DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhặt Được Bạn Trai Cũ
Chương 28

Dừng xe trước cửa hàng hay dẫn hai đứa nhỏ tới, Thẩm Quyện để Giang Nguyên dẫn con mình vào trước, còn mình thì đi đến một góc riêng, gọi điện cho chị gái.

“Alo, có chuyện gì vậy?” Từ sau khi chị anh từ chức tổng giám đốc, sống càng ngày càng thoải mái, mỗi ngày đều ở nhà trồng cây tưới hoa chăm con nuôi cún cưng, ngữ điệu nhận điện cũng thật nhẹ nhàng.

“Gần đây nhà họ Giang có chuyện gì không chị?” Anh cũng không khách khí, trực tiếp mở miệng hỏi.

“Không.” Giọng nói bên kia có chút không hiểu “Ngoại trừ chuyện Giang Nguyên từ chức thì nhà họ Giang còn có thể xảy ra sóng gió gì nữa thế?”

Không có chuyện? Thẩm Quyện nhíu mày, trong lòng nổi lên nghi ngờ, nhưng vẫn không nói gì, tùy ý hàn huyên với chị mình hai câu rồi cúp máy.

Lúc quay lại trong quán, anh nhìn thấy hai đứa con trai nhà mình đang ngồi cạnh nhau ăn kem ly từ ngoài cửa kính, Tiểu Nhượng chia phần lớn số kem trong ly của mình sang cho Đâu Đâu, ngồi cạnh nhìn nhóc ăn.

Giang Nguyên ngồi ở một phía khác, khóe miệng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không biết đang nhìn cái gì, con ngươi vốn tươi sáng, lúc này lại trống rỗng vô thần, mang theo một chút buồn bã không nói rõ được.

Thẩm Quyện tự biết anh có việc riêng, sau khi đưa hai đứa trẻ tiễn Giang Nguyên về khách sạn xong liền tạm biệt.

Giang Nguyên đứng trước cửa nhìn Thẩm Quyện mỗi tay dắt một đứa rời đi, mỉm cười giơ tay vẫy vẫy với chúng. Nhìn theo bóng lưng ba người khuất dần sau góc rẽ, anh mới quay người về phòng đóng cửa lại.

Giang Nguyên ngồi trên giường, dưới chân là hành lí đã thu dọn cẩn thận. Anh ôm lấy cánh tay, cúi đầu nhìn tấm thảm đẹp đẽ trên sàn.

Cũng may Phan Duy đặt phòng khách sạn hai ngày, nên anh cũng không phải rơi vào cái tình trạng là đến một nơi để ngồi ngốc ra cũng không có. Anh đã hứa với Cố Thanh Y sẽ không động đến bất kì chuyện gì của Giang thị nữa, thế nhưng chuyện đến nước này, lẽ nào lại đổi ý?

Anh nắm chặt nắm tay, lông mày chau lại.

Tình cảm của anh dành cho mẹ mình rất phức tạp — rõ ràng là bà ấy cũng chẳng xứng với một chữ mẹ. Sau khi cha anh qua đời, Giang Nguyên đã phải trở thành một người đi chăm sóc chứ chẳng phải một người được chăm sóc. Lúc anh nói với Cố Thanh Y về gia đình mình, cậu đã dùng câu “một người phụ nữ cớm nắng (*)” để hình dung mẹ anh.

Là một cô con gái sinh ra trong gia đình giàu có, lại được gả cho một người đàn ông mà cho dù là phương diện nào cũng đều hoàn hảo, ưu tú, sau đó, lại sinh được một đứa con trai đáng để tự hào, bà đã có một nửa đời trước khiến ai ai cũng phải ghen tị! Nhưng càng về sau, chồng đột ngột qua đời, công ty đổi chủ, những ghen tị hâm mộ của quá khứ bỗng biến thành cười nhạo. Điều này đối với một người phụ nữ sống hơn ba mươi năm chưa từng bị bất cứ một chút oan ức nào mà nói, thật sự là rất tàn khốc.

Cho nên Giang Nguyên chưa từng oán hận bà không quan tâm mình, cũng không trách móc bà phung phí tiền bạc mà cha để lại vào những vật phẩm xa xỉ thượng hạng.

Tuy nhiên, không oán hận, trách móc cũng không đồng nghĩa với việc Giang Nguyên còn tình cảm với bà. Sự ấm áp trong kí ức đã sớm biến mất, thay vào đó, là tiếng khóc lóc chửi rủa mỗi đêm, chỉ cần là được yên tĩnh một chút thôi, bản thân mình cũng cảm động đến rơi nước mắt rồi, lấy đâu ra mà còn ở đó trông mong tình thương của mẹ?

Nói là tình cảm, không bằng nói là cảm nhận của Giang Nguyên về mẹ mình, lúc này chỉ còn lại là một phần trách nhiệm mà thôi.

Nhưng trong kế hoạch tương lai anh vạch ra, vẫn có sự tồn tại của bà. Cho dù là khi ấy hay bây giờ…

Điện thoại trong tay đúng lúc vang lên, suy nghĩ của Giang Nguyên bị cắt đứt, anh quay đầu nhỉn, phát hiện phía trên điện thoại chính là hình ảnh Cố Thanh Y đang dịu dàng mỉm cười.

Anh lặng im nhìn một lúc lâu, mới chỉnh đốn lại được tâm trạng nhận điện, mở miệng nói chuyện như bình thường “Vợ anh lại nhớ anh sao~”

“Xì.” Cố Thanh Y đang đẩy xe mua đồ ở siêu thị, nghe thấy giọng nói ngọt xớt của Giang Nguyên thì không nhịn được mà đỏ mặt “Lúc nào anh về? Em đang mua thức ăn ở siêu thị, lát về sẽ cắm cơm trước.”

“Ừm… Anh đang nghĩ..” Giang Nguyên ngã ra giường, nhắm mắt lại nghe tiếng thở nhẹ nhàng của Cố Thanh Y “Em nói xem, anh về lúc nào thì tránh được giờ nấu cơm tối?”

“Đừng có mà mơ!” Cố Thanh Y đứng giữa một nhóm phụ nữ, vừa tự nhiên chọn rau, vừa hạ tối hậu thư cho người đàn ông nhà mình “Trước năm giờ về đến nhà, sáu giờ ăn cơm, cứ vậy nhé, em cúp máy đây, à, đợi đã, anh muốn ăn thịt bò hay thịt ba chỉ?”

“Thịt bò đi, lấy thêm hai quả cà chua nữa, về hầm súp cho em.” Giang Nguyên cười đáp lại.

Quan tâm cha mẹ gì chứ, về nhà dỗ vợ đã!

Hai thành phố cách nhau rất gần, tự lái xe cũng chỉ mất hai tiếng đồng hồ. Xe của Giang Nguyên là lúc còn ở Giang thị, tùy tiện sai trợ lí đi mua, một chiếc Cayenne màu trắng không quá khoa trương, xe mới, mọi thứ đều tốt, Cố Thanh Y cũng thích. Nhưng điều thích nhất ở chiếc xe này chính là tốc độ nhanh và có thể tăng tốc trên mọi loại địa hình.

Lúc về đến thành phố B, anh nghĩ, chính mình đã ổn rồi.

Chậm rãi vượt qua các loại đèn đỏ để về nhà, Giang Nguyên vừa hay gặp Cố Thanh Y đang xách theo hai cái túi to bước xuống xe bus. Anh dừng xe trong bãi đỗ xe của chung cư, sau đó len lén đi theo phía sau cậu.

Dáng người Cố Thanh Y cao ráo, thân hình cũng đẹp. Vai rộng, eo thon, mặc một chiếc áo khoác dài, bóng lưng thon gầy nhìn từ phía sau đẹp muốn chết đi được! Mấy cô nhóc học sinh đi ngược chiều với Giang Nguyên, giống như vừa tan học, còn đang đeo cặp sách, túm lại nhỏ giọng nói về Cố Thanh Y, còn lấy điện thoại ra lén lút chụp trộm, chia sẻ cho nhau xong thì khúc khích bật cười.

Giang Nguyên lắc đầu, trên mặt hé ra nụ cười chỉ thuộc về vợ cả, hai chân bước nhanh, chạy tới ôm lấy Cố Thanh Y từ phía sau “Nhớ anh không!”

Tay xách hai túi đồ to, lưng lại vác một con chó lớn, Cố Thanh Y loạng choạng chúi đầu về trước, cảm giác như một giây sau mình có thể văng tục ngay lập tức “Nặng chết đi được! Xuống!”

Giang Nguyên nghe thấy tiếng hít khí điên cuồng từ phía sau, hê hê, thành công rồi. Anh mìm cười đỡ lấy túi đồ trên tay Cố Thanh Y, một tay khác ôm lấy eo cậu, vuốt ve đường cong từ bên ngoài áo khoác, đột nhiên cảm thấy tâm tình cũng không đến mức nát bét như vậy.

“Mua cho anh ít đồ ăn vặt đó.” Về nhà, lúc Cố Thanh Y treo áo khoác lên thì thấy Giang Nguyên đang lục lục túi đồ, giải thích “Không biết anh còn ăn những thứ đó không.”

Lúc còn học cấp ba, Giang Nguyên rất thích ăn vặt. Lúc ở cùng nhau, đồ ăn mẹ Cố nhét vào balo cho Cố Thanh Y mang đi, đa phần đều chui vào bụng Giang Nguyên. Sau này lên đại học, ở gần siêu thị, thú vui lớn nhất của Giang Nguyên chính là mỗi tuần lại kéo Cố Thanh Y đến đó càn quét khu đồ ăn, cái gì cũng nếm thử, từ một bao kẹo nổ to giá hai đồng đến một cái bánh pudding giá hai trăm đồng, chỉ cần là thứ anh chưa từng ăn qua, đều nhất định phải mua về một túi. Cho đến tận năm ba, sau khi đã nếm đủ loại đồ ở siêu thị, mới quyết định ra một số đồ thường xuyên mua.

“Ăn chứ, sao lại không ăn.” Giang Nguyên liếc nhìn Cố Thanh Y, vẻ mặt em thật kì lạ.

Nói xong còn lôi một gói kẹo sữa, bóc hai cái nhét vào miệng.

“Ăn ít thôi, lát còn ăn cơm đấy.” Cố Thanh Y thay xong quần áo mặc ở nhà, đi đến cạnh Giang Nguyên, lấy một cái làn đựng từ trong túi ra — cái này là mua riêng cho Giang Nguyên. Đồ của Cố Thanh Y trước giờ không nhiều lắm, ngoài mấy cái kệ sách ra thì hầu như không còn gì khác. Cho đến tận khi Giang Nguyên đến ở, cậu mới phát hiện đồ vật ngày càng nhiều lên. Cho nên tranh thủ lúc Giang Nguyên không ở đây, liền đến cửa hàng tiện lợi mua một cái tủ vải và một cái làn đựng đồ.

Nhìn những thứ này được lấp đầy, trong lòng sẽ càng kiên định hơn.

“Đói chưa? Anh đi nấu cơm.” Giang Nguyên ngậm hai viên kẹo sữa, ghé vào trên vai Cố Thanh Y nói.

Cố Thanh Y lắc lắc đầu “Không đói lắm, nghỉ một lát đã.” Giang Nguyên gần như tựa hết lên người cậu, nhưng giống như không tựa hẳn xuống, nên tư thế không được tự nhiên lắm. Cố Thanh Y đứng thẳng người, vỗ vỗ anh, để anh gối đầu lên đùi mình nằm xuống. Nhìn anh chỉ mặc một cái áo mỏng, cậu sợ anh lạnh, liền với lấy chiếc chăn nhỏ đắp lên ngang eo anh.

Giang Nguyên nhìn đường cong duyên dáng dưới cằm Cố Thanh Y, khụt khịt mũi.

“Mệt sao.” Cố Thanh Y nhẹ nhàng xoa xoa gáy anh, có khi lại giúp anh nhu nhu huyệt thái dương “Nằm một chút đi, nhưng đừng có ngủ, cẩn thận không cảm mất.”

Giang Nguyên gật gật đầu, co chân lên, ôm chặt lấy Cố Thanh Y, hít mũi.

“Uất ức à?” Cố Thanh Y đẩy Giang Nguyên ra, giọng nói mang theo tiếng cười, ngón tay trắng nõn véo vành tai anh “Ai bắt nạt anh?”

Giang Nguyên càng ôm cậu chặt hơn, quay đầu lộ ra một con mắt, hơi hơi hếch cằm “Dù sao cũng không vui, em dỗ anh đi.”

Sặc, muốn chết luôn!

Cố Thanh Y túm tai anh, hai ngón tay nhéo một vòng “Còn biết làm nũng đúng không, hửm? Còn biết làm nũng nha, ra ngoài có một ngày một đêm cái gì không học lại đi học cái này ha?”

Giang Nguyên không phản kháng, cả người giống như không xương nhũn ra trên người Cố Thanh Y, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu, trong veo như nước suối nguồn.

Cố Thanh Y giống như phát hiện ra điều gì không ổn, không đùa giỡn Giang Nguyên nữa “Có chuyện gì không thuận lợi sao?”

Giang Nguyên vẫn không nói gì, động nửa người, sự dịu dàng trong đáy mắt gần như trào ra ngoài.

Cố Thanh Y có chút lo lắng, nghiêm túc lại “Hợp tác không thành sao? Hay là trên đường có chuyện gì? Không sao, chuyện này không được chúng ta cũng không cần vội, được không? Không muốn làm cái này thì chúng ta lại làm cái khác, không cần buồn, nhé?”

Giang Nguyên vẫn không nói, Cố Thanh Y lo lắng nhìn anh, giống như một giây sau anh sẽ khóc òa lên.

Anh mỉm cười, áp sát lại, ôm hai tay cậu đặt lên má mình, mặt đối mặt với cậu. Nhìn con mắt sáng màu của cậu, trong ngực chẳng còn gì ngoài cảm giác ấm áp.

Tất cả đều không còn quan trọng nữa, chóp mũi chà chà cậu, anh chạm lên môi Cố Thanh Y.

“Tốt, tất cả, đều tốt.”

Cố Thanh Y thuận theo hé miệng ra, mặc anh đưa lưỡi vào, hai người nhẹ nhàng liếm căn môi đối phương, trao cho nhau một nụ hôn sâu. Tay Giang Nguyên đặt trên lưng Cố Thanh Y không tự chủ được mà siết chặt. Cố Thanh Y lại vòng tay qua cổ anh, nhắm mắt lại hưởng thụ sự cọ sát không mang theo bất kì □□ nào.

Lúc thở hổn hển tách ra, Giang Nguyên nhìn đôi mắt ngập hơi nước của Cố Thanh Y, bất giác thở dài.

“Cố Thanh Y, có em ở đây thật tốt.”

Đọc truyện chữ Full