Trần Hạc sau khi nghe xong không khỏi bật cười, bất kể ở Võ Quốc hay Vân Mộng Trạch, yêu thú biến dị đều cực kỳ đắt hàng, vì vậy khắp nơi đều sẽ thấy bán thứ có thể khiến yêu thú sản sinh biến dị, phàm là các loại hiếm lạ cổ quái không thông thường, đều sẽ nói ba hoa chích chòe, dường như chỉ cần món đồ dính hai chữ biến dị là có thể bán rất chạy, thứ này thực tế chỉ có thể lừa dối những tu sĩ không hiểu về yêu thú biến dị.
Nếu thực sự ăn một thứ như yêu ngư kia là có thể biến dị, vậy yêu thú biến dị đã sớm không còn hiếm lạ, sẽ không quý giá như vậy nữa. Bất quá Trần Hạc không vạch trần, mà ngồi xổm xuống kiểm tra cái bụng của con quái ngư này. Yêu ngư này là loài yêu ngư cấp ba bình thường, nhưng cái bụng này thoạt nhìn quỷ dị, lớn chừng gấp hai vóc người của nó, có lẽ có thể nói là cá cái mang trứng, nhưng vừa vặn là cá đực, thật sự có chút kỳ quái.
Thấy Trần Hạc vươn tay muốn lật yêu ngư, người bán mập mạp kia lập tức che lại, nói: “Bụng của con cá này không thể lật, tất cả nơi đây đều là bảo bối, cũng giống như đánh cược đổ xúc xắc, có phải bảo vật hay không thì phải mua đến tay mới có thể mở, nếu sớm lộ ra thì không tốt...” Trần Hạc thấy gã vội vàng che chở bụng cá, ngược lại cười cười, không để tâm, thuận miệng nói: “Con cá này bán bao nhiêu?”.
Tu sĩ béo thấy có cửa, liền vươn một ngón tay, Trần Hạc nhìn nói: “Một khối linh thạch trung phẩm?”
“Ngươi nói giỡn đúng không?” Tu sĩ béo có chút thẹn quá thành giận, “Một ngàn khối linh thạch trung phẩm, ít một khối cũng không bán...”
Một ngàn khối linh thạch trung phẩm là mười khối linh thạch thượng phẩm, một con yêu ngư không biết trong bụng chứa thứ gì như thế mà đòi mười khối linh thạch thượng phẩm, thật đúng là sư tử hống, kẻ ngu mới có thể mua. Bất quá sở dĩ Trần Hạc có chút hứng thú với thứ này chủ yếu là vì y uống Tử Não Quả nhiều năm, khi ngưng thần, ánh tím chợt lóe trong mắt, trong nháy mắt có thể mơ mơ hồ hồ thấy được thứ bên trong.
Một khối gì đó tím đen, thứ này đương nhiên y sẽ không lưu ý, nhưng loại hình thái chợt lóe rồi biến mất đó dường như có chút giống thứ gì đó, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được, muốn nhìn lại nhưng hiệu quả rất nhỏ. Tử Não Quả tuy rằng là kỳ quả, dùng sẽ có kỳ hiệu, nhưng cũng phải ăn trường kỳ mới có tác dụng, mấy năm ngắn ngủi đã có thành quả như Trần Hạc thì đã thuộc loại không tệ rồi, mà loại thần thông Linh Mục thì ít nhiều đều có hạn chế, ngẫu nhiên sử dụng không ngại, nhưng nếu nhiều lần thì sợ rằng đôi mắt sẽ có tổn thương.
Trần Hạc quả thực có chút hứng thú với khối màu tím đen kia, muốn xé ra xem xem thứ khiến y cảm giác có chút quen thuộc bên trong tới cùng là gì, nhưng giá một ngàn khối linh thạch trung phẩm chẳng khác gì đánh cướp, sau khi nghe xong thì đứng dậy, thuận miệng nói: “Một trăm khối linh thạch trung phẩm, bán thì lấy, không bán cũng không sao...”
Tu sĩ béo lập tức lộ ra vẻ mặt ‘ngươi là đang nói giỡn’. Trần Hạc liếc mắt một cái, quay đầu cùng hắc báo rời đi, mới vừa đi ra hai bước, tu sĩ béo kia đã ở phía sau hô: “Aiz, đạo hữu kia xin dừng bước, một trăm thì một trăm đi, ta bán cho ngươi, thứ trong bụng con cá này là hàng lạ đó, tuyệt đối không chỉ có một trăm khối, ‘qua thôn này thì không còn tiệm này’ đâu...”
Trần Hạc nghe vậy có chút dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ lần này có phải đã bị làm thịt ra trò rồi không, công phu biến sắc mặt của tu sĩ béo này thật đúng là tay giỏi làm ăn. Thu con cá kia, rồi lại chuyển vòng mấy ngày ở chợ tự phát, thu một số thư tịch có quan hệ đến yêu thú và bí tịch chăn nuôi, bấy giờ mới quay về khách điếm. Mới trở lại gian phòng đã có người đến gõ cửa, Trần Hạc mới cho hắc báo ăn hai trái Ngưng Thần Quả, thừa dịp nó ăn, kiểm tra tình hình nguyên thần của nó, thấy nguyên thần cỡ bằng hạt đậu tùy thời sẽ tiêu tán được bức trở lại trong cơ thể báo nhỏ trước đây, hiện tại đã bằng hai nắm tay, hơn nữa khi ánh vào trong đầu có vẻ cực kỳ sinh động, hiển nhiên nó đang lúc cao hứng, đồng thời cảm giác cực kỳ ngưng thực.
Nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Trần Hạc khẽ nhíu đầu mi, bất quá rất nhanh đã khôi phục, kế đó vẫy tay áo mở cửa ra, người đến như y dự liệu chính là Tuyết Lệ. Hiện giờ tới Vân Mộng Trạch đã hơn hai tháng, tuy rằng Trần Hạc rất ít ngủ lại ở khách điếm, nhưng cũng biết mấy ngày nay Tuyết Lệ với tộc nhân cực kỳ bận rộn, đang bận bịu tìm chỗ kiếm linh thạch kiếm ăn.
Lại nói tiếp, Vân Mộng Trạch mặc dù tốt, nhưng tiêu phí lại rất cao, nếu như trong tay không có linh thạch thì ngay cả tiền thuê nhà cũng trả không nổi, tuy rằng xem dược viên, phơi dược thảo, canh lửa luyện đan luyện khí làm điếm tiểu nhị cho người khác, mỗi tháng cũng sẽ có không ít thu nhập, nhưng sau khi thanh toán tiền thuê nhà xong thì còn thừa không nhiều, càng miễn bàn mua đan dược tu luyện, chỉ có thể kiếm chút đỉnh tiền duy trì sinh hoạt, bất quá thắng ở chỗ an toàn ổn định, không có gì nguy hiểm.
Nếu như muốn kiếm nhiều linh thạch thì cũng có lối ra, đó là phải kết nhóm với người khác rời bến săn giết yêu thú, cơ hội phát tài tuy nhiều, nhưng nguy hiểm cũng cực lớn, ngoại trừ yêu thú lợi hại, việc giết người cướp của giữa người tu tiên cũng liên tiếp xảy ra, nói chung sinh hoạt không dễ, muốn đi tốt trên đường tu tiên lại càng không dễ.
Trần Hạc mơ hồ đoán được việc mà Tuyết Lệ tìm y lần này, hoặc là chào từ biệt, hoặc là tìm kiếm chút hỗ trợ, bất quá cô vừa vào đã đặt một chiếc hộp ngọc cũ vàng lâu năm tới trước mặt y, ngược lại khiến y có chút bất ngờ, bởi vì trong hộp ngọc không phải thứ gì khác, mà là hơn hai nghìn khối linh thạch cực phẩm, từng viên được bày chỉnh chỉnh tề tề ở trong không gian hộp ngọc, mỗi viên cỡ bằng nắm tay, tràn đầy linh quang.
Linh thạch cực phẩm đối với bất kỳ người tu tiên nào mà nói cũng là mê hoặc cực hạn, đối với Trần Hạc mà nói lại càng như thế. Hiện tại hai gốc cây Ngưng Thần, và linh thảo trong mấy mẫu linh điền trong không gian Giới Tử của y, mỗi ngày đều phải tiêu hao lượng lớn linh thạch. Mà đối với bốn gốc linh liên cửu phẩm hiện có, Trần Hạc còn muốn thúc thêm một số, vì khí thánh liên có tác dụng then chốt đối với năng lượng biến dị của hắc báo, nó có thể biến dị tiến cấp được thuận lợi mấy lần, đồng thời hoàn chỉnh nuốt lấy Phần Băng Hỏa, kỳ thực thứ dựa vào không phải may mắn, mà là lực lượng nhu hòa của khí thánh liên, hấp thụ nhiều một chút luôn có chỗ tốt.
Hiện giờ ngũ hành thánh liên chỉ thiếu một gốc Hỏa Liên, bốn loại khác đều đã có trong tay, Trần Hạc cũng có dự định thúc toàn bộ lại một lần nữa, hạt sen vạn năm có thể giữ lại làm giống, tim sen với cánh sen đều là đồ tốt, có thể ủ rượu có thể hầm canh, những thứ này đều là vật đại bổ cải thiện thể chất, đồng thời dựa theo đài sen Ngũ Linh giảng thuật, y còn cần ngắt xuống thánh liên vạn năm khi nó nở mà chưa tàn, bảo tồn hoàn chỉnh, ngày sau cần thiết luyện chế đài sen.
Chỉ thúc linh liên không thôi đã cần một số linh thạch rất lớn, hơn nữa gốc Thiên Nhất thần mộc được chiết ra kia, lúc này mới cao đến nửa mét, mặc dù trong tay góp nhặt được không ít linh thạch cực phẩm, đồng thời phẩm chất nhũ cây được dùng linh thạch cực phẩm thúc vô cùng tốt, nhưng thúc toàn bộ số lượng này, sợ rằng linh thạch trong tay còn chưa chắc sẽ đủ. Không gian Giới Tử dường như một lỗ đen, bất kể lấp bao nhiêu linh thạch cũng lấp không đầy. Loại tâm tình vừa cao hứng vừa đau xót này của Trần Hạc, thực sự không ai có thể lý giải, hơn nữa hắc báo là một con báo tham ăn như thế, tuy rằng hiện tại nó giao nộp đủ được phí ăn ở, nhưng so sánh với những thứ nó ăn thì thực sự là chín trâu mất sợi lông.
Vì vậy khi Trần Hạc thấy những linh thạch cực phẩm trước mặt, ánh mắt thật sự lấp lóe, trên đời này không ai không yêu tài, chẳng qua khác nhau ở chỗ lấy được như thế nào, ánh mắt Trần Hạc từ linh thạch cực phẩm chuyển qua trên mặt Tuyết Lệ đối diện, vẻ hỏi dò hiện rõ trên nét mặt.
Tuyết Lệ thấy thế vội vàng đẩy hộp về phía Trần Hạc, nói: “Tiền bối, đây là một phần ba linh thạch cực phẩm được chia từ phúc địa, tuy rằng linh thạch trân quý, nhưng chúng tôi đều là tu sĩ cấp thấp, cầm những thứ này trong tay hệt như khoai lang phỏng tay, tiêu không được dùng không được, rất sợ rước lấy họa sát thân, bản thân dùng tu luyện thì lại cảm thấy thực sự lãng phí, vì vậy, tôi với người trong tộc đã thương lượng, muốn biếu tặng toàn bộ những thứ này cho tiền bối, coi như tiền thù lao mang tộc nhân chúng tôi đến Vân Mộng Trạch lần này, dù sao nếu như không có tiền bối, bộ tộc chúng tôi sợ rằng đã sớm táng thân nơi đáy biển...”
“Tiền thù lao đã trả rồi không cần nhắc lại, về phần những linh thạch này, không công không nhận lộc, nếu mọi người có tính toán gì thì nói thẳng đi.” Trần Hạc là ai, nhìn Tuyết Lệ một lúc lâu, lại làm sao không nhìn ra được chút nịnh nọt và lấy lòng kia. Tuyết Lệ nghe vậy không cảm thấy xấu hổ, ở chung lâu cô đương nhiên cũng biết tính tình của Trần Hạc, sẽ không khinh thường lại càng sẽ không cười nhạo, bất quá là có một nói một có hai nói hai, lười khách sáo mà thôi.
Tuyết Lệ không khỏi cười nói: “Tiền bối, kỳ thực có một việc cần tiền bối hỗ trợ, bất quá tin tưởng tiền bối nghe xong cũng sẽ không cự tuyệt chúng tôi, dù sao chuyện này cũng có chỗ tốt với tiền bối...”.
Trần Hạc gật đầu, con ngươi màu đen nhìn cô, ngược lại sinh ra chút hứng thú: “Nói đi!”
Trên mặt Tuyết Lệ có chút đỏ ửng, nhưng rất nhanh đã nghiêm mặt nói: “Là như vậy, tiền bối cũng biết tôi và tộc nhân chỉ từng sống ở đảo nhỏ, cho tới bây giờ chưa từng tới thành thị lục địa lớn nào, hai tháng nay tôi và tộc nhân đều đang thích ứng, đồng thời rất nhiều người đều tìm được chỗ làm công, cũng cảm tạ tiền bối trước đây đã dạy chúng tôi luyện đan, mỗi người tiến vào phường luyện đan, mỗi ngày đều có thể lĩnh được bốn mươi khối linh thạch hạ phẩm, như vậy đủ cho chúng tôi sinh hoạt ở đây...”
Nói đến đây Tuyết Lệ không khỏi khẽ chuyển giọng, có chút cô đơn, nói: “Nhưng nếu như thế này, các tộc nhân sẽ phân tán, thậm chí mười ngày nửa tháng cũng không có tin tức gì, mà một đan phường mỗi lần chỉ tuyển nhận một hai người làm công, không có khả năng nhận quá nhiều, do mọi người phân tán ra, tôi cũng không cách nào chú ý chiếu cố, làm tộc trưởng mà nói, tôi thực sự cảm thấy rất xấu hổ. Thạch Ngưu tộc chúng tôi tuy rằng chỉ là một tộc nhỏ, nhưng vẫn luôn là người một nhà thân nhất, tộc nhân cũng có phản hồi với tôi, bọn họ không muốn tiếp tục như vậy, vì vậy tôi đã nghĩ, phải chăng có thể làm chút việc nào đó, tụ tộc nhân lại cùng nhau, không còn mỗi người đi mỗi nơi nữa, đồng thời còn có thể có chút thu nhập để tu luyện, vì vậy tôi nghĩ một đoạn thời gian, cảm thấy không bằng mở một tửu lâu...”
“Tửu lâu?” Lần này Trần Hạc thực sự có chút kinh ngạc. Những lời này vốn không kỳ lạ, bất kỳ một tộc trưởng nào mới đến thấy loại tình huống này đều sẽ vô cùng đau đớn, đồng thời cũng sẽ nghĩ cách phát triển sự nghiệp gia tộc, điều này không gì đáng trách, chẳng qua vốn cho rằng sẽ muốn mở phường luyện đan hoặc cửa hàng nào khác, ngược lại không ngờ sẽ mở tửu lâu.
“Đúng vậy tiền bối.” Nói đến đây mắt Tuyết Lệ sáng ngời, cô nhanh chóng nói: “Mấy ngày nay tôi đã xem cửa hàng xung quanh, phường luyện đan rất nhiều, luyện khí cũng rất nhiều, hơn nữa thứ gì cũng có bán, căn bản không thiếu một tiệm nhỏ, tôi vốn còn có chút nản lòng thoái chí, nhưng đột nhiên phát hiện nơi đây rất ít tửu lâu. Điểm này tôi cũng là được tiền bối dẫn dắt, trước đó tiền bối trong lúc vô tình có từng nói với tôi, nơi mà tiền bối tới có tửu lâu, chuyên biệt bán một số rượu và thức ăn giải thú ăn uống, mà tộc nhân chúng tôi làm đồ ăn đều là tay lành nghề, đồng thời chúng tôi còn mang theo rất nhiều thịt yêu thú khô mà bản thân muối, tiền bối cũng nói ăn rất ngon, chúng tôi còn có rất nhiều quả khô và linh trà...”
Trần Hạc nghe thấy vậy thật sự có chút kinh ngạc, y ngược lại không ngờ Tuyết Lệ sẽ có suy nghĩ như vậy. Tửu lâu thực tế đối với người tu tiên mà nói có thể có có thể không, đại đa số chỉ có thể xem như nơi gặp bằng hữu nói chuyện phiếm, vì vậy bình thường loại địa phương này không có gì đặc sắc là sự thật, đại đa số cũng chỉ nhằm vào một bộ phận nhỏ, phàm nhân và Luyện Khí Kỳ tương đối nhiều, Trúc Cơ Kỳ tương đối ít, lợi nhuận cực kỳ có hạn, y thực không ngờ Tuyết Lệ sẽ có suy nghĩ như vậy.
Mà nguồn gốc suy nghĩ của Tuyết Lệ quả thực cũng là chịu Trần Hạc ảnh hưởng, tài nấu ăn của bản nhân Trần Hạc không tệ, đồ ăn bình thường quý tinh mà không quý nhiều, nhưng bên cạnh có một con hắc báo háu ăn, vì vậy dọc theo đường đi trên biển cơ bản mỗi ngày đều mỹ thực không ngừng, Tuyết Lệ cho dù thân là một nữ tử có chút cẩn trọng, nhưng lén cũng chảy không ít nước miếng, càng miễn bàn chúng tộc nhân, điều này khiến bọn họ cũng ý thức được, mỹ thực có đôi khi đối với người là có lực hấp dẫn trí mạng, vì vậy khi đi tới Vân Mộng Trạch muốn nếm thử mỹ thực, lại phát hiện khắp nơi đều có khách điếm, nhưng địa phương có thể cung cấp đồ ăn lại không đủ một phần mười, hơn nữa đại thể chỉ là chút linh tửu linh trà và một số trà bánh bình thường, khỏi nói đến nước trà linh tửu phẩm chất tốt một chút, so sánh với những thức ăn đa dạng của Trần Hạc thật sự là thiếu thốn cực độ.
Ý nghĩ như vậy khiến Tuyết Lệ mẫn cảm đột nhiên ý thức được cơ hội làm ăn, nhưng thân là tộc trưởng cô cũng hiểu được, tại thành phố biển mà tu sĩ cấp cao chạy khắp nơi trên đất này, đàn tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như các cô muốn sống yên phận ở đây là có chút trắc trở, nếu có thể có một tu sĩ cấp cao để dựa vào, vậy các cô làm chuyện muốn làm sẽ càng thuận lợi hơn, vì vậy đương nhiên nghĩ tới Trần Hạc. Tu sĩ Kim Đan cho dù ở Vân Mộng Trạch mà nói, cũng là tu sĩ cấp cao, người bình thường sẽ không dễ dàng đắc tội, hơn nữa Tuyết Lệ và tộc nhân đều biết được, con báo mà tiền bối nuôi kia còn lợi hại hơn, thực lực một người một báo tổng hợp lại sâu không thể lường.
“Tiền bối nếu đồng ý, về sau hai phần ba thu nhập của tửu lâu đều sẽ thuộc về tiền bối, tiền bối chỉ cần treo danh, việc khác chỉ cần giao cho tôi và tộc nhân là được rồi.” Tuyết Lệ biết rõ Trần Hạc rất phiền với những việc vặt này, chủ động ôm sự vụ, cũng quy phần lớn thu nhập cho Trần Hạc.
Kỳ thực Trần Hạc không có hứng thú gì đối với đề nghị mở tửu lâu của Tuyết Lệ, cho dù có thể kiếm chút linh thạch nhưng cũng không khả quan gì, sở dĩ không cự tuyệt là bởi vì y đột nhiên có dự định khác. Ở Vân Mộng Trạch muốn tìm thứ gì, dựa vào một mình y không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển, mà lượng tin tức trên phố lưu thông nhất chớ quá tửu lâu nơi nói chuyện phiếm, nếu có thể thì đó cũng được xem là một con đường tin tức, đồng thời trong tay y có không ít linh tửu và tương hoa quả có thể mang đi bán, nguyên liệu thức ăn thịt yêu thú không cần bao nhiêu tiền, tiền vốn cũng không nhiều, hoàn toàn xem tay nghề và chủng loại, đối với Trần Hạc đã từng sống ở hiện đại mà nói, bất quá là một bữa ăn sáng. Cứ như vậy, nếu có thể có một tửu lâu, ngược lại lợi lớn hơn hại, đồng thời có thể tín nhiệm mà cực kỳ thuận tiện.
Nghĩ như thế sắc mặt Trần Hạc không khỏi treo chút ý cười, trái ngược bộ dáng không nói ban nãy. Mà Tuyết Lệ vốn cũng có chút thấp thỏm bất an, đây chỉ là một số suy nghĩ có chút chưa hoàn thiện của cô, rất sợ Trần Hạc sẽ cự tuyệt, nếu cự tuyệt vậy một chút liên hệ cuối cùng ngày sau với tiền bối cũng sẽ đứt, tộc nhân cũng phải suốt ngày lao khổ vì sinh kế, Trúc Cơ Kỳ thì còn tốt chút, hai đứa trẻ Luyện Khí Kỳ hai ngày trước khi làm công còn bị người đánh, tộc nhân chất phác, bị người khi dễ không thể tránh được, có mấy người mấy ngày nay tâm tình cũng có chút u uất không vui, đều nói tiếp tục như thế còn không bằng tùy tiện tìm một hòn đảo sinh hoạt đơn giản như trước.
Lại không ngờ rằng tiền bối lại trái ngược với thái độ không nóng không lạnh trước đó, còn liên tục hỏi cô chi tiết mấy vấn đề, thậm chí còn chủ động chọn trọng điểm nói ra một số suy nghĩ, tuy rằng chỉ có vài điểm nhưng lại lập tức khiến mạch suy nghĩ của Tuyết Lệ rộng mở, sau cùng tiền bối vậy mà còn ôn hòa nói tửu lâu cần linh thạch y sẽ nghĩ cách hỗ trợ thu xếp, đồng thời kêu cô trở về một lần nữa triệu tập lại tộc nhân, y sẽ liệt kê ra một số món ăn để bọn họ luyện tập trước, nói là huấn luyện một chút.
Tuy rằng không hiểu ý của việc huấn luyện kia, nhưng Tuyết Lệ lại vui vẻ, sắc mặt đỏ lên, tuy rằng Trần Hạc không nói trực tiếp, nhưng cảm thấy hứng thú về phương diện này đã đủ cấp cho sự khẳng định và tán thành đối với suy nghĩ của cô, nếu tiền bối đáp ứng, vậy bên tộc nhân hoàn toàn không có vấn đề.
Trần Hạc sau khi nhìn Tuyết Lệ cao hứng rời đi, thu hồi hộp linh thạch cực phẩm kia, không khỏi vuốt ve ngón tay nhắm mắt ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy việc này cực kỳ khả thi, đồng thời nếu muốn làm vậy đương nhiên phải làm tốt nhất, đến lúc đó kiếm được nhiều linh thạch, đồng thời còn có thể lấy được càng nhiều nguồn gốc tin tức, nghĩ tới đây Trần Hạc không khỏi mở mắt.
Đầu tiên là khẽ khép mắt nhìn hắc báo đang tựa bên chân thế nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cửa khi Tuyết Lệ rời đi, trong lòng lại nghĩ chuyện khác. Hiện tại Thiên Địa linh hỏa có thể khiến báo tiếp tục biến dị vẫn không có manh mối, mà gốc Hỏa Liên thứ năm cũng không có tin tức gì, nếu việc Tuyết Lệ nói ban nãy thành công thì có thể mượn nhân mạch nghe ngóng một chút.
Bất quá chuyện tửu lâu không phải nói mở là mở, tuy rằng bên trong thành Vân Mộng Trạch trật tự tốt đẹp, làm ăn cơ bản không có nỗi lo về sau, nhưng tài chính khởi động lúc đầu cũng cần lượng lớn linh thạch bổ khuyết, tuy rằng linh thạch cực phẩm trong tay y không ít, nhưng vật này trân quý tuyệt đối không thể lấy ra, hiện tại số lượng linh thạch thượng phẩm có trong tay không quá nhiều, muốn lấy được lượng linh thạch lớn trong khoảng thời gian ngắn đối với Trần Hạc mà nói vẫn có chút phiền phức.
Chẳng lẽ phải đem những yêu đan mà hắc báo săn được trong ba năm nay bán ra? Hoặc là bán một số linh thảo linh quả hiếm thấy? Loại đầu tiên là khẩu phần lương thực của báo, trong khoảng thời gian ngắn y còn chưa muốn động đến. Mà linh thảo linh quả trong không gian Giới Tử tuy rằng trân quý, nhưng người nơi đây chưa thấy qua dường như cũng không biết đến, muốn bán giá cao không phải dễ. Xem ra khi tất yếu, vẫn phải thúc một số linh thảo linh quả mà vùng địa vực này thường dùng để bán ra lượng lớn, nhanh chóng lấy được một số linh thạch dùng để trả phí dụng thuê nhà cao ngất nơi đây.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Chương 222
Chương 222