Thời gian chảy ngược trong yên tĩnh, vầng trăng mất đi ánh sáng, trong đất trời chỉ còn lại hai người.
Dưới ánh nến chập chờn leo lét, Triệu Thất lắc đầu: “Không.”
Thẩm Lan Khanh bất ngờ, không đợi Thẩm Lan Khanh đặt câu hỏi, Triệu Thất đã nhỏ giọng nói: “Ta, coi như y không muốn cùng ta, ta cũng không muốn quên y.”
So với Nhạc Thính Tùng, những người kia, những chuyện kia thì có là gì?
Chàng thiếu niên hiệp khách từ trên trời giáng xuống, ngu ngốc đần độn, tuy có võ công cao cường nhưng lại rất dễ bị lừa gạt, còn là một cái túi khóc. Y rất nghe lời sư phụ, từ chỗ người học được không ít những lời nguỵ biện, thường làm người khác nghẹn gần chết trong khi mặt vẫn ngây thơ vô tội. Y không am hiểu say mê, nói chuyện thẳng thắn, lúc bị đùa sẽ đỏ mặt, vậy nhưng lúc nói mấy lời buồn nôn lại rất chân thành. Y thích nhai một loại cỏ ngọt, thích những nơi trống trải, thích nụ hôn mềm nhẹ ngọt ngào…
Triệu Thất từng hận tại sao trí nhớ của mình lại tốt như thế, muốn quên cũng không quên được. Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy may mắn.
Hắn nhớ tới những lời y nói, những chuyện y làm, nhớ tới giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống bả vai trong sơn động tăm tối.
Nhạc Thính Tùng từng khóc vì hắn hai lần. Hắn đã từng dính thử rồi nếm, đó là thứ ngọt nhất hắn từng ăn qua, làm sao có thể cam lòng quên mất?
“Đau khổ chia lìa cũng chỉ trong phút chốc, mà ký ức tốt đẹp lại là mãi mãi.” Triệu Thất trầm tư nói, “Vì những thứ đó, coi như đau khổ thêm một chút cũng chẳng là gì —— chỉ cần những ký ức kia là thật.”
“Đây không giống những lời ngươi sẽ nói…” Thẩm Lan Khanh nghe ra ý trong lời nói của hắn, cười khẽ một tiếng, hỏi, “Ngươi muốn nói gì?”
“Lan Khanh, ta có một vấn đề.” Triệu Thất chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt vô hồn của Thẩm Lan Khanh, “Lúc Triệu Vũ Thành vừa mới gọi ta, huynh đang làm gì?”
“Ồ?” Thẩm Lan Khanh không hoang mang chút nào, thậm chí còn mỉm cười, “Hoá ra người gã gọi là ngươi? Ngươi đổi tên từ bao giờ vậy?”
Thẩm Lan Khanh cũng không thừa nhận mình biết “Triệu Thất” trong miệng Triệu Vũ Thành là “Bạch Tuyết Kỳ”, nhưng trong mắt Triệu Thất lại xẹt qua một tia bi thương.
“Nếu như huynh không biết người gã gọi là ai, tại sao lại thờ ơ không động lòng? Lan Khanh, ta biết huynh, huynh không phải người tự tin đến tự phụ. Ta biết thính lực của huynh rất kinh người, có thể nghe được tiếng bước chân của Thính Tùng, chắc chắn sẽ không bất cẩn, hơn nữa thủ hạ của Triệu Vũ Thành cũng không vượt qua được Thính Tùng.”
“Ha, hoá ra lộ tẩy ở đây.” Thẩm Lan Khanh cười khổ, “Ngươi phát hiện từ khi nào? Là vì ta vừa nói tin tức thành thân của Nhạc Thính Tùng nên ngươi không muốn tin ta?”
Triệu Thất lắc đầu không nói. Một lát sau, hắn mới do dự hỏi: “Chuyện của ta… huynh biết nhiều hay ít? Triệu Vũ Thành đều nói cho huynh biết?”
Thẩm Lan Khanh thở dài: “Ngươi trách ta không đi cứu ngươi sao?”
Lời còn chưa dứt, khuôn mặt Triệu Thất đã trở nên trắng bệch. Trước đó hắn còn ôm hi vọng nhỏ bé, mong Thẩm Lan Khanh chỉ biết hắn sửa lại tên, cũng không biết tình hình cụ thể trong đó. Nhưng câu nói này lại làm rõ tất cả, Thẩm Lan Khanh biết còn nhiều hơn hắn tưởng rất nhiều.
“Không, ta chỉ..” Triệu Thất ngơ ngác nhìn đối phương, “Ta nghe nói huynh bị bệnh, muốn đi tìm huynh. Nhưng đường quá xa, ta chạy rất nhiều lần cũng không ra ngoài được, mỗi lần đều bị Triệu Vũ Thành tóm lại. Sau đó ta nghĩ huynh đã qua đời —— ”
“Vũ Thành cho ngươi cơ hội, ngươi không chọn ta.” Thẩm Lan Khanh ngắt lời hắn, “Đường là ngươi tự chọn, tại sao lại trách ai?”
“Là… ta?” Triệu Thất mờ mịt hỏi.
“Là ngươi.” Thẩm Lan Khanh nhấn mạnh từng chữ từng chữ.
Triệu Thất bất giác ôm lấy đầu, hắn cảm thấy đầu rất đau. Mồ hôi to bằng hạt đậu lăn khỏi trán, trượt xuống hai má, giống như nước mắt chảy ra từ hốc mắt.
“Tại sao —— tại sao? Huynh biết bọn họ đối xử với ta như thế nào không? Ta nghĩ huynh chết rồi, lén đi hoá vàng mã cho huynh, gã phát hiện liền dùng đầu hương cháy dí lên người ta, còn… Đau lắm, thật sự đau lắm! Tại sao huynh không nói cho ta, tại sao huynh không đến tìm ta?! Bởi vì ta chọn gã, cho nên huynh hận ta sao? Nhưng ta cũng không thật sự thích gã, mà là —— ”
“Mà là vì Nhạc Kiệu?” Thẩm Lan Khanh mạn bất kinh tâm nói, “Ta biết.”
Triệu Thất lập tức ngây ngẩn, hắn nhìn Thẩm Lan Khanh bằng ánh mắt không thể tin, như hiểu ra cái gì, thân thể run lên.
“Vậy… tại sao…”
“Nguyên nhân rất đơn giản.” Thẩm Lan Khanh mỉm cười nhìn Triệu Thất, “Bởi vì người sắp đặt ra tất cả những kế hoạch này, chính là ta.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ỷ Thế Hiếp Người
Chương 122
Chương 122