DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhặt Được Bạn Trai Cũ
Chương 47

Trường học tới gần cuối kỳ, Cố Thanh Y cũng bước vào giai đoạn bận rộn nhất.

Cũng giống như một ngày làm việc bình thường, sau khi lên lớp xong, cậu tranh thủ thời gian chạy tới cửa hàng nhỏ gần Khải Hành ăn lẩu với Lục Triếp.

Lục Triếp ngồi đối diện cậu, khuôn mặt lập lờ phía sau làn khói, giống như không có thực. Cố Thanh Y tháo kính xuống, vừa dùng tay quạt gió vừa nghe Lục Triếp cằn nhằn, hít hà chấm rau xà lách vào bát mắm ớt.

“Cận Kì Phàn đúng là quá đáng!” Lục Triếp cắn đũa tức giận nói “Vừa bắt đầu làm album thì đến nhà cũng chẳng thèm về! Anh ta mới về nước được một tháng mà đã không thèm về nhà! Ba ngày rồi! Tôi gọi điện cho anh ta, anh ta còn kêu không rảnh!!! Có phải anh ta có người bên ngoài rồi không? Thầy Cố à, cậu nói xem có phải tôi sắp bị đá rồi không hu hu hu hu hu.”

Cố Thanh Y vẫn bình thường, tiếp tục gắp thêm một gắp thịt vào trong bát, chấm một chút tương vừng, để trong bát có vẻ rất ngon miệng.

“Cậu nói xem có phải tên Trình Ngải kia cũng là gay không?”

Ôi, cái miếng thịt này nhúng lâu quá rồi, biết thế gắp sớm một chút.

“Cậu nói xem có phải người trong cái công ty kia đều là tiểu yêu tinh không?”

Ý, nấm hôm nay trông có vẻ ngon nhỉ, tưới ít xì dầu lên.

“Nhất định là thế rồi! Nếu không sao Cận Kì Phàn lại không về nhà! Này, Cố Thanh Y, cậu có nghe tôi nói không đấy?”

Cố Thanh Y lúc này mới đặt đũa xuống, lưu luyến nhìn thoáng qua nấm trong bát, hắng giọng một cái “Giang Nguyên không ở nhà ba tuần rồi tôi cũng chưa gấp đến thế.”

Từ ngày Giang Nguyên cảm thấy không thích hợp, liền tìm người đào bới tan tành cái hộ khẩu nhà Liễu Trí lên, sau đó lại nhân lúc bản thân người ta còn chưa phát hiện đã chuyển hướng sang hộ khẩu của người thân trong nhà người ta. Cuối cùng, trong hộ khẩu của cha mẹ ông ta, tìm được ngoài Liễu Trí, bọn họ còn có một đứa con nữa.

Ba mươi tuổi, chỉ lớn hơn anh hai tuổi. Giang Nguyên tính toán một chút, nếu như cha ruột của anh ta đúng là cha của Liễu Trí, thì chắc khả năng sinh dục của ông lão đó có khi phải vượt qua cả cha của Khổng Tử mất (*).

Sau khi thanh toán tiền, Giang Nguyên lại tìm một người thám tử khác do Phan Duy giới thiệu, bỏ ra một số tiền lớn, lấy được sơ yếu lí lịch của người kia. Là một tên theo học ở trường quý tộc tại Mỹ, sau đó thì học lên tiến sĩ ở Ivy League (*), hè năm nay vừa về nước đã được vào Giang thị làm quản lí nhân sự, vừa hay lúc đó cũng là lúc Giang Nguyên nằm viện.

Trực giác Giang Nguyên cảm thấy không ổn, sau khi nhận được thông tin, liền thu dọn quần áo đến ở trong khách sạn ở thành phố A, thường xuyên tìm cổ đông trong công ty liên lạc, ăn cơm, giao lưu tình cảm. Được Phan Duy cổ vũ, anh lại tìm thêm mấy nhà đầu tư, dùng vốn lưu động trong tay chơi ít chứng khoán.

Nói chung có rất nhiều chuyện anh không chịu nói cho Cố Thanh Y biết, nên cậu cũng chỉ biết là anh rất bận.

“Nhưng đây đâu có giống nhau đâu.” Lục Triếp phản bác.

“Có gì mà không giống?” Cố Thanh Y cuối cùng cũng gắp cái nấm trong bát bỏ vào trong miệng, chầm chậm nhai, lấy giấy lau tay xong mới mở miệng “Người ta bận việc đứng đắn, nếu như cậu có thời gian suy nghĩ lung tung thì ở đó mà nghĩ xem tổng kết cuối năm phải viết như thế nào đi!” Lễ tổng kết năm nay, Lục Triếp được chọn làm giáo viên đại diện cho toàn thể giáo viên phát biểu. Yêu cầu nghiêm túc, nhưng vẫn phải hài hòa dễ gần, tốt nhất là có thêm vài từ ngôn ngữ mạng, để học sinh có thể cảm nhận được sự quan tâm để ý của giáo viên.

“Mẹ nó…” Lục Triếp vừa nghĩ liền đau đầu, bật ra một tiếng chửi bậy, cúi đầu bới bới nồi lẩu.

Tiếng chuông vào học buổi tối vang lên, Cố Thanh Y thấy còn sớm mà học sinh đã ôm sách với sách nâng cao đứng trên bục giảng chờ mình thì chỉ biết bất đắc dĩ cười cười, ngồi vào bàn giáo viên cầm bút lên giảng bài.

Cũng không biết là do cậu đi khiến học sinh cảm thấy không nỡ, hay là do lần đầu tiên phải chịu trách nhiệm với thành tích thi cuối kì của học sinh, nói chung là mấy tối nay, Cố Thanh Y đều không được nhàn rỗi. Từ đầu tiết một đến cuối tiết ba, học sinh phía dưới xếp hàng cứ như là xếp hàng mua bánh ngọt ở cửa hàng mua hai tặng một vậy. Có lúc, còn có học sinh đứng lại nghĩ cho đến khi nghĩ ra mới thôi.

“Mấy cái đứa này thật là…” Cậu giảng đề được một nửa, thò đầu nhìn học sinh đứng sau nói “Về chỗ ôn tập trước đi, đứng đây lãng phí thời gian làm gì.”

“Không sao đâu ạ, bọn em chỉ cần nhìn mặt thầy là rất rất muốn học ạ!” Lớp trưởng đứng cuối hàng, vịn vai bạn đứng trước nhảy lên hô một câu.

Cố Thanh Y thở dài, lắc lắc đầu, gia tăng tốc độ giảng đề cho học sinh.

Bài tập cả lớp làm cơ bản đều là do cậu ra, cho nên mấy vấn đề chúng hỏi cũng đều gần giống như nhau. Lúc Cố Thanh Y gặp lại câu hỏi về tỉ suất hối đoái lần thứ bảy thứ tám gì đó, nhìn tờ giấy trắng mình lấy ra gập kín chữ, cuối cùng không nhịn được nữa.

“Xuống dưới trước đi, tất cả đều xuống!” Đuổi đám học sinh xếp hàng phía sau về chỗ, Cố Thanh Y đi đến cạnh cửa nhìn nhìn, thấy ngoài cửa không có bóng dáng của giáo viên trực hành lang xong mới đóng cửa lớp, cầm phấn vẽ bốn cái biểu đồ lên bảng.

“Im lặng, muốn nhìn thì nhìn lên đây, còn không muốn nhìn thì tự ôn tập.”

Cậu viết bảng ngay ngắn, biểu đồ cũng vẽ rất đẹp. Một tay cầm ba viên phấn khác màu nhau, nhưng năm ngón tay vẫn linh hoạt bình thường. Vẽ xong bốn cái biểu đồ, lại cẩn thận viết thêm khái niệm và lời giải thích, Cố Thanh Y hít sâu, dùng phấn đỏ viết mấy chữ thật to lên bảng.

—- Hỏi nữa tự sát!

Vỗ vỗ bụi phấn trên tay, Cố Thanh Y đập bàn tay lên bảng, in ra một dấu ấn “Cái khái niệm này thầy giảng cũng phải mười lần rồi, tỉ giá đồng nhân dân tệ tăng thì có lợi cho nhập khẩu! Mười lần!!! Con mèo mới được mấy tháng tuổi trong nhà dạy nó mười lần nó còn biết ngồi xuống, biết vỗ tay mà sao mấy đứa không chịu nghe gì hết vậy? Hả? Lời hứa thi được điểm cao môn chính trị với sư nương, mấy đứa vất đi đâu rồi?” Một đám học sinh ngồi dưới không dám ngẩng đầu, chỉ có thể cầm bút im lặng chép lại khái niệm, lại dùng bút nhớ đánh dấu lên biểu đồ.

Cố Thanh Y rốt cuộc lại có mười mấy phút đồng hồ yên tĩnh, ngồi trên bục giảng tức giận uống hết một cốc nước.

Thật ra gần đây tâm trạng cậu cũng không khá hơn Lục Triếp là mấy, chỉ là cậu không tiện nói ra khỏi miệng mà thôi.

Giang Nguyên bận đến rối tinh rối mù thì cũng thôi, đây chính cậu cũng bận đến không thở nổi. Học nói rồi lại soạn bài, chuẩn bị bài, chẳng rút ra được tí thời gian rảnh nào.

Thế nhưng trọng điểm đau đầu chính là, trong khoảng thời gian này, số lần cậu gặp phải La Hi bắt đầu nhiều lên!

Người đàn ông có cảm giác tồn tại to lớn trong đám bạn bè nhưng lại không được Cố Thanh Y chú ý này, không ngờ im ắng một thời gian, quay lại liền tung ra một chiêu lớn như vậy. Cũng từ chức ở trường học, chuẩn bị đi Đức du học!!!

Ngay cả giáo viên dạy tiếng Đức cũng tìm cùng một người với cậu.

Mẹ nó!!

Mỗi lần cậu học riêng, còn chưa tan thì đã thấy ngoài cửa có một bóng người cao lớn. Cô giáo giải thích sơ qua, nói là cậu ta học trước Cố Thanh Y, lần nào học xong cũng ngồi ngoài đợi ba tiếng đồng hồ. Lúc Cố Thanh Y sắp tan, cậu ta sẽ chạy đến quán cafe dưới nhà ôm hai cốc cafe về, giả như vô tình gặp Cố Thanh Y đang thu dọn sách vở.

Cô giáo còn trẻ tuổi chống cằm cười, chầm chậm gấp từ điển lại hỏi “Bạn trai anh à?”

Cố Thanh Y nghe xong, tỏ ra vẻ cô đừng đùa, phất phất tay.

“Well.” Cô giáo nhún vai, biểu thị xin lỗi.

Nhưng rõ ràng là không chỉ có một mình cô nàng hiểu nhầm!

Cố Thanh Y mỗi ngày đi học đều phải chịu đựng ánh mắt màu hồng phấn từ khắp các lớp trước lớp sau, cũng may là cậu bình tĩnh tốt, chứ không đã sớm không chịu nổi rồi!

Hôm nay khó khăn lắm mới dùng lí do dạy tối để bỏ một buổi học tiếng, Cố Thanh Y nghĩ sẽ không còn phải thấy mặt La Hi nữa, thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra La Hi cũng là một người đàn ông tốt.

Cẩn thận, tỉ mỉ, nhiệt tình nhưng dịu dàng, có chút ngốc nghếch. So với Giang Nguyên thì kém một chút lạnh lùng và mạnh mẽ, nhưng lại giống như đứa trẻ nhà bên, lúc cười lên trông như một mặt trời nho nhỏ.

Tuy vậy, một mặt trời nhỏ ngày ngày chiếu sáng, cũng sẽ làm người ta chói mắt, huống hồ là Cố Thanh Y đã có một vật sáng khổng lồ như Giang Nguyên.

Sau khi tan lớp buổi tối, Cố Thanh Y về phòng làm việc thu dọn sách giáo khoa và máy tính, đang chuẩn bị chào tổ trưởng về nhà thì điện thoại vang lên.

Hai ngón tay móc điện thoại từ trong túi ra, Cố Thanh Y vừa nhìn thấy hai chữ La Hi phía trên màn hình, nhất thời muốn chém bay cái tay ấn nghe theo thói quen.

Tâm tình phức tạp nhìn màn hình một lúc lâu, Cố Thanh Y mới lấy lại dũng khí, áp điện thoại lên tai, bên trong, một giọng nói nhiệt tình truyền tới.

“Thầy Cố, cậu đang ở trường à? Tôi vừa tan học, đi ngang qua trường cậu, muốn mời cậu ăn khuya!”

“Không cần đâu.” Giọng Cố Thanh Y cũng coi như uyển chuyển “Tôi còn chút chuyện.”

“À, vậy sao…. Vậy không sao đâu, tôi không quấy rầy cậu nữa.” Đối phương cũng không dây dưa, rất sảng khoái cúp điện thoại, chỉ là giọng nói không giấu được thất vọng.

Lúc này, La Hi đang đứng ngoài cổng trường, cởi áo khoác ủ ấm cốc nước chanh và ít khoai nướng cậu vừa chen chúc trong đám học sinh mua được. Hai thứ đều được cậu quấn trong áo, ôm trong ngực, hơi ấm còn đang bốc ra. La Hi đưa tay thử độ ấm, thậm chí còn thấy hơi bỏng.

Nhiều thứ tốt như vậy…. Chính cậu còn không lỡ ăn trước.

Mím môi, cậu để đồ sang bên cạnh, mặc áo khoác lên, sau đó mỗi tay cầm một thứ, chầm chậm đi về.

Nhà của cậu và Cố Thanh Y không gần, lấy chỗ học tiếng làm mốc, nhà của hai người rẽ về hai hướng đối lập nhau. Nhưng hôm nay tan lớp không thấy Cố Thanh Y, hỏi giáo viên mới biết Cố Thanh Y có chuyện, cậu liền tới thẳng trường học.

Giờ cao điểm xe bus không chen được, chỉ đành chạy một mạch đến đây.

Đã qua mấy ngày, đã quen đợi Cố Thanh Y, cho nên lúc đứng ở cổng trường, bị bảo vệ nhìn chằm chằm cậu cũng không oán giận, chỉ âm thầm thỏa mãn nhìn ánh đèn trong lớp…

Chú thích:

  • Cha của Khổng Tử: Cha của Khổng Tử tên thật là Thúc Lương Ngột, sau mới lấy họ Khổng, Thúc Lương Ngột có người vợ cả họ Thi, sanh được 9 người con gái, một người vợ lẽ sanh được một con trai nhưng bị què một chân, tên là Mạnh Bì, tự là Bá Ni. Năm Thúc Lương Ngột 70 tuổi, sợ không có người kế tự, mới sai người đến nhà họ Nhan để cầu hôn. Con gái út nhà họ Nhan đã đồng ý gả cho ông và sau này, hai vợ chồng vì sợ không có con, đã cùng nhau vào núi Ni Sơn cầu tự, cuối cùng sinh ra Khổng Tử.
  • Ivy League: Ivy League là tên gọi của nhóm 08 trường đại học, viện đại học có hệ thống triết lý giáo dục và chất lượng đào tạo hàng đầu nước Mỹ. Điểm chung của các trường đại học trong nhóm này đó là: tất cả đều là đại học tư nhân và đều nằm ở các bang thuộc khu vực Đông Bắc nước Mỹ, luôn nằm trong nhóm đầu danh sách xếp hạng các trường và viện đại học do US News & World Report công bố và có nguồn tài chính đóng góp vào loại hàng đầu thế giới. Các trường thuộc Ivy League là Harvard, Brown, Columbia, Cornell, Dartmouth, Pennsylvania và Princeton, Yale.

Đọc truyện chữ Full