DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ám Vệ Công Lược
Chương 16

Tư Đồ Nhã bị dây đàn xuyên qua tâm mạch và ám vệ Cửu trọng thương hôn mê, cùng nhau rơi xuống vách núi. Rơi tới lưng chừng, Tư Đồ Nhã mở mắt, bắt lấy ám vệ Cửu, đạp không mấy bước, đứng thẳng trên vách núi dốc ngược, tựa như vách vúi biến thành mặt đường phẳng phiu, mà trời và đất thì ở hai bên cạnh y.

“Hữu sứ làm việc thiếu chu đáo quá.” Hai bàn chân trần đặt trên vách núi lạnh như băng, “Ít nhất cũng phải đi giày cho ta chứ.”

Lúc này y vẫn chưa đi giày, cũng không mặc quần, chỉ khoác chiếc áo bào trắng như tuyết, sải chân chạy gấp dọc theo vách đá, mỗi bước nhảy lại vận lực ở huyệt Dũng Tuyền dưới bàn chân, dùng quy tắc cách không nắm vật để giữ thăng bằng. Mà trên vách đá nơi y giẫm lên, tuyết đọng thành tầng lại như hoảng sợ rụt lùi ba thước, dâng lên phiến đá bằng phẳng bóng loáng, mời y đặt chân.

Chưa tới cuối vách núi Đan Sơn, phía dưới đã có chín bóng trắng khẩn cấp phóng lên, nhìn kỹ mới thấy, những người này mặc y phục thuần trắng, tay rộng eo bó, ống tay áo rất dài, choàng lụa trắng bồng bềnh như thần tiên bay lượn, lẫm liệt không thể khinh nhờn, tất cả đều dùng khinh công của Điểm Giáng Phái, ‘Thoát Ảnh Xuất Trần’.

Chín bóng trắng khoác lụa trắng phần phật tung bay, thình lình đồng loạt lao vút về phía Tư Đồ Nhã, lụa trắng nhanh chóng mở bung, đan vào nhau thành một chiếc ghế ngồi, vững vàng đón được Tư Đồ Nhã ôm ám vệ Cửu, tiện đà vù vù tiếp đất.

Dưới khe núi đã có không ít người mặc đồ trắng tận tâm chờ đợi. Trông thấy chín thần tiên Điểm Giáng Phái chỉ đường thì đồng loạt quỳ xuống, nhao nhao thổi phồng, “Giáo chủ thần công cái thế, Trời hộ Cửu Như. Như núi như ngọc, như đỉnh như đồi, vĩnh hằng như vầng trăng, hừng hực như Thái Dương, rộng lớn như đồng bằng, sum sê như tùng bách, thọ bền như Nam Sơn. Tiêu dao ngao du, không dâng không giáng, mãi mãi thắng lợi, vĩnh viễn phồn hưng!” ()

Một tràng ca tụng, trôi chảy như đọc thuộc lòng. Tư Đồ Nhã được quỳ bái thì mất hình tượng hắt hơi một cái.

Mấy người áo trắng quỳ đã run cả đầu gối, bị cái hắt hơi này dọa chết khiếp, ngồi bệt xuống la thất thanh.

Tư Đồ Nhã nhìn sang, “Tả sứ tốt bụng. Đây là bằng hữu mới tới sao?”

Một người áo trắng chống cây dù tiến lên trả lời, “Khởi bẩm Giáo chủ, mấy vị huynh đệ này là bộ hạ cũ của Hoan Hỉ Giáo.”

“Được.” Tư Đồ Nhã ngồi trên ghế lụa, chống má nói, “Đứng lên nói chuyện đi, trời lạnh thế này, Giáo chủ nhìn mà thương tiếc.”

“Giáo chủ chỉ thương tiếc đám nha đầu Điểm Giáng Phái thôi.” Nam nhân quỳ ở hàng đầu thình lình nói.

Tư Đồ Nhã mỉm cười, “Đâu bằng Cứ tổng quản, cả ngày kêu gào thu không đủ chi mà lại vui vẻ đúc trang sức Miêu tộc cho Phó giáo chủ, còn làm thêm cả ám khí cho đủ bộ. Mới nãy tổng quản không nhìn thấy đó thôi, nàng ta ném trang sức bạc mà không thèm chớp mắt. Hay là ngươi lấy bạc dự trữ ra, tăng tiền tiêu vặt hàng tháng cho huynh đệ trong giáo, để bổn giáo chủ bớt lo đi. Lát nữa Giáo chủ tự tay dạy ngươi cách truy thê.”

Giáo chúng nghe vậy thì cười ầm ĩ. Tổng quản họ Cứ nhảy dựng lên, thẹn quá hóa giận, “Giáo chủ, không đánh người chạy lại!”

Tả sứ bung dù giảng hòa, “Cứ Dưỡng Hoa, ngươi đấu võ mồm với Giáo chủ có bao giờ thắng đâu, sao phải cố đấm ăn xôi làm gì.”

Cứ Dưỡng Hoa nắm ống áo hậm hực nói, “Không phải ta đấu không lại, mà là chính sự quan trọng hơn, ta chẳng thích đấu.”

Tả sứ nhìn sang Tư Đồ Nhã áo quần không đủ che thân, “Giáo chủ, thuộc hạ đã chuẩn bị thi thể ổn thỏa rồi, y phục này có nên…”

“Ngươi nói bổn giáo chủ phải làm sao bây giờ, người tính không bằng trời tính.” Tư Đồ Nhã liếc ám vệ Cửu bất tỉnh nhân sự trong lòng, “Nửa đường nhảy ra tên ngốc dù ngã xuống vực vẫn quyết bám theo, lẽ nào bổn giáo chủ phải giết hắn để chôn cùng Nhị công tử rơi xuống vách núi chết thảm?”

“Tất cả nhờ Giáo chủ định đoạt.” Đám người lúc nãy ồn ào, lúc này đột nhiên im lặng, không dám thở mạnh, vẻ mặt kín như bưng, nghiêm trang cung kính.

Tư Đồ Nhã buông ám vệ Cửu, đứng dậy sửa lại áo ngoài, nói như thật, “Cửu Như Thần Giáo ta từ khi thành lập tới nay vẫn luôn thuận theo lẽ Trời, phát gian trích phục (tố giác người xấu, việc xấu), thưởng công phạt tội, yêu ghét phân minh. Nay tuy đã chia năm xẻ bảy, phần lớn theo về các chi nhánh là Hoan Hỉ Giáo, Điểm Giáng Phái và Huyết Y Giáo, nhưng giáo lý ban đầu vẫn không được đánh mất. Nói theo cách thông thường, bổn giáo xấu xa hơn Ma Giáo, đúng đắn hơn chính phái. Bổn giáo tàn sát, là ngụy quân tử xấu xa hơn cả xấu xa, hết sức làm theo đạo Trời, nhưng không phải kiểu người trung nghĩa.”

Giáo chúng đồng thanh, “Giáo chủ thần công cái thế, Trời hộ Cửu Như, mãi mãi thắng lợi, vĩnh viễn phồn hưng!”

Cứ Dưỡng Hoa tiến lên nói, “Vật áp tải lần trước Giáo chủ phạt Hữu sứ Phạm Vô Cứu cướp về, thuộc hạ đã giao cho Cơ Xảo Đường phá giải.”

“Ồ, phiền tổng quản, là vật gì thế?” Tư Đồ Nhã biết rõ còn cố hỏi.

“Bẩm Giáo chủ, lễ vật Thục vương tặng cho Đại Bắc hầu là một chiếc ‘Bình Cửu Long’. Theo Cơ Xảo Đường, chiếc bình Cửu Long này sau khi được rót đầy rượu, chín con rồng sẽ trút rượu xuống chín cái chén. Chén rượu ngang hàng, không thừa không thiếu một giọt. Bởi vậy còn có tên là bình Cửu Long Công Lý. Mặc dù chế tác vô cùng khéo léo, nhưng cũng không phải vật kinh thế hãi tục gì.”

Tư Đồ Nhã như có điều suy nghĩ, “Cứ tổng quản, ngươi thấy bình Cửu Long Công Lý này thế nào?”

“Có thể là còn dụng ý? Hàn Mị lòng lang dạ sói, ai ai cũng hiểu.” Cứ Dưỡng Hoa phỏng đoán.

Tư Đồ Nhã nhìn sang Tả sứ chống dù, trên dù của Tả sứ có bốn chữ viết bằng máu to như cái đấu — Rồi Sẽ Tới Ngươi, giống lá cờ gọi hồn. Tả sứ nói, “Thuộc hạ cho rằng chiếc bình Cửu Long này ẩn giấu cơ quan, chỉ khi mở ra thì mới thấy được đáp án.”

“Hai ngươi nói đều có lý.” Tư Đồ Nhã lơ đãng ngắm nghía lọn tóc, “Nhưng bổn giáo chủ cũng đâu thể vì Đường chủ Cơ Xảo Đường già yếu mắt mờ, làm việc kém hiệu quả mà chém mấy ngón tay lão, bắt lão phá giải bình Cửu Long, không phá được thì phạt tổng quản phụ trách việc này nuốt mấy con Kỳ Lân cổ (sâu độc), phải không? Tuy gần đây chiêu nạp Hoan Hỉ Giáo đã dùng kha khá, nên cũng không còn nhiều…”

Tả sứ nghe vậy thì hớn hở, “Giáo chủ, phương pháp này dễ quá, cứ giao cho thuộc hạ xử lý đi!”

Cứ Dưỡng Hoa tái cả mặt, nghiến răng nghiến lợi quát, “Tạ Tất An!” Hắn nhìn vẻ nghiêm túc của Tư Đồ Nhã, cuống quýt chữa cháy, “Giáo chủ hãy khoan, thuộc hạ có ý kiến hay! Chúng ta có thể buông lời ra ngoài, nói rằng ai có bình Cửu Long sẽ có cả thiên hạ, sau đó làm ra một cái bình giả, cố tình để lộ chút manh mối, tới lúc đó người biết chuyện nhất định sẽ cắn câu, giải câu đố của bình Cửu Long cũng rất dễ dàng!”

Tư Đồ Nhã vui vẻ vỗ tay, “Không hổ là tổng quản của bổn giáo chủ, thế thì lại phiền tổng quản hỗ trợ rồi. Hiện nay Đường Môn, Vân Nhạn tiêu cục và Tư Đồ Phong đều đang tìm kiếm vật bị mất của Thục vương tại Kiếm Môn. Tư Đồ Phong dã tâm rất lớn, ngươi hãy để y tìm thấy đồ giả, quá trình càng khúc khuỷu gian nan càng tốt. Thay vì xác nhận bình Cửu Long có kinh thế hãi tục hay không, chẳng bằng mỏi mắt mong chờ thái độ của Thục vương.”

Tổng quản Cứ Dưỡng Hoa vuốt mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, ớ, thế Giáo chủ cứ đợi ta ở đây, ngoài mặt chỉ nói, “Giáo chủ uy vũ, Giáo chủ anh minh! Nhất định thuộc hạ sẽ dốc lòng ứng phó, dù chết không màng!”

Tư Đồ Nhã chỉ muốn đuổi đám người này đi thật nhanh để trùng phùng với ám vệ Cửu, “Tả sứ, dạo này ngươi điều tra Huyết Y Giáo, lại giúp đỡ Hoan Hỉ Giáo, chắc là cực khổ vô cùng?”

Tạ Tất An dạt dào ý cười đáp, “Không cực khổ, chuyện với Hoan Hỉ Giáo đều do Hữu sứ Phạm Vô Cứu điều đình. Còn về Huyết Y Giáo đeo bám làm phiền chúng ta, thuộc hạ điều tra chắc là… Khụ, cực khổ hơn Cứ tổng quản và bình Cửu Long một chút.”

Cứ Dưỡng Hoa quăng ra một cái lườm sắc như dao. Tạ Tất An vờ như không thấy, “Giáo chủ Huyết Y Giáo này tên gọi Huyết Nghê Thường. Gia chủ Quý Nhạn Tê của Vân Nhạn tiêu cục có lẽ là nam sủng của Huyết Nghê Thường. Phụ thân của Quý Nhạn Tê, chính là thủy tặc Quý Diểu Diểu bị Ân Vô Hận lấy trộm Huyền Mặc Thần Công năm đó. Tất nhiên, Huyền Mặc Thần Công vốn là thánh vật của giáo ta, tên phản giáo Ân Vô Hận cũng chỉ đi mượn mà thôi. Tới nay đã có thể khẳng định là, Huyền Mặc Thần Công nằm trong tay Huyết Y Giáo.”

“Huyết Y Giáo mạo muội dùng võ công của giáo ta, lạm sát người vô tội.” Tư Đồ Nhã dựa vào ghế lụa, lắc lư bàn chân cân đối gọn gàng, “Nếu ta và ngươi không biết ngọn ngành của Huyết Y Giáo thì chẳng phải là gieo hại trăm năm, làm trò cười cho thiên hạ sao?”

“Giáo chủ dạy chí phải, nguồn căn của Huyết Y Giáo nói ra thì dài.” Ánh mắt Tạ Tất An lắc lư theo chân Tư Đồ Nhã.

“Nói ngắn gọn.” Tư Đồ Nhã thu chân, ngồi ngay ngắn.

Tạ Tất An hoàn hồn, “Dạ, ban đầu thuộc hạ cho rằng Quý Diểu Diểu chỉ là một tên thủy tặc to gan. Lần này điều tra kỹ mới phát hiện hắn từng là trụ cột của Huyết Y Giáo, vả lại còn là người Hồi tộc. Thuộc hạ tìm hiểu nguồn gốc, điều tra ra đám sát thủ Huyết Y Giáo đều là người Hồi tộc. Chúng và Bái Hỏa Giáo của Tây Vực, cùng với Ô Y Vệ của triều đình là sư xuất đồng nguyên (cùng một nguyên quán), cùng đến từ Ưng Sơn tại Ba Tư, nhân lúc người Mông Cổ Tây chinh mới chạy tới Trung Nguyên tị nạn. Huyết Y Giáo tuy đã từ bỏ con đường võ công ban đầu, chuyển sang dùng dây đàn và Huyền Mặc Thần Công, nhưng vẫn nung nấu ý định trả thù, muốn tạo phản soán vị để khởi binh báo thù người Mông Cổ.”

“Tốt, rất tường tận.” Tư Đồ Nhã gật đầu, “Chuyện của Huyết Y Giáo tạm thời gác lại. Tả sứ tận tâm nâng đỡ Hoan Hỉ Giáo để Hữu sứ tiếp tục giả làm Ân Vô Hận. Mà nói, Hoan Hỉ Giáo, từ tên gọi đến võ công, tính cả hoá trang Miêu tộc, bổn giáo chủ đều rất hài lòng.”

“Thuộc hạ quyết tận tâm tận lực.” Tạ Tất An chắp tay tuân lệnh.

Tư Đồ Nhã bật người nhảy vào giữa đám giáo chúng. Giáo chúng thấy y đi chân đất thì ăn ý kết hợp thành một chiếc kiệu người. Y thì ai đến cũng không chối từ, trái đỡ phải nâng, được khiêng tới trước mặt bộ hạ cũ của Hoan Hỉ Giáo.

Bộ hạ cũ của Hoan Hỉ Giáo vẫn nơm nớp lo sợ. Nhớ năm đó Giáo chủ Ân Vô Hận của bọn họ chính là đệ tử Cửu Như Thần Giáo, sau khi phản bội thì kiệt sức trốn tránh Cửu Như Thần Giáo, vì vậy mới sáng lập ra Hoan Hỉ Giáo. Uy danh của Cửu Như Thần Giáo, bọn họ sớm đã như sấm bên tai, như kẻ trộm gặp chủ nhà, lúc này đối diện với Giáo chủ Cửu Như Thần Giáo thì không khỏi tim đập chân run, thi nhau quỳ mọp xuống đất.

Tư Đồ Nhã thở dài, “Chẳng lẽ cứ muốn bổn giáo chủ phải liên tục nói miễn lễ sao, Cửu Như Thần Giáo không chú trọng lễ tiết. Đôi khi có người chân quỳ nhưng tâm không quỳ, vậy thì còn tác dụng gì? Chẳng bằng cùng ngồi cùng ăn, tất cả là huynh đệ tốt. Dù Giáo chủ của các ngươi ở nơi nào, bổn giáo chủ nhất định sẽ giúp các ngươi tìm về, gây dựng lại Hoan Hỉ Giáo. Chỉ cần các ngươi chịu khó làm việc, chu đáo nhiệt tình, tới lúc đó chớ nói Huyền Mặc Thần Công, mà Cửu Như Thần Công cũng không phải khó thương lượng. Nếu có gì khó xử, chuyện nội bộ hỏi Tả sứ, chuyện bên ngoài hỏi Hữu sứ, thiếu tiền tiêu thì xin tổng quản. Trông các ngươi cứ như rồng mắc cạn, sợ hãi rụt rè, bổn giáo chủ xót xa vô hạn, thù lớn chưa trả, chớ để đám giáo chúng ‘Ba ngày không đánh, nhà nát cửa tan*’ này bắt nạt.” (*Ý là phải ăn đòn mới không phá phách)

Bộ hạ cũ của Hoan Hỉ Giáo nghe mà cảm động rơi nước mắt, ấm áp trong lòng. Giáo chúng nhộn nhịp cười nói, “Ba ngày không đánh, nhà nát cửa tan. Giáo chủ không về giáo gần hai tháng rồi, trong giáo chúng ta chắc là tan hoang đổ nát.”

Tư Đồ Nhã chợt quan tâm, “Tức là muốn bị đánh?”

Giáo chúng cuồng nhiệt vây quanh ôm ấp Tư Đồ Nhã, nồng thắm mà rằng, “Tức là nhớ Giáo chủ.”

Tư Đồ Nhã sờ bên này một cái, vỗ bên kia hai cái, nghiêm túc nói, “Bổn giáo chủ cũng rất nhớ các ngươi.”

Tạ Tất An đứng phía xa, vuốt vuốt da gà, hỏi Cứ Dưỡng Hoa, “Tổng quản, nhìn tình cảnh này, ngươi nghĩ tới điều gì?”

Cứ Dưỡng Hoa gấp ống tay áo, “Một con khỉ nhỏ, một đám khỉ dâm, khỉ đùa với khỉ.”

Tạ Tất An liếc xéo, “Thế hai chúng ta?”

“Hai con khỉ xem xiếc khỉ.” Cứ Dưỡng Hoa u buồn đáp.

Đọc truyện chữ Full