Hàn Mị úp mở nói về bình Cửu Long. Tư Đồ Khánh tự biết phiền toái này ảnh hưởng rất rộng, liên quan đến hưng vong của cả gia đình ngài. Ngài không lo cho an nguy của Tư Đồ Phong — Bản lĩnh của thằng con út thừa sức đối phó đám ô hợp Bạch Long Trại, dù không địch lại người đông thế mạnh thì chắc chắn cũng rút lui an toàn, điều khiến ngài lo lắng nhất chính là Tư Đồ Phong tuổi trẻ bồng bột, nghe thấy tin đồn ‘Có bình Cửu Long, có thiên hạ’ sẽ đầu têu lắm trò, vô tình gây họa lớn.
Mà ngài là Võ Lâm Minh chủ, thân ở ngoài sáng, Ma Giáo khuất trong tối, nay lại bị ‘Ân Vô Hận’ theo dõi, nhất cử nhất động đều có thể lọt vào mắt Ma Giáo, nếu đích thân nhúng tay vào, chỉ sợ càng giúp càng hỏng. Vì thế lệnh Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu ngày mai lên đường hỗ trợ Tư Đồ Phong, hoàn trả bình Cửu Long phức tạp này cho Hàn Mị. Còn chuyện ám vệ Cửu cải trang thành ‘Bộ Bạch Thu’, vì cứu Tư Đồ Nhã nên cầu xin ‘Ân Vô Hận’, đối với ngài chỉ là việc nhỏ. Ngài dặn dò Tư Đồ Nhã mấy câu rồi bảo y tự lo liệu.
Hàn Mị nghe xong ‘Ân Vô Hận’ đối xử với ám vệ Cửu thế nào, trước khi đi chợt bá vai ám vệ Cửu, nửa đùa nửa thật nói, “Đại trượng phu co được dãn được, chẳng ngại tiểu tiết, chỉ ngại công danh bất thành. Đến nỗi nhục đó mà ngươi còn chịu được thì có chuyện gì ngươi không làm được nữa?”
Ám vệ Cửu im lặng, không biết phải đối mặt với Tư Đồ Nhã thế nào. Tư Đồ Nhã cũng im lặng, nắm lấy tay ám vệ Cửu.
Hàn Mị liếc Tư Đồ Nhã, kéo ám vệ Cửu lại, thì thầm vào tai hắn, “Y mà dám chê ngươi, bổn vương nuôi ngươi.”
Tư Đồ Nhã kéo ám vệ Cửu ngơ ngác về, Hàn Mị cũng nghênh ngang rời đi. Hai người một kéo một theo, quay về sương phòng.
Tư Đồ Nhã đóng cửa cài then, nén giận, bình tĩnh nói, “Ám vệ Cửu, ngươi thật chẳng khiến ai bớt lo.”
Chẳng biết ám vệ Cửu thình lình ngộ ra điều gì, cả người giật nảy, hoàn hồn, vội vã nhắm mắt lại.
Nào ngờ Tư Đồ Nhã lã chã rơi lệ, “… Sao ta xui xẻo thế này, lại đi thích phải người như ngươi.”
Ám vệ Cửu ngơ ngác mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Nhã quay đi, không cho hắn nhìn, nghẹn ngào nói, “Chẳng nói lời nào đã chịu chết thay Bộ Bạch Thu. Còn giả mạo Bộ Bạch Thu, gạt ta… Ta tưởng ngươi chết rồi, hóa ra ngươi lại ở ngay trước mặt ta, vui vẻ với người khác… Rồi còn nói dối ta là ngươi tới muộn. Coi ta như đồ ngu ngốc… Cái này ta không so đo với ngươi, nên ta mới tạm yên tâm, nghĩ cách kiếm tiền chuộc ngươi, ai ngờ Trương Bích Hiệp lại nói ngươi định tự sát tạ tội… Ngươi nhìn ta chết đi sống lại, liên tục gạt ta, vui lắm phải không…”
“Thuộc hạ biết sai.” Ám vệ Cửu đã hiểu, hắn không để ý tới cảm nhận của Tư Đồ Nhã, nhưng lúc đó thật sự không nghĩ ra biện pháp nào vẹn cả đôi đường, “Tiểu chủ nhân đừng buồn.”
“Biết sai thì ích gì, ngươi có nhớ đâu.” Tư Đồ Nhã dùng mu bàn tay lau nước mắt, tới bên bàn mở túi gấm nặng trĩu ra, đưa cho hắn, bình tĩnh nói, “Chập tối ta giúp thợ xây thương lượng tiền công tu sửa phủ đệ. Đây là thù lao thợ xây cho ta, ngươi đếm đi, thỏi bạc kia là tám lượng, thêm chút bạc vụn và nửa xâu tiền đồng, tổng cộng có mười hai lượng bạc. Ngươi cất kỹ, ghi vào sổ cho nhớ.”
Ám vệ Cửu tuân lệnh, buông túi gấm, mở sổ ra, đè mặt giấy, mài mực chấm bút, chợt nghĩ tới tiểu chủ nhân biết rõ đêm đó hắn tằng tịu với ‘Ân Vô Hận’ mà vẫn cố gắng vì hai trăm vạn lượng bạc, chỉ thấy xót xa vô cùng, không khỏi đỏ hoe đôi mắt.
Tư Đồ Nhã tự biết khó coi, áy náy khỏa lấp, “Mở đầu không dễ, nhưng về sau nước chảy thành sông, tích tiểu thành đại. Có câu ‘Không gom nước chảy, không có Trường Hà’ (Trường Giang và Hoàng Hà).”
Ám vệ Cửu ngước lên, thật lâu sau mới kìm nén được hơi nóng dâng lên trong mắt, đáp lời, cúi xuống ghi chép theo cách tính sổ sách của quản gia, viết ngày tháng năm rất nhỏ bên ngoài lề, sau đó cẩn thận ghi lại con số muối bỏ biển, rồi gọn gàng tóm tắt bạc này từ đâu mà có.
Tư Đồ Nhã nhìn hắn viết, buồn bã nói, “Đêm đó ‘Ân Vô Hận’ chạm vào chỗ nào của ngươi?”
Ám vệ Cửu quay sang, “…”
Tư Đồ Nhã vẻ như tự biết lỡ miệng, gạt đi, “Ngươi không muốn nói thì ta không hỏi nữa.”
Ám vệ Cửu thật sự không muốn nhớ lại chuyện đó, đấu tranh tư tưởng một lát, cuối cùng không muốn làm Tư Đồ Nhã thất vọng thêm nữa, nặng nề lên tiếng, “Thuộc hạ không nói nên lời.”
Tư Đồ Nhã nghe vậy thì săn sóc bảo, “Thế ngươi lên giường nằm đi, ta tự xem.”
Ám vệ Cửu ngẫm nghĩ, thế này đỡ hơn phải nói ra, bèn nghe lệnh thực hành. Lại nghĩ, tiểu chủ nhân của hắn khoan dung độ lượng tới mức này, không hắt hủi xua đuổi hắn, mà hắn lại kén chọn mệnh lệnh nào đỡ, mệnh lệnh nào không thì quá bất kính. Đang lúc thất thần, trên người chợt nặng, thì ra Tư Đồ Nhã đã nằm lên hắn.
“Ma đầu kia… Có hôn ngươi không?” Tư Đồ Nhã dùng ngón tay mô tả viền môi ám vệ Cửu.
Ám vệ Cửu đáp, “Không.”
Tư Đồ Nhã sờ sờ ngực hắn, “Có sờ ngươi không?”
Ám vệ Cửu nặng nề nhớ lại, “Có.”
Tư Đồ Nhã nghiêm túc hỏi, “Sờ thế nào?”
Ám vệ Cửu ngơ ngác một lát, im lặng thật lâu mới đáp, “Nhéo.”
Tư Đồ Nhã cách áo khoác, sờ đến lồng ngực phải của hắn, nhẹ nhàng nhéo một cái, ngước mắt ý hỏi.
Ám vệ Cửu thật thà nói, “Hình như là bên trái.”
Tư Đồ Nhã bừng tỉnh cúi xuống, theo lời hắn, trịnh trọng hôn một cái xuống bên trái, tỏ vẻ trấn an.
Ám vệ Cửu cảm giác, nụ hôn khẽ khàng này đã cuốn bay tất cả tâm sự ngổn ngang của hắn, chẳng biết tại sao lại như vậy, đầu óc trở về trạng thái mù tịt. Thỉnh thoảng đáp lại một tiếng có hoặc không. Mỗi lần nói không, Tư Đồ Nhã sờ sờ, hôn hôn một cái.
Động tác dịu dàng chuyển xuống dưới, ám vệ Cửu tự nhiên căng thẳng, bất giác đã loạn tới nói có thành không, nói không thành có, tới khi Tư Đồ Nhã xác nhận thì không ngừng sửa lại. Kể từ đó, hầu như toàn thân từ trên xuống dưới đều bị Tư Đồ Nhã sờ một lần, hôn một cái. Ban đầu còn cách áo khoác, về sau chẳng biết sao lại thành không còn mảnh vải.
Tư Đồ Nhã quỳ giữa hai chân hắn, nắm lấy vật nọ của hắn, hỏi, “Có hay không?”
Ám vệ Cửu thót bụng, nhớ lại cơn đau đêm đó, nhổm người dậy, trông thấy khuôn mặt Tư Đồ Nhã kề sát vật nọ, sắp cúi xuống hôn thì tức khắc quýnh quáng, định lùi về phía sau, nhưng cuối cùng chỉ nắm lấy nệm chăn, buộc mình không nhúc nhích, “Không…”
Tư Đồ Nhã nhẹ nhàng vuốt vuốt, hỏi như thật, “Không thì sao đỏ thế?”
Ám vệ Cửu cho rằng chỗ đó bị thương, bị Tư Đồ Nhã phát hiện nên tập trung nhìn theo y, mãi mới ngộ ra, “Vốn là như thế.”
Tư Đồ Nhã giả bộ lùi lại, lơ đãng hỏi, “Tắm chưa?”
Ám vệ Cửu đáp, “Rồi.”
Nhân lúc hắn phân tâm, Tư Đồ Nhã cúi xuống, nâng đỉnh vật cứng chịu đủ tàn phá, nhẹ nhàng hôn lên.
“…” Ám vệ Cửu tức khắc ngây ra như phỗng, mãi mới hoàn hồn, im lặng kéo chăn gấm che mặt.
Tư Đồ Nhã không biết hành động này giải thích thế nào, im lặng quan sát, chỉ thấy ám vệ Cửu chậm rãi kéo chăn phủ kín người, không ngừng lùi vào góc.
Lùi sát vào góc tường, chăn gấm nặng nề nói, “Tiểu chủ nhân, thuộc hạ võ công thô thiển, đầu óc cũng không nhạy bén, đoạn tụ cũng không đoạn cho tốt… Chỉ có cái mạng là báo đáp được nên mới liều mạng. Nhưng thuộc hạ cứ liều mạng là làm sai, trơ mắt nhìn Ma Giáo hành hung, không cách nào ngăn được.”
Tư Đồ Nhã nghiêng người nằm xuống, ôm lấy chăn gấm xấu hổ không dám ló mặt ra, dịu dàng nói, “Ngươi đã cố hết sức rồi, nếu chỉ bằng sức của một mình ngươi mà diệt trừ được Ma Giáo, thì chẳng phải ngươi còn lợi hại hơn Võ Lâm Minh chủ và một trăm lẻ tám môn phái chính đạo cộng lại hay sao? Ngươi chỉ sai ở chỗ châu chấu đá xe, biết tiến nhưng không biết lùi. Có dũng khí nhưng không biết nặng nhẹ, thiếu cân nhắc. Thậm chí đôi khi ngươi còn khiến ta cảm thấy, trong lòng ngươi, tiểu chủ nhân ta đây cũng chẳng khác gì Bộ Bạch Thu cả, có lẽ còn không bằng Bộ Bạch Thu. Nhưng ngươi lại vì ta mà ép dạ cầu toàn với ‘Ân Vô Hận’… Đổi lại, nếu ta là ám vệ, ngươi là chủ nhân, chưa chắc ta đã làm được như ngươi.” Nói tới đây mới chợt nhận ra ám vệ Cửu đánh trống lảng, y quay lại đề tài ban đầu, “Vẫn chưa hỏi xong có hay không, sao lại trốn đi ủ ấm giường?”
Chăn gấm nói, “…”
Tư Đồ Nhã xốc chăn lên, chui vào, ôm lấy hắn từ phía sau, kề miệng thủ thỉ bên tai hắn, khẽ khàng hỏi, “Có hay không…”
“Có, nhưng tiểu chủ nhân đừng hôn những nơi như thế, dơ dớp lắm.” Ám vệ Cửu ngắt lời, mạnh mẽ đáp, “Thuộc hạ hiểu rồi, sau này sẽ cân nhắc cẩn thận trước khi hành động, quyết không để tiểu chủ nhân một mình, cũng sẽ không bao giờ khuất phục trước Ma Giáo bằng bất cứ phương thức nào.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ám Vệ Công Lược
Chương 46
Chương 46