Rõ ràng có thể nghe thấy thanh âm dòng nước nhưng Mộ Tịch Thịnh dắt Mộ Ti Vũ đi thật lâu cũng không thấy chỗ có nước, hắn không khỏi nghi hoặc dừng lại.
"Cha, thế nào còn chưa đi đến?"
Mộ Ti Vũ túm góc áo Mộ Tịch Thịnh, đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc cùng vô hạn tín nhiệm nhìn Mộ Tịch Thịnh."Vũ nhi, mệt mỏi sao? Tới, cha ôm!"
Mộ Tịch Thịnh mềm nhẹ ôm bảo bối lên. May mà phiến rừng này cây cối không quá dày, ánh sáng dễ dàng chiếu xuống, nhưng nếu cứ vô mục đích đi loanh quanh thế này, sợ rằng trời sẽ tối đen, như vậy rất nguy hiểm.
Mộ Tịch Thịnh trong tâm có chút sốt ruột nhưng không biểu hiện ra ngoài, hắn không muốn làm Mộ Ti Vũ lo lắng. Hắn không nghĩ tới chính là mình đã cho người đi thăm dò trước, tại địa bàn quen thuộc này có một mảnh rừng như vậy, vì sao trước đây chưa từng gặp được.
"Cha, bầu trời tối đen, một mình Viễn Viễn có thể hay không sợ hãi?"
Mộ Ti Vũ lo lắng hỏi, Viễn Viễn từ trước tới nay thật biết điều, vì sao vô duyên vô cớ lại chạy đi như thế? Hiện tại nó một mình ở bên ngoài, nếu gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
"Sẽ không, Viễn Viễn thông minh như vậy, nhất định sẽ không có việc gì! Vũ nhi sợ sao?"
Mộ Tịch Thịnh trong lòng sớm đã đem con tiểu ly không an phận kia từ đầu tới chân mắng một trận nhưng vẫn phải biểu hiện ra bộ dạng quan tâm.
"Vũ nhi không sợ, Vũ nhi có cha, chỉ cần ở cùng một chỗ với cha, Vũ nhi cái gì cũng không sợ."
Nguyên lai có vài khoảng cách tựa như rất gần, kỳ thực lại rất xa, như bọn họ tìm dòng nước, rõ ràng có thể nghe thấy thanh âm nhưng tìm thế nào cũng không được. Có loại khoảng cách rõ ràng rất xa, lại sẽ lơ đãng phát hiện ra, nó lại gần như vậy, đó là hai trái tim. Hai người cách nhau quãng thời gian hàng nghìn năm, vào giờ khắc này, chăm chú ôm nhau ở cùng một chỗ.
Trời dần dần tối sầm xuống, Mộ Tịch Thịnh ôm Mộ Ti Vũ ngồi dưới một gốc cây, đốt lên một đống lửa nhỏ, con ngựa của bọn họ thì an tĩnh đứng một bên gặm cỏ.
Ngoại trừ đống lửa phát ra ánh sáng yếu ớt, bốn phía một mảnh đen kịt. Ngoại trừ âm thanh củi cháy lách tách cùng tiếng mỡ xèo xèo, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
"Vũ nhi, uống miếng nước!"
Làm sạch con mồi, Mộ Tịch Thịnh đem túi nước đưa Mộ Ti Vũ. Nước không còn nhiều lắm, nhưng trong rừng lại không có loại trái cây nào có thể giải khát.
"Ân, cha, ngươi uống trước Vũ nhi mới uống!"
Mộ Ti Vũ dùng đầu lưỡi liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, vẻ mặt khát vọng nhìn Mộ Tịch Thịnh. Tùy rằng nó còn nhỏ nhưng rất thông minh, sao lại không nhận ra ý đồ của cha chứ.
"Hảo, cha uống trước."
Cũng không nhăn nhó, Mộ Tịch Thịnh nâng lên miệng túi, nhấp một ngụm nước nho nhỏ, sau đó đem túi nước đưa tới bên miệng Mộ Ti Vũ. Nhìn cha đã uống nước xong, Mộ Ti Vũ mới yên tâm há cái miệng nhỏ uống nước, ngày hôm nay xác thực làm nó khát muốn chết rồi, nhưng còn chưa uống được hai hớp, nó đã đem túi nước đẩy trở về.
"Làm sao vậy? Uống thêm một chút!"
"Không sao, Vũ nhi được rồi."
Mộ Ti Vũ lắc lắc đầu, nhu thuận đem thân thể tiến sát trong lòng Mộ Tịch Thịnh, đôi mắt bình tĩnh nhìn đống lửa trước mặt, không biết suy nghĩ cái gì.
Đêm càng ngày càng sâu, ăn xong mấy con mồi hôm nay bắn được, Mộ Ti Vũ có chút mệt mỏi, nghe tiếng tim đập quy luật truyền ra từ lồng ngực cha, rất nhanh đã ngủ. Mộ Tịch Thịnh yêu thương nhìn gương mặt có thế nào cũng ngắm không đủ kia, tâm lý đảo trăm ngàn lượt, chỉ càng thêm ôm chặt bảo bối, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm cho tiểu nhân nhi. Hắn không dám chợp mắt, ở nơi không biết rõ tình cảnh này, cũng chỉ có mình có thể bảo hộ Vũ nhi.
Trời nửa đêm về sáng, tiếng nước nguyên bản lúc ẩn lúc hiện đột nhiên rõ ràng lên, ở trong bóng đêm yên tĩnh càng lộ ra vẻ quỷ dị. Phạm vi xung quanh ngoại trừ tiếng nước chảy không còn bất luận thanh âm nào khác, ngay cả tiếng gió cũng không có chứ đừng nói gì tiếng côn trùng mùa hè.
Mộ Tịch Thịnh đột nhiên linh quang chợt lóe, lẽ nào vùng nước kia biết di động? Tuy rằng cảm thấy ý nghĩ của mình là sai lầm nhưng hắn càng nghĩ lại càng thấy có lý.
Tiếng nước càng lúc càng lớn, đánh thức cả Mộ Ti Vũ đang ngủ say. Nó không tình nguyện mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, bàn tay nhỏ bé vẫn gắt gao túm lấy vạt áo Mộ Tịch Thịnh.
"Cha, làm sao vậy?"
Còn chưa tỉnh ngủ, Mộ Ti Vũ đồng âm mang chút chán chường, hơi thở tinh tế phun lên ngực Mộ Tịch Thịnh, có cảm giác mị hoặc nói không nên lời.
"Không có gì, Vũ nhi, tỉnh?"
Mộ Tịch Thịnh trong tâm tựa hồ nhảy loạn xạ, bất quá hắn vẫn có thể mạnh mẽ trấn tĩnh bản thân, hai mắt mở to hướng về phía có tiếng nước chảy.
Bởi vì là người tập võ, đôi mắt có thể nhìn tốt trong đêm, Mộ Tịch Thịnh không thể tin được bản thân đang thấy cái gì, tuy rằng rất mơ hồ, nhưng phía trước không xa rõ ràng có một hồ nước. Trên hồ nước còn có một thác nước nho nhỏ, tiếng nước nhất định là từ phía đó vọng lại.
Nhưng mà Mộ Tịch Thịnh xác định lúc trước ở chỗ đó ngoại trừ cây với cây, cái gì cũng không có. Không biết từ lúc nào lại xuất hiện một cái hồ nước kì quái như vậy.
"Cha ——"
Hiển nhiên Mộ Ti Vũ cũng nhìn thấy, nó kinh ngạc mở to miệng, bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt, bộ dạng không thể tin nổi.
"Ta nhất định là chưa tỉnh ngủ, vẫn là đang nằm mơ! Ha ha..."
Mộ Ti Vũ cười cười, lại nhắm hai mắt lại. Nhìn hành động trẻ con của tiểu bảo bối, Mộ Tịch Thịnh nguyên bản kinh ngạc lại dần bình tâm trở lại.
"Vũ nhi, ngươi không phải đang nằm mơ."
Hắn nhẹ nhàng cắn vành tai Mộ Ti Vũ. Mộ Tịch Thịnh cũng có chút bội phục mình, hóa ra thần kinh mình cũng có thể đạt đến loại trình độ này, đang ở trong hiểm cảnh, còn có tâm tình nghĩ đến một ít sự tình kiều diễm.
"Cha — ngứa ——"
Mộ Ti Vũ không tình nguyện lại mở mắt, cảm giác tê dại từ lỗ tai có xu thế lan tràn xuống dưới, cái cổ cũng đỏ ửng lên.
"Được rồi, Vũ nhi, chúng ta qua xem."
Mộ Tịch Thịnh quyết định làm chính sự trước thì tốt hơn, tuy rằng bộ dạng Vũ nhi rất ngon miệng, làm hắn hận không thể một ngụm nuốt vào, thế nhưng việc cấp bách bây giờ là tra xét một chút hồ nước đột nhiên xuất hiện này.
Hồ nước rất đẹp, phối với cảnh rừng cây tựa như bồng lai tiên cảnh. Ánh trăng yếu ớt phủ một tầng lụa mỏng màu bạc lấp lánh lên mặt nước, nước hồ màu ngọc phỉ thúy nhàn nhạt, phát ra ánh sáng dịu dàng, giống như một huyễn cảnh, làm người bước vào sẽ không muốn đi ra ngoài.
Hiển nhiên Mộ Ti Vũ đã bị khung cảnh trước mắt mê hoặc, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt nước màu phỉ thúy kia, ý nghĩ trống rỗng.
Mộ Tịch Thịnh cũng có hoảng hốt trong phút chốc nhưng rất nhanh thanh tỉnh. Một màn đập vào mắt làm hắn kinh hãi. Ngay trong khoảnh khắc hắn hoảng hốt kia, Mộ Ti Vũ không biết làm cách nào giãy ra khỏi lòng hắn, chậm rãi đi tới chỗ hồ nước.
Mộ Tịch Thịnh tiến lên ôm chặt lấy Mộ Ti Vũ đã bước một chân vào trong hồ nước, sau đó nhanh chóng rời xa mặt nước như có mị lực kia. Nhưng khi hắn muốn quay trở lại rừng cây thì phát hiện phía sau cái gì cũng không có, bốn phía ngoại trừ hồ nước cùng thác nước này, cái gì cũng không có.
"Vũ nhi, mau tỉnh tỉnh a!"
Hắn lo lắng vuốt mặt Mộ Ti Vũ, chính là Mộ Ti Vũ vẫn đang si ngốc nhìn hồ nước, ánh mắt tựa như đang nhìn người yêu, nếu như không phải Mộ Tịch Thịnh ôm chặt, chỉ sợ nó đã sớm chạy tới nhảy vào hồ nước.
Không có gió, nhưng mặt nước trầm tĩnh lại gợn lên tầng tầng đợt sóng nhỏ, dưới ánh trăng chiếu xuống lại càng lộ ra vẻ đẹp thần bí.
Lúc này, hộp bạc đặt trong túi trên lưng ngựa đột nhiên phát ra lục quang chói mắt, chậm rãi bay lên không trung, bay tới bên trên hồ nước, ánh sáng kia vừa đúng lúc bắn xuống mặt nước.
Lúc này, Mộ Ti Vũ nguyên bản vẻ mặt si mê đột nhiên bừng tỉnh, nó còn chưa rõ ràng lắm tình huống trước mắt.
"Cha, làm sao vậy?"
"Vũ nhi, ngươi không có việc gì?"
"Ân, vừa rồi là làm sao vậy? Vũ nhi một chút ấn tượng cũng không có."
Mộ Ti Vũ nỗ lực muốn đem cảm giác vừa rồi giải thích cho Mộ Tịch Thịnh nghe, lại phát hiện bản thân cũng không biết mình bị làm sao.
"Không sao. Vũ nhi, trước đừng nói gì cả, nhìn tình huống trước mắt xem sao đã."
"Ân ——"
Mộ Ti Vũ ngoan ngoan nằm trong lòng Mộ Tịch Thịnh, hai người lẳng lặng nhìn cảnh tượng kì quái trước mắt, không nói nửa lời.
Khoảng chừng qua thời gian một nén nhang, ánh sáng từ cái hộp bạc chậm rãi tan biến, hoa văn cổ quái xung quanh hộp bắt đầu mơ hồ phát ra lưu quang, giống như có sinh mệnh, một vòng lại một vòng lưu động.
Cái hộp nguyên bản không có một khe hở cư nhiên phân thành hai nửa, biến thành hai người, tựa hồ có vật gì từ trong hộp bay ra.
...
Thần nhìn Kính tường ở giữa thần điện, vẻ mặt ngưng trọng.
"Quả nhiên số phận chỉ có thể đi theo con đường đã định thôi sao? Cho dù ta là thần cũng không có cách nào thay đổi?"
Một tiếng thở dài thật dài, là hối hay là hận, không ai biết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mộ Sắc Tịch Hoa
Quyển 1 - Chương 21: Mê kính đàm
Quyển 1 - Chương 21: Mê kính đàm