Nguyệt cầm, thần vật chí bảo mà người Nguyệt thành thờ phụng, một ngàn năm trước, gọi là Diêu quang.
...
"Đây là cái gì?""Ngươi mở ra xem chẳng phải sẽ biết!"
"Thật là, làm cái gì mà thần bí vậy?"
Tịch Viễn bất mãn bĩu môi, vẻ mặt tâm không cam tình không nguyện đón lấy hộp gấm Vô Hoa đưa qua. Trọng lượng cũng không nhẹ, làm y đối thứ bên trong hộp nảy sinh hiếu kỳ. Tuy rằng nội tâm kích động không ngớt nhưng lại bày ra vẻ mặt xem thường không chút để ý.
Tùy ý đẩy ra nắp hộp, bên trong lẳng lặng nằm một cây đàn cổ. Thân cầm mang phong cách cổ xưa, hiện ra sáng bóng yếu ớt, dây đàn đen nhánh, cho dù là người không hiểu đàn cũng biết đây là một cây đàn tốt.
"Đây là ——"
"Thích không?" Nhìn Tịch Viễn cuối cùng lộ ra biểu tình mừng rỡ như bản thân mong muốn, Vô Hoa nhất thời biến thành một đứa trẻ không chịu lớn, dào dạt đắc ý nói, "Thân cầm này là ta dùng gỗ cây ngô đồng vạn năm chỗ tộc trưởng Hỏa phượng tộc làm ra, dây cầm tạm thời dùng lông đuôi bảy con thần mã Vân Tranh, thế nào, có tốt không?"
Ngụ ý chính là, khen ta đi, mau khen ta đi!
Tịch Viễn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cái tên vẫn còn đắc ý kia, trực tiếp bỏ qua nhãn thần trông mong của hắn. Ngón tay thon dài vuốt qua dây đàn, "boong ~" thanh âm dễ nghe rung động bầu trời.
"Ngươi tên là Diêu quang, Tịch Viễn – Diêu quang!"
Đàn cổ như có ý thức linh thông thoáng chốc phát ra hào quang ngũ sắc lóa mắt.
"Diêu quang? Được, tên này thật dễ nghe!"
Như là nghĩ tới điều gì, Vô Hoa đột nhiên che miệng len lén nở nụ cười.
Không thèm để ý người nào đó đang phát bệnh thần kinh, Tịch Viễn đi tới một bên ngồi lên chiếu, đem cầm gác trên đùi, một từ khúc linh hoạt kì ảo êm tai truyền ra. Lẳng lặng nghe làn điệu du dương kia, Vô Hoa đứng yên lặng, nhìn ánh chiều tà chiếu rọi xuống Tịch Viễn, tâm tình rung động cũng yên tĩnh trở lại.
"Tịch Viễn, chúng ta chính thức đính ước đi, ngay cả tín vật đính ước ngươi cũng đã nhận rồi!"
Ánh chiều chạng vạng kéo ra cái bóng thật dài, dưới những tia nắng cuối cùng buổi chiều tà, cái bóng hai người dây dưa quấn quýt, thời gian như ngừng lại tại một giây kia, tựa hồ cho đến vĩnh viễn.
...
"Là hồi ức đẹp sao?"
"Coi như là vậy."
Không thẳng thắn trả lời câu hỏi của Đào Vũ Hi, khóe miệng câu lên nụ cười thản nhiên, Mộ Tịch Thịnh lười biếng híp mắt, xa xa nhìn giai nhân đã đứng trên vũ đài.
Dưới bàn tay của Thập Tứ nương, chỉ mất một chút công phu xoay Mộ Ti Vũ, mỹ thiếu niên liền biến thành một tuyệt đại giai nhân. Y phục lụa mỏng màu hồng phấn nhàn nhạt, phụ trợ cho khí chất trời sinh càng thêm thoát tục, chỉ thêm một lớp phấn trang điểm mỏng cũng đã làm những mỹ nhân khác trên đài không còn chốn dung thân.
"Sao lại mặc nữ trang?"
Mộ Tịch Thịnh hứng thú nhíu mày. Xem ra Vũ nhi không biết chuyện nam nhi cũng có thể tham gia đại hội hoa khôi rồi.
Còn chưa cần biểu diễn tài nghệ gì khác, Mộ Ti Vũ đã được giám khảo đề cử thẳng vào vòng chung kết. Chuyện này là đương nhiên, mỹ nhân như thế mà không tuyển thì còn tuyển được ai nữa?
"Đây là loại thi đấu gì, dễ dàng như vậy đã vào được chung kết?"
Mộ Ti Vũ lên đài không bao lâu đã bất mãn đi xuống oán hận. Trong lòng Thập Tứ nương hiểu rõ, đứng một bên cũng không nhiều lời, "Tiểu chủ tử thực sự là bắt làm đi làm lại, thật thương cho khớp ngón tay của lão nương mà!" Trong lòng oán giận nhưng nét mặt cũng không dám biểu hiện ra chút nào, thủ đoạn của tiểu tổ tông này nàng chưa được lĩnh giáo qua nhưng vẫn phải cẩn thận nha.
"Còn đứng chỗ này làm gì? Hòn vọng phu sao?"
"Ách ~ Ta đây ra ngoài!"
Thập Tứ nương vừa nói vừa thối lui ra ngoài, ánh mắt còn lưu luyến nhìn vào trong, thiếu niên quần áo bán cởi, lộ ra nửa vai, mỹ cảnh hiếm gặp, hơn nữa cho dù muốn gặp cũng chưa chắc gặp được.
Thấy Thập Tứ nương cuối cùng lui ra ngoài, Mộ Ti Vũ mới không hài lòng nhanh chóng thay y phục.
"Cái loại y phục quái quỷ gì đây, mặc vào đã phiền phức, cởi ra còn phiền phức hơn!"
Oán giận thì oán giận thế nhưng tốc độ tay chân không chút giảm bớt, có điều càng làm nhanh thì càng sốt ruột, một đống dây lưng bằng lụa quấn vào một chỗ, thế nào cũng không cởi được.
Nhắm mắt hạ quyết tâm, Mộ Ti Vũ quyết định hoặc là không làm, đã làm thì trực tiếp xé nát luôn là xong, dù sao quần áo cũng không phải là của mình. Giây tiếp theo, một người chăm chú dán trên lưng y, một đôi tay ôm ngang lấy eo y, cầm bàn tay nho nhỏ đang chuẩn bị xé quần áo.
Thanh âm khàn khàn tà mị vang lên bên tai, còn kèm theo nhiệt khí ẩm ướt, "Ta tới giúp ngươi ——"
Ý thức dần dần không rõ, chóp mũi hít vào hương vị ấm áp, trước khi nhắm mắt, chỉ kịp nhìn thấy một bóng người cao lớn, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhìn bộ dạng tuyệt sắc đang nằm trong ngực mình, người vừa tới cúi đầu nở nụ cười, "Bé con, muốn bắt được ngươi cũng thực không dễ dàng!"
Trong phòng rất nhanh không còn bóng người, chỉ để lại một hương vị ấm áp kì quái.
...
"Tiểu chủ tử, ngài khỏe không?"
Đã gần nửa canh giờ, có đổi mấy bộ quần áo cũng kịp, nhưng là Mộ Ti Vũ vẫn chưa có đi ra, Thập Tứ nương không khỏi có chút sốt ruột.
"Tiểu chủ tử ——"
"Thùng thùng" – tiếng đập cửa gấp gáp lại không có một âm thanh đáp lại. Cảm giác có điều gì không ổn, Thập Tứ nương lập tức đẩy cửa vào, trong phòng không có ai, mà ngay cả hơi thở cũng đều phai nhạt, hiển nhiên người đã ly khai lâu rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mộ Sắc Tịch Hoa
Quyển 2 - Chương 10: Bị cướp
Quyển 2 - Chương 10: Bị cướp