Trên đoạn đường này, tinh thần của Ân Bích Việt căng thẳng đến mức tận cùng, mỗi giờ mỗi khắc luôn cảm thấy sau lưng như có kiếm đâm tới, chưa từng nghỉ ngơi trong một nháy mắt nào.
Cũng không phải là hắn cố ý để lộ uy thế ra ngoài, mà là gần đây chìm đắm trong chém giết, đã sớm thành thói quen, nhất thời quên thu lại uy thế. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Minh Xuyên, mới nghĩ đến việc bình tĩnh lại.
Hắn không biết, khi hắn cảm thấy mình yếu ớt, thì đối với người ngoài, đã mạnh đến khó mà tin nổi.
Các đệ tử Thương Nhai xúm lại, trên bờ liên tục vang lên tiếng thốt kinh ngạc,
“Vậy mà là Ân sư huynh!”
“Ân sư huynh đã là Tiểu Thừa cảnh!”
“Kiểu này cũng quá nhanh đi, ta không muốn sống nữa…”
Ân Bích Việt không thạo việc giao tiếp, chỉ liên tục gật đầu. Giải thích ngắn gọn, “Lần này đi Đông Địa trừ ma, có đột phá.”
Phản ứng có chút lạnh nhạt như vậy, rơi vào mắt của chúng đệ tử, chỉ cảm thấy tính tình của hắn vẫn như cũ, trong nóng ngoài lạnh.
Lạc Minh Xuyên rất bình tĩnh đi về phía trước hai bước, mơ hồ tạo thành tư thế che chở, che ở trước người Ân Bích Việt.
Hà Yên Vân thấy thế cười nói, “Ân sư huynh một đường bôn ba khổ cực, bây giờ không nên quấy rầy huynh ấy nghỉ ngơi. Phòng tuyến của Hiện cảng còn chưa được kiểm tra xong, tiểu Liên đi với ta nào.”
Nàng tuy là nói với Nguyễn Tiểu Liên, nhưng khi lọt vào tai mọi người lại khiến mọi người hoàn hồn lại.
“Chờ đã, chúng ta cũng đi…”
“Lạc sư huynh bồi Ân sư huynh về nghỉ ngơi đi.”
Đám người ở cạnh biển trong khoảnh khắc đã bay tứ tán như chim, chốc lát sau chỉ còn mỗi tiếng gió gào thét và tiếng sóng vỗ bờ.
Lạc Minh Xuyên hơi nghiêng người sang, ý cười nhợt nhạt xuất hiện nơi đáy mắt, “Chúc mừng sư đệ đột phá.”
Y trông thật bình tĩnh thận trọng, chẳng khác gì so với cùng thường ngày. Lời nói cũng chẳng gấp rút.
Nhưng nắm tay đã xiết chặt trong tay áo, tất cả trí óc đều dùng để kìm chế nỗi nhớ cuồn cuộn như nước. Y sợ chỉ hơi buông lỏng một chút thôi, liền sẽ muốn ôm người trước mắt vào trong lòng, sau đó tan chảy vào trong máu thịt, không bao giờ tách ra nữa.
Ân Bích Việt đến Đông Địa một lần, có thêm mấy phần sắc bén giết chóc so với khí độ trong trẻo nhưng lạnh lùng trong quá khứ. Tựa như từng góc cạnh trên mặt mày cũng sắc bén hơn.
Nhưng hôm nay, người đứng trước mặt chỉ có mỗi Lạc Minh Xuyên, lần thứ hai nghe được thanh âm quen thuộc, dù cho chỉ có một câu, phòng bị nhiều ngày bỗng nhiên dỡ xuống, cơn mệt mỏi vô tận và khổ sở liền vội vàng kéo đến. Gần như trong nháy mắt đã nhấn chìm hắn.
“Sư phụ đi mộ kiếm. Không biết lúc nào thì về…”
Thanh âm của Ân Bích Việt có chút buồn. Một câu nói không đầu không đuôi như vậy, nhưng Lạc Minh Xuyên lại hiểu ý của hắn.
Nỗi nhớ cuồn cuộn hóa thành đau lòng vô cùng, y chăm chú nhìn người trước mắt, nghiêm túc nói, “Sẽ không có chuyện gì. Chúng ta phải tin tưởng Kiếm Thánh.”
Nếu lời an ủi này do người khác nói thì chẳng có tác dụng gì với Ân Bích Việt. Nhưng khi được nói ra từ miệng Lạc Minh Xuyên, thì có sức mạnh động viên lòng người thần kỳ vô cùng.
Hai người vốn đứng rất gần, bỗng nhiên chẳng hiểu sao hắn lại sinh ra xúc động rất muốn ôm sư huynh một cái.
Hắn nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy rồi. Trong lòng muốn vậy, nên chẳng suy nghĩ nhiều hơn nữa.
Thật ấm áp. Ở Diệp thành, ở Hưng Thiện tự, ở Thương Nhai sơn, đều ấm áp như vậy, khiến người ta thật an tâm.
Lạc Minh Xuyên không phòng bị, đột nhiên khí tức lành lạnh đột nhiên tràn đầy trong ngực, trong gió một sợi tóc bạc phất qua hai má, có thể cảm nhận được hơi thở của người kia, hơi có chút ngứa.
Cả người y chấn động, giật mình tại chỗ.
Một lát sau, nắm tay xiết chặt trong tay áo chậm rãi thả ra, rốt cuộc rơi trên lưng người trong lòng.
Nâng tay vỗ vỗ, lực rất nhẹ, rất kìm chế.
Ân Bích Việt biết mình có chút quá ỷ lại vào sư huynh. Hắn đã nhận ra vấn đề này khi Lạc Minh Xuyên hôn mê. Sự ỷ lại của hắn đối sư huynh đã vượt qua sự tín nhiệm ban đầu, có lẽ sẽ quấy nhiễu sư huynh.
Huống chi, hắn đã làm Lễ đội mũ, đã phải tự gánh vác trách nhiệm. Sao có thể như một đứa trẻ không hiểu chuyện vùi trong ngực sư huynh tìm kiếm sự sự an tâm.
Thật là không có tiền đồ.
Nghĩ tới đây, Ân Bích Việt xấu hổ, hai má dường như nóng lên, muốn lui ra khỏi ngực Lạc Minh Xuyên. Nhưng không biết tại sao, sư huynh rõ ràng chỉ ôm hờ hắn, nhìn như không có dùng sức, lại vững chắc lạ thường, hắn vậy mà không thể tránh ra.
Vậy ta chỉ ôm một chút nữa thôi.
Chỉ một chút nữa thôi.
*************
Trên con đường về, thuận buồm xuôi gió. Không biết có phải là do có người bầu bạn hay không, Ân Bích Việt nhìn núi nước đến mức lòng đầy khoan khoái.
Sau khi bọn họ gia cố trận pháp của Hiện cảng thì hướng về Thương Nhai, dọc theo đường đi cũng thương nghị với các thế gia của từng nơi về việc sắp xếp phòng tuyến, lưu lại phù truyền tin. Rất nhiều công việc phức tạp sau khi qua tay Lạc Minh Xuyên thì đều được sắp xếp đâu vào đấy. Trong phạm vi được Thương Nhai sơn che chở, dân lưu lạc đến từ Lược Dương Thành đang chờ các thành trấn có quy mô lớn tiếp nhận, thế cuộc đã ổn định lại.
Lấy Thập Vạn Đại Sơn làm ranh giới, Bão Phác tông bên kia núi, tạm thời không có tin tức nào truyền đến.
Mùa đông năm nay tới vô cùng sớm, sau khi lá rụng, sương đọng trên cỏ mấy ngày liền.
Khi gió Bắc cuốn đất, bọn họ đã về tới Thương Nhai sơn. Rất nhiều đệ tử tự phát tập hợp ở sơn môn, vung kiếm từ xa xa.
Ân Bích Việt nhất thời hoảng hốt, tựa như trở về ngày vung kiếm tiễn biệt khi xuống núi đi Chiết Hoa hội. Lúc này liền sinh ra cảm giác quen thuộc khi về nhà.
Chuyện hắn càng không nghĩ tới chính là khi đến điện Thanh Hòa, cũng có thể nhìn thấy cố nhân đã từng gặp ở Chiết Hoa hội.
Lúc Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên được gọi tới, Chưởng môn Chính Dương Tử, Quân Dục, Liễu Khi Sương còn có Yến Hành đều ở đó, dường như là đang nghị sự. Bọn họ tiến lên chào, phát hiện giữa một hàng đạo màu màu trắng thêu mây thì trường sam màu tím của Liêm Giản tông đặc biệt chói mắt.
Trần Dật đứng dậy chắp tay, “Lạc đạo hữu, Ân đạo hữu, đã lâu không gặp.”
Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt đáp lễ, cười nói, “Trần đạo hữu đã đường xa khổ cực.”
Khuôn mặt Trần Dật bình thường, khí chất vẫn ôn hòa như trước, nhưng Ân Bích Việt lại cảm thấy hơi thở của cậu ta cô đọng hơn, ít nhất là đã mạnh hơn so với khi giao thủ ở Chiết Hoa hội.
“Lạc sư huynh! Ân sư huynh!”
Ân Bích Việt nghe tiếng thì nhìn sang, Trình Thiên Vũ với một thân áo bào bát mặc sơn thủy hóa ra cũng ở đây.
Có lẽ là người có tu vi thấp nhất trong điện, độ tồn tại mới có vẻ hơi yếu một chút, Ân Bích Việt nghĩ như thế, nhất định không phải là do vấn đề chiều cao.
Trình Thiên Vũ chào bọn họ theo đúng quy củ, bộ dáng ngược lại cũng có mấy phần trầm ổn.
Chính Dương Tử ho nhẹ một tiếng, từng người ngồi xuống.
Trần Dật nghiêm mặt nói, “Hai vị đi xa khổ cực, vốn không nên quấy rầy lúc này, chỉ là chuyện này khẩn cấp, tin tức vừa mới đến.”
Trình Thiên Vũ nói tiếp, “Chung sư huynh và Tống sư huynh phải trấn thủ Thanh Lộc, cho nên trong môn phái đệ đến thương nghị cùng mọi người.”
Lạc Minh Xuyên cau mày nói, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy người bọn họ xem như là không đánh nhau thì không quen biết, cả hai bên đều tán thưởng khí phách thiếu niên của nhau, nên khi nói chuyện đương nhiên không cần mấy lời khách sáo dư thừa.
Ân Bích Việt cảm thấy bầu không khí trong điện sai sai, đại sư huynh và nhị sư tỷ luôn ít lời, nhưng mà ngay cả tam sư huynh hôm nay cũng không nói lời nào.
Chính Dương Tử nói, “Một vị cung chủ trong 12 cung Ma đạo đi ra Đông Địa.”
Trong lòng Ân Bích Việt nặng nề, “Là vị kia của Kim cung?”
Lúc gặp đại liễn trên cánh đồng hoang từ xa xa, hắn vốn cho là bọn họ sẽ chỉ hoạt động ở Đông Địa. Dù sao từ sau đại chiến Ma đạo, tuy rằng giữa tu sĩ chính đạo và ma tu vẫn xung đột không ngừng, nhưng lại không có cường giả ma tu quyền cao chức trọng đặt chân lên bốn đại lục còn lại.
Điều này như một loại quy củ ước định mà thành. Từng người của hai bên nghỉ ngơi lấy sức, không xâm phạm lẫn nhau.
Trần Dật nói, “Hẳn là vậy. Trong tin tức, chỉ có cung chủ Kim cung khi xuất hành mới cần phải ngồi đại liễn cao như lầu các, trên liễn còn có trướng lụa.”
Trình Thiên Vũ nói, “Bọn họ đi qua thành bang phụ thuộc vào Liêm Giản tông ở Trung Địa, sau đó vượt biển, đã sắp đến dưới chân núi Thanh Lộc ở Nam Địa Thanh Lộc. Cả một đường chưa từng giết người, thậm chí chưa từng động thủ, không rõ ý đồ là gì.”
Ân Bích Việt nhíu mày, không giết người, không động thủ, nhìn như là chuyện tốt, nhưng lại ẩn giấu mưu đồ khó đoán. Thời khắc thế này, Kiếm Thánh mới vừa vào mộ kiếm, mà một vị cung chủ trong 12 cung Ma đạo liền rời khỏi Đông Địa, đó không thể nghi ngờ là nguy hiểm và là tín hiệu chiến loạn.
Chính Dương Tử nghĩ càng nhiều hơn, Liêm Giản tông có Khúc Giang, Thanh Lộc kiếm phái có Chu Viễn Đạo, đều là Á Thánh có thể đếm được trên đầu ngón tay trong thiên hạ. Nhưng nếu tùy tiện ra tay, rất có thể sẽ phải nghênh đón một cuộc chiến tranh toàn diện hết sức căng thẳng, một đại chiến Ma đạo hủy trời diệt đất thứ hai.
Cho nên Trần Dật cùng Trình Thiên Vũ đi đến Thương Nhai, gánh vác việc trao đổi tin tức, thậm chí là trọng trách thương nghị chuyện liên minh.
Dùng sinh mệnh dài đằng đẵng của người tu hành để tính, bọn họ cũng còn quá trẻ tuổi, nhưng ở trong mắt trưởng bối sư môn, đã là trò giỏi hơn thầy, có thể gánh vác chuyện lớn.
Ông lại nhìn đồ đệ của mình một chút, cũng trẻ tuổi như vậy.
Chưởng viện tiên sinh nói thời đại Quần Tinh quả không sai, tương lại của giới tu hành, vẫn phải giao vào tay những người trẻ tuổi này.
Lạc Minh Xuyên thấy sư phụ không nói lời nào, liền biết chuyện này cũng giao cho y quyết định.
“Cung chủ Kim cung đương nhiệm vào trăm năm trước đã giết sư đoạt quyền, căn cơ cũng không ổn định, tùy tiện khởi binh là hành động không khôn ngoan, sợ là có mưu đồ khác.”
Trần Dật tán thành vô cùng, “Đúng vậy. Nếu là muốn đi Nam Địa, trên biển có rất nhiều đường gần hơn. Vì sao lại còn phải vòng qua Trung Địa?”
Trình Thiên Vũ nhíu mày, “Nếu như Trung Địa và Nam Địa đều nằm trong mưu đồ của cô ta, thì tại sao cả đoạn đường này chẳng có động tĩnh gì cả?”
“Có lẽ… Không phức tạp như vậy đâu.”
Liễu Khi Sương đột nhiên mở miệng, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn nàng.
Yến Hành bừng tỉnh, “Đúng vậy. Ngoại trừ người trong Ma cung, thì người biết dáng dấp của cung chủ Kim cung ra sao chỉ có nhị sư tỷ.”
Hắn vừa nói như vậy, mọi người đều nhớ tới Liễu Khi Sương từng tham dự trận chiến trên núi Tây Linh, cũng nhớ lại tên của vị cung chủ kia, Ngọc Triển Mi.
Ngạo tuyết Khi Sương Thương Nhai Liễu, phù dung Triển Mi Kim cung Ngọc. Nếu ở trăm năm trước, không ai không biết.
Liễu Khi Sương và Ngọc Triển Mi giao thủ bất phân thắng bại trên Tây Linh sơn, cùng nhau thành danh. Chỉ là sau đó, một người về Thương Nhai sơn khổ tu, không vào đời nữa, một người tự phá nát cốt cách kinh mạch toàn thân, chịu khổ 20 năm dưới vực sâu trong cánh đồng hoang, cuối cùng cũng được ma công đại thành.
Khi Ngọc Triển Mi giết sư thành công, trở thành cung chủ mới, thân phận liền vượt qua tên. Hai câu này cũng đã không còn người nhắc đến.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Liễu Khi Sương nói, “Cô ta hẳn là muốn đến Tây Địa, đi Thương Nhai. Chỉ là… Cô tga không phân biệt được Tây Nam.”
Trình Thiên Vũ không thể tin trợn mắt lên, “Cái gì?!”
Liễu Khi Sương cũng cảm thấy chuyện này nói ra cũng không ai tin, nhưng mà sự thật là như vậy, không thể chối được, “Ngoại trừ không phân biệt được phương hướng, cô ta còn không biết đường. Nên mới vòng xa như vậy.”
Lần này liền Trần Dật cũng cảm thấy hoang đường, “Cô ta có nhiều thủ hạ như vậy, chẳng lẽ không ai biết đường?”
Liễu Khi Sương nói, “Cũng không phải. Chỉ là dù nhìn cô ta dịu dàng như nước, nhưng thật ra giết người không chớp mắt.”
Yến Hành nói, “Cô ta nói bên kia là hướng Tây thì đó chính là hướng Tây, thủ hạ nào dám nói cô ta sai? Chỉ hươu bảo ngựa, chỉ Nam là Tây, cũng không khó đoán lắm.”
Liễu Khi Sương nghiêm túc gật đầu.
Ân Bích Việt nhìn bốn phía, cảm thấy ngoại trừ đại sư huynh vẫn trấn định như lúc ban đầu, thì trong lòng mọi người đều có chút tan vỡ.
Đặc biệt là Trần Dật và Trình Thiên Vũ bôn ba từ nơi xa tới, chuyện này đúng là chẳng có lí lẽ gì cả. QAQ
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 76: Chuyện này đúng là chẳng có lí lẽ gì cả
Chương 76: Chuyện này đúng là chẳng có lí lẽ gì cả