Thẩm Nhạn quả thực xấu hổ cực kỳ, vừa rồi Nghiêm Mạc nói “Đi rồi về” đương nhiên hắn có nghe thấy, nhưng ai mà nghĩ tốc độ trở về lại nhanh thế.
Trước khi vật sống phá cửa sổ bay vào, hắn và Tần Khanh vừa mới dây dưa xong, còn chưa phục hồi tinh thần từ câu nói cay độc của vị Khanh nhi “Thiện giải nhân ý ” nhà hắn, còn vừa khéo bị bắt gặp, khiến hắn sinh chút quẫn bách và hối hận bắt gian tại giường.
Kỳ thật từ khi mơ giấc mộng bất kham kia, Thẩm Nhạn liền thấy mình có chút không đúng. Từ lúc thông nhân thế, hắn chưa từng thiếu nữ nhân, đương nhiên cũng chưa từng ở trong mộng mơ tí tẹo xuân sắc gì.
Ai có thể nghĩ đến bình sinh lần đầu tiên suy tư, lại là một người nam nhân. Thay đổi bất ngờ này không khỏi khiến hắn âu lo rất nhiều, sinh chút kinh hãi.
Nhưng mà Nghiêm Mạc đối với hắn, đã quan trọng hơn cả hắn nghĩ.
Không chỉ là ý hợp tâm đầu, không chỉ là ân cứu mạng, hắn từ trong tâm nhãn thích vị bằng hữu thình lình xuất hiện này, nên không muốn vì chút tâm tư cẩu thả này của mình làm hỏng tình nghĩa giữa hai người.
Vì vậy, Thẩm Nhạn lựa chọn dùng Tần Khanh kéo lại ý nghĩ trật hướng của mình.
Tần Khanh là một mỹ nhân, một tuyệt sắc giai lệ hắn vô cùng yêu thích, cũng có chút “Giao tình”.
Có một mỹ nhân như vậy ở bên, mấy quái lạ trong hắn đương nhiên sẽ bớt lại, hoặc là biến mất tăm. Vì thế, hắn mới bày yến Bạc Tuyết trai, cùng mỹ nhân cầm sắt hòa minh, ẩm yến mua vui.
Nhưng tất cả những thứ này, ngay lúc Nghiêm Mạc xuất hiện đã thoáng chốc lung lay sụp đổ, vỡ nát.
Hắn vẫn không thể dời mắt khỏi hình bóng người đó, cho dù sắc mặt đối phương âm trầm, lạnh lùng, cũng không cách nào đem tâm thần đặt về nơi đứng đắn.
Dáng vẻ chật vật như thế, lại bị Tần Khanh bắt gọn. Càng muốn mệnh là, không có nữ nhân nào thích mình thành thế thân kẻ khác, Tần lâu Tần đại gia đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Không một chút do dự, Tần Khanh liền rõ ràng dứt khoát đáp lại. Trận thân thiết vừa rồi, là Thẩm Nhạn tự biết có thẹn, cũng là bị đối phương khơi dậy một ít bướng bỉnh, muốn tự mình thử xem bản thân có bình thường hay không.
Một lần thử ngắn ngủi này lại khiến hắn rơi vào hoàn cảnh càng xấu hổ hơn.
Gặp đại sự sống còn, không đi tóm tặc bắt hung*, ngược lại cùng nữ nhân làm chuyên vui khuê các, nếu là lãng tử hắn gặp phải e cũng ba phần bực tức chứ đừng nói người mặt lãnh tính liệt như Nghiêm Mạc. Mà câu “Chàng quả nhiên không được” vừa rồi của Tần Khanh, càng khiến hắn có chút u sầu không nói ra lời.
*hung thủ.
Nay hai người lăn một chỗ, ngay cả thể diện của hắn, cũng có chút không giữ được.
Nhưng khi chống lại tầm mắt tựa tiếu phi tiếu của Tần Khanh, cuối cùng vẫn Thẩm Nhạn khép lại vạt áo, cười khổ ngồi dậy:
– Nghiêm huynh vất vả. Nếu bắt được một tên, thì cứ tìm hiểu nguồn gốc, tìm thử sào huyệt bọn họ.
– Hm ? – Nghiêm Mạc mỉm cười. – Vậy sợ là không thể nán lại nơi này lâu. Không biết Thẩm huynh có rảnh rỗi cùng ta đi tìm người không?
Nghe giọng nói, lãnh như sắp vỡ vụn băng, Thẩm Nhạn không khỏi thở dài trong lòng, đứng dậy:
– Đương nhiên đều nghe Nghiêm huynh an bài.
Ánh mắt quét hai nam nhân trước mặt mấy lần, Tần Khanh đột nhiên nở nụ cười sung sướng.
Vòng qua tặc nhân ngã dưới đất bên chân, nàng thướt tha bước đến Thẩm Nhạn, sửa sang vạt áo trước tán loạn của đối phương, dịu dàng nói:
– Nếu Thẩm lang còn có việc phải bận rộn, thiếp đương nhiên sẽ không quấy rầy, chỉ là vọng chàng tên phụ lòng người này chớ quên người ta, phải trở về ở lại lâu hơn nha …
Tần đại gia mỉm cười dịu dàng tất nhiên là không thể xoi mói, Thẩm Nhạn lại suýt nữa bị nàng nghẹn chết, vừa rồi lúc cùng một chỗ còn không quên cười nhạo hắn xấu hổ, giờ ở trước mặt Nghiêm huynh, lại làm ra bộ dáng như thố ti hoa*, sợ là không hảo tâm gì.
*ý nói tỏ vẻ nhu nhược, yếu đuối.
Thôi thì nghiệt đều là mình tạo ra, hắn không thể giải thích cái gì, chỉ có thể hàm hồ gật gật đầu với Tần Khanh.
Tần Khanh châm chọc Thẩm Nhạn sau, lại cười liếc nhìn nam tử lạnh như huyền băng bên cạnh. Lấy ánh mắt nàng, sao còn nhìn không ra đối phương đang giận gì chứ?
Đáng cười Thẩm Nhạn này ở trong chốn son phấn ngâm nửa đời người, lại đoán không ra tâm tư một nam nhân.
Nhưng hai người này có xích mích thế nào, Tần Khanh nàng chẳng nguyện làm người tốt gì. Cũng nên khiến lãng tử kia nếm chút đau khổ mới được.
Có thâm ý cười cười với hai người, Tần đại gia cũng không ở lại nữa, đem mảnh bê bối này để lại cho hai người, mang theo một đám tôi tớ hầu gái, trùng trùng điệp điệp đi “thẩm vấn” phạm nhân.
Trong phòng huyên náo bỗng tịch liêu vô thanh, không được tự nhiên quanh quẩn giữa hai người liền có vẻ rõ ràng hơn.
Trận ồn ào này thật sự có chút hoang đường, Thẩm Nhạn đứng đó một lúc lâu mới khụ một tiếng:
– Nghiêm huynh, trước thẩm vấn kẻ này?
Hàn ý trong mắt Nghiêm Mạc chưa rút, lạnh lùng cười thám tử không một tri giác nằm dưới mặt đất:
– Đương nhiên phải lấy gã ta khai đao trước, còn thỉnh Thẩm huynh thêm một tay, miễn hại tính mạng kẻ này.
Giúp đỡ không phải vì khảo vấn, mà là sợ mình xuống tay quá nặng bị thương tính mạng thám tử, nhìn Nghiêm Mạc cả người sát ý buốt thấu xương, Thẩm Nhạn rụt rụt cổ, ngoan ngoãn đi đến.
Kỳ thật Thẩm Nhạn chưa từng thấy Nghiêm Mạc thẩm người, bất luận là Nhiễm Phong hay là Yêu Thư sinh, đều là chuyện xong thì cầm tin tức báo cho mình biết. Mà lần này, hắn xác thực thấy được “Khảo vấn”.
Thám tử nằm dưới đất từ chuyển tỉnh đến hôn mê, lại từ hôn mê đến chuyển tỉnh, tuần hoàn mấy vòng, cũng chỉ mất nửa khắc. Máu tươi đã chảy đầy đất, thứ đó không còn là nhân hình, cũng sớm không có thể lực hô đau, chỉ hận mình không thể có hơn cái miệng, đem những thứ người gian ác này muốn một hơi nói ra.
Nhưng mà bức cung khiến người ta cắn chặt răng này, đối với Nghiêm Mạc mà nói hình như không lạ mấy. Y không giống bất cứ danh môn chính phái nào, sẽ vì nhân nghĩa đạo đức nương lại tay, cũng không giống những tà ma ngoại đạo kia, xem lăng ngược như niềm vui.
Y như là một người đầu bếp, đâu vào đấy thi khổ hình, đem thần trí thân thể phạm nhân trước mặt nhất nhất lăng trì cạy ra thứ mình muốn, tựa hồ y hoàn toàn không phải kiếm khách võ công cao thâm mà là ngục tốt hung tàn trong ngục tối.
Mãi đến lúc này, chút xấu hổ trong cơ thể Thẩm Nhạn không còn một chút. Nam nhân trước mặt hắn không hề khiêm tốn, vì giữ lại tính mạng thám tử, Thẩm Nhạn đã mấy lần mở miệng, mới không đến mức chưa hỏi ra bao nhiêu thì đã làm tặc tử này chết oan chết uổng rồi.
Thú nhận từ trong miệng gã cũng coi như hữu dụng, lần này từ Đại Huyện phái tổng cộng năm tên mật thám, trong đó lẻn vào Tần lâu chỉ có mình gã, những người còn lại thì ở ngoài theo dõi tiếp ứng, cũng may mà Cam Tam đi sớm, mới thoát được một đường từ trong cái lưới dày này.
Hỏi xong câu cuối cùng, mũi kiếm Nghiêm Mạc đâm, cắm thẳng vào cổ họng thám tử, trong đôi mắt gã chẳng những không có sợ hãi, ngược lại thoáng hiện một tia giải thoát. Rút ra trường kiếm, ở không trung nhẹ nhàng vung, mấy giọt máu đỏ sậm nhỏ xuống đất. Hai tầm mắt như sương giá ấy nâng lên, nhìn về phía Thẩm Nhạn.
Chống lại ánh mắt Nghiêm Mạc, Thẩm Nhạn thở dài:
– Nếu hỏi được hành tung bọn họ, không bằng tốc chiến tốc thắng, để tránh thêm phiền toái.
Chính mắt thấy một trận khổ hình như vậy, biểu tình Thẩm Nhạn lại không thấy bao nhiêu cảm xúc, càng không nói cái gì chán ghét sợ hãi. Nhìn nét mặt người này vẫn giống như xưa, lệ khí trên người Nghiêm Mạc dường như cũng chợt tắt, lạnh lùng tra kiếm vào vỏ:
– Làm phiền Thẩm huynh dẫn đường.
Thẩm Nhạn không quen thuộc Tiêu thành, nhưng mấy cái địa điểm tiếp ứng này, hắn có biết.
Không nói nhiều, hai người nhân ánh trăng bay nhanh ra ngoài lâu, bởi vì bốn người còn lại không ở cùng một chỗ, sau khi xác định địa điểm, bọn hắn liền chia nhau đầu bắt đầu đi tìm.
Lúc này công lực Thẩm Nhạn chưa khôi phục như ban đầu, nhưng đối phó hai tên mật thám vẫn còn dư dả. Không có lấy thẳng tính mạng bọn họ, hắn không tiếc hao phí một ít thời gian, điểm huyệt hai người, rồi tìm công cụ dùng liên lạc trong người bọn họ, thậm chí còn có người mang theo một quả Chấn Thiên Lôi.
Xong hết rồi, Thẩm Nhạn xách hai người liền định đi tìm Nghiêm Mạc, đối phương lại tới nhanh hơn hắn nhiều.
Chỉ thấy dưới ánh trăng mờ, bóng đen ấy giống như mãnh thú đang tìm người mà ăn, lặng yên vô thanh thong thả đi ra con hẻm.
Hai vật tròn trĩnh đang xách trong tay y, máu đen theo bước chân nhỏ xuống ngã tư đường, giống như lệ quỷ lấy mạng vậy, lưu lại hai vệt sấm nhân.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng Thẩm Nhạn thở dài:
– Nghiêm huynh, sao không giữ lại tánh mạng bọn họ, nói không chừng còn có thể hỏi ra gì đó…
– Có hai đầu người, một cái tàn thi, lấy hai người huynh bắt hỏi sẽ nhanh hơn nhiều.
Ánh trăng quá ảm đạm, hoàn toàn chiếu không rõ biểu tình trên mặt Nghiêm Mạc. Thẩm Nhạn chỉ cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, thật lâu sau mới mở miệng hỏi:
– Vậy hỏi ra rồi sao?
– Mang đầu những kẻ này thành kinh quan* hoặc là dùng hộp gấm đưa tặng. Ngụy Lăng Vân đuổi theo chúng ta lâu như thế, cũng nên làm cái cảm ơn.
*chất thây (trong đây là đầu) kẻ địch thành mộ.
Nghiêm Mạc bước ra mảnh bóng tối ấy, đi tới trước mặt Thẩm Nhạn.
Thẩm Nhạn trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu:
– Huynh không giống Ngụy Lăng Vân.
Nếu nói Ngụy Lăng Vân giỏi âm mưu, ra tay không từ thủ đoạn, đã có chút dấu hiệu nhập ma, như vậy Nghiêm Mạc có thể nói là thủ đoạn bạo ngược, hơn một phần cay nghiệt để người vừa tức vừa sợ.
Nhìn những việc y làm bây giờ, sao có thể nghĩ đến không lâu trước, y từng không xa ngàn dặm hộ tống mình lên đường, chỉ vì cứu tính mạng của một kẻ xa lạ?
– Ta và hắn không giống nhau, nếu như hắn không quả quyết, giờ sợ là ngay cả thi cốt đã hủy sạch.
Giọng Nghiêm Mạc vẫn rất lạnh, thế nhưng không giống vừa rồi, trong giọng nói không hề cảm xúc.
Thẩm Nhạn không biết ngày xưa của Nghiêm Mạc, nhưng từ đôi câu vài lời của y, không khó nghe ra thế đạo trong đối phương là gian khổ thảm thiết ra sao, nhìn đối phương trong mắt lóe ra ánh lửa, hắn đột nhiên mở miệng hỏi:
– Nghiêm huynh, sao huynh lại đến nơi này ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhập Vọng
Chương 44
Chương 44