Thư Hạ luôn tỏ ra không quan tâm đến Thư Diệu Chi, cứ như không có người cha này, thế nhưng Thích Phỉ Nhiên nhìn ra được, cậu thật sự rất buồn. Một người lúc trước luôn cười đùa với anh, giờ cứ luôn chau mày, bình thường thì ngồi thừ ra, lúc lén ra ngoài nghe điện thoại thì cố gắng để không bật ra tiếng nấc, nhưng lại âm thầm lau nước mắt. Anh hỏi cậu làm sao cậu lại kiếm cớ, khi thì Niên Niên rụng lông nhiều quá nên khó chịu, khi thì vì mình mập nên buồn, trên trời dưới biển, tóm lại sẽ không nói thật với anh.
Người cả ngày rẫu rĩ không vui, cuối cùng cũng khiến Thích Phỉ Nhiên không chịu nổi nữa.
Anh lén đi tìm Thư Diệu Chi mấy lần, nhưng toàn bị chặn ở ngoài cửa. Thích Phỉ Nhiên nghĩ có lẽ chú thật sự bị tổn thương, nhưng anh nhất định không từ bỏ. Hôm đó Thư Hạ vừa ra ngoài chơi, anh đã đến nhà họ Thư ngay. Buổi chiều, Thích Phỉ Nhiên tới sớm, gõ cửa không thấy ai trả lời, có lẽ trong nhà không có ai. Vừa xoay người đi xuống thì gặp Thư Diệu Chi tan làm về nhà.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Thích Phỉ Nhiên lúc thường oai phong hùng vĩ trên thương trường, vẫn được coi là trầm ổn nội liễm, nhưng lúc này vẫn không nhịn được lo lắng, kho khan gọi một tiếng “Chú.”
Thư Diệu Chi hai tay chắp sau đít, ông vẫn rất thích đứa nhóc này, không chỉ vì Thích Phỉ Nhiên giúp ông nhiều thứ mà còn vì Thích Phỉ Nhiên đáng tin hơn rất nhiều người cùng tuổi, còn trẻ đã thành công nhưng chưa một lần kiêu ngạo, hành xử thành thục nhưng không lọc lõi lừa đảo. Một người trẻ tuổi ưu tú như thế, ở trước mặt mình chắc chắn không thể là cái dạng vâng vâng dạ dạ như bây giờ. Mà nghĩ đến nguyên nhân khiến cậu như bây giờ, Thư Diệu Chi lại nhịn không được mà thở dài.
“Lên đây đi.”
Trước khi Thư Hạ về nước, Thích Phỉ Nhiên cũng đã đến mấy lần, nhưng khi ấy hoàn toàn không giống như lúc này. Thích Phỉ Nhiên đi theo sau Thư Diệu Chi tiến vào trong nhà, Thư Diệu Chi rót cho cậu cốc chè, ngồi xuống phía đối diện.
“Con với Thư Hạ ở bên nhau bao lâu rồi?”
Thích Phỉ Nhiên trả lời “Không lâu lắm, hai ba tháng ạ.”
Thư Diệu Chi gật đầu, sau đó hỏi “Tiểu Thích, con nói thật cho chú biết, con giúp chú, có phải vì Thư Hạ không?”
Thích Phỉ Nhiên hơi gật đầu “Chú, từ cấp ba con đã thích Thư Hạ rồi, thích đến tận bây giờ, cho nên con xin chú tin con, con đối với Thư Hạ là thật lòng, chúng con sẽ hạnh phúc bên nhau.”
“Các con còn trẻ, nên cái gì cũng thấy đơn giản.” Thư Diệu Chi lắc đầu “Cha mẹ con có biết không?”
“Mẹ con biết, còn con với cha con quan hệ không được tốt lắm, cho nên con không định nói cho ông biết.”
“Mẹ con nói gì?”
Thích Phỉ Nhiên nghĩ một lát nói “Mẹ con rất thích Thư Hạ.”
Thư Diệu Chi không nói gì nữa, Thích Phỉ Nhiên cũng không dám lên tiếng, trong phòng không mở điều hòa, trong không gian thoáng mát, chỉ có làn khói bốc lên từ cốc nước chè xanh rờn.
“Thư Hạ bị chú chiều hư rồi, từ nhỏ đã là một đứa không khiến người ta bớt lo, lúc năm tuổi bị chú đánh một trận, còn ôm cái bọc nhỏ đòi bỏ nhà ra đi, không coi ai ra gì. Quay đi quay lại đã không biết biến đâu mất, hại chú lo lắng tìm nó khắp nơi, cuối cùng tìm được ở dưới chân gầm cầu, bẩn không nhận ra người, chảy nước miếng xin bánh bao của người lang thang. May mà mạng lớn không gặp phải bọn buôn người.” Thư Diệu Chi nhớ lại, quả là một đứa trẻ phiền phức, cúi đầu cười khổ “Gan lớn, cái gì cũng dám làm, lại không có đầu óc, chưa bao giờ cân nhắc đến hậu quả, đi học thì càng giỏi rồi, một tuần đi học năm buổi thì bốn buổi bị phạt đứng, liên lụy đến ông đây, phải cùng nó nghe một giáo viên mới có hơn hai mươi cái tuổi đầu mắng cho té tát.”
“Lúc cấp ba cậu ấy cũng rất hay gây chuyện.” Thích Phỉ Nhiên nói “Nhưng đó đều là quá khứ rồi, Thư Hạ của bây giờ trưởng thành lắm rồi, rất có trách nhiệm, rất quan tâm người khác, không còn giống như trước đây, làm gì cũng không quan tâm hậu quả nữa đâu chú ạ.”
“Tiểu Thích, Thư Hạ là con chú, nó là người như nào, chú rất rõ, không sợ trời không sợ đất, nếu sợ thì là sợ thật, cứ cho giờ nó trưởng thành thật, thì bản tính cũng sẽ không thay đổi.” Thư Diệu Chi lắc đầu “Thư Hạ, nó, luôn tỏ ra cợt nhả, thật ra nội tâm vẫn rất yếu đuối, con chớ thấy nó giờ đang bướng bỉnh với chú, nói nó không quan tâm người ta nói gì nó, nhưng khi người ta thật sự nói nó, nói vì nó thích đàn ông mà ghét nó, nó sẽ rất buồn. Thằng nhóc này, bây giờ rất hiểu chuyện, nhưng càng hiểu chuyện sẽ càng đau, con có hiểu chú đang nói gì không?”
“Con hiểu. Con còn hiểu, còn hơn cả ác ý đến từ người xa lạ, Thư Hạ sẽ vì người thân thiết mà càng đau lòng.”
Thư Diệu Chi không biết mình thở dài bao nhiêu lần, già rồi, không còn sức mà tức nữa, chỉ có thể một tiếng lại một tiếng thở dài.
“Chuyện có với tên nhóc nhà họ Tần kia con biết không? Quá ầm ĩ, cuối cùng, haiz, chú tức lắm, tức đến mức chỉ hận không thể mua ngay vé máy bay bay sang đập cho nó một trận, thế nhưng chú cũng thương nó, trên giá sách của chú xếp đầy sách về đồng tính. Chú biết đây là trời sinh, mấy năm nay chú vẫn luôn ám chỉ tâm lí cho bản thân mình, nhưng chú không nghĩ là hai đứa… Chú vẫn còn rất tức, tức nó đi vào con đường không biết có bao nhiêu khó khăn, tức các con vô tri không biết sợ. Chú vất vả lắm mới nói chuyện tử tế được với nó, nhưng nó lại vô cớ phát giận, nói không nhận người cha là chú đây, kệ chú ở một mình. Nó như vậy là đạo đức gì chứ? Chú làm sao mà hiểu cho nó được đây?”
“Chú, Thư Hạ không phải giận đâu, cậu ấy mấy hôm nay không cười không nói, lúc gọi điện cứ khóc mãi, con cũng muốn nói với chú là cậu ấy thật sự rất quan tâm đến chú, hy vọng nhận được sự ủng hộ của chú.”
Thư Diệu Chi không nói nữa, Thích Phỉ Nhiên đứng dậy, cúi người xuống nói “Chú, con xin chú cho chúng con một thời gian ngắn, chúng con sẽ chứng minh cho chú thấy chúng con ở bên nhau là một quyết định không hề sai!”
Thư Hạ uống hết mấy lon bia, say khướt. Lúc Thích Phỉ Nhiên đến, Lạc Thụy đang ôm ngang thắt lưng Thư Hạ phòng cậu chạy lung tung, nhìn thấy anh thì lập tức nói “Cứu tinh! Anh đến thì tốt rồi!”
Thích Phỉ Nhiên đi tới, anh vừa chạm vào Thư Hạ liền không ồn ào nữa, ngoan ngoãn ôm lấy anh, dúi đầu vào ngực anh. Lạc Thụy cũng đã quen, nhân cơ hội đá cái mông Thư Hạ một chút, sau đó nói với Thích Phỉ Nhiên “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, các anh cãi nhau sao? Cứ khóc mãi, khuyên sao cũng không được.”
“Không cãi nhau.”
Lạc Thụy thấy anh cũng không có ý muốn nói, tức giận phất tay “Thôi, bí mật của hai người, tôi cũng không hỏi nữa, đi trước đây.”
Thích Phỉ Nhiên nói một câu tạm biệt, lôi kéo tên nhóc say khướt đáng thương lên xe. Lúc còn ở trước mặt Lạc Thụy còn giả vờ cơ mà, tuy là giả vờ không có được thành công lắm, nhưng vừa thấy Thích Phỉ Nhiên thì khóe miệng đã trễ xuống, cả mặt toàn là ấm ức.
“Thích Phỉ Nhiên, trong lòng em rất rất khó chịu.”
Thích Phỉ Nhiên hôn nhẹ lên trán cậu, dỗ dành “Không sao.”
Thư Hạ hơi say, nghe không rõ lời anh nói, chỉ ngồi nhìn anh ngây ngốc, nhìn suốt cả một đường về đến tận nhà thay áo ngủ, nằm lên giường. Thích Phỉ Nhiên đi tắm, lúc quay lại thì thấy chuông điện thoại của Thư Hạ rung.
Vừa nhìn cái vị nằm cạnh, anh liền nghe giúp cậu.
Thư Hạ nằm trên giường, mơ mơ màng màng, chỉ nghe Thích Phỉ Nhiên nói gì đó mà vừa về nhà, đang ngủ, các loại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thời Gian Cùng Tôi Yêu Em
Chương 42
Chương 42