Cố Thanh Y cũng rất thích Đâu Đâu, chơi với nhóc đến tận khi cốc sữa trên tay mình nguội lạnh mới phát hiện thời gian không còn sớm. Kêu Giang Nguyên đi hâm nóng sữa cho Đâu Đâu, đừng để nhóc trước khi đi ngủ tinh thần quá hưng phấn như vậy. Cách một cái màn hình hôn tạm biệt Đâu Đâu xong, cậu mới tắt màn máy.
Quay lại nhìn không khí đột nhiên quạnh quẽ, cậu thậm chí bắt đầu cảm thấy có chút không quen.
Sướng thì dễ mà khổ thì khó.
Không hiểu sao lại tự nhiên nghĩ tới những lời này, cậu bê cốc ngồi ngốc ra một lúc, lắc lắc đầu, cảm thấy mình quả là suy nghĩ lung tung, đứng dậy đến phòng bếp rửa cốc, úp lên cạnh chiếc cốc mới mua trên kệ. Nhìn nước theo thành cốc trượt xuống, tay Cố Thanh Y còn đang ngâm trong nước, cả người đã lại ngẩn ra.
Đợi đến lúc giật mình tắt nước đi, thì tay cậu đã lạnh như băng. Đặt tay trước miệng hà hơi, cậu xoa xoa tay, tiếp tục ngồi chỉnh lí báo cáo của buổi họp chiều qua. Ngón tay đặt trên bàn phím, lại nhìn nhìn điện thoại, cuối cùng mở ipad, gửi một dấu chấm qua cho Giang Nguyên.
Dù sao tổ trưởng cũng không giục báo cáo, mình cũng không biết viết gì, vậy tranh thủ giải quyết vấn đề cá nhân, yêu đương hẹn hò một chút cũng được ha?
Giang Nguyên bên kia rất nhanh đã nhắn lại, âm báo QQ khiến Cố Thanh Y đang cố gắng tìm một cái cớ để trốn việc giật mình. Cậu tắt máy tính, tháo ipad ra rồi đi vào phòng ngủ trùm chăn, mở khung chat ra nói chuyện với Giang Nguyên.
—- Sao lại còn không nghe lời bằng Đâu Đâu thế này, ngoan, ngủ đi.
Cố Thanh Y tắt đèn cuộn tròn trong chăn, ánh sáng duy nhất trong phòng chính là ánh sáng huỳnh quang phát ra từ điện thoại, cậu nhìn mấy chữ vừa nhảy ra, đột nhiên có cảm giác như hai mươi tám cái tuổi đầu rồi mới được thể nghiệm qua việc trốn trong chăn nhắn tin cho bạn trai.
Ngẫm lại đúng là có chút kích thích thật!
QQ của Giang Nguyên là do cậu hai ngày trước, lấy máy của cả hai add nhau, hình đại diện là một khuôn mặt nhìn nghiêng. Ảnh đen trắng. Lúc Cố Thanh Y nhìn qua còn cảm thấy quen mắt, sau nhìn kĩ thì lại càng quen hơn, cậu chạy vào nhà vệ sinh soi mặt mình trong gương, mới xác định được khuôn mặt có đường cong vô cùng xinh đẹp kia chính là mình!
Cũng không biết anh chụp lúc nào, nhưng vì nó đẹp nên quyết định tha cho anh.
Cố Thanh Y đâm đâm cái hình đầu mình, cười cười, nhủ thầm một lát nữa mình cũng đổi.
—- Sao vậy, ngủ thật rồi à?
Giang Nguyên bên kia đợi mãi không thấy cậu nhắn lại, lại nhắn tới một câu.
Cố Thanh Y nằm trong chăn thấy hơi lạnh, giật giật ngón tay trả lời
—- Không, vừa nhớ anh.
Cậu đơn giản nói, nhưng Giang Nguyên lại giống như bị sét đánh, mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, máu trong người sục sục sôi trào, gầm thét dâng lên đỉnh đầu. Anh bật người một cái nhảy xuống giường, ôm Đâu Đâu ra giữa giường để tránh nhóc lăn ngã, chính mình khoác áo bước ra ngoài ban công, gọi điện cho Cố Thanh Y.
Nghe thấy tiếng Cố Thanh Y ừ một tiếng nhận điện, Giang Nguyên cảm thấy mình sắp không kìm nổi máu huyết sôi trào trong người mình nữa rồi.
Anh nắm di động, trực tiếp ngồi xuống góc tường ngắm cảnh đêm, thấp giọng đáp lại Cố Thanh Y một tiếng ừ đầy ý tứ.
“Hôm nay thuận lợi không?” Cố Thanh Y kéo khóe miệng, lộ ra mỉm cười chính mình cũng không biết, lấy chăn trùm kín đầu, hỏi Giang Nguyên.
“Tất cả đều tốt.” Giang Nguyên tựa vào cánh cửa thủy tinh sát đất, lúc nói chuyện phả ra một hơi khí trắng “Người một nhà Đâu Đâu ai cũng tốt, rất thú vị.” Khi anh nói chuyện, nhớ lại khung cảnh một nhà hạnh phúc mĩ mãn kia, ngữ khí không khỏi mang theo chút hâm mộ cực kì.
Cố Thanh Y sao không biết trong đầu Giang Nguyên có gì, nhưng cậu vẫn muốn trêu anh một chút. Cậu xoay người, đổi một tư thế thoải mái hơn, nhỏ giọng nói “Thật ra bây giờ chúng ta cũng hai tám tuổi rồi, muốn một đứa trẻ cũng rất hợp lí, anh nói đúng không? Dù sao em cũng rảnh chăm nhóc, anh đi công tác, em vừa hay vẫn còn một cái gối ôm ấm áp…”
Giang Nguyên bên kia đã sớm cười thành tiếng, nhưng anh vẫn lo lắng “Buổi tối em ngủ có lạnh không? Hôm trước anh thấy trong tủ có một cái chăn nhỏ, em đừng ngại ra ngoài lấy, bị cảm thì làm sao! Bị cảm sẽ không sinh cho em đâu!”
…….
Bên Cố Thanh Y sột soạt một chút, có lẽ là xuống giường đi lấy chăn, chờ lúc quay lại uy gọi Giang Nguyên một tiếng, đã là vài phút sau.
Hai người lại tiếp tục chủ đề “Thế em không cảm thì anh sinh cho em hả?”
“Sinh sinh sinh, đến lúc đó, anh mỗi ngày đều vác cái bụng to đi làm, gặp ai cũng nói anh muốn sinh cho bạn nhỏ Cố nhà chúng ta một đứa trẻ, để bọn họ biết đường mà chuẩn bị lì xì cho lễ đầy tháng, lễ đầy tuổi… Con chúng ta vừa sinh ra sẽ là một quý bà giàu có luôn.”
“Sao anh biết là con gái chứ.” Giọng Cố Thanh Y buồn bực, lại có chút ý cười “Con trai cũng tốt mà.” Đứa nhỏ kia sẽ khỏe mạnh, kháu khỉnh giống Giang Nguyên, nhất định sẽ rất vui.
Giang Nguyên quay đầu, xuyên qua cửa thủy tinh nhìn Đâu Đâu đang ôm gối đầu ngủ ngon lành, mặc dù biết Cố Thanh Y không nhìn thấy nhưng vẫn gật gật đầu, giọng nói dịu dàng đến chảy nước “Đều tốt, trai gái đều tốt.”
Chỉ cần là ở bên nhau, cái gì cũng tốt.
Lôi kéo Cố Thanh Y không biết xấu hổ mà nói lời yêu thương, mãi sau Giang Nguyên mới chịu chấp nhận cho Cố Thanh Y đã không chịu nổi từ lâu cúp máy. Anh cảm thấy Cố Thanh Y sau khi thấy Đâu Đâu tâm tình rất tốt, đêm hôm khuya khoắt hãy còn hùa trò đùa của anh.
Đợi khi sự nghiệp của mình ổn định, liền nuôi một đứa thôi.
Anh ghé vào cửa hóng gió đêm, lưu luyến nở nụ cười.
Lúc kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ đêm, Giang Nguyên mới nhìn đồng hồ, chuẩn bị quay về phòng ngủ. Đi lại ngoài ban công xác định cửa sổ đã đóng hết, anh mới quay lại chỗ cũ, cầm điện thoại quay về phòng.
Lúc xoay người, thị lực phi công của anh lại bắt được một bóng dáng quen thuộc.
Có điểm nghi ngờ, anh đặt điện thoại xuống chiếc bàn nhỏ, chính mình tựa vào cây cột bên cạnh, nghiêng người quan sát động tĩnh phía dưới. Ban đêm, người bên ngoài khách sạn không nhiều lắm, phòng của anh vừa hay hướng ra cửa chính, ngay chỗ đài phun nước trước cửa. Căn phòng không quá cao, anh có thể nhìn rõ chuyện đang xảy ra ở dưới cửa khách sạn.
Một chiếc Cadillac màu đen im lặng đỗ lại chỗ tiếp khác, bên cạnh xe là một người đàn ông Giang Nguyên vô cùng quen thuộc.
“Chú Liễu?” Giang Nguyên chau mày, có chút nghi ngờ.
Cũng không thể trách anh mẫn cảm, chỉ là sau khi nghe Cố Thanh Y kể lại chuyện của bọn họ, trong anh luôn tồn tại địch ý với nhân vật mấu chốt này.
Liễu Trí là trợ lí của cha anh, cũng là người khi ấy tìm anh về sau khi bác anh mất, và ông ta cũng là người đã đồng ý với anh sẽ chăm sóc Cố Thanh Y thật tốt.
Lạnh lùng nhìn người đàn ông phía dưới phất tay về nơi nào đó, Giang Nguyên càng cảm thấy nghi ngờ.
Một người năm mươi mấy tuổi, đêm khuya xuất hiện trước cửa khách sạn, còn mặc một thân chính trang, cho dù có giải thích thế nào thì có vẻ như cũng không giống với chuyện mà một người nho nhã như chú Liễu của ạnh có thể làm ra.
Thật không ngờ, chuyện phát sinh sau đó lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh — Người đàn bà xinh đẹp ưu nhã đang cất bước đến cạnh chú Liễu kia, nhìn từ góc độ nào, cũng thật giống mẹ mình!
Đợi khi hai người họ đối mặt xoay người lại, thì Giang Nguyên càng vững tin hơn.
Đó chính là mẹ mình, là phu nhân của giám đốc trước trước trước đây, là mẹ của giám đốc trước, cũng chính là mình, không sai!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhặt Được Bạn Trai Cũ
Chương 26
Chương 26