DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mộ Sắc Tịch Hoa
Quyển 2 - Chương 56: Họa

"Cuối cùng thì sao? Trục nguyệt vương thất chúng ta thực sự ứng với lời nguyền rủa kia sao?"

Thật đáng sợ, rõ ràng là yêu thương sâu đậm, cuối cùng lại biến thành hận ý ngập trời. Hai người yêu nhau, rốt cuộc lại vì cái gì biến thành như vậy? Gấp gáp hỏi, trong lòng Hách Liên Khởi Nhiên dâng lên một cỗ chua xót khổ sở. Không khỏi nghĩ tới đêm hôm đó, ánh trăng thê lương chứng giám cho một đoạn tình chưa bắt đầu mà đã kết thúc của nàng."Đúng vậy ———" Hách Liên Khởi Tô bình thản nói xong, "Nguyền rủa kia vẫn kéo dài ngàn năm, Khương Quân chính là bán hồn của ta!"

"Khương Quân? Trách không được, trách không được a tỷ đối đãi với nàng ta khác mọi người. Thậm chí có đôi khi, ta còn ở trên người nàng ta cảm giác được cái bóng của a tỷ, giống như khi chúng ta còn bé."

"Vậy sao?"

Nghĩ đến đủ loại hành vi của Khương Quân, Hách Liên Khởi Tô ôn nhu nở nụ cười. Khương Quân có lẽ là phân nửa linh hồn lưu giữ lại những gì tốt đẹp nhất của nàng, vĩnh viễn hồn nhiên như vậy, khả ái như vậy, cho dù là lúc ra trận giết địch cũng không có chút thị huyết nào. Nếu như nói bản thân là một đế vương hợp quy cách thì Khương Quân chính là giấc mộng nàng chôn sâu dưới đáy lòng.

Có đôi khi, Hách Liên Khởi Tô cảm thấy thật may mắn, bởi vì nàng không giống như những đế vương khác, tàn nhẫn áp chế tình cảm của chính mình, lòng của nàng trống không, toàn bộ những gì trân quý nhất, từ lâu đã gửi gắm trên người người kia.

"A tỷ yêu Khương Quân?"

Không nghĩ ra, yêu bán hồn của chính mình, rốt cuộc là dạng nguyền rủa gì? Chẳng lẽ trong 1000 năm tới cũng không tìm ra được cách phá giải lời nguyền hay sao?

"Yêu? Có lẽ thế. Nói chung, Khương Quân là điều quan trọng nhất trong trái tim ta. Ta nguyện ý cho nàng tất cả những gì tốt nhất, phóng túng nàng tùy hứng kiêu ngạo, không muốn bất luận kẻ nào thương tổn nàng!"

"Nhưng mà, tỷ có nghĩ tới làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì không? Biết rõ đối phương thực chất chính là bản thân mình, lại không thể tránh khỏi tình yêu, tới cuối cùng đạt được là cái gì? Chỉ là công dã tràng mà thôi!"

Muốn hỏi trong cuộc sống con người điều dằn vặt nhất là gì, đại khái sẽ có người nói là tình yêu đi. Đích xác, yêu cho người cảm giác hạnh phúc, rồi lại làm cho người cảm thấy bi thương. Vậy cái gì là yêu? Là đến chết cũng không đổi hay là cái gì khác? Hách Liên Khởi Nhiên cảm thấy bản thân rơi vào mê võng, giống như chìm vào một cái vòng luẩn quẩn, thế nào cũng đoán không được.

"Có thể đi! Chính là A Nhiên, muội căn bản không thể hiểu được cái cảm giác không thể kìm lòng đó, cho dù phải vì tình yêu này mà trả giá bằng sinh mệnh nhưng vẫn giống như thiêu thân lao vào lửa, chỉ cần chiếm được một chút ánh sáng thì chết cũng không màng. Cho dù phải táng thân trong biển lửa, ít ra trước khi chết, nó cũng chiếm được một chút ánh sáng cùng nhiệt độ!"

Lòng người quả nhiên là điên cuồng đáng sợ, phức tạp làm bất kì kẻ nào cũng xem không hiểu. Chết là cái gì? Chẳng qua là con người biến từ hình thái này sang hình ơhái khác mà thôi. Điều quan trọng nhất là ngươi đã từng đạt được cái gì, bằng không cho dù xuống đến Minh phủ, bước qua tam xuyên đồ, muốn quên cũng chẳng có cái gì để quên.

"Chết? Vì sao lại muốn chết? A tỷ, nguyền rủa này có thể làm chết người sao? Không được, ta không muốn tỷ chết!"

Vì sao có thể đơn giản nói ra một chữ đáng sợ như vậy, làm cho lòng người run sợ. Điên cuồng lắc lư thân thể Hách Liên Khởi Tô, Hách Liên Khởi Nhiên nói năng lộn xộn.

"Đồ ngốc, người luôn luôn sẽ chết, huống chi, a tỷ cũng không phải nói chết là chết ngay được!"

Đưa tay mềm nhẹ xoa tóc Hách Liên Khởi Nhiên, nhỏ giọng an ủi. Nhìn muội muội vì cảm giác không an toàn mà lui sát vào lòng mình, Hách Liên Khởi Tô có chút dở khóc dở cười. Đáy lòng chứa đầy đau thương nồng đậm, chết cũng không sợ, thế nhưng nàng bây giờ còn chưa thể chết, bằng không lời nguyền rủa này sẽ ứng nghiệm lên người A Nhiên.

Thời gian tích tắc trôi qua, vết tích sinh mệnh cũng trôi đi càng lúc càng nhanh. Hách Liên Khởi Tô biết, bản thân chống đỡ không được bao lâu nữa, nàng có một loại dự cảm, tử thần đang càng lúc càng tới gần nàng.

...

"Hách Liên Khởi Tô cùng Khương Quân kia sống không được bao lâu nữa!"

Một đường vội vàng tới Trục Nguyệt quốc, Mộ Ti Vũ thình lình thốt lên một câu, làm cho Mộ Tịch Thịnh có chút bất ngờ.

"Nguyền rủa kia cũng không phải đơn giản như vậy! Trục Nguyệt đế vương linh hồn bị chia thành hai mảnh, cũng sẽ yêu bán hồn kia của bản thân, đây chỉ là nửa đầu lời nguyền ——"

Tự nghĩ tự nói, cũng không để ý Mộ Tịch Thịnh có phản ứng gì. Nhãn thần mê man, Mộ Ti Vũ lúc này tựa như một đứa nhỏ lạc đường, mê thất giữa một mảnh trời mênh mông, tìm không được đường về.

"Nửa còn lại là —— đời đời kiếp kiếp, đều sẽ yêu bán hồn của bản thân, cuối cùng bị chính bán hồn đó giết chết! Trục Nguyệt vương thất vĩnh viễn không được an bình!"

Trong cuộc sống, chuyện thống khổ nhất cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi, hai người yêu nhau, mắt thấy sắp tu thành chính quả, cuối cùng một người lại chết trên tay người kia. Không chỉ người chết không cam lòng, sợ rằng người hạ thủ, vô luận là vì nguyên nhân gì cũng sẽ điên cả đời. Cho nên nói, lời nguyền rủa kéo dài ngàn năm này quá ác độc.

"Cha, ta có phải đã làm sai hay không? Chỉ vì một chút ân oán cá nhân, hại cả một gia tộc kéo dài bi kịch ngàn năm!"

"Không có sai, Vũ nhi không có sai! Sai chính là những người đó, ngươi cũng là bất đắc dĩ!"

Cẩn thận đem thân mình mảnh khảnh của bảo bối ôm vào lòng, trong lòng Mộ Tịch Thịnh đang nhỏ máu. Hắn không ngừng oán giận bản thân, vì sao khi đó phải đợi lâu như vậy, nếu như ngay từ lúc bắt đầu, hắn dứt khoát theo Mộ Ti Vũ nhảy xuống vực Thanh Vân, như vậy sau đó có đúng hay không sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy?

Hôm nay, thứ ngăn cách bọn họ không phải là nghi kị tình cảm mà là thời gian, là quy tắc thiên địa vô pháp vượt qua.

"Ta chỉ biết cha sẽ nói như vậy! Cho tới bây giờ, người đều bao dung ta. Nếu như hỏi trong thiên hạ này có ai sẽ không bao giờ ruồng bỏ ta, sợ rằng cũng chỉ có cha!"

Yếu ớt nói, trong đầu có ngàn ngôn vạn ngữ, tất cả đều loạn thành một đoàn, có nghĩ cũng không thể nghĩ rõ.

"Được rồi, cha, chúng ta nhanh thôi! Vũ nhi đều không kịp đợi đến lúc được sống lánh đời!"

Mạnh mẽ kéo lên một nụ cười, giống như muốn cho Mộ Tịch Thịnh an tâm, chính là bi thương nơi đáy mắt đã đem tâm tư bản thân tiết lộ triệt để, không có thiên phú làm diễn viên đóng kịch, kết quả cũng chỉ là nhảy nhót một vở kịch hài.

Lại một lần nữa tới vương cung Trục Nguyệt quốc, trong lòng là cảm giác khác. Không phải kích động, cũng không phải bi thương, lại càng không có đầy lòng oán hận, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói không ra là tư vị gì.

Hoàng cung tựa hồ khôi phục bình thường, binh lính tuần tra cũng không còn nhiều như trước, chẳng qua hiện tại là ban ngày, thủ hộ vẫn rất sâm nghiêm.

Đương nhiên, tất cả những thứ đó đối với Mộ gia phụ tử căn bản cũng chả là gì. Đi dạo trong cung điện của người ta như nhà mình, bay nhanh qua vài nóc nhà, gió gào thét bên tai, phát sinh thanh âm "vù vù".

"Phía trước hẳn là Thiên điện, Vũ nhi, ngươi ở đây chờ ta, cha đi tìm Mạc Cơ, bảo y mang Khương Quân đến!"

Dè dặt cười, Mộ Tịch Thịnh biết trong lòng Mộ Ti Vũ đối Mạc Cơ vẫn tồn khúc mắc, chính là dưới loại tình huống này, cũng chỉ có thể làm như vậy.

"Được, cha đi nhanh về nhanh, ta ở chỗ này chờ ngươi!"

Bất ngờ ngoài ý muốn, Mộ Ti Vũ không có chút dấu hiệu ghen tuông, trái lại tự nhiên như không có chuyện gì tiêu sái đi vào Thiên điện, có chút làm cho Mộ Tịch Thịnh hiểu không thấu.

Hơi sửng sốt một chút nhưng không suy nghĩ nhiều, Mộ Tịch Thịnh lập tức phi thân ly khai.

Thiên điện hôm nay ngoài ý muốn rất quạnh quẽ, không có bóng người. Tùy ý đi vào, Mộ Ti Vũ chưa từng nghĩ tới che giấu hành tung bản thân, dù sao cũng là quang minh chính đại đi tới, cho nên cũng không có gì phải sợ.

Đi vào sâu một chút thì thấy Hách Liên Khởi Tô ngồi trước bàn cạnh cửa sổ, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, trên người khoác áo choàng, cả người có chút dại ra, không biết đang nhìn về chỗ nào. Ánh sáng mặt trời chiếu lên người nàng, chiết xạ ra một góc độ kì quái, phủ lên người nàng một tầng kim sắc.

Trên bàn cũng phủ một tầng kim sắc.

Trên bàn có hai tờ tranh cuộn, tuy rằng khoảng cách hơi xa nhưng Mộ Ti Vũ vẫn thấy trong hai bức có một bức rất mới, một bức rất cũ, bởi vì giấy đã ố vàng, viền mép cũng hơi quăn lên.

"Là ai? A Nhiên sao?"

Vẫn duy trì tư thế kia, Hách Liên Khởi Tô thản nhiên hỏi. Người đến là ai đối với nàng căn bản không trọng yếu, mấy ngày nay nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện, thậm chí bắt đầu nhớ lại khi nàng còn sống, nàng giống như một lão nhân tuổi xế chiều, trở nên đa sầu đa cảm.

"Là —— ta ——"

Trong miệng đắng chát, Mộ Ti Vũ có chút không tự nhiên lên tiếng, Hách Liên Khởi Tô cái dạng này quả thực rất giống, có thể nói căn bản chính là một người. Dường như quay lại 1000 năm trước, y cũng đứng ở vị trí này, Hách Liên Tĩnh cũng ngồi trước bàn, không biết suy nghĩ cái gì, đó trên danh nghĩa là lần cuối cùng bọn họ gặp lại nhau.

Vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, có chút ngược sáng, thấy không rõ vẻ mặt người vừa tới, nhưng thanh âm quen thuộc này làm Hách Liên Khởi Tô ấm áp nở nụ cười.

"Ngươi tới rồi ——"

...

"Ngươi tới rồi, A Viễn!"

"Tìm ta có chuyện gì?"

Tịch Viễn đối nữ nhân giam cầm thân thể mình đã mất đi rung động lúc ban đầu, còn lại cũng chỉ là trầm mặc.

"Tới, ta vẽ cho ngươi một bức họa, có thích không?"

Hách Liên Tĩnh ngày hôm nay thoạt nhìn phi thường cao hứng, vội vàng bày bức họa mình vẽ cho Tịch Viễn xem. Tùy ý thoáng nhìn, trên tờ giấy trắng là bức họa sống động của bản thân, có thể thấy người vẽ tranh rót vào bao nhiêu cảm tình, người trong bức họa giống như sắp bước ra khỏi tờ giấy.

"Rất đẹp!"

Ngữ khí vẫn thản nhiên, cho dù đáy lòng có xúc động, Tịch Viễn lại không muốn biểu lộ ra. Bọn họ trong lúc đó đã kết thúc!

...

"Sao lại sững sờ ở đó, tới, ta vẽ cho ngươi một bức họa, thích không?"

Thế nào lại —— Mộ Ti Vũ thực sự không thể tin vào tai mình, cư nhiên là cùng một câu nói, cẩn thận bước lên phía trước, trên bàn đặt hai bức họa mới cũ không giống nhau nhưng xác thực là vẽ cùng một người. Tuy rằng trải qua ngàn năm lắng đọng, nhưng tình cảm bên trong vẫn có thể khiến kẻ khác cảm động.

"Hóa ra vẫn đều ở chỗ này!"

Đọc truyện chữ Full