Toàn bộ đảo Thanh Long đèn đuốc sáng trưng, vốn vì thi đấu nên tăng thêm nhân lực tuần tra ban đêm lúc này chẳng biết chết nơi nào. Chúng tán tu vây thành một bầy, thì thầm lộn xộn, những lời nói vụn vặt lúc rảnh rỗi bay khắp trời, phao tin gì đó đều có —— có người nói ma tu chạy đến làm loạn, có người nói là đảo chủ luyện công tẩu hỏa nhập ma… Chuyện kỳ quái nhất chính là có người nói phía dưới đảo Thanh Long có trấn một con thanh long thật. Long vương gia này chẳng biết làm thế nào thoát được phong ấn, chạy ra tìm thức ăn, các tu sĩ trên đảo chỉ đủ một bữa ăn khuya cho lão nhân gia.
Đường Vãn Thu trước sau đều giữ vững khoảng cách ba trượng với bọn Nghiêm Tranh Minh, như cố ý chờ bọn nó. Nghiêm Tranh Minh nhìn ra được, không tuỳ tiện ra tay với nàng. Chỉ tội nghiệp cho Thuỷ Khanh bị nàng chộp trong tay, vừa choáng vừa sợ, nhịn không được khóc lên. Cũng may trước đó Lý Quân đã dùng đan dược chế trụ yêu huyết trong cơ thể nhỏ, bằng không cả một đường nhỏ cứ khóc thế, đảo Thanh Long nhất định đất rung núi chuyển, còn không biết lưu truyền thành chuyện quỷ gì.
Đường Vãn Thu dẫn bọn họ băng qua sườn núi Giảng Kinh đường, không vào trong rừng cây, dừng ngay bia đá trước bụi rậm.
Nơi này có tên là “Bi Lâm”, là những bia đá lập cho các đại năng các lộ hoặc phi thăng hoặc hạ xuống của đảo Thanh Long. Giống như từ đường thờ phụng tổ tiên ở nhân gian, bọn Trình Tiềm đều nghe nói qua, chỉ là bọn nó không phải đệ tử trên đảo, là khách đến tu mà thôi, không có việc gì ai lại đến đây.
Đường Vãn Thu buông tay thả Thuỷ Khanh xuống, Thuỷ Khanh khóc cả đường, khóc ra luôn cả sợ hãi, chỉ còn tức giận. Vừa được tự do, nhắm ngay tay Đường Vãn Thu, hung hăng há miệng định cắn nàng.
Nhưng răng Thuỷ Khanh còn chưa tới, Đường Vãn Thu chợt cúi đầu nhìn nhỏ. Vị Đường chân nhân đối xử với người ngoài không biểu cảm gì vành mắt thế mà đỏ bừng lên, dường như nàng không muốn ở trước mặt một đứa bé thổ lộ điều gì, cắn chặt hàm răng, nặn ra một bộ dạng hung dữ, không giống đang cố nén bi thương, mà giống Nộ Mục kim cương. (1 trong bát bộ kim cương – tám vị hộ pháp trong Phật giáo Đại Thừa – hình dung trợn mắt hung dữ)
Thuỷ Khanh nhìn nàng chỉ chốc lát, chẳng những không bị doạ sợ, trái lại như một con thú nhỏ nhạy bén, lặng lẽ thu răng về, hít hít hai hàng nước mũi, bị đại sư huynh kinh hồn táng đảm ôm trở lại.
Đường Vãn Thu đưa lưng về phía bọn họ, cứng rắn nói: “Phụng mệnh đảo chủ, tối nay tiễn các ngươi rời đảo.”
Nghiêm Tranh Minh lấy làm kinh hãi: “Tiền bối, trên đảo đã xảy ra chuyện gì? Các vãn bối tuy rằng bất tài, dù gì cũng được đảo chủ che chở nhiều năm như vậy, nếu có thể ra sức…”
Nghe y nói hai chữ “che chở”, mặt mày Đường Vãn Thu hơi thả lỏng, quay đầu nhìn y một cái, lạnh nhạt nói: “Nghiêm chưởng môn, ân tình ngươi nhớ kỹ trong lòng là được, lúc này cứ cố mà giữ cái mạng nhỏ của mình đi!”
Nói xong, chỉ thấy ngón tay nàng chỉ xuống đất, quát: “Mở!”
Nền đất rừng bia rung động “ầm ầm”, nứt ra một cái khe vuông hai thước, phía dưới tối om, hình như có bậc đá, là một cái mật đạo.
Đường Vãn Thu bấm một thủ quyết, lôi hoả lực tụ nơi đầu ngón tay, bắn ra, thắp sáng hết đèn trên tường mật đạo. Mật đạo bỗng sáng trưng, Đường Vãn Thu dẫn đầu xuống trước, giục: “Nhanh lên!”
Nghiêm Tranh Minh trao đổi ánh mắt với Lý Quân, Lý Quân mặt nhăn nhíu, thấp giọng nói: “Sư huynh, đuổi theo đã.”
Từ khi đảo chủ lộ diện lúc thi đấu, Nghiêm Tranh Minh đã bắt đầu mơ hồ cảm thấy không thích hợp, nhưng dù sao y không biết nội tình, hoàn toàn không hiểu ra sao. Thuỷ Khanh còn kéo một tay áo y lau nước mũi, thật là loạn hết biết.
Nghiêm Tranh Minh đưa Thuỷ Khanh cho các đạo đồng đuổi kịp, quay đầu nhìn thoáng qua, Trình Tiềm vững vàng ở vị trí đoạn hậu. Vốn nó đang nhìn xung quanh Giảng Kinh đường, hình như cảm giác được ánh mắt y, Trình Tiềm quay đầu lại, gật đầu với y một cái, giống như trận long trời lở đất nó đã biết trước.
Nhưng Nghiêm Tranh Minh biết nó không nắm chắc, chỉ coi như không mà thôi, nhịn không được cười khổ một cái. Cười khổ xong, trong lòng y chợt yên ổn hẳn, Nghiêm Tranh Minh cầm chắc kiếm, theo sau Đường Vãn Thu vào mật đạo.
Trong mật đạo thật ra không rộng lắm, Đường Vãn Thu dẫn đường không sao, cả đường Nghiêm Tranh Minh chỉ có thể cúi đầu. Ánh lửa đèn hai bên tường vì có phù chú cộng thêm, người qua không chớp. Trên đường không ai nói chuyện, khiến cho rất áp lực. Người ở dưới đất rất dễ mất phương hướng, vòng vòng không ngừng. Trình Tiềm âm thầm bấm đốt ngón tay tính cự ly, ngay khi nó cảm thấy mình sắp rời khỏi đảo Thanh Long, trước mặt xuất hiện một bậc đá.
Bậc đá này thẳng tắp, rất hẹp, ngay cả Thuỷ Khanh cũng phải hơi cúi người, những người khác gần như phải bò đi, một đám tu sĩ như mất hết hình tượng chui lỗ chó.
Lý Quân nhịn không được thấp giọng hỏi: “Không biết đây là muốn dẫn chúng ta đi đâu…”
Nghiêm Tranh Minh lắc đầu, khó khăn quay đầu lại dặn dò: “Giả Thạch, ngươi nhớ chăm sóc tiểu sư muội.”
Câu nhắc nhở này của y, khiến Hàn Uyên ở phía sau nhớ ra gì đó.
Hàn Uyên vội vã sờ tìm trong ngực, móc ra một chuỗi “dây chuyền”, chính là Sưu Hồn châm mấy năm trước nó trộm được ở chợ tiên. Mũi châm có độc, được bịt trong miếng gỗ tinh xảo, lỗ châm được xuyên bằng một sợi thừng cỏ, thoạt nhìn rất có phong tình của một gã ăn mày dọc phố.
Nhớ năm đó Hàn Uyên vừa trộm được Sưu Hồn châm, còn nghĩ người trên đảo khi dễ bọn họ nhiều như vậy, không chừng sẽ dùng hết nhanh lắm. Ngờ đâu mọi việc gã đều được các sư huynh che chở, ba cây châm thế mà vẫn giữ đến tận giờ.
Hàn Uyên đeo ba cây Sưu Hồn châm trên cổ Thuỷ Khanh, dặn dò: “Có người muốn khi dễ muội thì rút gỗ ra, dùng cái này đâm hắn.”
Trong khi nói chuyện, đã tới cuối thềm đá, Đường Vãn Thu vỗ vào một phiến đá, phiến đá dầy hai thước nổ thành bụi phấn. Vị tiền bối này quả là một viên pháo đấm đá lung tung, Nghiêm Tranh Minh chẳng đặng đừng, lặng lẽ đi ra.
Vừa mới ló đầu ra, Nghiêm Tranh Minh cảm thấy một trận gió biển phả vào mặt, y tập trung nhìn, hoá ra đây là một bến tàu bí mật, ở đó chỉ đậu một con thuyền. Thuyền kia nhìn kỹ cũng không lạ gì, nhưng hình như có thể hoà vào bóng đêm, nếu không phải ngay gần trước mắt, hầu như không phát hiện được ở đây lại có một con thuyền kềnh càng đến vậy.
“Lên đi,” Đường Vãn Thu nói, “Không có người chèo thuyền, phái các ngươi từ trước đến nay có căn cơ phù chú thâm hậu, có thể dùng phù chú điều khiển thuyền đi. Tự mình lên đi, nếu các ngươi đều có thể ngự kiếm, đã chẳng phiền phức như thế.”
Đường Vãn Thu luôn là một bộ “Ông trời là lão đại, ta là lão nhị”, lời này từ trong miệng nàng nói ra, vốn phải chê cười chế giễu bọn họ tu vi thấp, nhưng lạ là, lúc này đây, nàng hình như không có ý đó.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua bầu trời đen kịt, so với mặt biển còn đen hơn, chỉ nghe nàng thấp giọng nói mấy câu: “Nhanh thật, còn chưa kịp…”
Chỉ chừng trong chốc lát, cả người nàng dường như bị vùi lấp trong bóng đêm nặng nề, gió biển khẽ thổi làn váy và mấy sợi tóc của nàng lay động, suýt nữa làm sinh ra một loại cảm giác nàng thật yếu ớt.
Một lúc lâu, Đường Vãn Thu mới lên tiếng: “Ngày đó thật ra ta nhìn thấy Hàn Mộc Xuân, chỉ là không dám nhận —— có lẽ ta… Tính tình hơi lỗ mãng, nhất thời không xác định được y có muốn bị người nhận ra hay không.”
Đáng tiếc nàng đối nhân xử thế vụng về, chưa kịp cân nhắc xong, người nọ đã không còn thấy nữa.
Nghiêm Tranh Minh giật mình, lập tức phản ứng được, nàng đang nói về cuộc đại chiến ma tu trên đường tới Đông Hải năm năm trước.
Đường Vãn Thu: “Ngươi… Ừm, có chút giống sư phụ ngươi khi còn trẻ.”
Sau đó, nàng hơi cúi thấp đầu, vén một lọn tóc ra sau tai, đây vốn là một động tác vô ý của rất nhiều cô gái, khi nàng làm, lại giống như hàm chứ một đoạn chuyện cũ đã qua nhìn thấy mà nao lòng.
Đường Vãn Thu nói xong lời nhã nhặn nhất đời nàng, câu tiếp theo đã cứng rắn làm việc chung, nói với Nghiêm Tranh Minh: “Sau khi rời khỏi nơi này, đừng trở về núi Phù Dao, đến nhân gian lịch luyện cũng được, tìm một nơi núi linh sông thiêng nào đó tiếp tục tu luyện cũng tốt. Đừng cho người khác biết các ngươi là phái Phù Dao.”
Nghiêm Tranh Minh thử dò xét nói: “Tiền bối, phái Phù Dao chúng ta đã sớm xuống dốc thành môn phái nhỏ đẳng cấp thấp sao? Nói ra chẳng lẽ còn có người biết?”
“Mấy loại chó mèo tất nhiên chưa nghe nói qua, nhưng nên biết và không nên biết trong bụng đều nắm chắc,” Đường Vãn Thu nói, “Bớt lề mề, lên thuyền đi mau…”
Nàng đang nói, trên đảo Thanh Long đột nhiên có một chùm sáng cực mạnh xông thẳng tận trời, nhất thời toàn bộ đảo sáng như ban ngày, chói mắt khó mở.
Đồng tử mắt Đường Vãn Thu co lại, mặt lộ vẻ lo lắng.
Lúc này, Trình Tiềm vẫn theo sát phía sau đột nhiên đứng thẳng, chậm rãi cầm Sương Nhẫn kiếm lên: “Kẻ nào?”
Chỉ nghe trên không trung “vút” “vút” mấy tiếng, một nhóm người bịt mặt như quạ đen đáp xuống, bao vây bọn họ trong nháy mắt.
Người cầm đầu vượt qua đám người ra, dưới lớp vải đen giấu đầu lòi đuôi nói: “Đảo Thanh Long giới nghiêm, từ giờ trở đi, cấm đội thuyền ra ngoài!”
Đường Vãn Thu nhấc tay nắm vai Trình Tiềm, cậy mạnh kéo nó qua bên cạnh, tiến lên trước nói: “Ta chưa từng nghe đảo chủ nói qua chuyện giới nghiêm, ngươi là cái thá gì?”
Người bịt mặt cúi đầu cười lạnh một tiếng, chắp tay hướng Đường Vãn Thu nói: “Chân nhân chớ nổi giận, cho dù lên thuyền, các ngươi chạy cũng không thoát.”
Nói xong, gã ngẩng đầu như ra lệnh một cái, chỉ thấy trong trời đêm sáng lên vô số đốm nhỏ, từ xa nhìn lại giống như một bầy đom đóm rời rạc.
Thủy Khanh vừa há mồm muốn khóc, Giả Thạch bụm miệng nhỏ lại, Lý Quân thấp giọng hỏi: “Sư huynh, đó là cái gì…”
Ánh mắt Nghiêm Tranh Minh dạo qua một vòng liền thu hồi, đáp: “Ngự kiếm thì thân kiếm được thanh khí kích phát toả ra ánh huỳnh quang.”
Lý Quân hơi hoảng hốt: “Cái gì? Nhiều như vậy? Đây là vì ai tới? Không thể là chúng ta chứ?”
Lý Quân vĩnh viễn thuộc loại bình thường thông minh tuyệt đỉnh, vừa đến thời khắc mấu chốt liền rớt dây xích. (Thành ngữ phía đông bắc ý nói thời khắc mấu chốt sẽ không làm tốt)
Lời kia gã vừa thốt, Nghiêm Tranh Minh liền biết trong lòng gã nghĩ gì —— quả thực cũng đúng, mấy người bọn nó chẳng qua là đệ tử một môn phái đẳng cấp thấp, chưa bao giờ xuống núi. Vừa ra khỏi núi Phù Dao lần đầu đã vào ở đảo Thanh Long, chuyện quá khích nhất là tụi nó và một đám tán tu lập bang kết phái đánh một trận. Đối phương huy động nhân lực như vậy, tám phần mười là vì Đường Vãn Thu tới, nàng ta có bản lĩnh đắc tội với toàn bộ người trong thiên hạ một lần, chưa biết chừng là mầm tai vạ từ đâu rước lấy.
Lý Quân nhỏ giọng nói: “Đại sư huynh, nếu như không phải tới tìm chúng ta gây phiền toái, …”
Nghiêm Tranh Minh một tay nắm chặt khuỷu tay gã, lắc đầu, cảm thấy việc này không đơn giản vậy. Vì sao trên đảo đại loạn, Đường Vãn Thu không đi hỗ trợ, trái lại còn muốn đưa bọn họ bí mật rời đi?
Y nhạy bén từ trong vài câu cảnh cáo “Đừng nói mình là phái Phù Dao” của Đường Vãn Thu cảm giác được cái gì.
Bỗng nhiên, Trình Tiềm vẫn trầm mặc bên cạnh đã mở miệng, nó vô cùng khẳng định nói: “Gã kia là Châu Hàm Chính.”
Nghiêm Tranh Minh sửng sốt: “Cái gì? Làm sao đệ biết?”
Trình tiềm mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm người cầm đầu bịt kín mặt chỉ chừa đôi mắt, nhẹ giọng nói: “Gã? Hoá thành tro đệ cũng biết.”
Khổ chủ chân chính Nghiêm Tranh Minh sợ rằng đã quên —— Từ nhỏ y chính là như vậy, cãi nhau thì cãi nhau, tức giận thì tức giận, nhưng không mang hận. Mặc dù năm đó bị quẳng xuống đài cao chịu nhục rõ ràng ở trước mắt, nhưng cũng không để lại cho y cừu hận gì khắc cốt ghi tâm. Trái lại nếu bây giờ Châu Hàm Chính quẳng y xuống đài cao, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Có sức như vậy, y muốn dùng thời gian đó để hồi tưởng lại tháng ngày vui vẻ tươi đẹp thuở thiếu thời trên núi Phù Dao.
Trình Tiềm không giống vậy, mỗi lần nó luyện kiếm không được, hoặc gặp phải cảm giác làm thế nào cũng không qua được bình cảnh, nó sẽ nhớ lại huynh đệ Trương Đại Sâm và Châu Hàm Chính, nhờ đó tu vi nó tiến triển thật nhanh. Loại như Trương Đại Sâm dần dần nó đã không để vào mắt, thế là nó dốc lòng nhằm vào mỗi mình Châu Hàm Chính.
Trình Tiềm nhìn bốn phía một phen, bước lên một bước, hơi lên giọng nói với Đường Vãn Thu: “Đường chân nhân, vãn bối rất cảm kích sự chiếu cố của đảo chủ, chỉ có một chuyện không hiểu —— vì sao ông lại để cho một người lai lịch bất minh trà trộn vào Giảng Kinh đường?”
Đường Vãn Thu sửng người nghe nó nói, lập tức xoay mạnh lại: “Ngươi nói gì?”
Người cầm đầu bịt mặt nghe vậy, ánh mắt chuyển sang người Trình Tiềm và thân kiếm Sương Nhẫn trong tay nó, cười khẽ: “Người hôm đó Hoạt Nhân điểu cảm nhận được quả nhiên là ngươi, tiểu quỷ ngươi cũng có chút công phu đó, cuối cùng bị ngươi trốn được.”
Lúc nãy gã cố tình đè thấp tiếng nói, một câu này lại lộ ra giọng vốn có, Đường Vãn Thu có nặng tai mấy cũng hiểu, trên mặt lộ vẻ khó tin: “Châu Hàm Chính?”
Người bịt mặt thấy không gạt được, không ngại ngần gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra bộ mặt thư sinh nghĩ trước hẳn làm, mỉm cười nói: “Đường đạo hữu mời, không bằng theo chúng ta về bồi đảo chủ tiếp khách?”
Đường Vãn Thu mở to hai mắt, nổi giận: “Đảo chủ đối với ngươi ân trọng như núi, thế mà ngươi lại đầu quân kẻ khác?”
Châu Hàm Chính lắc đầu than thở: “Lời này của Đường chân nhân sai rồi, ta vốn cũng chẳng phải người đảo Thanh Long, mấy năm nay chưa hề đầu quân theo kẻ nào. Được đảo chủ để mắt, ở trên đảo tạm giữ chức hộ pháp mà thôi —— Ơ? Không nhẽ ta nhớ nhầm, chẳng phải lúc đó Đường chân nhân từ Mục Lam Sơn, đều không phải là đệ tử đảo Thanh Long sao?”
Đường Vãn Thu chẳng muốn cùng gã nói linh tinh, một tay kéo trọng kiếm sau lưng nàng, không đánh mà quét ngang một đạo kiếm phong bén nhọn, chẳng kiêng kỵ đám người ngự kiếm trên không trung, định xông lên đánh cho Châu Hàm Chính thành trái bí thối.
Châu Hàm Chính nhẹ nhàng nhảy lên không trung, cây quạt trong tay xếp lại, lôi hoả khí như ẩn như hiện, đánh trực diện với kiếm khí của Đường Vãn Thu. Một tiếng “ầm” thật lớn, hai bên triệt tiêu, mặt đất cháy sém một mảnh.
Châu Hàm Chính kẻ này ngoài mặt trong lòng đều ác độc, Nghiêm Tranh Minh ở bên cạnh quan chiến cũng thấy run sợ trong lòng, đột nhiên phát hiện kết luận ‘sẽ không bị gã quẳng xuống đài cao đơn giản’ là quá sớm. Mà Châu Hàm Chính không chỉ thủ đoạn nhiều mà thái độ làm người lại không biết xấu hổ, gã thoạt nhìn không muốn đấu pháp một chọi một với Đường Vãn Thu, quạt xếp vung lên, Châu Hàm Chính nhìn đám người bịt mặt đông đảo trên trời dưới đất nói: “Bắt đám kia!”
Đường Vãn Thu gầm hét lên: “Ngươi dám!”
Bọn người bịt mặt như quạ đen đều ngự kiếm hạ xuống, chen lấn nơi bến tàu nhỏ hẹp nước chảy không lọt. Kiếm Nghiêm Tranh Minh như ngưng quang, cả người ngự kiếm tới giữa không trung. Chỉ thấy y bấm một thủ quyết, tại chỗ loé lên mấy hư ảnh ngự kiếm mà đi giống y. Phân thần như vậy rất hao tổn chân nguyên, y đúng là muốn lấy sức một người chống đỡ tất cả bọn bịt mặt trên không trung.
Trình Tiềm định tìm gã họ Châi thử Sương Nhẫn trong tay, nhưng vừa quay đầu lại thấy sắc mặt đám người Lý Quân tái nhợt, nhiệt huyết mạnh mẽ của nó bị hất một gáo nước lạnh, một tấc không rời mà canh giữ bên cạnh Giả Thạch đang ôm lấy Thuỷ Khanh.
Hai gã bịt mặt lén lút tiếp đất, tiếp cận nhóm Trình Tiềm từ bên kia, hiển nhiên hoàn toàn không để mấy thiếu niên và Trình Tiềm vào mắt, hung hăng bày ra dáng vẻ giết người diệt khẩu.
Trình Tiềm không lùi mà tiến tới, chiêu mở màn cũng không có, trực tiếp đánh ra một chiêu “Kinh đào phách ngạn”.
Cho đến lúc này, Trình Tiềm mới cảm nhận được thanh danh kiếm giết người như ngoé trong tay rất khác biệt với mộc kiếm cùi lúc trước. Sương Nhẫn kiếm vừa khẽ động, một trận âm hàn khó nói tràn ngập khắp bến tàu. Trong nháy mắt binh khí đụng nhau, Trình Tiềm có thể nghe được trăm nghìn tiên nhân hoặc ôm mối hận, hoặc tiếng gào nén giận đinh tai nhức óc. Trên thân kiếm ngưng tụ một tầng sương lạnh mắt thường có thể thấy, chém gãy binh khí của hai gã bịt mặt, chân nguyên trong cơ thể Trình Tiềm bị khuấy động điên cuồng. Hầu như nó có cảm giác sau một khắc chính mình sẽ bạo thể mà chết.
Phải, trên tờ giấy có nói “chớ tự ý dùng”…
Đầu tiên Trình Tiềm giật mình, theo bản năng muốn ném kiếm đi, nhưng nó mới vừa lui, nhiều gã bịt mặt đồng loạt vùng lên. Thậm chí có một gã muốn bắt Thuỷ Khanh, lòng Trình Tiềm ngang tàng nghĩ thầm: “Thích ra sao thì ra, trước cứ làm thịt mấy gã này đã.”
Sau đó, dưới chân nó không ngừng, chiêu thức không đổi, lại một kiếm “Kinh đào phách ngạn”. Hai gã bịt mặt cho rằng Trình Tiềm còn chưa ngưng thần được, tu vi có hạn, càng không thể vượt cấp lấy một địch hai, nào biết đâu kiếm pháp của nó đã được mộc kiếm tôi luyện ra —— mộc kiếm vài chiêu liền gãy, chứa kiếm khí hữu hạn, người cầm kiếm không chỉ phải khống chế lực đạo, còn phải chính xác. Nhờ vậy Trình Tiềm mới hợp nhất được Hải Triều kiếm phóng khoáng bá đạo với Phù Dao mộc kiếm thiên biến vạn hóa, lần đánh ở Giảng Kinh đường kiếm đạo của nó đã sớm vượt khỏi ngưng thần ngự kiếm.
Đừng nói hiện tại trong tay nó là thanh “Sương Nhẫn” hung kiếm thượng cổ.
Kiếm quang kia như tử điện thanh sương, dường như cộng hưởng với sát tâm của chủ nhân, kiếm phong nháy mắt tăng thêm ba phần. Lúc này vang lên một tiếng như xé vải, Trình Tiềm một kiếm quét qua cổ hai người, máu văng khắp nơi, rơi vào thanh “chết không tử tế kiếm”, lập tức ngưng tụ thành một lớp sương máu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Hào
Quyển 2 - Chương 41
Quyển 2 - Chương 41