như vậy, nào còn có ai nói không được, mọi người cũng đều bị ảnh hưởng, cùng nhau theo đệ tử Bạch Loan phong xuống chân núi.
Nhưng còn chưa xuống núi thì thấy phía dưới một đám người vội vã chạy tới, từ xa nhìn lại, cầm đầu chính là một vị hiệp khách trẻ tuổi tuyết y ngân kiếm. Nhìn thấy bóng đám người, người nọ không khỏi trên mặt vui vẻ, lớn tiếng hỏi:
– Đằng trước đó là mọi người Bạch Loan phong? Ta ở dưới chân núi nghe được tiếng nổ lớn, đã xảy ra chuyện gì?
Theo âm thanh trong trẻo này, nam tử áo trắng này giống như một áng mây theo gió, cực kỳ phóng khoáng bay lên bậc thềm, đứng ở trước mặt mọi người.
Nhưng khi nhìn thấy người này, mọi người ở đây không khỏi thần sắc quái dị, Tống thiếu hiệp vừa rồi còn đứng ở sau Ngụy Lăng Vân giả há miệng thở dốc, lắp ba lắp bắp hỏi ra một câu.
– Ngươi là… Ngụy Lăng Vân ư?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhập Vọng
Chương 37
Chương 37