Triệu Thất vừa ngủ liền ngủ thẳng đến buổi chiều, lúc tỉnh lại liền bị cái nhìn chằm chằm của Nhạc Thính Tùng làm cho hết hồn.
“Sao, sao ngươi còn chưa đi?”
Nhạc Thính Tùng thoạt nhìn có chút tiếc nuối, thở dài: “Ta vừa nhận được mệnh lệnh sư môn, phải ra ngoài một chuyến, đại khái bốn năm ngày nữa mới có thể trở về.”
Triệu Thất nghe thấy nửa câu đầu, nghĩ thầm đi đi càng tốt, thế nhưng sau khi nghe xong, lại thầm mắng người này thực sự là khó chơi.
“Vậy ta đi nhé.” Nhạc Thính Tùng nhìn Triệu Thất không thôi, cuối cùng từ trong ngực áo lấy ra quyển sách bảo bối kia, trịnh trọng giao cho Triệu Thất, “Quyển sách này giao cho ngươi bảo quản, ta trở về sẽ tìm ngươi lấy lại.”
Đây là uy hiếp sao? Triệu Thất run sợ tiếp nhận sách, không dám ném đi nữa.
Nhạc Thính Tùng hài lòng gật đầu: “Ngươi nhất định phải chờ ta trở về đó.”
Đây tuyệt đối là uy hiếp! Triệu Thất gật đầu như giã tỏi, rốt cục đem hung thần xúi quẩy này đuổi đi.
Nhạc Thính Tùng vừa rời đi, Triệu Thất lập tức hướng về phía bóng lưng y nhổ mấy bãi nước miếng. Hắn còn muốn nhổ vào sách, thế nhưng lại nghĩ quyển sách này là bảo bối của tên kia, liền mở ra xem ——
“‘Đại hiệp’ là gì? Đại giả, phải đánh; hiệp giả, phải doạ. Trước đánh sau doạ, đủ để san bằng chuyện bất bình thế gian; trước doạ sau đánh, đủ để đánh cho kẻ muốn ăn đòn cút khỏi trần thế. Đánh không lại, chạy. Doạ không được, chuồn. Đây là bảo mệnh, phải nhớ kỹ.”
Triệu Thất nhìn trang sách toàn lời nói bậy, phình bụng cười ha hả. Lăn trên giường hai cái, khó khăn lắm mới ngừng cười được, suy nghĩ một chút, kiếm cái bút lông, viết lên một chỗ trống: “Đại hiệp đại hiệp, đánh bừa doạ bậy. Ỷ thế hiếp người, chỉ là con tôm.” Dưới dòng chữ vẽ một con tôm to đang cong lưng, bên cạnh ghi một chữ ‘Nhạc’.
Hắn càng xem càng thấy thoả mãn, cảm thấy mình thực sự là thơ họa song tuyệt, thưởng thức một lúc lâu, lại tiếp tục lật xem.
Sách này cũng không biết là ai viết, tất cả đều là lời ngụy biện nói bậy nói bạ. Triệu Thất càng xem càng cảm thấy Nhạc Thính Tùng quả nhiên không phải người bình thường. Bất quá cũng phải nói, quyển sách này đọc xong lại khá thú vị, không nói đạo lý lớn nhưng xen kẽ không ít tin đồn hay ho, cũng có một ít bí ẩn giang hồ, Triệu Thất chưa từng thấy thế giới thần kỳ, nhìn một chút liền mê đắm. Chờ lần thứ hai nhấc đầu lên, mặt trời đã ngã về Tây.
Sờ sờ bụng, hắn quyết định đi tìm chút gì ăn.
Vì mấy ngày trước Triệu Thất phạm lỗi, cho nên bị phạt mỗi ngày chỉ được ăn một bữa cơm. Ít như thế căn bản không có khả năng ăn no, hắn đi tới phòng ăn của đám hạ nhân, suy nghĩ cướp đồ ăn của người khác.
“Triệu quản sự đến!” Một đám tiểu thiếu niên lập tức hô bằng dẫn bạn, đem bát cơm che chở chặt chẽ, cảnh giác nhìn hắn.
Triệu Thất lắc lư đi tới, thấy bọn họ đã sớm đề phòng nghiêm ngặt, lập tức bất mãn, nghiêng mắt nói: “Các ngươi đây là đang đề phòng cướp, hay là phòng ta vậy?”
“Triệu quản sự, mấy ngày nay lần nào ngươi đến cũng cướp cơm của chúng ta. Chúng ta mỗi ngày cũng chỉ được phát tí ti này, còn nhỏ thế yếu, ngài không thể không nói đạo nghĩa như thế được.” Một thiếu niên nói.
Triệu Thất lý trực khí tráng nói: “Bị ta cướp chính là do các ngươi yếu ớt, những người kia cao lớn thế, ta nào giành được!”
Các thiếu niên hai mặt nhìn nhau, không ngờ hắn lại vô liêm sỉ như thế, còn đang sững sờ liền bị Triệu Thất cướp đi một cái bánh bao, một đĩa thịt nướng, đắc ý rời đi.
Đĩa thịt nướng hắn cướp đi là đĩa duy nhất trên bàn, đầu nếp nấu món ăn này là đầu bếp tốt nhất, quả thực là béo ngậy mà không ngấy, mùi thơm tươi giòn, cơ hồ vừa vào miệng liền tan ra. Nhóm thiếu niên nhìn đồ ăn mình mong đợi đã lâu cứ như vậy bị cướp đi, vô cùng thương tâm mất mát, ai nấy đều căm giận ngút trời.
“Lúc ta còn nhỏ, cũng bị ngươi cướp đồ như thế.”
Triệu Thất bên tai nghe mấy thiếu niên kia kêu rên, còn đang vui rạo rực tận hưởng chiến lợi phẩm, Triệu Bát không biết từ chỗ nào xông ra, nhìn hắn nửa ngày, nói ra một câu không rõ ý tứ như thế.
Tiểu tử này xếp vai vế thấp hơn Triệu Thất một bậc, so với hắn nhỏ hơn ba tuổi. Khi còn bé gầy gò ốm yếu, vừa nhìn liền biết là đối tượng dễ bị bắt nạt. Khi đó Triệu Thất mới vừa vào phủ, thường đi trêu chọc mọi người, Triệu Vũ Thành không cho hắn cơm, hắn liền đi cướp của Triệu Bát. Hiện tại, Triệu Bát cao hơn Triệu Thất nửa cái đầu, võ công cũng thuộc hàng thượng thừa, từ lâu đã không còn là đứa bé dễ bị uy hiếp nữa. Thế nhưng Triệu Thất lại không có gì tiến bộ, vẫn như cũ chỉ có thể đi cướp đồ ăn của mấy đứa nhỏ.
“Thế thì ngươi phải cảm ơn ta rồi, nếu không phải nhờ ta, ngươi làm sao còn có thể khoẻ mạnh đứng đây.” Triệu Thất cũng không ngẩng đầu lên nói.
Triệu Bát cười: “Đúng là như vậy. Vậy bây giờ ta không phải nên ông mất cân giò bà thò chai rượu, cũng cướp của ngươi mới phải chứ nhỉ.”
Nghe thấy thế, Triệu Thất lập tức ôm cái đĩa. Nhưng mà hắn đâu phải là đối thủ của Triệu Bát, một cơn gió xoáy tới, cái đĩa đã sớm bị Triệu Bát cầm trong tay.
“Các tiểu tử, tiếp!”
Một đĩa thịt nướng bay ra, có thiếu niên công phu không tệ vươn tay tiếp được, nước chấm nửa điểm cũng không bị tràn ra.
“Rất tốt.” Triệu Bát gật đầu khen ngợi. Các thiếu niên một trận reo hò khen hay, hoan hô thắng lợi.
Triệu Thất tái mặt, nhanh chóng gặm bánh bao trong tay. Miệng căng phồng, đắc chí nhìn Triệu Bát. Nghĩ thầm tiểu tử ngươi cùng lắm cũng chỉ khiến ta không thể ăn thịt, chẳng lẽ còn có thể ngăn ta ăn bánh màn thầu sao.
Không ngờ, Triệu Bát lại mỉm cười, đưa tay xoa bóp quai hàm của hắn, hạ giọng nói: “Thất ca, ngươi như vậy thoạt nhìn rất đáng yêu. Lần trước ngươi ngậm lấy đồ vật của ta, chính là bộ dạng như thế này.”
Bánh bao thơm ngọt nghẹn ở trong miệng, Triệu Thất nuốt cũng không nổi mà nhả ra cũng không xong, chỉ có thể trợn mắt nhìn Triệu Bát.
“Khi còn bé ta bị ngươi cướp đồ ăn, trong lòng âm thầm thề, nhất định phải khiến cho ngươi trả giá thật lớn.” Triệu Bát tiếp tục chậm rãi nói, “Thất ca, ngươi xem người ngồi ở bàn kia đi, chỉ sợ là không ít người cũng có ý niệm này.”
Ta sợ bọn họ? Nực cười! Triệu Thất nghĩ như vậy, thế nhưng ánh mắt lại kìm không nổi mà liếc về phía kia mấy cái, quả nhiên phát hiện có vài ánh mắt tối tăm không thiện chí.
“Ngươi xem, cho nên hiện tại ngươi rơi vào cảnh này, tuyệt đối là gieo gió gặt bão. Ngươi không biết hôm nay ngươi bắt nạt người này, ngày sau có bao nhiêu người sẽ ăn hiếp lại ngươi.”
Triệu Thất lạnh mặt, khinh bỉ hừ một tiếng: “Ta trước đây che chở người nào, hiện tại cũng không thiếu người che chở ta.”
“Ngươi nói lão Cửu?” Triệu Bát giống như nghĩ tới điều gì, ý vị thâm trường nói, “Ngày trước ngươi đối với hắn tốt hơn nhiều so với ta, hiện tại thấy rất hối hận đúng không?”
Triệu Thất miễn cưỡng nói: “Ta chỉ hối hận không bóp chết các ngươi ngay từ khi còn nhỏ.”
“Ha, nếu bóp chết chúng ta, hiện tại ai cho ngươi hàng đêm khoái hoạt?” Triệu Bát mờ ám mà nắm lấy vai hắn, liền thở dài, “Chỉ tiếc sáng sớm ngày mai ta phải đi, vậy mà tối nay lại không có phần của ta.”
“Cái gì?” Triệu Thất cau mày.
“Lần này lão gia tức giận thật rồi, năm người gọi tới bốn người, đêm nay ngươi chịu khổ rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ỷ Thế Hiếp Người
Chương 7
Chương 7