DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 29: Chung Sơn

Khi ‘Chấp giáo tiên’ của học phủ bị người nói toạc ra, rất nhiều người đều rõ ý ngầm trong đó. 

Trên đài, Vương Chấn không tránh kịp, đã chịu năm gậy, cảm thấy xương cốt cả người đau nhức như đã nát. Lạc Minh Xuyên ra tay quá nhanh, căn bản không cho hắn ta có thời gian mở miệng, nếu còn tiếp tục như vậy e là sẽ thương tổn nặng đối với gân cốt… Hắn ta mạnh mẽ cắn răng, mặc kệ thể diện hay mặt mũi môn phái gì đó, muốn hô to chịu thua.

Đột nhiên sắc mặt hắn ta trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn ta phát hiện mình…Bỗng dưng nói không ra lời!

Tinh thần rối loạn, trên lưng liền bị đập một gậy, đau rát.

Người dưới đài chỉ có thể nhìn thấy Lạc Minh Xuyên ra tay càng lúc càng nhanh, từng gậy liên tiếp dệt thành một cái lưới lớn, vây đối thủ ở giữa.

Trong lòng Vương Chấn hoảng hốt, nhưng mà trợn to hai mắt, cũng không cách nào mở miệng nói một câu. Trong tay hắn không có kiếm, chân nguyên sớm đã dùng sạch để chống lại từng gậy, lúc này chỉ có thể chật vật tránh né.

Lạc Minh Xuyên không dùng chân nguyên, chỉ dựa vào thân pháp nhưng hắn ta cũng không thể tránh thoát.

Ân Bích Việt cảm thấy kỳ lạ.

Vương Chấn vậy mà còn chưa chịu thua.

Rất nhanh hắn liền nghĩ ra, ‘Chấp giáo tiên’ vì phòng ngừa học trò bị phạt hô to gọi nhỏ ảnh hưởng trật tự, sẽ có một dòng khí che lại âm thanh trong họng. Tương tự với lệnh ‘Cấm ngôn’.

Chỉ là một chiêu này, đã bị phế bỏ từ 300 năm trước, không còn người dùng. Nếu như không phải hắn qua đêm đọc hàng vạn điển tịch ở học phủ, trong đó có nguồn gốc về học phủ, thì căn bản sẽ không biết ‘Chấp giáo tiên’ còn có chiêu này.

Mà ‘Chấp giáo tiên’ của Lạc Minh Xuyên, so với ‘Chấp giáo tiên’ trong học phủ dùng để răn đe học trò thì có uy lực lớn hơn cũng nghiêm khắc hơn, càng giống với ‘Chấp giáo tiên’ chân chính hơn.

Dưới đài không ai nhìn ra đầu mối.

Ngoại trừ cảm thán Lạc Minh Xuyên học thức uyên bác, không hổ là học trò của học phủ, không chỉ có người chú ý đến chiêu thức, còn có người chú ý tới Vương Chấn, “Không nghĩ tới người này có cốt khí như vậy, bị thương thành thế này cũng không chịu thua!”

Vừa dứt lời, đồng môn của người nọ, lớn tuổi hơn người nọ nói,

“Cốt khí cái gì, ngu xuẩn thì có! Chỉ vì thể diện mà lỡ tổn thương linh mạch gân cốt, sau này tu hành ra sao?! Các đệ tuyệt đối không thể học theo hắn ta!”

Những người khác cũng dồn dập gật đầu tán thành.

Lạc Minh Xuyên làm Đại sư huynh của Thương Nhai sơn, rất nhiều đệ tử môn phái đều biết y, có ấn tượng rất tốt với y.

“Cái người kia chịu thua sớm một chút không phải tốt hơn sao! Hắn ta không chịu thua, Lạc sư huynh còn phải đánh, rất mệt đó!”

“Lạc sư huynh thật khoan dung độ lượng, biết đối thủ không còn lực để chiến đấu nữa, lúc ra tay cũng không dùng chân nguyên.”

Tình cờ một đôi lời truyền tới tai mọi người trong Bão Phác tông, sau khi bọn họ tức giận cũng cảm thấy khó mà tin nổi.

Võ đài có trận pháp phòng hộ, phòng ngừa chân nguyên tản ra lây vạ tới người dưới đài, đồng thời cũng bố trí trận pháp ngăn cách, để tránh người dưới đài can thiệp vào trận đấu, ảnh hưởng trận đấu trên đài. Chỉ có người Thanh Lộc kiếm phái làm chủ trong trường hợp có chuyện bất ngờ xảy ra mới có thể can thiệp trận pháp, để tránh khỏi thương vong to lớn.

Trước tình huống như thế, Lạc Minh Xuyên không dùng chân nguyên, Vương Chấn chỉ chịu thương tổn da thịt, hiển nhiên sẽ không đả thương đến mạng người.

Vương Chấn tự mình không chịu thua, trưởng lão chủ trì trận pháp đương nhiên cũng không có ý bảo ngừng. Ngược lại, trận đấu vòng thứ nhất có thời gian hạn chế, đến thời gian tuyên bố thắng bại là tốt rồi.

Hà Lai mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó không đúng, rõ ràng lúc Vương Chấn lên đài gã đã dặn kỹ. Gã nhìn kỹ biểu tình Vương Chấn, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, có lẽ… Hắn ta vốn không thể nói lời chịu thua!

Sắc mặt Hà Lai nhất thời thay đổi.

Trên thực tế, Ân Bích Việt cũng cảm thấy kỳ quái, dựa theo lẽ thường, Lạc Minh Xuyên làm như vậy không quá ngay thẳng, gần như còn không theo đạo của người quân tử.

Sau đó, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng cười của Đoàn Lải Nhải. 

Ân Bích Việt không rõ nhìn qua, Lải Nhải lại gần thấp giọng nói, “Tứ sư huynh, lời đồn đãi huynh tẩu hỏa nhập ma, tu vi tổn thất lớn, là do tên Vương Chấn này truyền ra…”

Trải qua đoạn đường này, Đoàn Sùng Hiên đã không còn địch ý với Lạc Minh Xuyên,

“Lúc trước hắn ta không quản được cái miệng của mình, nên Lạc sư huynh khiến hắn ta không mở miệng được.”

Ân Bích Việt đột nhiên nhớ lại, lúc ở trên núi Bàn Long, Lạc Minh Xuyên từng nói, chúng ta người tu hành, sẽ luôn có lúc nên rút kiếm.

Lạc Minh Xuyên, cũng không phải một thánh mẫu tuyệt đối.

Y có nguyên tắc có thủ đoạn, sẽ không ỷ thế hiếp người, cũng sẽ không tùy ý để cho người khác bắt nạt, chính là “Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm.”

Ân Bích Việt cảm thấy, sự hiểu biết Lạc Minh Xuyên của hắn trước đây quá mức bất công.

Lúc này, Vương Chấn trên đài như là dùng hết lực khí toàn thân, hô lên, “Ta chịu thua!…”

Dường như là cùng lúc đó, tiếng chuông vang lên, đệ tử chấp sự của Thanh Lộc kiếm phái cao giọng nói, “Đã đến giờ… Trận đấu kết thúc, Lạc Minh Sơn của Thương Nhai sơn thắng.”

Lạc Minh Xuyên ung dung thu tay lại, nhảy xuống lôi đài.

Lập tức có đệ tử Bão Phác tông đi lên khiêng Vương Chấn sưng mặt sưng mũi xuống.

Trận đấu này mở đầu bằng bất ngờ, cũng kết thúc bất ngờ.

Các đệ tử Thương Nhai sơn không có hoan hô, có lẽ là bởi vì đệ tử Bão Phác tông kia nhìn quá thảm, có lẽ là bị khí độ của Lạc Minh Xuyên ảnh hưởng, đều mang dáng vẻ có lễ của đại môn phái không quan tâm thắng thua.

Mà mỗi người bọn họ đều mang ý cười dè dặt mà kiêu hãnh, hiện ra vẻ quang vinh vô cùng.

Bộ dạng cho rằng thắng là việc đương nhiên so với vỗ vai hoan hô của Thương Nhai sơn càng khiến cho Bão Phác tông cảm thấy lúng túng và buồn bực hơn.

Hà Lai đã bình tĩnh lại, bởi vì gã nghĩ đến ngày mai sẽ đối chiến Ân Bích Việt trên võ đài.

Rất tốt, từ khi tiến vào Diệp thành, đến hai ngày giao đấu này, bất kể là Đoàn Sùng Hiên hay là Lạc Minh Xuyên, đều khiến gã cực kỳ tức giận, trong lòng như có lửa, lại không thể phát tiết ra ngoài, nên sắp thiêu cháy cả bản thân.

Bên Thanh Lộc kiếm phái đột nhiên vang lên một trận ồn ào, bởi vì Chung Sơn sắp sửa vào trận.

Ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.

Người đối chiến Chung Sơn chính là một vị đệ tử không có danh tiếng xuất thân từ vùng biên giới Nam Địa. Người đó ngoại trừ sầu não vì vận may kém cỏi của mình, dường như cũng đã tiếp nhận sự an bài của vận mệnh, chán ngán thất vọng còn nhiều hơn căng thẳng.

So với phản ứng của hắn, mọi người quan tâm biểu hiện của Chung Sơn hơn.

Lúc này mọi người đã lắng xuống, rất ít người nói nhỏ, tựa như lo lắng rằng chỉ vừa phân tâm một chút, sẽ bỏ qua cảnh Chung Sơn ra tay.

Ở Nam Địa, người thấy tận mắt Chung Sơn không nhiều, càng không nói đến bốn đại lục khác.

Nhưng mà vị thanh niên có danh tiếng nổi như cồn này, cũng không có ngũ quan khuôn mặt đoạt mắt người khác.

Có lẽ là bởi vì thanh kiếm bên hông hắn quá chói mắt, lấn át cả bản thân hắn.

Ân Bích Việt nhìn người kia, chỉ chú ý tới đôi mày thẳng đen như mực, và đôi môi mỏng nhạt màu.

Nhưng ánh mắt bắn thẳng như điện lúc sáng sớm, Ân Bích Việt sẽ không quên.

Đây là một người rất nguy hiểm.

Hai người mới vừa đứng lên võ đài, đệ tử kia đối diện với ánh mắt của Chung Sơn, đột nhiên thét to, “Ta nhận th…”

“Ầm!…”

Một tiếng vang thật lớn!

Một bóng người bay lên cao, trực tiếp đập vào rìa của lôi đài, khiến cát bụi và máu bay lên mù mịt!

Bụi là do lúc hắn ngã xuống mà bay lên, máu là là bị vỏ kiếm đánh vào ổ bụng chảy ra, lại xuất hiện gần như cùng lúc với nhau.

Phong Vũ kiếm chưa ra khỏi vỏ, đã đả thương người đến mức ấy.

Quá nhanh.

Chờ mọi người phục hồi tinh thần lại, Chung Sơn đã xuống đài đi xa. Hướng hắn đi không phải Thanh Lộc kiếm phái, mà là hướng trở về thành.

Nhưng không ai lên tiếng gọi hắn.

Trên đài dưới đài hoàn toàn yên tĩnh.

Vẻ mặt Ân Bích Việt trở nên nghiêm túc.

Bởi vì hắn nhìn thấy, thứ làm thương tổn đối thủ trước nhất, không phải là chân nguyên tỏa ra trên vỏ kiếm, mà là kiếm khí.

Một kiếm kia nhìn như tùy ý vô cùng, chỉ dựa vào chân nguyên cao và cảnh giới cao hơn mà đả thương đối thủ. Mà việc càng khiến hắn cảnh giác, là tu vi kiếm đạo mà Chung Sơn lộ ra.

Một đòn như sấm sét, thu phóng tự nhiên.

Những cặp trên ba lôi đài khác còn chưa trả lễ đầy đủ thì Chung Sơn bên này đã kết thúc.

Vì vậy đệ tử chấp sự Thanh Lộc kiếm phái bắt đầu an bài cặp tiếp theo của lôi đài này tiếp tục.

“Nguyễn Tiểu Liên của Thương Nhai sơn đối chiến Chu Nhạc của Bão Phác tông…”

Nguyễn Tiểu Liên cười cười với Hà Yên Vân, ra hiệu nàng đừng lo lắng. Sau đó nhấc lên làn váy đi lên đài.

Khi nàng đứng ở trên đài, vừa đúng lúc nhiều người lấy lại tinh thần từ trận của Chung Sơn lúc nãy.

Nguyễn Tiểu Liên mang áo trắng thắt lưng màu bạc giày màu sương, quanh thân không có một món binh khí, nhìn qua như một đóa Bạch liên hoa không chịu nổi gió lạnh.

So với nhóm nữ tu xinh đẹp tươi tắn và rộng rãi của Liêm Giản tông, khí chất điềm đạm đáng yêu này rõ ràng khiến rất nhiều nam đệ tử sáng mắt lên.

Ngay cả Thanh Lộc kiếm phái ít lời nhất, trong lúc nhất thời cũng vang lên mấy giọng nói nhỏ.

Người đứng đối diện nàng cười rộ lên.

Vốn rút thăm trúng Thương Nhai sơn, Chu Nhạc có chút lo lắng, đặc biệt là khi nghe nói đối phương có cảnh giới tương tự hắn.

Mà ngày hôm nay nhìn thấy là một cô nương yếu ớt thế này, hiển nhiên vận may của hắn quá tốt.

Hai người hoàn lễ, Chu Nhạc mở miệng muốn trêu đùa đối phương hai câu, “Vị sư muội này…”

Liền thấy một quyền của đối phương đánh tới! Dẫn theo chân nguyên bàng bạc đấm thẳng vào mặt!

Trong chớp mắt, nắm đấm đã gần đến ngay trước mắt!

Chu Nhạc dưới sự kinh hãi chỉ lo rút kiếm lui nhanh!

Rất nhiều người đều cho là cuộc tỷ thí này cả hai bên đều có cảnh giới tương tự, nên giằng co hồi lâu.

Sau đó bọn họ trơ mắt nhìn, đóa Bạch liên hoa nhu nhược tay không đánh đại hán cao tám thước, từng cú đấm thấu thịt. Mà kiếm thế Chu Nhạc dưới quyền của nàng, vậy mà không triển khai được!

Hà Yên Vân tự hào nói, “Tiểu Liên luyện Đảo Sơn quyền, sao lại bị kiếm của tên này dọa được!”

Đoàn Sùng Hiên khụ một tiếng, giải thích, “Loại công pháp này, tương tự Phong Lôi quyền của nhị sư tỷ…”

Ân Bích Việt cũng nhìn ra rồi, Nguyễn Tiểu Liên đối chiến với người khác có lẽ không có ưu thế gì, mà cái kiếm thế của Chu Nhạc này, chiêu thức đúng là tinh diệu, nhưng đáng tiếc không tinh thông.

Vừa vặn lại gặp Nguyễn Tiểu Liên ‘dốc hết toàn lực’, chỉ có số bị đánh.

Đệ tử Thanh Lộc kiếm phái đã có người quay đầu đi, không đành lòng nhìn nữa, không phải là bởi vì cảm thấy Chu Nhạc quá thảm, mà là không biết làm sao đối mặt Nguyễn Tiểu Liên đang đánh hăng tới mức xắn cả tay áo lên.

Ân Bích Việt đồng cảm với bọn họ, hình ảnh idol tan nát này, có thể so với tẩu hỏa nhập ma.

Ngày trôi về Tây, từ tháp trống trong thành mơ hồ truyền đến tiếng trống chiều, xa xa là vài con quạ mệt mỏi bay về tổ.

Một ngày Chiết Hoa hội lại kết thúc.

Những người tu hành trẻ tuổi đồng lứa, có người nói cười cùng người bên cạnh, nói chuyện kinh nghiệm gặt hái được trong trận chiến hôm nay, cũng có người vì trận đấu ngày mai mà lo lắng, nghe đồng môn ở một bên cổ vũ.

Bọn họ đi về những hướng khác nhau, chia về bốn phía. Đều thỏa thuê mãn nguyện, tràn ngập bất an và mong đợi với tương lai.

Ánh nắng chiều kéo dài chiếc bóng của họ, nhưng không có chút vẻ tang thương nào, trái lại hiện ra sức sống tràn trề.

******

Các môn phái vừa buồn vừa vui. Đến hôm nay thôi, tỷ lệ thắng của Thương Nhai sơn coi như không tệ. Vững vàng ở vị trí đệ nhất trong ‘Nhất sơn ba phái’.

Về phần trận chiến của Lạc Minh Xuyên và Chung Sơn, dân chúng bình thường ở Diệp thành xem không hiểu, thậm chí vì không đủ đặc sắc mà tiếc nuối. Nhưng đối với người tu hành mà nói, lại mang ý nghĩa trọng đại.

Chung Sơn không phụ danh tiếng, Phong Vũ kiếm còn trong vỏ nhưng uy thế không hề giảm đi.

Mà một chuyện khác hiển nhiên càng được dựng thành đề tài để nói.

Tin tức Chiết Hoa hội truyền rất nhanh, vì vậy từ Diệp thành đến toàn bộ Nam Địa, đều biết đệ tử Bão Phác tông, bị Lạc Minh Xuyên – Thủ đồ Thương Nhai dạy làm người.

Nghe thấy lời như vậy, đệ tử Bão Phác tông sẽ nói, Thương Nhai sơn vốn không nói lý, cách làm việc hoành hành bá đạo, coi thường phái của họ sao? Ngày mai Hà sư huynh chiến với đệ tử Kiếm Thánh! Để cho bọn họ thấy thế nào mới là khí độ của một môn phái.

Bão Phác tông có hai mươi tám người tham gia, đã có năm người bị loại trong vòng đầu tiên. So với cái môn phái nhỏ khác, tỷ lệ vào vòng trong đã rất là cao rồi.

Mà Bão Phác tông vẫn luôn tự xưng là bất phân thắng bại với Thương Nhai sơn, sau chuyện lần này lại càng cho thấy rõ sự không bằng của Bão Phác tông, quan trọng hơn là, chuyện xảy ra trong hai ngày gần đây, khiến bọn họ rất tức giận.

Vì vậy trận đấu Hà Lai đối chiến Ân Bích Việt vào ngày mai, trở nên vô cùng quan trọng.

Không chỉ là Hà Lai, mà mỗi người trong Bão Phác tông đều cảm thấy trong người có một cơn lửa giận muốn phát tiết ra ngoài.

Càng tới gần trận giao đấu, sắc mặt Hà Lai lại càng bình tĩnh, ngược lại, nội tâm càng ngày càng kích động.

Ngày mai gã sẽ thắng đệ tử Kiếm Thánh, làm sao lại không khiến người mong đợi?

Bên trong khu nhà nhỏ cạnh Thu hồ, Ân Bích Việt ngắm Mộc Lan cũng trở nên bình tĩnh.

Ngày mai chính là trận chiến đầu tiên từ lúc hắn xuống núi, có lẽ rất nhiều người sẽ đến xem, nhưng mà hắn cũng không cho rằng chuyện này có ý nghĩa đặc biệt gì.

Hắn đã bàng quan xem rất nhiều trận đấu, chiến ý đã đầy, cần một đối thủ để thử nghiệm những kinh nghiệm tích được trong những ngày này.

Chỉ thế mà thôi.

Đọc truyện chữ Full