Hết thảy không cần nói ra, trong lòng bọn họ đã tự hiểu được.
Từ trong trung tâm núi bất tử đi ra, hai người liền trực tiếp trở về Mộ gia trang. Mà núi bất tử bởi vì không còn sự tồn tại của Ngự Tịch, biến thành một tòa tử sơn không có sinh mệnh, nhưng mà như vậy có lẽ là tốt nhất đi!Trên núi vẫn là một mảnh xanh biếc, chính là màu xanh lục đã không còn phiếm hơi thở quỷ dị, hơn nữa đã từ từ biến thành hơi thở tràn đầy sinh khí.
Lãnh Phong thấy chủ tử mất tích đã vài tháng trở về liền thở phào nhẹ nhõm. Nguyên bản nghĩ đến mình hẳn là có thể dỡ xuống gánh nặng Mộ gia trang, có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, chính là hắn còn chưa có kịp thở một hơi liền bị Mộ Tịch Thịnh giao phó cho mấy câu rồi lại biến mất.
"Chủ tử, Lãnh Phong thực có lỗi với ngài, để ngài bị đối đãi như vậy!"
Lãnh Phong hiện tại ngay cả tâm tình muốn khóc cũng có, tục ngữ nói nam nhi đổ máu không đổ lệ, chỉ là vì chưa tới chỗ thương tâm thôi, hiện tại tâm hắn hoàn toàn bị thương tổn. (Khổ thân anh!)
Cái gì gọi là bọn ta có việc muốn làm, có lẽ thật lâu cũng không trở về, này "thật lâu" nói không chừng là cả đời. Hơn nữa còn bảo hắn khi nào có thời gian thì đi thăm Mộ Tuyệt Thiên. Trời ạ! Chủ tử ngài muốn hiếu thuận sao không tự mình đi đi! Cứ như vậy đem Mộ gia trang vất lại, người không hay ho phải tiếp nhận cục diện rối rắm là Lãnh Phong hắn.
Theo lý thuyết, tự nhiên được phân cho một gia nghiệp lớn như vậy Lãnh Phong hẳn nên cao hứng mới đúng, chính là không biết vì cái gì, hắn một chút cao hứng cũng không có.
Đúng rồi, còn một chuyện kì quái khác nữa, chủ tử lần này trở về cư nhiên mang theo một hồng y tuyệt sắc thiếu niên, còn tiểu chủ tử không biết biến đi đâu, Lãnh Phong tâm tư trăm mối không thể giải, nhưng cũng không có cơ hội hỏi.
...
Nạp Tháp Tạp tộc.
Rời khỏi Mộ gia trang, Mộ Ti Vũ cùng Mộ Tịch Thịnh trực tiếp đi tới Nạp Tháp Tạp tộc, để không kinh động tới bất luận kẻ nào, bọn họ đi tới nơi từng có bức tượng của Mặc Châu.
"Hết thảy nghiệt, hết thảy duyên đều bắt đầu từ nơi này, vậy liền ở nơi này chấm dứt đi!"
Viễn Viễn được đặt trên mặt đất, chậm rãi biến lớn, vẫn là uy phong lẫm liệt như vậy.
Mộ Tịch Thịnh ngồi trên lưng Viễn Viễn, ôm Mộ Ti Vũ trước người, Viễn Viễn đứng tại vị trí cũ của bức tượng, Mặc Châu phát ra một vòng lục quang đem bọn họ bao lại, sau đó bọn họ liền biến mất tại chỗ.
"Phụ thân, trước chúng ta phải đem lực lượng của ngươi tìm về, ngươi hiện tại mang thân thể phàm nhân sẽ rất vướng bận."
"Ân—— Ta cũng không nghĩ muốn trở thành gánh nặng của Vũ nhi."
Mộ Tịch Thịnh kì thực một mực hận lực lượng của chính mình không đủ, nếu ở kiếp trước đều là hắn bảo hộ Tịch Viễn thì hiện tại, dù mạnh đến đâu hắn vẫn chỉ là một phàm nhân, vẫn đều là Vũ nhi bảo hộ hắn, dùng đôi vai non nớt của y gánh vác hết thảy.
Ma giới
Ma giới, nơi sản sinh ra hắc ám, hỗn loạn, xấu xí cùng bi thương. Nhưng chính một nơi như vậy lại ngoài ý muốn khiến kẻ khác cảm giác được chân thật, đây cũng là điều mà thiên giới không thể so sánh. Mà Mộ Tịch Thịnh là ma vương, lực lượng của hắn ở ngay tại nơi này.
Vực sâu hắc ám là nơi Nhiễm sinh ra lúc trước, từ sau hồi thần ma đại chiến kia, Ma giới bị Thần huyết tinh tàn sát biến thành tiêu điều, mà từ khi Nhiễm "chết", Ma giới cũng không sinh ra Ma vương mới.
"Phụ thân, người tin tưởng ta không?"
Nhìn thấy vực sâu nguy hiểm tràn ngập màu đen đặc quánh như chất lỏng, Mộ Ti Vũ nhìn Mộ Tịch Thịnh vẻ mặt hờ hững, đột nhiên hỏi một câu.
"Tin, ta chỉ tin Vũ nhi!"
Mộ Tịch Thịnh không chút do dự hồi đáp, không có một tia chần chừ.
"Vậy phụ thân, người nhảy xuống đi!"
Mộ Ti Vũ bình tĩnh nhìn Mộ Tịch Thịnh, không cần quá nhiều giải thích, bọn họ là như vậy tin tưởng đối phương.
Đối với việc Mộ Ti Vũ đến tột cùng muốn làm cái gì, Mộ Tịch Thịnh không hỏi, bởi vì hắn biết khi nào Vũ nhi muốn nói, y tự nhiên sẽ nói.
Cứ như vậy nhìn Mộ Tịch Thịnh nhảy xuống vực sâu hắc ám, bóng đêm có thể cắn nuốt hết thảy sự vật, sau đó Mộ Ti Vũ cũng thả người nhảy, đuổi theo Mộ Tịch Thịnh.
Kỳ thực nơi này cũng không phải lực lượng của Ma vương, mà là hư vô, mảnh hư vô đã dựng dục nên hắc ám.
Màn đêm đen đặc như chất lỏng nhìn như khủng bố này cũng không tạo cho bọn họ thương tổn gì. Mộ Ti Vũ rất nhanh đuổi kịp Mộ Tịch Thịnh, từ phía sau gắt gao ôm lấy hắn.
"Vũ nhi, sao ngươi lại tới đây?"
Mộ Tịch Thịnh nói thầm trong lòng, không có phát ra âm thanh nhưng Mộ Ti Vũ lại cảm giác được.
Mộ Ti Vũ chỉ ôm như vậy, y sợ hãi, sợ hãi lực lượng của hư vô. Nếu phụ thân khôi phục lực lượng, như vậy hắn không phải sẽ biến trở về phiến hư vô kia sao, y không cần kết quả như vậy.
Hiện tại, y có chút hối hận, chấp nhất cái gọi là trách nhiệm kia rốt cuộc có đúng hay không? Nếu những sinh mệnh đó là do y sáng tạo ra, như vậy chết sống của bọn họ y có thể mặc kệ hay không? Cho dù nghĩ muốn làm như vậy, Mộ Ti Vũ cũng không thể làm được! Bởi vì y sớm đã không phải Sáng Chế Thần lúc trước, lần lượt chuyển thế, tính "người" của y đã sớm xâm nhập vào cốt tủy.
Lực lượng của hư vô là cường đại tuyệt đối, cho dù là Mộ Ti Vũ cũng không thể dễ dàng thừa nhận, nhưng mà y cứ như vậy ôm Mộ Tịch Thịnh, chấp nhận chịu đựng lực lượng có thể hủy diệt hết thảy kia.
Kì thực lo lắng của Mộ Ti Vũ căn bản là dư thừa, cho dù là hư vô, từ lâu đã tu luyện ra thực thể, cho nên y vốn không cần lo Mộ Tịch Thịnh sẽ biến mất.
Thời điểm có lại lực lượng của hư vô, Mộ Tịch Thịnh thức tỉnh liền nhìn thấy tiểu sinh mệnh mà hắn dựng dục đang gắt gao ôm lấy eo hắn, bọn họ tựa hồ hòa hợp nhất thể.
Nguyên lai ngay từ lúc đầu, bọn họ không giữ quy tắc nên cùng một chỗ. Hiện tại hết thảy cũng không đủ để nói ra, hắn biết trách nhiệm của Mộ Ti Vũ.
...
"Tịch Viễn, Vô Hoa hắn nói hắn muốn cùng ngươi chung sống phải không?"
Thần uy nghiêm đứng ở xa, Tịch Viễn ngẩng đầu, nhìn đấng chí tôn tối cao được thánh quang tắm rửa kia.
"Thưa Thần, đúng vậy!"
Lúc này trừ bỏ cung kính cùng cẩn thận, Tịch Viễn không biết nên dùng loại tâm tình gì đối mặt.
"Tịch Viễn, ngươi đã từng xem qua tiên đoán của kính tiên tri chưa?"
Thần không tiếp tục hỏi vấn đề bọn họ muốn sống cùng nhau mà hỏi một vấn đề khó hiểu, điều này làm Tịch Viễn có chút bất ngờ ngoài ý muốn.
"Không có!"
Y thành thật lắc lắc đầu. Sau đó, xuất hiện trước mắt y là một tường kính cực lớn ở trên thần điện.
Thần nhẹ nhàng vuốt ve tường kính, "Đây là kính tiên tri, chỉ có vị Thần ở vị trí tối cao như ta mới có tư cách xem nó."
"Kia vì cái gì ——"
Tịch Viễn có chút sợ hãi, nếu là chỉ Thần tối cao mới có thể xem kính tiên tri, vì cái gì lại hỏi mình đã bao giờ xem qua chưa, hơn nữa còn cho mình xem?
"Tịch Viễn, ngươi đi lên đây!"
Thần từ ái nói, nghe được Thần gọi, Tịch Viễn mặc dù có chút do dự nhưng vẫn tiến lên.
Sau đó y liền nhìn thấy ác mộng mà cả đời này y không muốn nghĩ đến nhất, đó là lễ thành thân của y cùng Vô Hoa, nguyên bản phải là một ngày vui mừng lại máu chảy thành song, nơi nơi đều bị máu nhiễm đỏ.
Vô Hoa đã chết, là bị chính tay y giết chết, Mạc Cơ cũng đã chết, hơn nữa trước khi chết còn hung hăng nguyền rủa y! Y nghĩ muốn biết nguyên nhân là vì cái gì, chính là cảm giác được tay dính đầy máu tươi, là máu của người y yêu nhất cùng người bạn thân nhất của y.
Trên tay cư nhiên truyền đến cảm giác âm ấp nhớp nháp, Tịch Viễn sợ hãi lui lại phía sau vài bước, ánh mắt không dám nhìn vào tường kính kia.
"Tiên đoán của kính tiên tri chưa bao giờ sai lầm, Tịch Viễn, ta nghĩ ngươi hẳn là biết nên làm như thế nào!"
Thần thản nhiên nói xong, hết thảy đã sớm được định đoạt, ai cũng không có khả năng thay đổi.
Tịch Viễn giống như thất hồn lạc phách, có vẻ không yên lòng, hóa ra hết thảy đã sớm được định trước, y cùng Vô Hoa căn bản là không nên ở cùng một chỗ.
Cho nên ngày đó, y không chút do dự nhảy xuống vực Thanh Vân, chuyển sang kiếp hồng trần, đi tới nhân gian mà y yêu nhất, bởi vì ở nơi đó, y tựa hồ cảm giác được có người đang gọi y.
...
"Hết thảy những chuyện này chính là do tâm ma làm ra! Thứ ngươi nhìn thấy chỉ là vô căn cứ!"
"Là vô căn cứ sao? Kia vì cái gì cảm giác lại chân thật như vậy? Phụ thân, ta thực sự mệt mỏi, không nghĩ muốn đi quản chuyện thế gian nữa!"
"Nhưng đó là trách nhiệm của ngươi, ngươi là người gieo nhân, ngươi nhất định phải nhận quả trừng phạt này! Bất quá Vũ nhi, ngươi yên tâm, ta vẫn sẽ cùng ngươi!"
"Ân! Phụ thân, có lúc ta suy nghĩ, ta thực là ngốc, đi một vòng lớn như vậy lại trở về điểm xuất phát, nguyên lai hết thảy cũng chỉ là ta nhất sương tình nguyện mà thôi!"
"Vũ nhi, đi thôi, đi thu hồi viên mầm mống nghi kị kia, đây là việc chúng ta phải làm, thứ kia nguyên bản không thuộc về giới nào cả. Làm xong chuyện này, chúng ta có thể sống theo ý mình!"
Mặc dù có chút không muốn, Mộ Ti Vũ vẫn nhu thuận gật đầu. Đúng vậy, đó là trách nhiệm của y, y hiện tại phải làm chính là đi thu hồi viên mầm mống nghi kị kia.
Nếu mọi chuyện khởi nguồn từ y, vậy thì y sẽ là người kết thúc tất cả!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mộ Sắc Tịch Hoa
Quyển 1 - Chương 47: Điểm khởi nguồn
Quyển 1 - Chương 47: Điểm khởi nguồn