"Oa, cha thật lợi hại, thực sự mở được rồi!"
Cười nói hoan hô, Mộ Ti Vũ vỗ tay ầm ĩ, ở trong không gian yên tĩnh kinh khủng, hành động như vậy có vẻ ngốc cực kì, làm cho người ta dở khóc dở cười.
"Được rồi, đừng vui vẻ, chúng ta vào xem!"Một tay kéo Mộ Ti Vũ lại gần mình, hai bên huyệt thái dương bắt đầu thình thịch nảy lên, Mộ Tịch Thịnh có cảm giác vô lực, đầu cũng bắt đầu đau. Bảo bối thật sự là càng ngày càng không chịu nói lý, làm hắn vừa bất đắc dĩ lại vừa ấm áp.
"Cha, ngươi nói bên trong thật sự có Huyết Giao gì đó sao? Huyết Giao kia có thể rất buồn nôn hay không? Vũ nhi không thích nhìn mấy thứ xấu xí đâu!" Ghét bỏ bĩu môi, tựa hồ nghĩ đến thứ gì đó khiến người khác buồn nôn, lắc lắc đầu, nhanh chóng đem cảnh tượng trong đầu bỏ qua, Mộ Ti Vũ hỏi tiếp, "Cha, đóa hoa xấu kia sẽ không thực sự xảy ra chuyện chứ? Nếu không thế nào đến một chút động tĩnh cũng không có? Xem ra chúng ta phải cẩn thận một chút....."
"Vũ nhi, cái miệng nhỏ của ngươi có thể nghỉ ngơi một chút hay không?" Dùng thanh âm tận lực giả vờ nghiêm khắc nói với Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh ngoại trừ thở dài cũng không biết ca thán gì nữa, "Bên trong có cái gì chờ chúng ta đi vào sẽ biết, ngươi hiện tại hỏi cha, cha cũng đâu biết đâu, cha không phải là vạn năng!"
"Người ta coi cha là vạn năng!"
Nhỏ giọng nói thầm, Mộ Ti Vũ bị Mộ Tịch Thịnh lôi kéo, dè dặt tiến vào trong kết giới.
Càng đi về phía trước lại càng tối, cái gì cũng không thấy, tối đến giơ tay không thấy năm ngón, đích xác là điều kiện phi thường có lợi để những chuyện không hay xảy ra. Mùi máu tươi đập vào mặt càng thêm dày đặc, cho dù quanh người vẫn còn kết giới cũng có thể cảm giác được, thậm chí đến không khí cũng có cảm giác ẩm ướt dinh dính như chạm vào máu.
Từ lúc bọn họ tiến vào, Huyết Giao liền lôi kéo Vương Thiên Mạch trốn đi. Gã cảm thấy áp bách trước nay chưa từng có, rất nhanh đem toàn bộ thân thể mình chuyển thành trạng thái lỏng, biến thành những hạt máu nhỏ như đám sương trong không khí. Bởi vì gã được sinh ra trong Huyết hải, ngày dài tháng rộng, cũng luyện thành được ma thuật này.
"Kỳ quái, thế nào cái gì cũng không có?"
Nhìn trái nhìn phải hồi lâu, ngoại trừ bóng đêm cùng mùi máu tươi dày đặc, Mộ Ti Vũ cái gì cũng không thấy, toàn thân lại có cảm giác là lạ, nhưng rốt cuộc là lạ ở đâu thì nghĩ thế nào cũng không ra. Chỉ có Mộ Tịch Thịnh vẻ mặt ngưng trọng, xung quanh tựa hồ có vô số con mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm, kết giới nho nhỏ bao quanh thân thể càng ngày càng nặng, thậm chí ép hắn có chút không thở nổi.
"Vũ nhi, dùng Mặc Châu!"
"Được!"
Cẩn thận, Mộ Ti Vũ đánh thức Mặc Châu trong cơ thể. Bởi vì Mặc chi tâm đã trở về, trong khoảng thời gian này, Mặc Châu đều chìm trong giấc ngủ để đồng hóa năng lượng với Mặc chi tâm. Vừa nghe chủ nhân triệu hồi, lập tức từ trong tu luyện tỉnh lại.
"Chủ nhân, ngươi đây là đang ở đâu?"
Mặc Châu kinh ngạc hỏi, bốn phía thế nào lại có mùi máu nồng như vậy? Giống như đang ở trong Huyết hải.
"Ta cũng không biết, chúng ta là tới tìm Huyết Giao!"
"Cái gì? Huyết Giao? Không tốt ——"
Mặc Châu kinh ngạc kêu to, cũng không đợi Mộ Ti Vũ phân phó, lập tức phát ra lục quang, hơi thở sinh mệnh cường đại bổ trợ cho thân thể Mộ Ti Vũ, đem y cùng Mộ Tịch Thịnh tầng tầng bao quanh.
Có lục quang soi sáng, bốn phía lập tức rõ ràng lên. Kết giới bao lấy người bọn họ mà Mộ Tịch Thịnh dùng lúc đầu không biết từ lúc nào đã bị trùm một tầng dịch lỏng màu đỏ, giống như máu đặc, mà thứ đó giống như có sinh mệnh chậm rãi lưu động, càng tụ càng nhiều, đang từng chút cắn nuốt kết giới.
"Đây rốt cuộc là thứ gì, đáng ghét!"
Chui vào trong lòng Mộ Tịch Thịnh, Mộ Ti Vũ chán ghét che miệng mũi, trời ạ, còn có xu thế dần dần biến thành màu đen, từng chút từng chút, tản ra mùi hôi thối khó ngửi, sẽ không phải là Huyết Giao kia đi!
"Đúng vậy, chủ nhân, đây là Huyết Giao!"
Mặc Châu tựa hồ đọc được suy nghĩ trong lòng Mộ Ti Vũ, lập tức đáp lại.
"Cha, Mặc Châu nói đây là Huyết Giao, trời ạ, quá buồn nôn!"
Đám hạt màu đỏ kia còn chưa chết tâm, tiếp tục cắn nuốt kết giới. Mộ Tịch Thịnh cũng dứt khoát bỏ đi tầng kết giới mỏng vô dụng trên người, nghĩ muốn nhìn xem Huyết Giao này rốt cuộc muốn làm gì.
"Vũ nhi, thứ này hình như có mục đích gì đó!"
"Đây là cái gọi là bề ngoài do tâm sinh, cha, ngươi xem hắn xấu như thế, nhất định không phải thứ gì tốt!"
Tán thành gật đầu, Mộ Tịch Thịnh bắt đầu có hứng thú, cũng không phản kháng, tùy ý để thứ màu đỏ nâu kia chậm rãi quấn quanh thân thể mình, chính là Huyết Giao chưa kịp đắc ý, từng đạo ánh sáng màu xanh lục rực rỡ hiện lên, đám màu đỏ nâu kia từng mảng rụng trên mặt đất.
"Đừng —— a ——" Có tiếng rên rỉ nho nhỏ, tỉ mỉ nghe, là từ đám đồ vật kia phát ra.
"Tha mạng, tha mạng a!"
Huyết Giao đau đớn lăn trên mặt đất. Gã thuần túy là ma vật hắc ám, tối không thể chạm vào một chút ánh sáng, nhất là năng lượng của Mặc Châu, là lực lượng ánh sáng tối tinh khiết. Tính toán vốn có trong đầu triệt để tan biến.
"Còn không mau hiện nguyên hình!"
Mộ Tịch Thịnh quát lớn, chỉ thấy đám màu đỏ nâu kia dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi tụ lại, rất nhanh biến thành một hình người hoàn chỉnh, giống như làm ảo thuật, từ vật chất lỏng bắt đầu hội tụ thành hình, một bóng người hiện ra.
"Tha ta đi, van cầu các ngươi!"
Huyết Giao không ai bì nổi trong truyền thuyết cư nhiên quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, so với bộ dáng lợi hại lúc trước, một chút cũng không giống.
"Ngươi chính là Huyết Giao?"
"Vâng, đúng vậy ——"
Nghe được Mộ Tịch Thịnh hỏi, Huyết Giao vội vàng gật đầu rồi lại cúi đầu xuống, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của gã.
"Ngươi không phải sống ở Huyết hải sao? Sao lại chạy đến nhân gian?"
"Này ——" Tuy rằng cầu xin tha thứ, Huyết Giao vẫn có chút không tình nguyện, nói tới nói lui cũng ấp a ấp úng.
"Này này cái gì, cha ta hỏi thì ngươi nói đi, còn không mau nói!" Mộ Ti Vũ mất kiên nhẫn, lập tức quát, "Dám đùa giỡn với chúng ta, cẩn thận cái đầu của ngươi!" Ngụ ý chính là muốn cho Huyết Giao biết chút lợi hại.
"Vâng, vâng, ta nói!"
Huyết Giao lập tức đáp ứng, vẫn duy trì tư thế quỳ nói.
"Ta gần đây mới tới nhân gian! Bởi vì đã tu luyện thành hình người nên ta vốn du đãng không mục đích ở Ma giới, dùng thời gian của nhân loại để tính, đại khái là nửa năm trước, ta đi tới sát biên giới Ma giới, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái khe. Lúc đầu ta rất sợ hãi, nghĩ muốn tránh xa cái khe này một chút, chỉ là lòng hiếu kì chiến thắng sợ hãi, ta lại tới gần đó xem xét, sau đó liền bị hút vào, cuối cùng rơi xuống Nạp Tháp Tạp tộc."
"Ai u, đủ li kì nha!"
Nhàn nhã trêu chọc, Mộ Ti Vũ lại không cảm thấy câu chuyện này có gì không đúng, ngược lại còn từ đó nghe ra chút ý tứ hàm xúc, vụ lần này tuyệt đối là một cố sự vui buồn lẫn lộn.
"Ngươi nói ngươi theo khe thời không để đến đây?"
"Khe thời không? Ta không biết!"
Nghe được Mộ Tịch Thịnh hỏi, Huyết Giao lập tức hồi đáp. Đối mặt Mộ Tịch Thịnh, gã luôn có cảm giác rất tốt, rất thân thiết, không khỏi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Thế nào khe thời không lại xuất hiện? Lẽ nào cột trụ của thế giới này xảy ra vấn đề? Tâm Mộ Ti Vũ cũng trầm xuống. Tuy rằng y luôn duy trì bộ dạng không để ý nhưng dù sao thế giới này cũng là do y tạo ra, mặc cho không có cảm tình quá lớn nhưng cũng không muốn nó cứ thế bị hủy diệt.
"Cha, xem ra rìa thượng giới xảy ra vấn đề!"
"Hẳn là vậy, bằng không ngươi lần trước cũng không dễ dàng rơi vào tay đóa thị huyết đà la kia, dù sao dược vật có thể làm ngươi hôn mê cũng chỉ có ở đó!"
Hai người không coi ai ra gì nói chuyện, ngươi hỏi ta đáp, rơi vào thế giới riêng, đem Huyết Giao đang quỳ gối một bên quên triệt để, càng miễn bàn đến Vương Thiên Mạch bây giờ còn không biết đang ở đâu.
"Xem ra chờ xử lý xong chuyện ở đây, chúng ta phải nhanh tới đó xem!"
"Ai ——— thật phiền!"
Mộ Ti Vũ có chút nhụt chí bĩu môi, liên tục cảm khái bản thân trời sinh số lao lực.
"Đúng rồi, ngươi đem đóa xấu hoa kia vất đi đâu rồi?" Đột nhiên nghĩ đến bản thân cư nhiên quên mất đóa xấu hoa kia, Mộ Ti Vũ không khỏi có chút xấu hổ.
"Ở chỗ này." Nói xong, cũng không thấy được Huyết Giao kia làm như thế nào, Vương Thiên Mạch liền xuất hiện trước mặt bọn họ, "Ta với đóa đà la này có chút giao tình nên cũng không làm gì hắn."
"Ngươi cũng không tệ lắm nhỉ?"
Lời nói ôn hòa lại làm Huyết Giao vạn phần sợ hãi, trên trán toát mồ hôi cũng không dám giơ tay lau.
"À, còn nữa, mùi máu tươi này là làm sao?"
Mộ Tịch Thịnh lẳng lặng đứng một bên nhìn Mộ Ti Vũ đóng vai bộ khoái, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, hỏi Huyết Giao. (bộ khoái: chức võ quan trong nha môn, chuyên đi điều tra vụ án và bắt tội phạm, giống công an bây giờ)
Nghe vậy, thân thể Huyết Giao run lợi hại hơn, trong lòng càng sợ hãi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mộ Sắc Tịch Hoa
Quyển 2 - Chương 48: Khe thời không
Quyển 2 - Chương 48: Khe thời không