Nhạc Thính Tùng cười gượng, đang muốn mở miệng, sắc mặt y đột nhiên thay đổi, nhanh chóng nhảy xuống đất.
“Muốn chết à, ngươi có sao không? Có thể dùng nội lực không?”
“Hả?” Nhạc Thính Tùng không rõ lắm, chỉ thấy giọng điệu của Triệu Thất rất nghiêm túc, theo lời vận công, cuối cùng gãi đầu, “Không có tình huống gì khác thường, làm sao vậy?”
Triệu Thất lấy làm lạ, chợt nhớ ra Nhạc Thính Tùng từng uống Bách Ưu Bách Khoảng Không Tán, bừng tỉnh: “May mà ngươi không còn sợ độc vật, nếu không thì ta hại ngươi rồi.”
Nhạc Thính Tùng nhìn hắn một hồi, bỗng mỉm cười.
Triệu Thất hồn nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Nhạc Thính Tùng. Hắn chỉ cảm thấy cái ôm này quá đột ngột, mình bị siết đến khó chịu, chọt chọt vào tay đối phương, nhỏ giọng bảo y thả mình ra.
“Ta… ta đã phạm phải một sai lầm rất lớn.”
Nhạc Thính Tùng vỗ lưng hắn, ra hiệu mình đang nghiêm túc lắng nghe.
Triệu Thất lại không nói gì nữa. Hắn quay đầu nhìn khung cửa sổ bị mình phá vỡ, Thẩm Lan Khanh đứng bên cửa sổ, đang mỉm cười nhìn bọn họ.
“Nhạc thiếu hiệp đến rất đúng lúc, nếu tối nay thiếu mất ngươi thì quả là đáng tiếc.” Hắn ta cười vang, “Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi đã đến đây rồi. Chỉ không biết ngươi định thuận theo dân tâm, bỏ chỗ tối theo chỗ sáng; hay chống trả làm châu chấu đá xe?”
Giờ khắc này, bóng đêm sôi trào.
Không xa truyền đến từng tiếng “Giết”, Triệu Thất nhìn theo ánh lửa trùng trùng, trong không khí dần dần tràn ngập hơi thở tanh nồng làm người ta run rẩy giữa đêm lạnh.
Mà mấy người đứng ở trung tâm gió bão vẫn yên lặng như trước.
Nhạc Thính Tùng trịnh trọng nói: “Ta sẽ ngăn cản ngươi.”
Y nghe còn rõ hơn cả Triệu Thất, hơn nữa y biết Thẩm Lan Khanh cũng nghe thấy rõ ràng. Dưới tiếng hô “Giết” vang trời, tiếng đao kiếm đâm vào da thịt, tiếng người rên rỉ trọng thương, từng sinh mệnh đang dần biến mất.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
“Hoá ra ngươi cũng là kẻ cổ hủ.” Thẩm Lan Khanh lắc đầu, “Sơn hà to lớn vạn ngàn lê dân, lẽ nào thật sự muốn giao cho một đứa trẻ mới bảy tuổi? Nực cười!”
Không đợi Nhạc Thính Tùng trả lời, hắn ta đã ngạo nghễ nói: “Thân là huyết thống Nhạc thị, đương nhiên phải ngăn cơn sóng dữ. Mà ngươi là hoàng tử cao quý, đáng nhẽ có thể hưởng sự cung phụng của vạn dân lại cam tâm lưu lạc dân gian, tùy ý để non sông rơi vào tay một đứa trẻ, ngươi không thấy hổ thẹn với tổ tiên sao?”
Triệu Thất hơi biến sắc, trong lòng có vô số ý nghĩ, lo lắng nhìn Nhạc Thính Tùng.
“Chuyện này liên quan gì tới huyết thống?” Nhạc Thính Tùng không biết có nghe ra ý của Thẩm Lan Khanh hay không, y nhíu mày nói, “Ta chỉ cần biết mình đang làm gì —— ngươi biết mình đang làm gì sao?”
“Ta đang mang đến bình yên cho thiên hạ.” Thẩm Lan Khanh ngang nhiên đáp.
“Không.” Nhạc Thính Tùng phản bác, “Ngươi đang giết người.”
Thẩm Lan Khanh bật cười: “Lẽ nào ngươi chưa bao giờ giết người?”
“Từ khi xuống núi tới nay, ta đã giết qua mười ba người, đều là những kẻ cực kỳ hung ác.” Nhạc Thính Tùng nhìn ánh lửa phía xa, “Số người sắp chết tối nay có lẽ không chỉ gấp mười lần.”
“Ngươi giết người vì trừ ác dương thiện, ta giết người vi thái bình yên ấm, cũng chẳng khác nhau.”
“Không.” Nhạc Thính Tùng nói, “Ta giết một người thì có ít nhất năm mươi người được sống cuộc sống tốt. Mà những người chết ngày hôm nay, có thể đem đến cuộc sống tốt cho nhiều người hơn không?”
“Ta —— ”
“Ngươi không thể.” Nhạc Thính Tùng ngắt lời hắn, “Những người này đều chết vì ngươi.”
Lời của y nhìn qua chẳng hề có đạo lý, nhưng ở cùng y nhiều ngày, Triệu Thất hiểu được, không khỏi thở dài.
“Đã là học giả thì không cầu thăng quan tiến chức, mưu lợi danh hầu bản thân; mà là để thiên hạ giàu mạnh, muôn dân hạnh phúc. Dùng nền chính trị nhân từ, trí dân ân tài phụ, thế là đủ.”
Một chữ cuối cùng như biến mất trong bầu trời hỗn loạn, Thẩm Lan Khanh hơi rung động.
“Đây là lời lúc cha hỏi tại sao huynh lại muốn đi học, những gì huynh trả lời.” Triệu Thất chậm rãi nói, “Một chữ ta cũng không quên.”
Khi đó thiếu niên vẫn còn non nớt nhưng khoé mắt đuôi mày đã lộ ra khí phách. Giọng điệu hào hùng đập ầm ầm vào tâm hồn kẻ khác, thoáng chốc tình triều cuồn cuộn, từ đây việc nghĩa chẳng từ nan.
“Ta cũng chưa bao giờ quên.” Khuôn mặt Thẩm Lan Khanh hiện ra mấy phần kích động, “Bây giờ chúng sắp được thực hiện, thiên hạ rất nhanh sẽ có một vị quân vương anh minh thần võ.”
Triệu Thất nhìn hắn ta: “Kẻ đó là huynh sao?”
Thẩm Lan Khanh cười khẽ: “Việc đáng làm thì phải làm.”
“Là ta sai rồi.” Triệu Thất trầm mặc một hồi, cuối cùng bi thương nói, “Hoá ra ta chưa bao giờ nhìn thấu huynh.”
Hắn ta cho rằng thứ mình nhìn chính là vạn dân thiên hạ, con ngươi đảo quanh, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, thứ người kia nhìn đã biến thành vị trí chí tôn. Mà những chuyện vốn tưởng rằng không bao giờ thay đổi cũng lặng lẽ phát sinh biến hoá.
Đối với Thẩm Lan Khanh mà nói, hiền thần chung quy không bằng minh quân. Cho nên hắn ta không muốn phụ tá tân hoàng ban ơn cho bách tính, hắn chọn thay vào đó, dù cho có phải đánh đổi chiến loạn bốn phương, thương vong tứ phía cũng không từ.
Bạch Tuyết Kỳ yêu Thẩm Lan Khanh, cuối cùng chỉ là huyễn ảnh.
Không biết có phải nhìn ra sắc mặt Triệu Thất khác thường hay không, Nhạc Thính Tùng kéo hắn lại phía sau, nhỏ giọng nói: “Trước khi đấu võ khí thế phải bình, nếu không sẽ bất lợi cho sĩ khí.”
Triệu Thất vốn đang âm thầm bi thương, nghe xong thì dở khóc dở cười, cũng bắt chước nhỏ giọng theo, hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ừ, đáng lẽ lúc ta vừa nói xong lời kia thì nên động thủ…” Nhạc Thính Tùng trầm ngâm —— Triệu Thất đoán chừng y đang nhớ lại nội dung trong quyển sách sư phụ cho —— sau đó dường như nghĩ tới điều gì, y đưa tay sờ mó, “Đúng rồi, có phải ngươi chưa từng thấy binh khí của ta?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ỷ Thế Hiếp Người
Chương 129
Chương 129