Hà Nại đột nhiên bị đánh thức, sau đó bị đá xuống xe, một hồi mới phát hiện ra mình đang đứng trước tòa nhà. Mơ mơ màng màng đi lên nhà, uống một chút nước, vẫn còn cảm thấy rất khó chịu, chợt nhớ tới TV có nói, giấm chua có thể giải rượu, liền rót đầy một chén bóp mũi uống hết.
Cổ họng nhất thời đau rát, Hà Nại bị sặc ho mãnh liệt. Khụ khụ, buồn nôn, trong lòng Hà Nại hét một tiếng "Thảm", che miệng vọt vào toilet.
Ôm bồn cầu nôn hết nửa ngày, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Hà Nại ngồi dậy, phát hiện mình đang ôm bồn cầu, hơn nữa trong bồn cầu toàn những thứ bẩn thỉu, thế là dạ dày sôi sục ói thêm mấy lần nữa.
Hà Nại trong lòng phẫn hận, giấm chua mà giải được rượu à, gạt người! Cậu uống nhiều như vậy mà lại ói ra hết! Trên TV đúng là gạt người! Tin tức ban đêm cũng là gạt người!!
Hà Nại trong đầu mắng chửi, rốt cục cũng nôn đến cả người mềm nhũn. Cậu lấy nước xúc miệng xúc đi xúc lại nhiều lần, cảm thấy vị chua trong miệng không còn mới dừng lại.
Ngồi ở trên ghế sôpha, Hà Nại sực nhớ, đồ ăn trong bữa tiệc mình liều mạng nhét vào miệng bây giờ đều ói ra sạch sẽ, bây giờ rất đói a... Hà Nại nghĩ tới liền ủ rũ, chuyện này quá sức tưởng tượng rồi! Vốn chỉ muốn đi cọ cơm một bữa, ai dè không cọ được bao nhiêu mà ngược lại còn bị huyên náo một trận.
Trong khi nấu mì, Hà Nại lại nghĩ cần phải cảm ơn Tô Học. Hà Nại nghĩ thế nào liền làm thế đó. Nhưng mà chuông cửa nhà Tô Học không vang, mấy ngày trước rõ ràng còn rất tốt mà. Hà Nại nhấn nhấn mấy lần cũng không nghe gì, nhưng mà nhìn qua mắt mèo, bên trong có ánh đèn. Hà Nại chỉ nhấn tay cầm một cái, cửa lập tức mở ra.
"Tô Học?" Hà Nại thử gọi một tiếng, trong nhà thực sự là sáng đèn.
"Tiến vào, mau vào!" Trong phòng khách truyền tới giọng nói, bất quá không phải là giọng của Tô Học, mà là Từ Hâm.
Từ Hâm và Tô Học là một cặp, Từ Hâm ở nhà Tô Học là chuyện bình thường. Hà Nại không chút nghi ngờ, yên lòng đi vào. Nhưng là Hà Nại chưa từng nghĩ tới, cậu đứng ở cửa nói nhỏ như vậy, Từ Hâm và Tô Học làm sao nghe được...
Hà Nại chỉ khép hờ cửa liền đi vào, vừa nói: "Chuông cửa của các người..."
Câu nói tiếp theo của Hà Nại bị kẹt lại trong cổ họng, theo bản năng, cậu biết nếu bây giờ còn nói nữa thì phi thường, phi thường không tốt!
Bởi vì trong phòng khách nhà Tô Học, Từ Hâm nằm ngửa trên cái bàn trước ghế sôpha, còn Tô Học thì đứng bên cạnh bàn, gác hai chân Từ Hâm lên vai, ôm eo hắn mạnh mẽ luật động. Tô Học thì đang mãnh liệt dùng sức, Từ Hâm thì phát ra từng tiếng rên rỉ.
Hà Nại cảm giác được cả mặt mình nóng bừng, vệt đỏ trên mặt lan đến tai rồi xuống tới cổ. Hà Nại vội vàng lui về sau mấy bước, cũng may là có cái kệ sách ngăn lại, nên bọn họ không nhìn thấy cậu, bây giờ cậu không phải biến thành kẻ cuồn nhìn trộm rồi đó chứ?!! Hà Nại cố gắng tự an ủi mình, mình không cố ý a, hơn nữa bọn họ cũng không thấy mình, như vậy đâu phải là tên cuồng nhìn trộm đâu chứ!!
Hà Nại hít sâu một hơi, cố gắng lờ đi tiếng rên rỉ trong phòng khách, lén lút lẻn ra khỏi cửa. Hà Nại nhẹ nhàng đóng cửa lại, tim còn nhảy thình thịch không ngừng, lần đầu tận mắt nhìn thấy cảnh này, thì ra nam nhân cùng nam nhân làm chuyện này là như vậy a.
Nghĩ đến đây, Hà Nại liền lúng túng, hai người họ đều là người mình quen biết, nhìn thấy bọn họ làm thật có hơi... Kỳ quái. Hà Nại vỗ mặt mình vài cái, không thấy, không thấy, mình không thấy gì cả...Không nhìn thấy Tô Học, càng không nhìn thấy Từ Hâm!!
Hà Nại tự nhắc nhở mình, ba chân bốn cẳng chạy về nhà, còn cẩn thận khóa chặt cửa, thậm chí thử mở vài lần, xác nhận người từ bên ngoài không thể mở cửa đi vào mới yên tâm.
Mì cũng đã nở như cháo, Hà Nại vừa ăn lại vừa ngẩn người, không biết lúc mình và Tôn Hối làm ra sao nhỉ...
Ngay lúc này.
"Đêm hôm đó ~ em hại tôi ~ đêm hôm đó’ chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hà Nại xém chút nữa là phun luôn bát mì vừa mới ăn, mình đã làm gì sai rồi sao? Sao nhạc chuông lại biến thành như vậy?!!
"Đêm hôm đó ~ mặt tôi đầy nước mắt ~~" Hà Nại nhanh chóng bắt máy, còn reo nữa cậu chắc chắn sẽ nước mắt đầy mặt.
"Này?" Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh uy vũ của Tôn Hối, "Em đang ở đâu?"
Hà Nại ngoan ngoãn đáp: "Ở nhà."
"Thật?" Tôn Hối không yên tâm hỏi.
"Thật mà, em đang ở nhà." Hà Nại ngọt ngào cười rộ lên.
"Về nhà rồi sao không gọi cho anh? Em về nhà bằng gì?" Tôn Hối oán giận nói.
"Hắc hắc, em quên." Hà Nại ngây ngốc cười nói, "Em ở nhà hàng gặp phải Tô Học, tiện đường nên đưa em về luôn."
"Tô Học?" Tôn Hối kinh ngạc nhíu mày, không phải Tô Học đang ở cùng Từ Hâm sao? Tôn Hối còn nói: "Vậy để anh nói với cậu ta vài câu, cảm ơn cậu ta đã đưa em về."
"A... Tô Học..." Hà Nại quanh co, đúng lúc trước mặt lóe lên hình ảnh kia, Hà Nại đỏ mặt, giọng nói cũng có chút run rẩy, cậu hắng giọng một cái rồi mới nói: "Anh ta và Từ Hâm cùng nhau về."
"Cùng về?" Tôn Hối kỳ quái lập lại, nếu nói tới việc Từ Hâm và Tô Học cùng một một chỗ, thì Hà Nại chắc chắn sẽ nói rất lưu loát, nhưng mà giọng nói của Hà Nại có hơi là lạ.
"Ân, cùng về nhà Tô Học." Hà Nại gật gật đầu, cho là Tôn Hối không tin mình đang ở nhà lập tức nói: "Hay để em đưa cho bác bảo vệ nói vài câu, chứng minh em đang ở nhà."
"Không cần không cần, em về nhà là tốt rồi. Anh chỉ lo em gặp phải nguy hiểm." Nhưng trong lòng Tôn Hối lại không nghĩ vậy, kỳ thực anh lo lắng chính là Hà Nại và Từ Mỹ Sa sẽ xảy ra cọ xát rồi sẽ xảy ra chuyện gì đó...
"Ừm." Hà Nại ôm điện thoại ngồi trên ghế sôpha, đột nhiên cảm giác thấy giọng nói của Tôn Hối đặc biệt gợi cảm.
Tôn Hối cũng không có việc gì, cùng Hà Nại tán gẫu vài câu. Hà Nại nghe giọng nói của Tôn Hối, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ban nãy, nhưng lần này lại đổi thành cậu và Tôn Hối, khoảng cách thật gần, cái đó cũng thật lớn...
Hà Nại hô hấp dồn dập, bụng dưới khô nóng, quần lót bỗng trở nên vướng víu. Hà Nại nhẫn nại hỏi: "Tôn Hối, anh, anh khi nào mới về?"
"Sáng sớm mai a, tám giờ sáng mai tan tầm, nếu không có việc gì anh sẽ về sớm một chút, không kẹt xe thì đại khái là tám giờ rưỡi sẽ về đến nhà." Tôn Hối tính, "Làm sao vậy?"
"Không, không có gì..." Hà Nại nhắm mắt lại, cảm giác như Tôn Hối đang ở bên cạnh nói vào tai mình, tưởng tượng ánh mắt của Tôn Hối đang nhìn chằm chằm từng tấc thịt trên người mình, thân thể Hà Nại bắt đầu nóng lên.
Hà Nại đột nhiên không nói nữa, Tôn Hối cho là cậu buồn ngủ, liền nói: "Muộn như vầy rồi, buồn ngủ sao? Em ngủ sớm một chút, sáng mai có ca trực không? Lúc anh tan tầm sẽ đưa em đi làm luôn?"
"Em...không có ca trực, " Hà Nại cởi áo khoác ra vẫn thấy cả người khô nóng, lại nghe thấy giọng của Tôn Hối, cả người liền mềm nhũn, lỗ tai cũng nóng bừng, "Em chờ anh về..."
"Em bị cảm? Sao giọng nói lại khàn như thế." Tôn Hối thấy giọng Hà Nại có chút là lạ, lo lắng hỏi.
"Không." Hà Nại vội vã uống một hớp nước, dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng, Hà Nại cố gắng vứt bỏ cảm giác quái dị kia, nỗ lực thanh tỉnh nói: "Em có hơi buồn ngủ, cho nên giọng nói có chút mơ hồ."
"Ha ha, đang nằm trong chăn sao?" Tôn Hối cười rộ lên, "Có nhìn thấy cái gối lớn mà anh mua không? Buổi tối đừng co lại một đoàn rồi chui rút trong chăn, như vậy sẽ thiếu không khí, đối với thân thể không tốt."
"Ừm." Hà Nại quay đầu lại nhìn, quả nhiên là có cái gối to dành cho hai người, Hà Nại đi tới sờ sờ, "Kha kha, thật là mềm nha."
"Xin lỗi, lại để cho em phải ngủ một mình." Tôn Hối nói xin lỗi, "Chờ hết tháng này oán khí của trưởng khoa bay đi mất, tháng sau anh sẽ đổi ca giống với ca trực của em, chỉ cần em ở nhà, anh sẽ ở nhà cùng em!"
"Ừm." Hà Nại lấy tay chọt chọt cái gối mềm, "Em cũng có thể xin đổi tổ, ngày mai chúng ta cùng bàn bạc."
"Được, vậy em ngủ sớm chút đi, sáng mai đừng làm điểm tâm, anh mang về cho em."
"Được."
"Ừ, vậy em mau đi ngủ đi. Nhớ phải đem cái gối xem thành anh mà ôm ôm đó nha, lúc anh về mà thấy em cuộn người ôm đầu, anh sẽ phạt em!" Tôn Hối dặn dò nói.
Nếu như Tôn Hối không nói câu này thì dục hỏa của Hà Nại đã tiêu tan, nhưng Tôn Hối giống như cố tình, trái một câu "Đem XX xem thành anh’, phải một câu ‘Anh sẽ phạt em’, làm cho cả người Hà Nại lại bắt đầu khô nóng. Cậu mơ hồ trả lời một câu: "Ừm."
"Anh yêu em, ngủ ngon."
"Ân, em cũng yêu anh, ngủ ngon..." Hà Nại cảm thấy chỗ đó nhất định là cứng ngắc rồi, lại sợ bị Tôn Hối phát hiện, cậu đỏ mặt tắt máy, thậm chí có chút không đợi được.
Lần thứ nhất Hà Nại làm cùng Tôn Hối là ở trên thảm lông, lúc đó Tôn Hối và cậu đều xích lõa (trần truồng), cậu không nhớ rõ Tôn Hối đã làm như thế nào, chỉ nhớ rõ cơ thể rắn chắc và bàn tay ôn nhu của anh.
Vừa nghĩ tới việc này, Hà Nại lập tức chạy vào toilet, nhưng chỉ tắm nước lạnh thì không thể dập tắt dục hỏa trong người, cả người càng ngày càng nóng. Hà Nại không ngừng nghĩ đến, Tôn Hối đem nam căn đâm vào tiểu huyệt của mình... Lớn đến mức phía sau căng trướng.
Ký ức của cơ thể còn mãnh liệt hơn trí nhớ, tỉ mỉ nhớ lại cảm giác ngày hôm đó, trong nháy mắt, Hà Nại đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác ngộp thở lan tràn khắp thân thể...
Hà Nại liên tục hất nước lên mặt, muốn gọi về thần trí của mình. Hà Nại cởi quần áo, vặn vòi hoa sen, chỉnh nước ấm, lúc này Hà Nại mới cảm thấy có chút dễ chịu.
Hà Nại hít một hơi thật sâu, đem loại cảm giác quái dị kia đè ép xuống. Lại bắt đầu oán giận bản thân, không có gì sao lại đến nhà Tô Học chứ! Từ Hâm cũng vậy, rõ ràng đang làm, mắc gì mà cứ kêu mình ‘Tiến vào’ a...
Đột nhiên "Oanh" một tiếng, Hà Nại bỗng dưng tỉnh ngộ, Từ Hâm kì thực không phải đang nói với cậu! Mà là nói với Tô Học!! Tiến vào, tiến vào...
Tôn Hối cũng từng nói, thả lỏng, để anh vào...
Hà Nại không kìm nén được, trong đầu lại hiện lên giọng nói của Tôn Hối, hai tay không tự chủ được âu yếm cơ thể, giống như những động tác của Tôn Hối.
Hà Nại nằm trong bồn tắm, dựa vào thành bồn, ngâm người trong nước ấm, rất thoải mái. Hà Nại mở rộng hai chân bắt chước động tác của Tôn Hối, động tác trên tay ngày càng nhanh, vừa thở hổn hển vừa rên rỉ: "Tiến vào..."
Bỗng nhiên trong đầu nghe thấy giọng nói của Tôn Hối: "Anh yêu em, Hà Nại, anh yêu em..."
Cả người Hà Nại như có cái gì nhói lên một cái, một dòng bạch trọc bắn ra. Nhưng lúc này người kia lại không ở bên cạnh, không ai ôm lấy cậu, chỉ có một người cô quạnh...
Hà Nại nằm trong bồn tắm thở hổn hển, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tại sao lại hăng hái thế này, lúc trước chưa từng hưng phấn như thế, chỉ bởi vì sợ đau nên cậu mới không muốn làm. Nhưng hiện tại Tôn Hối không động vào cậu, Hà Nại lại muốn Tôn Hối động vào mình, thậm chí còn muốn anh làm như vậy với cậu, thật TM tiện a...
Nước bắt đầu lạnh, Hà Nại lại thêm chút nước ấm, đầu óc một mãnh trống rỗng, cậu nhanh chóng tắm rửa, khoác thêm áo tắm đi ra ngoài.
Vào phòng ngủ, Hà Nại vốn đang chán nản thì nhìn thấy cái gối lớn mà Tôn Hối mua, trong lòng nóng lên, chạy tới ôm chặt lấy gối, "Tôn Hối, em yêu anh..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu
Chương 48: Anh có biết em yêu anh
Chương 48: Anh có biết em yêu anh