Để tránh hù dọa mẹ mình, Tiểu Lâm không nói quỷ đại ca còn đang lẩn quẩn quanh cậu, thỉnh thoảng giám sát cậu viết bài, còn cả ngày vì đáp án mà cùng cậu cãi nhau, châm chọc khiêu khích cậu, chỉ nói mình từ khi thấy hiện trường tai nạn thường sinh ra ảo giác, sắc mặt lão mẹ quả nhiên thay đổi, cũng không vội đi tìm bà cốt mà là mang Tiểu Lâm đi bệnh viện trước.
Bởi vì bà cảm thấy có thể Tiểu Lâm có thể bị tổn thương tinh thần mà sinh ra vấn đề tâm lý.
Đã đến rồi thì cũng nên ở lại, Tiểu Lâm ngồi trước mặt bác sĩ, đầu đầy hắc tuyến trò chuyện cùng bác sĩ, bên cạnh tiếp tục nghe quỷ đại ca lải nhải.
Quỷ: “Tôi cảm thấy hình như mình đã từng tới đây.”
Có bác sĩ ở đây, Tiểu Lâm không thể nói chuyện cùng quỷ, bằng không có lẽ hôm nay cậu có thể trực tiếp được chuyển tới khoa tâm thần đi.
Cuối cùng bác sĩ chẩn đoán Tiểu Lâm có thể bị di chứng sau tổn thương, không nghiêm trọng, không cần uống thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là có thể hồi phục.
Đi ra khỏi bệnh viện, mẹ Lâm nói với Tiểu Lâm, nếu con còn chưa khỏe lên, chúng ta liền đi tìm cao nhân hỏi một chút.
Tiểu Lâm chỉ nghĩ đây là kế sách nghi binh, vội vàng nói kỳ thực bác sĩ có thể nói đúng, có lẽ là con bị dọa sợ thôi, cứ ngủ xong một giấc sẽ không sao nữa.
Trên mặt lão mẹ quả nhiên lộ ra vẻ mui mừng, Tiểu Lâm thở dài nghĩ thầm nếu trả lời không tốt không ngừng ngày mai sẽ phải thay bác sĩ khác.
Cậu quyết định không cùng đề cập chuyện này với người khác nữa, nói không chừng mấy ngày nữa quỷ cũng tự mình đi.
Về đến nhà, Tiểu Lâm hỏi quỷ: “Anh có phải nhớ được cái gì đó?”
Nếu có thể tìm được người thân của hắn, có thể sẽ khiến tâm nguyện của hắn đạt được mà sớm đi đầu thai.
Quỷ: “Tôi thấy rất quen thuộc nơi đó, cậu nói có phải trước đó tôi từng làm việc ở đó không?”
Tiểu Lâm: “Cũng có thể chết rồi chưa hỏa táng, không tìm được người nhận thi thể mà vẫn còn nằm trong nhà xác.”
Quỷ: “…”
Hắn nãy giờ vẫn chưa đáp lại khiến Tiểu Lâm nghĩ mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, vội an ủi: “Tôi chỉ thuận miệng nói lung tung thôi, anh tốt như vậy lại chẳng cần thế thân, thông minh như thế, toán hay văn đều biết, nhất là là người thành công, sẽ không có ai không đi nhận thân thể đâu.”
Quỷ ừ một tiếng: “Cậu nói cũng có đạo lý.”
Tiểu Lâm trong lòng nói đã thành quỷ rồi mà còn như thế, khẳng định lúc sống vô cùng kiêu ngạo, vô cùng cao không thể với tới.
Cậu liền hỏi: “Vậy anh có nhớ tới cái khác không?”
Quỷ: “Tôi chỉ có thể ở cùng cậu, một khi cách quá xe sẽ tự động trở về, cậu cuối tuần ra ngoài nhiều một chút, nói không chừng nhìn bên ngoài khiến tôi có thể đột nhiên nhớ lại.”
Tiểu Lâm nói với quỷ: “Anh có thể nhìn thấy tôi, vậy có thể nhìn thấy chính mình sao? Bộ dạng của anh thế nào?”
Quỷ: “Rất cao, rất đẹp trai, rất mê người.”
Tiểu Lâm căn bản không tin: “Khoác lác quá đi!”
Lúc tắm rửa xong, Tiểu Lâm nghĩ tới một vấn đề tương đối nghiêm trọng: ”Vậy mỗi ngày tôi tắm rửa cởi hết quần áo, anh có phải đều thấy?”
Quỷ còn an ủi cậu: “Cậu tuy gầy một chút nhưng tay chân dài, tương lai còn có thể dài hơn, tuy rằng không đẹp trai lắm nhưng vẫn tương đối xinh đẹp, da trắng, lớn lên cũng coi như là tốt, dáng người cũng không tệ.”
Mặt Tiểu Lâm đỏ lên, lắp bắp nói: “Gì, gì mà hình dáng chứ! Anh rõ ràng là nhắm vào tôi!”
Quỷ trêu chọc nói: “Cậu nói hình dáng gì?”
Hắn còn cố ý thổi hơi lạnh bên dưới Tiểu Lâm, Tiểu Lâm sợ hãi lùi về sau, ai biết lại bị trượt chân cả người ngã về sau.
Phòng tắm làm bằng kính chứ không phải thủy tinh, cái té này không giỡn được, Tiểu Lâm trong lòng lạnh đi, tiêu, mình sắp thành quỷ luôn rồi.
Ngay lúc này, cậu cảm giác eo bị một bàn tay nắm lại dùng lực kéo về phía còn lại.
Thân hình sau khi đứng vững thì lực kia cũng biến mất, mà tất cả chỉ diễn ra trong vài giây.
Trong lúc hoảng hốt, Tiểu Lâm mơ hồ như thấy trong gương soi trong phòng tắm thấy được thân ảnh mơ hồ, nhưng cậu vẫn không rõ đó là hơi nóng hay là thứ gì khác.
“Quỷ đại ca? Vừa nãy là anh à?” Cậu thăm dò hỏi.
Không biết tại sao, lần này quỷ trầm mặc rất lâu mới lên tiếng: “Là tôi.”
Tiểu Lâm kêu lên: “Anh có thể hiện thực thể ra sao? Nhanh nhanh, để tôi xem tướng mạo của anh chút đi, nói không chừng có thể tìm ra thân phận của anh đó!”
Cậu còn chưa quên quỷ đại ca vừa rồi nói mình rất cao to mê người, thật muốn biết hắn có khoác lác hay không đây.
Quỷ: “Ngoại trừ lúc bắt đầu cố ý muốn hù dọa cậu mà thổi ngoài lỗ tai, tôi chưa từng gần cậu như thế.”
Tiểu Lâm mơ hồ: “Có ý gì?”
Quỷ: “Có lẽ là hút dương khí để duy trì bóng dáng.”
Tiểu Lâm vừa mừng vừa sợ: “Thì ra trên phim là nói thật, dương khí rất hữu dụng với quỷ nha, đây chính là phát hiện khiến thế giới khiếp sợ, cần phải viết luận văn, có thể còn được giải Nobel nữa!”
Quỷ: “… Ai lại vì thứ này mà cho cậu giải Nobel chứ?”
Tiểu Lâm gãi đầu: “Nếu vậy, tôi lại cho anh chút dương khí nữa ha?”
Quỷ: “Thôi.”
Tiểu Lâm rất cảm động: “Anh có phải sợ tôi bị hao tổn thân thể? Không sao đâu, tôi là thanh niên khỏe mạnh trưởng thành, dương khí dồi dào, anh hút một chút cũng không có chuyện gì!”
Qủy buồn bã nói: “Cậu đem ‘5 năm thi cao đẳng 3 năm mô phỏng’ làm xong tôi lại hút tiếp, bằng không lát lại trống rỗng, trong lòng tôi khó chịu lắm.”
Tiểu Lâm thật muốn đánh cho con quỷ kia hồn phi phách tán.
Mà buổi tối đó, cậu lại gặp xuân mộng.
Trong mộng, một bóng người cao to đè cậu lên tường, từ từ cúi đầu, đôi môi tiến tới chậm rãi liếm cắn.
Tiểu Lâm cả người khô nóng, ngoài miệng nói không muốn nhưng thân thể lại thuận theo, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hận không thể lập tức lắp súng ra trận.
Nhưng cậu lại cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao người đè lên cậu sức lại lớn như thế, không giống như mỹ nữ, mà là…
Trước người cậu bỗng dưng xuất hiện một chiếc gương, Tiểu Lâm nhìn vào trong, hơi nóng mịt mờ mơ hồ lộ ra một bóng người.
Đây không phải là…?
Tiểu Lâm hết hồn giật mình tỉnh dậy!
Chăn của cậu không biết bị xốc lên khi nào, áo ngủ cũng bị vén lên tới xương quai xanh, quần… Cậu trước khi ngủ vốn có mặc quần lót, kết quả hiện tại cũng bị cởi ra, em trai phía dưới lại vô cùng có tinh thần mà chảo hỏi.
Dựa vào ánh trăng chiếu qua khe rèm, Tiểu Lâm phát hiện hai chân mình mở lớn, ở giữa lại có một bóng người.
Thân ảnh kia so với chạng vạng rõ lên không ít, tuy rằng vẫn không thấy rõ mặt.
Đối phương ngẩng đầu, ý nghĩ không rõ ràng nói: “Như vậy cũng có thể hấp thụ dương khí?”
Tiểu Lâm không chút nghĩ ngợi mà đạp tên kia xuống.
Không nghĩ tới thân ảnh kia nhẹ nhàng bay đi như bị đạp trúng mà dính trúng tường, rồi lại như vũng nước từ từ chảy xuống mơ hồ biến mất.
Quỷ: ”Bị cậu đạp thế này, tất cả như đổ biển rồi.”
Tiểu Lâm thẹn quá hóa giậ, mặt trong đêm tối đã sớm đỏ như trái cà chua: “Tôi nói cho anh chút dương khí, nhưng không phải là dùng cách này!”
Quỷ không cho là đúng đáp lại: “Cậu không phải cũng rất sướng sao, còn luôn miệng a a a kêu.”
Tiểu Lâm: “Câm miệng!”
Quỷ: “Đây là phản ứng sinh lý bình thường, không cần thẹn thùng, huống chi tôi đẹp trai như vậy, cậu cũng đâu có thiệt.”
Tiểu Lâm: “Soái em gái nhà anh, anh cảm thấy tôi là người thích được quỷ giúp như thế hả!”
Quỷ: “Không biết nha, tôi cũng không phải người.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ký Sự Gặp Quỷ
Chương 2
Chương 2