Chờ Tiểu Mông vui vẻ ăn xong kẹo hồ lô, Nhạc Thính Tùng nói: “Phải nói trước, nhớ kỹ. Khoảng thời gian này ta ở lại trấn Nam Thủy, nếu có tin tức gì, trực tiếp dùng trạm canh gác thông linh gọi ta là được.”
“Sư thúc tổ, người còn có chuyện gì nha, không cùng con về sao!” Tiểu Mông trừng mắt nhìn.
“Ta…” Nhạc Thính Tùng nhất thời nghẹn lời, lại nhìn Triệu Thất, “Lúc trước ta mang sách của sư phụ để ở chỗ hắn, giờ phải đi lấy về.”
Triệu Thất vừa nghe thấy thế nhất thời thấy xoắn xuýt. Quyển sách Nhạc Thính Tùng để lại sớm đã bị hắn vẽ lung ta lung tung. Hắn vừa hy vọng Nhạc Thính Tùng nhìn thấy sẽ tức giận nổi trận lôi đình, nhưng lại không muốn bị y trừng phạt, loại cảm giác lo được lo mất này thực sự khó có thể nói ra.
—— không thể không nói, Triệu Thất đối với cái nghề tìm chết này có một chấp niệm khó phai, có khi chấp niệm còn cao hơn một bậc so với Nhạc Thính Tùng chấp niệm với võ học.
Dọc đường đi Triệu Thất xoắn xuýt khó nhịn không nói gì, Nhạc Thính Tùng rất nhanh liền được hắn dẫn về Triệu phủ.
Tiến vào tiểu viện, Nhạc Thính Tùng cũng không vội vào phòng, cũng không mở miệng bảo Triệu Thất đi lấy sách, chỉ cùng Triệu Thất mặt đối mặt đứng trong sân, tỉ mỉ quan sát hắn một lúc lâu.
Triệu Thất bị nhìn đến khó chịu, tức giận hỏi: “Không phải muốn lấy sách sao? Nhìn ta làm gì?”
“Sách vẫn để ở chỗ ngươi.” Gãi đầu một cái, Nhạc Thính Tùng cây ngay không sợ chết đứng nói, “Nhìn ngươi bởi vì ngươi dễ nhìn, ta vừa nhìn thấy ngươi liền vui vẻ, không nhịn được liền muốn nhìn ngươi. Vừa rồi chưa kịp nhìn, hiện tại đương nhiên phải bù lại.”
Triệu Thất cả người đều nổi da gà, xem ánh mắt chăm chú của Nhạc Thính Tùng, hắn không được tự nhiên lau mặt, trên tay sạn sạn, không cần nhìn cũng biết đều là đường vừa nãy ăn được, trong lòng đại khái hiểu cái gì, tiểu tử khốn kiếp kia nhìn bộ dạng của hắn nên thấy buồn cười chứ gì.
Triệu Thất không muốn trở thành trò cười cho người khác, dùng tay áo lau lung ta lung tung trên mặt, đỏ mũi nói: “Bây giờ khó coi rồi, ngươi có thể đi được chưa?” Thấy y vẫn đứng tại chỗ bất động, lại hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Nhạc Thính Tùng khẽ mỉm cười.
Nụ cười của y như xuân gió thổi qua mảnh đất, mang tới vạn dặm hoa đào, cỏ hương xanh biếc, như e ấp nửa phần ngượng ngùng nửa phần mừng rỡ.
“Ừm… Mấy ngày nay, ta xa ngươi, cũng không biết tại sao, vô luận làm cái gì cũng luôn nhớ tới ngươi, làm cái gì cũng không có tinh thần. Ngay cả lúc ngủ, trước mắt cũng chỉ có hình ảnh của ngươi.”
Triệu Thất nơm nớp lo sợ hỏi: “Hình ảnh gì của ta?”
Vấn đề này rất dễ trả lời, Nhạc Thính Tùng không chút nghĩ ngợi, dứt khoát nói: “Hình ảnh gì cũng có, nhưng nhiều nhất là lúc ngươi bị ta giáo huấn, lù khóc lúc ngủ. Những lúc như thee, ta liền cảm thấy trong lòng có cái gì đang cào, muốn tới đây, tới đây ——” nói tới chỗ này, vẻ mặt y có chút khổ não, giống như tìm không ra từ nào thích hợp để hình dung thứ tình cảm này.
Đáng sợ quá mẹ ơi! Triệu Thất hít vào một ngụm khí lạnh. Tên dưa ngốc này thoạt nhìn hào sảng, thế mà lại có tính thù dai. Chỉ đắc tội một lần mà y lại nhớ kỹ như vậy, xem ra mình sống không dễ dàng rồi.
Nhạc Thính Tùng vẫn nghiêm túc nhìn Triệu Thất.
Đắm chìm trong ánh mắt như thế, Triệu Thất chỉ cảm thấy mỗi cái hít thở đều là hình phạt tàn khốc, chân run lập cập đứng không vững, thấy Nhạc Thính Tùng giật giật, suýt chút nữa bị dọa đến nhảy dựng lên mà bỏ chạy.
Hoàn hảo, Nhạc Thính Tùng cũng cũng không định đánh hắn, chỉ nghiêng đầu nghe một hồi, tiếc nuối nói: “Ta phải đi trước.”
Đi mau đi mau! Triệu Thất trong lòng hò reo.
Nhạc Thính Tùng đi được hai bước, Triệu Thất vừa làm mặt quỷ với bóng lưng y, y liền xoay người lại, thoả thuê mãn nguyện nói: “Ừ, ta đã bảo bọn Tiểu Mông giúp ta để ý nhiệm vụ treo thưởng của trấn Nam Thủy. Chỉ cần tiếp nhận nhiệm vụ, chẳng những có thể tự nuôi sống mình, nuôi nhiều thêm một người cũng thừa sức.”
Triệu Thất nghĩ thầm, chuyện này liên quan gì tới ta, trong miệng lại bé ngoan đáp một tiếng: “Ồ.”
Nhạc Thính Tùng gật đầu, quay người liền đi. Lúc này Triệu Thất phóng mắt ra xa, bé ngoan đứng bất động, quả nhiên thấy y đi chưa được mấy bước liền nghiêng đầu nhìn lại.
“Cái này cho ngươi.” Y lấy từ trong lòng ngực ra một cái thứ màu trắng, ném cho Triệu Thất.
Triệu Thất tiếp được, hoá ra là một chiếc lọ ngọc thạch, vừa mở ra, một mùi thuốc thanh thanh đắng đắng truyền tới.
“Ngọc Sinh Tân?” Triệu Thất hơi giật mình, nhìn Nhạc Thính Tùng bằng ánh mắt phức tạp, “Cho ta?”
Nhạc Thính Tùng gật đầu: “Lần trước ta làm đau ngươi, ngươi dùng cái này bôi lên.” Nói xong câu đó, giống như không tìm được cớ gì nữa, rốt cục y cũng đi.
Nhạc Thính Tùng rời đi roofi, Triệu Thất không kịp chờ mà mở lọ, dùng ngón tay chấm một chút, để ở trước mắt quan sát tỉ mỉ tường tận. Ngọc Sinh Tân là thuốc quý vạn kim khó cầu, tuy rằng hắn biết mùi vị, nhưng nếu không nhìn kỹ một chút thì cũng không có cách nào xác định.
Dưới ánh mặt trời, thuốc mỡ màu trắng ngà lại hơi trong suốt, như khối thạch nhũ kết lại trong hang động, cũng giống như ngọc thạch nhũn dần, phát ra ánh sáng như viên ngọc lộng lẫy, lại long lanh như lưu ly.
Chà chà, còn là thượng phẩm, tiểu tử thoạt nhìn nghèo mạt rệp kia hoá ra là thâm tàng bất lộ nha. Vừa nghĩ, Triệu Thất vừa thản nhiên đứng trong sân mở vạt áo, ban ngày ban mặt không e dè mà phanh ngực, bôi thuốc mỡ trên tay lên đầu nhũ vừa sưng vừa đỏ.
Thuốc mỡ trong suốt phấn nộn bôi lên đầu nhũ hồng làm phát ra ánh quang mập mờ, Triệu Thất cắn môi chậm rãi xoa nắn, để tác dụng của thuốc nhanh chóng phát huy. Không thể không nói, Ngọc Sinh Tân không hổ là Thánh phẩm chữa thương, hiệu quả rõ rệt, rất nhanh, từng trận mát mẻ từ trước ngực truyền đến, đem cảm giác khó chịu quét sạch sành sanh, hắn thở dài sảng khoái
Kỳ thực, mỗi lần Triệu Vũ Thành dằn vặt hắn xong đều sẽ sai người mang cho hắn thuốc mỡ tiêu sưng, thế nhưng đầu nhũ là bộ vị nhạy cảm gã lại không thèm ý tới. Triệu Thất chỉ có thể để mặc vải áo thô ráp mài đến đau đớn, thậm chí có khi cả ngày đứng ngồi không yên, khó chịu không được, ngay cả lúc đi cũng phải cẩn thận, hệt như cô nương nhà người ta.
Mà bây giờ có Ngọc Sinh Tân, coi như bị người chơi đến sưng tấy rách da, hắn cũng có lòng tin rằng mình rất nhanh liền có thể biến trở lại thành vị đại hán uy thế hừng hực.
Cùng lúc đó, một kế hoạch mười phân vẹn mười nổi lên trong lòng. Triệu Thất trái lo phải nghĩ một lúc, cảm thấy chủ ý của mình thực sự là thiên y vô phùng, quả thực là trời long đất lở, đắc chí thay quần áo, đi thẳng tới Noãn Hương Các.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ỷ Thế Hiếp Người
Chương 13
Chương 13