DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ỷ Thế Hiếp Người
Chương 57

Nhạc Thính Tùng khó chịu, y không ở được trong phòng liền leo lên nóc nhà. Mặc dù bây giờ là sơ nhất, không có ánh trăng nhưng sao sáng tỏ đây trời, tâm tình y vui vẻ hơn rất nhiều.

Y đang hồi tưởng lại lời Tiểu Mông.

Thành thân.

Cái từ này khiến y mơ màng vô tận. Nếu như thành thân, Triệu Thất và y đều là tân lang. Tân lang phải mặc hỉ phục đỏ, da dẻ Triệu Thất trắng mềm như vậy, mặc đồ đỏ nhất định rất đẹp.

Sư phụ từng nói, có ý trung nhân đầu tiên phải mang về cho người nhìn. Như vậy là thành thân trước, hay là đến gặp sư phụ trước?

Y cắn nhành cỏ ngậm trên miệng, cây cỏ ngọt xì xì.

Ôi, nếu Triệu Thất thúc giục thì bọn họ sẽ thành thân trước; nếu Triệu Thất không vội, bọn họ cũng phải thành thân trước. Nói chung phải thành thân trước, chỉ cần nghĩ như vậy, bây giờ y đã không kịp đợi.

Nhạc Thính Tùng muốn đi gặp Triệu Thất ngay bây giờ, thế nhưng hai tên thái giám kia vẫn chưa đi. Nội lực của bọn họ quá cao, Nhạc Thính Tùng không xác định mình có thể giấu được tai mắt của họ hay không.

Bọn họ đến truyền khẩu dụ của Nhạc Kiệu.

Đối với vị huynh trưởng không rõ từ đâu chui ra này, Nhạc Thính Tùng có chút ngạc nhiên, lại không thể nói là có bao nhiêu tình cảm. Năm đó vì đăng cơ hoàng vị, Nhạc Kiệu đã giết tất cả huynh đệ, chỉ có y vì sống ở thâm sơn xa xôi mà tránh được một kiếp. Bởi vậy, tuy hai thái giám này nhất mực cung kính với y, Nhạc Thính Tùng vẫn có tâm lý đề phòng.

Huống chi, còn có chuyện “Bạch Tuyết Kỳ” kia.

Nhạc Thính Tùng gãi đầu. Y vẫn còn nhớ lúc nhận được mật thư của Nhạc Kiệu, mình kinh ngạc cỡ nào.

Biểu hiện trong thư của Nhạc Kiệu rất giống một người anh, ăn năn hối tội với những chuyện xảy ra trong quá khứ rất nhiều. Còn nói mình không sống được bao lâu, chỉ còn một tâm nguyện chưa làm xong —— có một người ở trong lòng gã rất lâu, gã lại chẳng biết vì sao quên mất tất cả về người này, thời gian gần đây mới mơ hồ nhớ ra một cái tên, dù thế nào cũng hi vọng được gặp mặt một lần trước khi chết.

Nhạc Thính Tùng xuống núi là để rèn luyện, ngẫm lại tìm người cũng không sai, liền đáp ứng.

Nhưng người còn chưa tìm được, Nhạc Kiệu đã sắp chết rồi, Nhạc Thính Tùng có chút áy náy. Cho nên, tuy không đúng dịp, sau khi tỉnh lại y vẫn kiên nhẫn tiếp đãi hai người kia, nghe bọn họ nói Nhạc Kiệu mong nhớ y thế nào.

May là ngày mai hai người này biến đi rồi.

Nghĩ đến Triệu Thất, Nhạc Thính Tùng liền vui vẻ. Y lén lút phái người đưa thiếp cho Triệu phủ, vậy nhưng bên kia lại nói Triệu Vũ Thành đang bận việc thành hôn, mấy ngày này không tiện đãi khách, còn nói đợi đến ngày đại hôn sẽ đưa thiếp mời cho Thiên môn. Nhạc Thính Tùng chẳng có hứng thú gì với việc thành thân của người khác, y cảm thấy, trong Triệu phủ nhất định nhiều người hỗn tạp, y có thể nhân cơ hội lẻn vào, cắp giấy bán thân của Triệu Thất và Triệu Thất ra.

Không biết tại sao, y mơ hồ cảm thấy nếu như gặp Triệu Vũ Thành, mục đích của mình sẽ không dễ dàng đạt được. Vì vậy y định làm trước nói sau, mang người ra rồi sẽ tới báo.

Không nghĩ tới lời của Triệu Thất lại thành sấm, quả nhiên y lại làm hành vi thổ phỉ. Ngọn cỏ trong miệng Nhạc Thính Tùng đã không còn trong, tỏa ra mùi vị đắng chát đặc hữu của cỏ xanh. Y nhăn mày phun qua một bên, gối tay nhìn sao Chức Nữ trên trời.

Triệu Thất đang làm gì nhỉ?

Triệu Thất đang rụt trên giường run rẩy.

Triệu Thập lại tới nữa, đút hắn ăn chút thuốc. Hắn mơ mơ màng màng, cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ biết trốn trong chăn, mơ hồ nghe thấy tiếng người đến người đi, nói “thành thân” và vân vân.

Là ai muốn thành thân?

Triệu Thất chẳng quan tâm chút nào. Bóng tối vẫn bao phủ hắn, cái miệng nhỏ thở hổn hển, vội vội vàng vàng rụt vào trong chăn, giống như từ sự ấm áp nơi đó lấy thêm được phần nào sức mạnh.

Có lúc hắn tỉnh táo, sẽ dành thời gian suy nghĩ lời Triệu Vũ Thành.

Triệu Vũ Thành xem thường việc lừa hắn, những tin tức đến tất nhiên đều là thật. Tên khốn Nhạc Kiệu này chẳng phải người khoan dung độ lượng gì, lại là kè không có liêm sỉ, không để ý luân thường đạo lý, tất nhiên sẽ phái người đối phó Thính Tùng.

Phải nhắc nhở y cẩn thận nha. Triệu Thất mơ mơ màng màng nghĩ.

Bỗng nhiên, hắn lại lâm vào hỗn độn, trong lúc hoảng hốt cảm thấy mình còn đang ở Thiên môn. Chờ lát nữa Nhạc Thính Tùng sẽ đi vào, làm cho ổ chăn của hắn ấm áp hơn.

Tại sao lại lạnh như vậy?

Hắn lầm bầm oán trách một câu. Còn nghĩ chắc do ở trên núi, thế nhưng mê mê trừng trừng nhìn ra bên ngoài, mới nhớ mình đã trở lại Triệu phủ.

Trong phòng đốt một cây nến, khắp nơi đều dán chữ Hỉ đỏ, trên bàn đặt một bộ hỉ bào. Gió lạnh thổi tới, Triệu Thất dần dần phản ứng lại, gia hoả Triệu Vũ Thành đầu óc có bệnh kia hình như nói muốn thành thân với hắn.

Đúng rồi, ngày hôm nay gã còn cầm ly rượu. Triệu Thất nghĩ. Trước giờ gã vẫn không gần tửu sắc, lúc này tuy không uống nhưng hình như võ công đã sắp luyện xong rồi.

Triệu Thất không kìm được hơi co lại, hắn không dám tưởng tượng sau này Triệu Vũ Thành sẽ giày vò mình như thế nào.

Sau khi cùng Nhạc Thính Tùng lần đó, hắn không còn muốn cùng người khác làm chuyện này nữa. Bởi vì mãi lúc ấy hắn mới biết, hoá ra mình không cần phải thoa lên mấy thứ thuốc kỳ quái, không cần phải đeo những dâm cụ kỳ lạ, chỉ đơn thuần hôn môi xoa nắn cũng cảm thấy thoải mái như vậy.

Suy nghĩ một chút, Triệu Thất lén lút lấy quyển sách kia ra, đâm đâm con tôm phía trên.

Aiz, dưa ngốc, ngươi ngốc như thế, lại còn chậm chạp như vậy, ta không muốn ngươi nữa đâu.

Không biết có phải ảo giác hay không, con tôm ủ rũ kia càng thêm ủ rũ. Triệu Thất tưởng tượng ra Nhạc Thính Tùng cũng có dáng vẻ này, cười hì hì, lại nhỏ giọng nói: Kỳ thực là ta lừa ngươi đó.

Nhưng lúc này, ta…

Cây nến trên bàn sắp cháy hết, một giọt sáp nến cuối cùng còn sót, yên lặng đọng lại trong bóng tối lạnh tanh.

Đọc truyện chữ Full