DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ỷ Thế Hiếp Người
Chương 5

Người kia lớn lên đúng là nhân mô nhân dạng, bất quá chỉ mới mười tám mười chín tuổi nhưng eo thon vai nở, tứ chi thon dài, cao hơn mình không ít, vóc người cũng rắn chắc hơn mình nhiều.

Triệu Thất nhìn có chút lạ mắt, sau một chốc mới nhớ ra người này là ai, không khỏi tức giận.

“Chó ngoan không cản đường.” Hắn cứng rắn nói. Vốn muốn vung tay tặng cho đối phương vài nắm đấm nhưng cái mông hắn lại đau dữ dội, cho nên cũng chỉ bỏ ra một câu mà hắn cho là khách khí nhất.

“Triệu quản sự, ta, ta tới đưa sách.” Nhạc Thính Tùng bối rối nâng tay, đem sách trong tay kín đáo đưa cho hắn, nói năng lộn xộn, “Từ lúc ta xuống núi tới nay, dọc đường đi đều đọc quyển sách này, học được rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế. Nếu ngươi chưa tìm được sách phù hợp để chép, vậy ta cho ngươi mượn, chép xong nhớ tới trả lại ta là được.”

Triệu Thất nghe vậy liền giận tím mặt, cũng không nhịn nữa, đem cuốn sách bại hoại kia ném xuống đất, lấy chân giẫm lên, tức miệng chửi ầm ĩ: “Cút con mẹ ngươi đi, để ta chép sách, chép cái mông mẹ ngươi ấy!”

Nhạc Thính Tùng nhíu mày, tay nhấc lên, áp Triệu Thất nằm ngang đầu gối mình, chính là tư thế đánh mông ngày hôm qua. Triệu Thất cứng đờ, trong lòng nghĩ mà sợ, liền nghe đối phương lạnh giọng nói: “Còn chưa bị đánh đủ đúng không?”

“Thiếu hiệp, thiếu hiệp, giơ cao đánh khẽ, tha mạng!” Triệu Thất liên miệng xin tha.

Nhạc Thính Tùng bị biến hoá lần này của hắn làm cho ngẩn ngơ, tức giận cũng không biết bay đi nơi nào, lắc đầu thở dài nói: “Tiểu nhân cách mặt, lời này quả nhiên không sai.” Dứt lời liền thả tay, tự mình nhặt sách trên đất lên, hai tay run run. May mà không bị xé rách, sau đó nhét vào trong ngực.

Thấy hắn buông lỏng, giống như không tức giận nữa, Triệu Thất mau chân trốn hai bước, liền chậm lại tốc độ, chậm rãi di động đến cạnh cửa, muốn thừa dịp đối phương không để ý trốn vào trong phòng.

Nhưng dù như thế, hắn cũng không thể an phận, không nhịn được bắt đầu nói đâm nói xỉa: “Ta sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy qua quân tử hảo hán, chỉ gặp qua súc sinh mặt người dạ sói.”

Nhạc Thính Tùng cũng không nghe ra miệt thị trong lời nói, ngược lại là vừa mừng vừa sợ: “Ngươi từng đọc sách?” Liền nhớ ra cái gì, tỉnh ngộ nói: “Cũng đúng, ngươi từng làm sai vặt bồi đọc sách!”

“Ha ha…” Triệu Thất cười quái dị. Hắn đã cách Nhạc Thính Tùng đủ xa, cách cửa cũng gần vừa đủ. Lúc này thấy thời cơ đã đến, vội vàng cúi đầu đi vài bước, mạnh mẽ đóng cửa lại, cài then cửa, liền đem người nhốt ở bên ngoài.

Muốn đấu với lão tử? Về tu mười kiếp đi!

Triệu Thất thầm đắc ý, hắng giọng, vừa chuẩn bị chửi ầm lên. Bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, Nhạc Thính Tùng tự thiên rớt xuống, như không có chuyện gì xảy ra mà đứng ở trước mặt hắn.

“Tại sao đang nói chuyện ngươi lại đóng cửa?” Nhạc Thính Tùng ngu ngơ hỏi hắn.

Triệu Thất chống nạnh nói: “Sao ngươi còn chưa đi, hùng hùng hổ hổ xông vào trạch viện nhà người ta, cẩn thận ta kéo ngươi đi báo quan!”

Nhạc Thính Tùng gãi gãi đầu, giải thích: “Là lão gia của ngươi lưu ta ở lại, hắn nói mấy ngày nữa phải rời phủ một chuyến, lo lắng bên trong phủ không yên ổn, mời ta lưu lại giúp hắn hộ viện mấy ngày.”

“Hộ viện mấy ngày?” Triệu Thất chau mày, ánh mắt rơi trên mặt Nhạc Thính Tùng, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cười xấu xa, “Hắn không phải mời ngươi làm hộ viện, là để ý đến ngươi. Mượn cớ lưu ngươi lại mấy ngày, chờ hắn trở về, nói không chừng liền muốn thu ngươi làm thiếp.”

Nhạc Thính Tùng mờ mịt hỏi: “Làm thiếp là gì? Ta vốn nhỏ hơn hắn. Ngươi cũng nhỏ hơn hắn, ngươi đây là làm thiếp cho hắn?”

Triệu Thất nhất thời giận dữ, vừa định mắng lại, thế nhưng nhớ đến tác phong làm việc của người này liền thấy rùng mình, hít sâu mấy cái, cẩn thận hỏi: “Ngươi… Không hiểu đây là ý gì?”

“Ta mới vừa xuống núi, có một số chuyện không hiểu. Tối hôm qua ta hỏi Triệu Cửu làm thế nào chăm sóc ngươi, bọn họ lại nụ cười nửa ngày đấy.” Nhạc Thính Tùng cau mày nói, “Có cái gì đáng cười, chẳng lẽ ngươi bị chăm sóc đặc biệt thoải mái sao?”

Triệu Thất lập tức đen mặt, cắn răng nói: “Đồ miệng thối!”

“Nhưng ta không hiểu mà.” Nhạc Thính Tùng ấm ức nói, “Ngày hôm qua cũng thế, tại sao ngươi lại bị trói, để cho người đâm vào? Là Triệu huynh phạt ngươi?”

Hoá ra là kẻ ngu si. Triệu Thất nghĩ. Cũng không tức giận, mà là trên dưới đánh giá y một phen, bỗng nhiên nở nụ cười, dí sát vào nói: “Chuyện đó không có gì đáng nói. Nhưng mà, thiên hạ có một việc rất khoái hoạt… Ngươi có biết là cái gì không?”

Nhạc Thính Tùng chỉ cảm thấy ánh mắt hắn lấp lánh ánh sao, cứ lóe lên lóe lên, làm cho trong lòng y có điểm ngứa, mặt cũng có chút hồng, loại cảm giác kỳ quái đêm qua lại phủ tới. Y chậm rãi hỏi: “Việc này trong sách có không?”

“Trong sách không có, ta có thể dạy ngươi mà.” Triệu Thất kéo y vào phòng. Nhạc Thính Tùng một thân võ nghệ cùng khí lực thật giống như hóa thành nước, không biết rơi ở nơi nào, bị Triệu Thất nhẹ nhàng đẩy một cái, liền ngồi bệt xuống giường.

“Ngươi… Ngươi làm cái gì?” Nhạc Thính Tùng không biết mình bị làm sao vậy, trong lòng y kinh hoàng, có chút vui mừng, lại có chút ngượng ngùng. Không nhịn được nghĩ đến khi còn bé, lén giấu sư phụ ra ngoài xem con đom đóm. Một mình y độc hành dưới ánh trăng trong suốt, cũng bí ẩn như vậy, cũng hưng phấn như thế.

“Không cần hỏi, ta dạy ngươi làm chuyện vui vẻ.”

Đọc truyện chữ Full