Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Rối rắm của Tam gia không được đứa nhỏ nọ trả lời, có lẽ vì quá mệt mỏi cho nên cậu đã ghé vào lồng ngực hắn rồi ngủ thiếp đi. Tam gia dở khóc dở cười, bảo Chu quản gia lấy một cái chăn mỏng đến, bọc chặt thân thể người kia, sau đó ôm thẳng lên lầu.
Trong phòng khách một mảnh hỗn độn, thấy hai vị chủ nhân đã lên lầu, Chu quản gia vội vàng gọi nhóm nữ giúp việc tiến vào quét tước. Nhìn mặt đất rơi đầy mảnh vỡ của thủy tinh cùng gốm sứ, ông cảm thấy thực đau lòng, không biết lần nổi điên này Hạng thiếu đã đập nát bao nhiêu đồ vật, nhưng ước tính sơ sơ, ít nhất cậu đã đập hết một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn rồi.
Nghĩ đến chuyện vì để nghênh đón tiểu chủ nhân, Tam gia đã cố ý đặt món hàng đặc biệt ấy, Chu quản gia lại bất đắc dĩ thở dài. Thôi, dù sao tài sản của Tam gia cũng nhiều, chỉ cần tiểu chủ nhân vui vẻ thì dù có phá nát cả ngôi nhà, Tam gia cũng chẳng nhíu mày.
Đương nhiên, thân là một quản gia, ông không tiện xen vào chuyện giữa các vị chủ nhân, hy vọng duy nhất chính là cả hai người bọn họ đều vui vẻ, có như vậy công việc của ông mới có thể thoải mái hơn. Nghĩ lại cảnh tượng tiểu chủ nhân bùng nổ, cãi vã với Tam gia tựa như chiến tranh thế giới vào hôm nay, ông vẫn hoảng sợ thật lâu, sự tình kiểu đó một lần là đủ, nếu thêm lần nữa chỉ sợ ông sẽ phải nhập viện vì đau tim mất thôi.
Dưới lầu, nhóm người giúp việc vẫn đang bận rộn, trên lầu lại như đổi thành một thế giới khác hoàn toàn. Trên giường lớn mềm mại, Hạng Viễn khép mắt ngủ say, Diệp Tam gia ngồi ở bên cạnh, ôn nhu nhìn cậu, khóe miệng tươi cười tựa hồ có thể dìm chết người ta trong mật ngọt.
Tuy không biết Đông Đông đã trải qua chuyện gì, nhưng hắn thật mừng vì sau khi phải chịu rất nhiều ủy khuất, Đông Đông vẫn lựa chọn ở lại bên cạnh mình. Đối với cái gọi là ‘nằm mơ’ này, Diệp Tam gia không tin, mặc dù có Mạnh Thư Phàm làm tiền lệ, nhưng một người thì chỉ là trùng hợp, hai người cùng chung một giấc chiêm bao quả thực rất khó để tin.
Nhất là ánh mắt né tránh, vẻ mặt chột dạ của Đông Đông lúc ấy, càng khiến Diệp Tam gia hoài nghi hơn. Nhưng đối phương không muốn nói, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng. Dù đứa nhỏ kia là do chính hắn nuôi lớn, nhưng ai lại không có một bí mật nho nhỏ của riêng mình? Hắn không truy hỏi đến cùng, chính là hy vọng hai người có thể tin tưởng lẫn nhau, cùng nắm tay nhau đi hết kiếp người.
Giấc ngủ này của Hạng Viễn rất sâu, cả quá trình Diệp Tam gia có gọi cậu một lần, cậu mơ mơ màng màng hé mắt, sau lại bị đối phương dùng biện pháp cứng rắn đút cho một chén cháo rồi mới lại ngủ thiếp đi. Chuyện trọng sinh tác động đến cậu quá nhiều, mấy ngày qua đủ loại tâm tình mâu thuẫn không ngừng tra tấn đầu óc cậu, đêm trước lại chịu kích thích vì Mạnh Thư Phàm, cuối cùng tất cả cảm xúc nhanh chóng bộc phát ra, thân thể cùng tinh thần đều không chống đỡ nổi.
“Hay là gọi bác sĩ tới xem bệnh cho Hạng thiếu gia?” Chu quản gia thấy cậu uể oải thì không khỏi lo lắng.
“Không việc gì, để em ấy ngủ thêm đi.” Trong lúc Hạng Viễn ngủ say, Tam gia cũng chỉnh lý lại bản thân mình, quần áo bẩn tự nhiên là không cần để ý, nhưng vết thương trên mặt và ngực vẫn cần xem qua.
Chu quản gia thu dọn bát đĩa, liếc nhìn gương mặt dán đầy cao thuốc của Tam gia, lộ ra biểu tình vặn vẹo rồi đi xuống dưới lầu.
Tam gia cũng biết mặt mình thoạt nhìn rất buồn cười, hắn kéo tay Hạng Viễn chọt chọt lên chỗ bị thương của mình, nhẹ giọng nói, “Hình tượng của anh đều bị em giày xéo hết, hiện tại có vui chưa hả?”
Đứa nhỏ ngủ thực sâu, làm sao nghe được lời hắn nói, Tam gia ôn nhu cười cười, kéo người vào ngực của mình, ngọt ngào mà thiếp đi.
Thời điểm những tia nắng đầu tiên xuyên qua mành rèm chiếu vào phòng ngủ, Hạng Viễn liền tỉnh lại.
Thắt lưng bị một cánh tay rắn chắc gắt gao khóa chặt, phía sau còn có một thân thể ấm áp dán lên, Hạng Viễn chưa kịp cảm thụ sự thân mật đã lâu không có được này bao lâu liền nhận thấy một thứ rất quen chọc chọc vào mông mình.
Với Tam gia mà nói, hai người đã không làm chuyện kia hai tháng rồi, đương nhiên là hắn rất muốn. Thế nhưng đối với Hạng Viễn, quá trình ấy lại kéo dài đến hai năm, bỗng một sáng đẹp trời bị đối đãi đáng khinh như vậy, là người ai mà chịu nổi nha! Cậu đen mặt dịch thân thể về phía trước, nhưng vừa mới kéo giãn khoảng cách, người ở đằng sau lại dán chặt lên.
Lại dịch, lại dán, lại dịch, lại dán… Nhiệt độ phía sau càng lúc càng cao, Hạng Viễn thoắt cái xốc chăn lên, vừa mới trọng sinh trở về, không thể để cho người ta yên tĩnh chút hay sao? Sáng sớm đã động dục là cái thể loại gì! Hạng Viễn hầm hừ nhấc chân đá cho người kia một cái, kết quả cậu quên mình đã nhích ra mép giường, hiện tại bởi vì dùng sức quá đà mà ‘bịch’ một tiếng rồi rơi xuống đất.
“Ối!” Cạp đất rồi.
“Đông Đông?” Tam gia lập tức mở bừng đôi mắt, đầu óc thế nhưng vẫn còn có chút không được tỉnh táo.
“Diệp Quân Niên, anh là cái tên sắc ma lăng nhăng lừa đảo!” Hạng Viễn úp mặt dưới sàn, nhưng hai chân còn ngoan cố vắt ở trên giường, hình ảnh kia… Diệp Tam gia vội vàng xoa mặt, đem ý cười sắp sửa tràn ra khóe miệng nuốt ngược trở về. hắn nhảy xuống giường, ôm đứa nhỏ lên, “Đông Đông, sáng sớm mà em làm gì vậy?”
“Đồ cuồng tình dục!” Bởi vì được Diệp Tam gia nuôi dạy rất tốt, cho nên từ ngữ dùng để mắng chửi của Hạng Viễn cũng không nhiều. Thế nhưng, một ngày bỗng nghe được mấy tiếng “đồ sắc ma” “đồ cuồng tình dục” này này nọ nọ, Tam gia quả thực có chút dại ra, tại sao chỉ sau một đêm, hình tượng của hắn ở trong mắt Đông Đông đã lại thăng cấp rồi?
“Anh làm sao?” Hắn luôn giữ mình trong sạch, ngoại trừ đùa giỡn lưu manh với Đông Đông ra, hình tượng trước mắt người ngoài cũng không cần lấp lánh vậy đâu.
Vì Đông Đông không ở bên, hắn đã hóa thân thành người phát ngôn của đảng cấm dục, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ tốt? Nếu hoàn toàn không làm gì cả, thế hạnh phúc của Đông Đông sẽ ra sao? Vợ chồng ấy mà, không chỉ cần hài hòa trên phương diện tinh thần đâu, thân thể cũng phải giao lưu đầy đủ mới đúng chứ, phải không nào?
Diệp Tam gia ôm Hạng Viễn vào trong ngực, vừa định lên tiếng dỗ dành đã thấy đứa nhỏ nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm phải đuôi, “Anh muốn gì?”
“Sao cơ?” Diệp Tam gia trưng ra vẻ mặt khó hiểu.
“Anh anh anh… Đồ không biết xấu hổ!” Hạng Viễn chỉ vào túp lều nhỏ ở dưới bụng người kia, chỉ hận không thể xông lên đạp cho hắn ta một phát.
Diệp Tam gia cúi đầu nhìn thấy, liền cười ha ha, “Đây không phải là phản ứng bình thường của đàn ông vào mỗi sáng sao?” Nói xong, hắn ái muội nháy mắt với Hạng Viễn, thế nhưng giọng điệu lại đến là nghiêm túc, “Nó nhớ em.”
Hạng Viễn lập tức đỏ mặt, luận tài ăn nói, mười cậu cũng không phải đối thủ của lão lưu manh này. Luống cuống chân tay trong chốc lát, cuối cùng cậu xoay người bỏ vào phòng tắm, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa.
Toàn bộ căn phòng đều bị động tác sầm cửa của cậu làm cho chấn động, Diệp Quân Niên biết Hạng Viễn có khúc mắc chưa tháo gỡ được, cũng không dám đùa quá mức, nghe được tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền ra, hắn cười cười, tìm quần áo mới xuống lầu tắm rửa.
Hạng Viễn ngâm mình trong phòng tắm thật lâu, mãi đến khi tâm tình bình phục lại, mới quẹt miệng chậm rãi xuống lầu.
“Lại đây ăn sáng.” Diệp Tam gia ngồi ở trước bàn ăn, cười cười vẫy tay với cậu.
Hạng Viễn nhìn hắn một cái, chọn chỗ cách xa đối phương nhất, ngồi xuống. Diệp Tam gia cảm thấy bộ dáng làm mình làm mẩy của đứa nhỏ thật đáng yêu, cứ khiến người ta nhịn không được muốn trêu chọc cậu. Hắn nín cười, kéo ghế đi đến ngồi xuống bên người Hạng Viễn.
“Sao anh cứ phải sán lại đây thế?” Hạng Viễn trừng mắt, người này thật đáng ghét, trước kia sao cậu không phát hiện hắn vừa bám người vừa có tiềm chất da trâu nhỉ?
“Có sao?” Diệp Tam gia nhướng mày, “Chẳng qua cảm thấy như vậy tiện hơn.”
“Tiện cái gì?”
“Tiện chiếu cố em ăn uống.” Nói xong, hắn thực tự nhiên gắp một cái bánh bao đưa đến bên miệng Hạng Viễn, “A…”
“A cái gì mà a, anh coi tôi là con nít đấy à!” Hạng Viễn ghét bỏ mà quay đi.
“Đâu có, anh chỉ muốn cho em nếm thử một chút.” Đôi đũa của Diệp Tam gia được giơ lên một cách phi thường kiên quyết, “Ở M quốc lâu như vậy, không nhớ hương vị chính thống của chốn kinh kỳ hay sao?”
Đầu Hạng Viễn nghiêng đến phát mỏi, nhưng Tam gia vẫn chẳng chịu buông tha, dưới tình thế bức ép cậu liền một hơi nuốt gọn cái bánh vào. Nhìn má người nọ phồng lên chẳng khác gì một cái bánh bao, Tam gia chẳng những bật cười mà còn giơ điện thoại di động chụp luôn một tấm ảnh.
“Anh àm ái ì ậy!” Hạng Viễn một bên cố gắng nhai, một bên nổi giận trừng mắt nhìn người bên cạnh.
Bộ dáng của cậu thật sự rất đáng yêu, Tam gia nhịn không được lại chụp thêm vài tấm.
“Mau xóa đi!” Rốt cuộc cũng nuốt trôi cái bánh xuống, Hạng Viễn nhào tới cướp lấy điện thoại của đối phương.
“Đẹp mà, không xóa.” Ảnh của Đông Đông là thứ có khả năng an ủi nhất trong mỗi chuyến công tác, đương nhiên Tam gia sẽ không đồng ý để cậu xóa đi.
“Diệp Quân Niên, anh là tên đại biến thái!”
Nhiều lần nhào qua song vẫn không đoạt nổi điện thoại trên tay người nọ, lại thấy hắn chuyển máy cho Chu quản gia, Hạng Viễn càng hận đến nghiến răng, hung hăng cắn lên cánh tay đối phương một cái.
Vết bầm nơi má trái còn chưa biến mất, máu ứ trên ngực vẫn chẳng hề tan đi, hiện tại cổ tay lại xuất hiện thêm thương tích mới. Chu quản gia không đành lòng mà nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, thật sự không thể hiểu nổi tình thú của cặp đôi này.
“Đau quá.” Diệp Tam gia vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm trên dấu răng mà Hạng Viễn vừa lưu lại.
Đậu má, có biết xấu hổ không, có biết xấu hổ hay không hả?! Hạng Viễn co rút khóe miệng, thật sự không đấu lại thằng cha ong bướm có tầng da mặt dày như cái mo cau này. Cậu quyết hóa bi thương thành sức mạnh ăn uống, ý đồ miệt thị đối thủ trên phương diện tinh thần, muốn dùng lực ăn đề nghiền nát đối phương. Sau đó… cậu liền ăn thật nhiều thật nhiều.
Thấy đứa nhỏ no căng đến mức phải ngồi phịch xuống ghế sa lông không thể nào động đậy, Diệp Tam gia nhịn cười, đi tới đỡ cậu ra ngoài tản bộ tăng cường tiêu hóa.
Cát Kiện nghe nói Tam gia đã dùng xong bữa sáng liền đến xin chỉ thị về hành trình của hôm nay, kết quả vừa bước tới cửa phòng khách, liền thấy hai người nọ lững thững bước ra hoa viên trong một tư thế cực kỳ quái dị.
“Hạng thiếu làm sao vậy?” Cát Kiện nghiêng đầu hỏi. Nếu không phải sớm biết thanh niên nọ là con trai thì thời điểm nhìn thấy Tam gia đỡ cậu đi lại, hắn còn tưởng Hạng thiếu đang mang thai nữa đấy.
“Ăn nhiều.” Chu quản gia lời ít ý nhiều.
“Gì?” Vệ sĩ trưởng Cát ngoáy ngoáy lỗ tai, cho rằng mình đã nghe lầm.
“Ăn – nhiều.” Chu quản gia nhắc lại rành rọt từng chữ một, phát hiện vẻ mặt Cát Kiện vẫn rất u mê, liền bổ sung thêm, “Á nờ ăn – nhờ iêu nhiêu huyền nhiều…”
“Dừng dừng dừng, đừng khoe ông đã được học đánh vần ở trường ở lớp, tôi hiểu.” Chẳng qua hắn chưa từng thấy ai ăn điểm tâm cũng ăn đến mức không đi lại nổi. Vệ sĩ trưởng Cát ghét bỏ mà liếc nhìn Chu quản gia một cái, xoay người đuổi theo Tam gia.
Trong hoa viên Diệp trạch gió mát khẽ thổi, chim hót líu lo, Diệp Tam gia đỡ Hạng Viễn chậm rãi đi dạo lòng vòng.
Hôm qua Hạng Viễn phát tiết một trận, nhờ thế mà cảm xúc đã dịu đi rất nhiều, tuy vẫn không mấy hoà nhã với Diệp Tam gia, nhưng cũng chẳng cần lo được lo mất nữa.
“Đông Đông, nghỉ hè em định làm gì?” Diệp Tam gia không muốn dò hỏi bí mật nho nhỏ của đối phương, vì thế dứt khoát tìm một đề tài tương đối an toàn.
Mặc dù đang đi dạo, nhưng Hạng Viễn vẫn bị Diệp Tam gia ôm vào trong ngực. Cậu có chút không được tự nhiên, xoay xoay thân thể song lại bị đối phương ôm càng thêm chặt. Âm thầm phỉ nhổ thói bá đạo của người nọ mấy câu, Hạng Viễn mới trả lời, “Em muốn đi làm thêm, sau đó tìm gia sư dạy kèm bài vở trên trường một chút.”
Chương trình ở trường đại học cậu đã quên sạch, nếu còn muốn cầm tấm bằng tốt nghiệp danh giá của M quốc trong tay, vậy thì chắc chắn phải nỗ lực từ bây giờ. Huống hồ, sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc cậu còn muốn tới đại học A học hỏi, bất kể thế nào cũng không thể để cái đầu rỗng tuếch, đúng không?
Nghe xong ý định của đứa nhỏ, Diệp Tam gia cảm thấy thực mới lạ, xem ra Đông Đông thật sự đã thay đổi rất nhiều. Nếu như bình thường, trước hết cậu nhóc sẽ đi chơi vài ngày đã, kế tiếp mới tính đến những chuyện khác sau, hiện tại thì hay rồi, đối phương thế nhưng muốn nghiêm túc phấn đấu cho tương lai phía trước. Diệp Tam gia bỗng thấy ê ẩm trong lòng, phảng phất có loại mất mát tựa như chim non muốn dang cánh bay ra khỏi tổ.
Thế nhưng nếu là quyết định của đứa nhỏ nhà mình, nhất định hắn sẽ ủng hộ vô điều kiện. Diệp Tam gia vừa ôm Hạng Viễn chậm rãi bước đi, vừa nói: “Chuyện thuê gia sư không cần vội, anh sẽ bảo Chu Hưng an bài, còn vấn đề làm thêm…” Hắn dừng một chút, trong mắt bỗng nhiên lóe ra một tia hứng thú, “Em có muốn đi làm cùng anh không?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hạng Gia Đại Thiếu
Chương 11: Thay đổi
Chương 11: Thay đổi