DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu
Chương 20: Hà Hại gặp phải bi kịch của ‘Cuộc sống cân bằng’…

Hà Nại không chờ kip nên trực tiếp đẩy cửa tiến vào, trong phòng chỉ có mình Tô Tuyết.

“Là cậu a, ” Tô Tuyết nhìn Hà Nại, liền tiếp tục cúi đầu viết báo cáo, nói: “Tôn Hối đang họp.”

Hà Nại nhất thời cảm thấy cực kì thất vọng, liền xụ mặt xuống, tâm tình vui vẻ nhảy nhót ban nãy không biết đã nhảy đi chỗ nào không thèm quay lại.

“À ” Hà Nại che dấu tâm trạng thất vọng, tay trái lấy một hộp cơm cùng một phần thức ăn trong túi xách ra để lên bàn của Tôn Hối “… Tôi đến đưa cơm.”

Tô Tuyết ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hà Nại, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, có chút đồng tình nói: “Tôn Hối chắc sẽ ăn vào bữa chiều, hồi nãy tôi thấy có mấy y tá đưa cơm cho anh ta.”

“Như vậy a, nha…” tay Hà Nại cứng đờ, lúng túng lấy túi đựng cơm xuống “Kia… Tôi đi trước.”

Tô Tuyết thấy biểu tình thất vọng trên mặt Hà Nại, hiếm khi tốt bụng mà chủ động nói: “Hay để tôi gọi Tôn Hối giúp cậu?”

“Không cần, ” Hà Nại vội vã cự tuyệt nói, lúng túng lấy cái cớ qua loa cho có lệ, “Tôi chỉ là trùng hợp mua nhiều hơn một phần thôi, một mình tôi ăn không hết nên nghĩ muốn đem cho Tôn Hối. Kia, không còn việc gì, tôi đi trước. Gặp lại sau.”

Hà Nại nói xong, giống như chạy trốn mà vội vã ra khỏi văn phòng. Không biết tại sao, Hà Nại lại không nghĩ sẽ nói cho Tô Tuyết là mình sau này sẽ chuyên đưa cơm cho Tôn Hối, càng không muốn để Tô Tuyết biết hôm qua bọn họ vừa mới bàn xong thì hôm nay cậu đã lập tức đưa cơm cho anh.

Tô Tuyết còn muốn gọi Hà Nại lại, nhưng Hà Nại lại chạy trốn nhanh quá. Tô Tuyết nói thầm mấy câu, cúi đầu tiếp tục việc của mình, vừa cầm bút viết được vài chữ, lại ngẩng đầu liếc nhìn điện thoại.

Hà Nại cầm theo túi xách đựng hai hộp cơm và hai phần thức ăn còn lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng lại không nghĩ ra tại sao mình lại thấy khó chịu.

Có lẽ là do hôm qua mình nói sẽ đưa cơm cho Tôn Hối, nhưng kết quả anh ta lại đi ăn chỗ khác? Nhưng Tôn Hối cũng không phải là cố ý không thông báo cho mình biết anh ta phải họp, bởi vì mình không có điện thoại di động, nên Tôn Hối không có cách nào nói cho mình biết đi.

Hà Nại cúi đầu, ủ rũ trở về. Mới vừa đi tới trạm tàu điện ngầm, Hà Nại không nhịn được quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy chỗ cầu thang của trạm tàu điện ngầm loáng một cái màu xanh đậm, ánh mắt sắc bén của Hà Nại liền nhìn ra đó là một tờ năm mươi nguyên.

Năm mươi nguyên nhân dân tệ!!!

Có thể dùng để mua năm bát mì thịt a, hoặc mua được mười lăm cái bánh thịt bò, hoặc hai mươi lăm cái bánh bao nhân thịt nóng hổi, hoặc là sáu mươi hai cái bánh trôi! Hoặc có thể mua được một trăm cái bánh màn thầu!!

Đầu óc Hà Nại bắt đầu sôi trào, hai mắt nhìn chằm chằm tờ năm mươi đồng kia, cả người lặng lẽ nhào tới. Hà Nại để cái túi đang cầm trên tay xuống, vô cùng phấn chấn mà nhặt lên tờ năm mươi đồng, không nhịn được quan sát xung quanh một chút, xác định không có ai quay lại tìm mới vui vẻ tỉ mỉ cầm lên xem đi xem lại.

“Hà Nại! Chờ đã!” Đột nhiên phía sau tuyền đến âm thanh của Tôn Hối “Hà Nại!”

Hà Nại cả kinh, trong nháy mắt, cảm giác hưng phấn tê dại lập tức trào ra khắp toàn thân. Hà Nại kinh ngạc xoay người, quả nhiên thấy được Tôn Hối vẫn còn mặc áo blouse trắng chạy về phía mình. Hà Nại liền nhanh chân chạy lên cầu thang đi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, nghênh đón.

Tôn Hối thở hồng hộc đứng trước mặt Hà Nại, Hà Nại không phát hiện ra bản thân mình khi nhìn thấy Tôn Hối thì cao hứng đến nổi không ức chế được mà nở nụ cười.

“Tô Tuyết gọi điện thoại cho tôi, nói em đến tìm tôi, sao lại vội vã rời đi? Cũng may là tôi nhanh chóng đuổi theo, nếu không em đã lên tàu mất rồi.” Tôn Hối thở hổn hển, mu bàn tay quẹt trán lau mồ hôi, “Hồi nãy em đứng trên cầu thang nhìn gì vậy?”

“Không có.” Hà Nại cấp tốc đem tờ năm mươi đồng nhét vào lòng bàn tay, thật giống như sợ nếu Tôn Hối nhìn thấy cậu lượm tiền, sẽ biết hiện giờ cậu đang thiếu thốn tiền bạc, càng sợ Tôn Hối biết hiện tại cậu không thể mời anh ăn cơm, càng không có tiền để trả lại cho anh.

Tôn Hối đưa mắt nhìn mấy tấm biển quảng cáo phía bên kia, lại càng không hiểu ban nãy Hà Nại nhìn cái gì, nhưng anh vẫn luôn có cảm giác Hà Nại có cái gì đó không đúng, phải mở miệng thế nào mới không đường đột đây, nên Tôn Hối trước tiên thăm dò hỏi: “Em và mẹ em ngày hôm qua không sao chứ?”

“Không sao, tôi và mẹ tôi có thể xảy ra việc gì.” Hai mắt Hà Nại tối sầm, những vẫn cười nói.

Tôn Hối vẫn cảm thấy Hà Nại không đúng chỗ nào đó, suy nghĩ một chút nói: “Kia, nhà của em thật nhỏ, hay là thuận tiện chuyển đến ở cùng tôi đi. Tôi sống một mình, còn một phòng trống.” Thật ra Tôn Hối thực không biết mẹ Hà Nại làm mẹ kiểu gì nữa, nói thẳng ra là anh sợ Hà Nại khó chịu, nên mới quanh co lòng vòng nói nhà Hà Nại nhỏ.

“Không cần đâu, hôm qua bà ta đã về rồi, cám ơn anh.” Hà Nại lắc đầu một cái, nội tâm phi thường ấm áp, tâm tình khó chịu lúc trước cũng mất sạch, cao hứng hướng Tôn Hối báo cáo: “Hôm qua tôi đến công ty làm việc, phòng nhân sự an bài cho tôi là việc ở lầu một. Công ty còn cung cấp cơm trưa miễn phí đó nha, giống như ăn buffet vậy, tôi muốn ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu a.”

Tôn Hối lúc này mới yên lòng, không nhịn được véo véo mặt Hà Nại: “Đến đưa cơm trưa mà lại chạy trốn nhanh như vậy, không muốn gặp tôi sao?”

“Không phải!” Hà Nại vội vàng nói, quay mặt qua một bên không cho Tôn Hối véo mặt mình, “…Anh không ở đó, nên tôi trở về công ty, buổi chiều còn phải đi làm nha.”

Tôn Hối phẫn nộ mà thu tay về, xin lỗi nói: “Xin lỗi, hôm nay đột nhiên có cuộc họp, tôi nên sớm nói với em là không cần đến.”

“Không sao, chuyện xảy ra quá bất ngờ mà,… Hơn nữa công ty của tôi cách chỗ này không xa, coi như vận động một chút.”

“Em vẫn là nên đi mua điện thoại di động đi, vậy thì chúng ta dễ dàng liên lạc hơn.”

“Ừm.” Hà Nại gật gật đầu, quả thật là cần phải mua điện thoại di động.

Tâm lý Hà Nại tính toán, tháng này Hà Tiêu lấy của mình nhiều tiền như vậy, tháng sau cái gì cũng sẽ không đưa cho bà ta. Trừ đi tiền cơm, lấy thêm hai, ba trăm đi mua cái điện thoại tốt nhất, nhưng mà cũng nên thu thập tin tức một chút, nói không chừng có tiệm điện tử nào đó mới khai trương có ưu đãi thì sao, vậy thì phải sớm chuẩn bị để đi xếp hàng. Ân, mình ăn ít chút nữa thì có thể tiết kiệm được tiền, sẽ mua được thêm đồ ăn ngon đưa đến cho Tôn Hối, anh ta đối với mình tỉ mỉ như vậy, quả thực là rất cực khổ a.

“Chờ sau này em có điện thoại rồi thì nhớ gọi đến tìm tôi, hay là để tôi gọi tìm em cũng được, em không muốn gặp tôi nhưng tôi vẫn còn muốn gặp em.” Tôn Hối nói, lại phát hiện Hà Nại không yên lòng, cũng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhìn kỹ một chút, mơ hồ có thể thấy hai vành đen thui dưới mắt Hà Nại, hơn nữa dáng vẻ củng rất mệt mỏi. Hà Nại tới đưa cơm làm cho anh rất cao hứng, như vậy mỗi ngày anh đều được nhìn thấy Hà Nại, nhưng là anh không đành lòng nhìn Hà Nại trưa nắng chen chúc trong tàu điện ngầm chạy tới chạy lui.

Tôn Hối đau lòng nhíu mày, “Hà Nại? Hà Nại.”

Hà Nại lúc này mới phục hồi lại tinh thần, “A? A, làm sao vậy?”

“Kỳ thực buổi trưa em không cần phải đưa cơm cho tôi, ” Tôn Hối thở dài nói, “Bệnh viện có bán cơm mà, buổi trưa em không cần phải dằn vặt chạy tới chạy lui như vậy, em ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”

Hà Nại nghe Tôn Hối nói cứ như sấm sét giữa trời quang, kỳ thực Tôn Hối nói cũng phải, từ trước tới giờ Tôn Hối đều ăn cơm trưa ở bệnh viện, mùi vị và số lượng đều đủ. Tôn Hối căn bản là không cần mình tới đưa cơm, hơn nữa mình chạy tới còn quấy rầy hai người bọn họ ở cùng một chỗ.

“Tôi biết rồi.”

Tôn Hối nhìn Hà Nại đang ngốc lăng, còn muốn nói với cậu vài câu, thì điện thoại đột nhiên vang lên.

“Uy?… Ừ, ừ, hảo, hảo, tôi lập tức trở về.” Tôn Hối cúp điện thoại, tràn ngập áy náy nói: “Xin lỗi, phòng họp thúc dục rồi, tôi phải trở về.”

“Ân, anh mau trở về đi.” Tâm tình Hà Nại có chút ngộp, nhưng vẫn kéo kéo khóe miệng cười với Tôn Hối.

“Em đi đường cẩn thận nga~! Có gì cứ tới tìm tôi!!” Tôn Hối nói, liền vội vội vàng vàng chạy về bệnh viện.

Hà Nại vẫn đứng đó nhìn Tôn Hối chạy về bệnh viện, mãi đến khi thấy anh đã vào bệnh viện mới xoay người đi vào tàu điện ngầm. Trở lại văn phòng, bữa cơm trưa này Hà Nại ăn rất vô vị rất nhàm chán, sau khi ăn xong tiếp tục công việc cũng không thuận lợi gì, Hà Nại nhìn cái gì cũng không vừa mắt, làm cái gì cũng không thấy hứng thú.

Rốt cục cũng tan tầm, Hà Nại cầm lấy cơm nước và bánh màn thầu còn dư lại đem về nhà, ai ngờ xém chút nữa còn cùng một nam nhân đầu trâu mặt ngựa cãi nhau.

Thật vất vả mới về được đến nhà, lúc Hà Nại lấy chìa khóa trong túi ra, tờ năm mươi đồng buổi trưa nhặt được liền bị rơi ra. Hà Nại khom lưng nhặt lên lại, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến, quả nhiên là sau khi gặp được chuyện tốt liền bị chuyện xấu đổ xuống đầu, nhất định là Tôn Hối cảm thấy mình rất phiền phức hay quấn lấy anh ta a.

Hà Nại phiền muộn đem năm mươi nguyên nhét vào túi, lấy chìa khóa mở cửa. Còn chưa kịp tiến vào, cừa phòng của chủ nhà trọ ở đối diện đột nhiên mở ra.

“Tiểu Nại, chờ một chút.” Chủ nhà trọ hơn năm mươi tuổi gọi Hà Nại, vừa đi ra, vừa hướng phòng trọ của Hà Nại liếc một cái.

“Thím Chu.” Hà Nại khách khí cười cười.

Thím Chu xoi mói nhìn Hà Nại, không nhìn thấy được bên trong phòng trọ, bà ta liền thẳng thắng đưa đầu nhìn vào phòng trọ của Hà Nại, nhìn thấy mẹ Hà không ở đây mới yên lòng nói: “Tháng sau mi tìm chỗ khác ở đi, dọn ra khỏi chỗ này.”

“A? Thím Chu, tôi vẫn còn làm việc, tháng sau thì có thể lãnh lương, trả nổi tiền thuê mà.”

Thím Chu lườm Hà Nại một cái, không khách khí nói: “Ta không quản mi có trả nổi tiền thuê nhà hay không! Này là nhà của ta, ta không muốn cho mi thuê, không được sao? Ta nói trước với mi rồi đó, sau này đừng có đổ thừa ở lì không chịu đi!”

Nói, bà ta lắc lắc cái eo mập đi về trước cửa nhà.

“Thím Chu, tại sao vậy? Tôi đã ở chỗ này hơn hai năm, trước giờ vẫn chưa từng khuất nợ!” Hà Nại không phục nói.

Thím Chu hừ mũi, chán ghét đến cực điểm mà nói: “Trước giờ mi và mẹ mi đem đồ đạc trong nhà ta đi bán, ta còn chưa nói, cái đó là vì bọn mi cần tiền gấp. Ai ngờ lại đến nhà trọ của ta ‘bán’ cái kia, mẹ mi bao nhiêu tuổi rồi hả?! Không biết xấu hổ! Bọn mi không chê mình đê tiện, nhưng ta thì chê bọn mi ở làm ô uế nhà trọ của ta!”

Hà Nại bị bà ta chửi đến biến sắc, cậu dùng sức nắm chặt nắm đấm, vẫn là nhịn xuống. Điều kiện nơi này tuy có chút kém, nhưng tiền thuê nhà rất phải chăng, nơi như vầy rất khó tìm, Hà Nại không thể không mặt dày mà cầu xin tha thứ, nhưng vừa mở miệng định gọi tiếng ‘Thím Chu’, liền bị bà ta cắt đứt.

“Mi cũng không cần nhiều lời, tới lúc đó mi không dọn ra ngoài, thì đừng trách ta tại sao đem đồ của mi vứt hết ra đường.” Nói xong, thím Chu đi vào nhà, nặng nề đóng sầm cửa lại.

Hà Nại phiền muộn tới cực điểm, cũng không tới mấy ngày, làm sao tìm được nhà ở đây?! Hà Nại thở một hơi thật dài, ngày hôm nay chẳng gặp được chuyện gì tốt. Bỗng nhiên ý thức được việc này, tâm trạng Hà Nại liền tốt hơn rất nhiều —— bởi vì cậu cảm thấy tiếp theo nhất định sẽ là chuyện tốt, hơn nữa còn là chuyện rất tốt!

Đọc truyện chữ Full