*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Tranh Minh thở dài, y quay đầu lại nhìn thoáng qua, xuyên qua thạch giới tử, nhìn thấy chim Thủy Khanh đang tò mò đậu trên vai Trình Tiềm, hai người đang cùng nhau nghiên cứu quyển trục Thiên Diễn Xử, tạm thời chưa có ý quay về.
Y cúi đầu, hơi khép mắt, mệt mỏi gãi gãi mũi mình.
Từ nhỏ Nghiêm Tranh Minh đã mi thanh mục tú, như từ trong tranh bước ra. Nhắm mắt lại thì không giống, như một pho tượng đá.
Dòng suối giữa núi mùa xuân róc rách chảy, mùi hương hoa cỏ hai bên bờ sông hoà hợp vào nhau.
Vào thu, nước hạ xuống, tảng đá cũng lộ ra hình dạng.
Lý Quân hỏi: “Trong cốc Tâm Ma tiểu Tiềm đã nói gì với huynh?”
Vẻ mặt Nghiêm Tranh Minh nhẹ nhàng một chút.
“Chà chà,” Lý Quân hiểu ý liền, gã dùng một loại ánh mắt thô tục lại lộ liễu tàn hại từ trên xuống dưới Nghiêm Tranh Minh một vòng, “Chưởng môn sư huynh à, huynh cũng đừng thừa dịp khoe mẽ, thực sự là cả đời không theo vận mệnh, thỉnh thoảng được đền bù ước nguyện một lần, nhìn huynh đắc ý đến…”
Lý Quân ngừng nói, suy tư một lát, nhanh chóng tìm được cách nói chính xác nhất: “… Tè ra quần.”
Nghiêm Tranh Minh: “…”
Làm một người ưa sạch sẽ, Nghiêm Tranh Minh có thể dễ dàng tha thứ đủ loại thất lễ của Lý Quân, nhưng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn tên bụi đời này so sánh mình với những từ bất nhã. Nghiêm Tranh Minh cảm thấy nói chuyện với gã cũng làm bẩn đầu lưỡi mình, vì vậy quyết định trực tiếp đánh.
“Chờ đã!” Lý Quân một tay ôm đầu, sau đó trái õng phải ẹo cầm tờ giấy mực còn mới gấp lại, cẩn thận tỉ mỉ nhét vào trong ngực. Xong việc gã mới hít sâu một hơi, hài lòng vỗ vỗ lồng ngực của mình, như lấy được một lá bùa hộ thân.
Lý Quân lầm bầm: “Đánh đệ? Huynh phải nghĩ cho thật kỹ nha chưởng môn sư huynh. Nhược điểm của huynh còn trong tay đệ á, về sau phải nhớ, nghìn vạn lần đối xử với sư đệ đây tốt hơn chút, bằng không không cẩn thận mà làm trái tim mỏng manh của sư đệ hoảng sợ. Ai nha, tờ giấy này không chừng đến tay tiểu Tiềm nha!”
Loại sư đệ này, giữ lại có ích gì?
Đáy lòng Nghiêm Tranh Minh dữ tợn thầm nghĩ: “Không bằng nuôi mập chút, đến tết giết thịt ăn là vừa.”
Hai người này ngầm đấu đá mãnh liệt, Trình Tiềm chẳng hay biết gì, từ khi hắn giả vờ không quen Giả Thạch nhận quyển trục kia, trong ngực nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Giả Thạch tuy rằng đi qua đủ loại đường đi, biết được Trình Tiềm chết rồi sống lại, thời gian dài như vậy đến tận bây giờ mới chính mắt nhìn thấy.
Y dùng hai tay nâng hai quyển trục, trầm mặc nhìn Trình Tiềm một lát, y đưa lưng về phía người bên ngoài vành mắt hơi ửng đỏ. Sau đó Giả Thạch lui ra sau một bước, chắp tay khom người thi lễ, đến lúc ngẩng đầu lên, y đã khôi phục nét bình tĩnh thật thà.
Bởi vì Nghiêm Tranh Minh khi còn bé vô cùng khó hầu hạ, trong rất nhiều đạo đồng, Giả Thạch cũng cẩn thận tỉ mỉ nhất. Trình Tiềm nhớ y không hay nói lắm, cũng không thân thiết như Tuyết Thanh, làm việc gì đều ngay ngắn cẩn thận, không có nhiều cảm giác tồn tại. Nhiều năm qua, ngay cả dáng dấp y cũng không thay đổi nhiều, vẫn như ngày hôm qua còn đi theo sau đại sư huynh châm trà, lau băng ghế. Hôm nay… Cũng đã là cảnh còn người mất.
Trình Tiềm lẳng lặng cất vật Giả Thạch đưa vào trong tay áo, vẫn duy trì nét mặt không hợp tình người trước sau như một mở một quyển trục ra, phía trên trống không, chỉ có một cái Trừ ma ấn lớn.
Thiên Diễn Xử đưa ra hai quyển trục, nói cách khác phái Phù Dao phải ra hai người.
Trình Tiềm khó khăn diễn một nụ cười lạnh, Giả Thạch nói: “Ngô đại nhân tính người cho quý phái, thật đúng là việc gì cũng trông nom, một con cá lọt lưới cũng không để lại.”
Lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên một hồi trống dồn dập, dưới chân núi Thái Âm, một cái bình phong do người tạo ra bỗng dưng mọc lên, trống rỗng nhô lên một ngọn núi.
Thập Phương trận!
Ngô Trường Thiên cất giọng nói: “Đạo hữu nào nhận được Trừ ma ấn, xin hãy nghỉ ngơi, giờ tý đêm nay vào trận! Đường tiên sinh, mời qua bên này.”
Khi Trình Tiềm và Thủy Khanh trở lại thạch giới tử, Nghiêm Tranh Minh và Lý Quân đều tự trưng ra vẻ mặt không có gì xảy ra.
Vừa thấy Trình Tiềm trở về, Nghiêm Tranh Minh chủ động gọi: “Tiểu Tiềm, qua bên này.”
Trình Tiềm nghi ngờ nhìn y, hoài nghi y đã làm chuyện thẹn với lòng gì —— Nếu không, làm sao mới vừa rồi dụ dỗ không nghe, giờ lại chủ động lấy lòng rồi?
Cũng may lúc này không phải thời điểm để so đo mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, Trình Tiềm không truy cứu.
Giả Thạch kín đáo đưa cho hắn hai cái ban chỉ*, Lý Quân cầm lấy, sờ soạng một lần quanh viền, rất nhanh đã phát hiện huyền cơ bên trong, nhẹ nhàng cạy ra, ban chỉ mở ra từ chính giữa.
(*) Là công cụ che ngón tay để giữ dây cung. Hình minh hoạ ở dưới.
Vật này thiết kế tinh xảo, sau khi cuộn lại, bên trong vách nạm một cái mặt kính nhỏ.
Lý Quân hà hơi, lấy tay lau một cái, cái gương liền phóng ra ánh sáng, bên trong hình như có bóng mờ hiện lên, gã vội vàng tìm một tờ giấy Tuyên Thành, sao cho mặt kiến vừa vặn rọi trên tờ giấy. Một hàng chữ trong ánh sáng nhảy tưng bừng trên mặt giấy: “Có người động tay chân…”
Chữ phía bên kia chợt biến mất một ít, đầy đủ là: “Có người động tay chân, ta kiểm tra linh thạch bày trận thì phát hiện tiêu hao khác với Thập Phương trận bình thường, ít nhiều không thể giải thích. Chưa tra ra được là ai, xung quanh không có dấu vết trận pháp khác, người táy máy tay chân sẽ không thèm muốn những linh thạch vỡ này. Hoặc là gã len lén sửa đổi Thập Phương trận, hoặc là ở gần đó bày một trận khác. Tu vi ta thấp, không thể nhận ra, thủ đoạn người này bí ẩn bình sinh hiếm thấy. Chuyện khác, cửu thánh của Yểm Hành nhân có người của Ngô Trường Thiên, nhưng không biết là ai. Trên ban chỉ có bí kính, vào trong trận rồi tách nó ra, có thể nhìn thấy tình cảnh ngoài trận, dặn dò gấp gáp, có nhiều chỗ bỏ sót, nghìn vạn lần cẩn thận.”
Thập Phương trận do hai bên cùng bày ra, Thiên Diễn Xử không có khả năng đều mua chuộc hết ma tu, hai bên đều nhìn chòng chọc nhau, sau lại có Đường Chẩn làm chứng kiểm tra, kẻ hỡ để gian lận trong Thập Phương trận thật sự không nhiều lắm.
“Như vậy thì ngoài trận có khả năng lớn hơn…” Mặt Lý Quân nhăn nhíu, nói, “Kỳ quái thật, nếu như cuối cùng chính đạo thắng, bên ngoài trận không phải vô dụng sao? Nếu người thắng là ma tu, như vậy một khi ngoài trận ra tay với bọn họ, Thiên Diễn Xử sẽ vi phạm huyết thệ. Người vi phạm huyết thệ, ắt gặp phản phệ lời thề gấp mười lần, bọn họ chẳng phải là đả thương địch thủ một nghìn, tự tổn hại tám vạn sao? Trừ phi… Người ngoài trận căn bản không phải những ma tu đã đến đây.”
Nếu không phải ma tu đến đây, tất nhiên chính là bên kia.
Nghiêm Tranh Minh dùng cây quạt cũ gõ nhè nhẹ lên mép giấy, nói: “Đem một đám tu sĩ đấu đến đỏ mắt ném vào cùng một trận, để cho bọn họ ngươi chết ta sống, người thắng cuối cùng đi ra, lại bị bọn ngoài trận giam bên trong, ta cảm thấy việc này nghe rất quen tai.”
Thủy Khanh hỏi: “Là gì nhỉ?”
Nghiêm Tranh Minh: “Như nuôi cổ.”
Thủy Khanh lập tức rùng mình, thân là một con chim, nàng lại sợ sâu, rõ là thành một phái riêng, nàng chà xát da gà nổi trên người, hỏi: “Nhưng Ngô Trường Thiên kia cũng có ở bên trong? Bọn họ sẽ không lo cho gã sao?”
“Nội bộ Thiên Diễn Xử đã đấu đến coi nhau như kẻ thù, chưa chắc là thống nhất thế lực.” Trình Tiềm khoanh hai tay trước ngực, nói, “Vậy thì lại chuẩn bị phá trận —— trận pháp đệ chỉ biết sơ sơ, phức tạp vậy xem không hiểu.”
Nghiêm Tranh Minh: “Đừng nhìn ta, ta cũng không hiểu.”
Lý Quân gãi đầu: “Ta thật ra thì… Ai dô, đối với hai người thì người ngoài trận, lực bất tòng tâm.”
Nghiêm Tranh Minh nói: “Cái này dễ xử lý, đệ còn Kim Cáp thần thuỷ không? Quất một chén, ta có thể giấu đệ trong tay áo mang vào.”
Nói xong, hình như y tưởng tượng cảnh mình bọc một con cóc, nhất thời lại sửa lời: “Bỏ đi, để tiểu Tiềm mang.”
Lý Quân đấm ngực cười sặc sụa.
“…” Mặt Nghiêm Tranh Minh không đổi sắc dùng ánh mắt uy hiếp gã một lát, cuối cùng giục, “Được rồi, nếu như đệ không muốn, ta thấy nghĩ biện pháp khác đi.”
Lý Quân nghiêm mặt nói: “Tuy đệ vào không được, nhưng có một người có thể.”
Lời gã vừa nói ra, không cần giải thích, những người khác cũng hiểu rõ. Ở trong trận, lại hiểu trận pháp, chỉ có Hàn Uyên.
Trình Tiềm trầm mặc: “Hình như chưa thử… Không ổn, chỉ sợ không gặp được.”
Tuy rằng Hàn Uyên không nhất thiết sẽ bằng lòng hợp tác, nhưng ở trong lòng mọi người, gã đáng tin, dù cho thân ở phe bất đồng, gã cũng là “Người một nhà”.
Nghiêm Tranh Minh khẽ thở dài một cái, nói: “Có thứ gì, lấy ra hết đi.”
Chân Long kỳ, phù chú đại năng sưu tập khắp nơi, đan dược, dạ minh ấn, sâu chỉ đường, nhất thời những thứ này chất thành đống.
Nghiêm Tranh Minh kiểm kê một phen, nói tỉ mỉ cách dùng cho Trình Tiềm những món ít gặp, lúc này mới phát rầu —— Lần này mặc dù nói chưa đến mức táng gia bại sản, nhưng cũng dốc một khoản tâm huyết, sau này chắc chẳng đòi Thiên Diễn Xử trả tiền được.
“Gia sản giảm xuống như thế này nữa đã sắp xuống không rồi.” Nghiêm Tranh Minh nghĩ ngợi nói, “Chuyện này, vẫn nên thừa dịp lộn xộn kiếm thêm một khoản thôi.”
Hay cho kiếm tu, suốt ngày nghĩ tới tiền, nghĩ đến cũng muốn đổ lỗi cho cay đắng.
Thấm thoát giờ tý đã đến.
Đêm khuya sương nhiều, Thập Phương trận càng thêm mờ ảo.
Hàn Uyên đứng lên đầu tiên, sau lưng gã loé lên hắc long giận dữ, để lại trên mặt đất một đạo trường ảnh, nháy mắt dập tắt những đống lửa quanh mình. Đám tu sĩ hoảng sợ, nửa khuôn mặt Hàn Uyên khuất trong bóng tối, tự cao tự đại mà nghiêng đầu cười, láo xược đến kiêu ngạo.
Cửu thánh của Yểm Hành nhân theo sau gã, một nhóm ma tu này bằng mặt không bằng lòng dẫn đầu vào trong trận.
Người bên ngoài không nhìn thấy bên trong Thập Phương trận, ở cửa có hai hàng nến, tổng cộng hai mươi cây chia làm hai bên.
Theo mười người này đi vào, mười cây nến một bên đột nhiên sáng, cái đế bằng kim loại dày dặn nháy mắt tràn đầy hắc khí, ánh nến phản chiếu hình bàn long khắc bên trên vô cùng sống động, răng nanh dữ tợn, hắc khí xông thẳng trời cao.
Ban đêm trong núi gió lớn, mà ánh nến lại giống như sinh ra từ ngọn nến, thổi thế nào cũng không nhúc nhích, sinh ra chút biến hoá cổ quái tiêu điều trong trống rỗng.
Lúc này, các tu sĩ chính đạo nhận được quyển trục lác đác đi tới, đám người này cũng bằng mặt không bằng lòng, sắc mặt ai nấy đều lạnh lùng, chẳng thèm nhìn Ngô Trường Thiên đang canh giữ ở trước trận, tự nối đuôi nhau mà vào.
Theo bọn họ từng bước từng bước đi vào, mười ngọn nến xếp hàng bên khác cũng lần lượt sáng lên. Ngọn nến bên này mộc mạc hơn nhiều, thoạt nhìn chỉ là bạch lạp thông thường, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng thành một hàng, rất giống phúng điếu cho ai.
Trình Tiềm vừa định cất bước vào, Nghiêm Tranh Minh bỗng kéo hắn lại: “Chờ một chút.”
Y nói xong nhấc tay, tháo dây buộc tóc cũ trên đầu Trình Tiềm xuống, rút một cái mới từ trong ngực ra. Sau đó như một người phàm bình thường, ngậm dây buộc tóc, năm ngón tay gộp lại, bắt đầu cột lên tóc Trình Tiềm. Buộc lên xong, khí tức khôi lỗi phù cũng giấu hết.
Nghiêm Tranh Minh nhìn Trình Tiềm một hồi, ngực thôi thúc muốn ôm hắn một cái, nhưng trước bàn dân thiên hạ, y đành lặng lẽ thu hai tay lại, chỉ nói: “Ta thấy cửa vào Thập Phương trận chưa chắc là một, sau khi vào đó không ai tìm được ai, đệ cẩn thận chút… Nhìn cái gì, lúc này biết ta đối với đệ tốt lắm sao? Sau này ít chọc tức ta vài lần đi.”
Trình Tiềm nhìn y, thật ra chỉ đơn thuần cảm thấy y dài dòng, cứ tiếp tục vậy nữa, “Nghiêm nương nương” nhanh chóng biến thành “Má Nghiêm” mất.
… Nhưng để không chọc đại sư huynh tức giận hơn nữa, Trình Tiềm vô cùng lanh trí không nói ra.
Khi hai người mắt nhìn thẳng đi qua Ngô Trường Thiên trước mặt, Ngô Trường Thiên chợt mở miệng gọi Nghiêm Tranh Minh lại: “Nghiêm chưởng môn xin chậm bước.”
Nghiêm Tranh Minh nghiêng đầu, nhướn một bên mày, quạt trúc xoay tròn trong tay một vòng, giả cười nói: “Có gì chỉ giáo?”
Ngô Trường Thiên nói: “Sư đệ ta Du Lương kể từ ngày tự mình bước vào kiếm đạo, vẫn khổ học không ngừng, chưa dám chậm trễ một giây một phút nào. Trước đây chưa bao giờ tiếp xúc qua những sự vụ bề bộn, còn là tính tình thiếu niên —— Nếu Nghiêm chưởng môn nhìn thấy tư chất đệ ấy không có gì trở ngại, khi Ngô mỗ tuẫn đạo (chết vì đạo), có thể xin Nghiêm chưởng môn thay mặt dạy dỗ không?”
Nghiêm Tranh Minh đối với tên kiếm tu tuổi còn trẻ thiếu đầu óc kia có chút hảo cảm, dù sao kiếm tu nguyên thần cũng hiếm thấy, ngoại trừ loại lạ lùng như y, phần lớn bọn họ đều là tâm trí kiên nhẫn, ít có tạp niệm.
Chẳng qua y không thể hiện chút hảo cảm nho nhỏ này ra ngoài, lạnh lùng trả lời: “Từ lúc nào phái Phù Dao thành chỗ thu đồng nát? Hơn nữa chúng ta một nhóm nhỏ sa cơ thất thế, cũng không dám nhúng chàm cao đồ của Thiên Diễn Xử các ngươi, kết cục của Cố Nham Tuyết không phải là vết xe đổ sao?”
Nói xong, Nghiêm Tranh Minh cũng không nhìn Ngô Trường Thiên, lôi kéo Trình Tiềm nói: “Đi.”
Trình Tiềm lại không khỏi nhìn Ngô Trường Thiên. Tu sĩ nói thọ chung, thông thường là “Vẫn lạc”, hoặc là như người phàm dùng các loại chữ như “Chết”, “Đã khuất”, rất ít nghe đến từ “Tuẫn đạo”.
Luôn cảm thấy có gì đó quái lạ.
Trình Tiềm với Nghiêm Tranh Minh rõ ràng là chân trước chân sau, sau khi đi vào Thập Phương trận, chẳng phát hiện ai. Đúng như Nghiêm Tranh Minh đoán, cửa vào không phải giống nhau.
Trong trận yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập, bố cục như một cái quan tài nhỏ, âm âm u u, chỉ vỏn vẹn bốn bức tường, một con đường nhỏ hẹp chẳng biết thông đến đâu, phía trước tối om.
Trình Tiềm cầm chặt Sương Nhẫn kiếm, theo đường nhỏ đi về phía trước.
Đột nhiên, trong bóng tối có ánh sáng nhàn nhạt loé lên. Trình Tiềm ngừng bước chân, hình như một bên có người, đang lặng lẽ đứng im nơi đó.
Ma tu đang đợi ở chỗ này sao?
Trình Tiềm nhăn mặt, chắp tay trước ngực. Chắp tay khiêm nhường thế mà người nọ cũng không thốt ra tiếng nào, chắp tay giống y hệt hắn lại. Trình Tiềm bình tĩnh quét thần thức ra ngoài —— chỗ đó không có ai.
Hắn thử thăm dò đi về phía trước vài bước, trên đường nhỏ chỉ quanh quẩn một mình tiếng bước chân của hắn, khiến da đầu hắn hơi tê dại. Trình Tiềm bấm một thủ quyết, một ánh lửa lạnh lẽo lơ lửng ở cách ngón tay hắn chừng một tấc, xung quanh tạm thời sáng lên.
Chỉ thấy trong góc kia có một cái gương.
Mặt kiếng không biết làm bằng vật liệu gì, gương đồng bình thường không thể so sánh nổi, bóng người trong đó gần như hiện hết. Trình Tiềm ít khi soi gương, càng không có tỉ mỉ nhìn mình như vậy.
Tay người trong gương cũng giữ một ánh lửa, mặt gương càng không giống gương đồng bình thường sẽ rọi sáng như vậy. Người trong mặt gương thoạt nhìn quen thuộc, nhìn kỹ lại có phần xa lạ.
Thế nhưng sao ở đây có một cái gương?
Ngay khi hắn nghi hoặc, người trong gương bỗng cử động!
“Hắn” chậm rãi ngẩng đầu, nở nụ cười với Trình Tiềm, đôi môi mỏng nhếch hai bên lên, đặc biệt có ý xấu, nếp nhăn nơi khoé mắt và trên mặt khi cười cũng không có, ánh mắt như hồ sâu.
Trình Tiềm: “...”
Lần đầu tiên hắn biết mình cũng có thể cười quỷ khí u ám như thế.
Nhưng mà khiếp sợ thì khiếp sợ, không làm Trình Tiềm rút Sương Nhẫn ra chậm, một kiếm đánh về cái gương.
Người trong gương đột nhiên nhảy ra khỏi mặt gương, đầu tóc, trang phục… Thậm chí một miệng vết thương nhỏ do Trảm ma trận lưu lại trên cổ cũng giống nhau như đúc!
Thậm chí tệ hơn là, trong tay gã còn cầm một thanh Sương Nhẫn giống như đúc!
Cái gương vỡ nhưng người trong gương không vỡ, hành động của gã không hề bị hạn chế.
Đây là một tên trong cửu thánh? Công pháp kỳ quái gì thế này?
Sau một khắc, hai thanh kiếm giống như đúc đánh trực diện trên không, phát sinh những tiếng “keng keng” khiến người ê răng, ngay cả kiếm chiêu cũng giống hệt như sư phụ dạy dỗ!
Có điều giao thủ một cái, ngực Trình Tiềm lại an tĩnh —— người trước mắt này sâu cạn thế nào vừa giao thủ hắn đã biết, so với bản thân hắn còn kém một bậc không nói, kiếm chiêu cũng chỉ học được bề ngoài, kiếm ý hoàn toàn không đúng. Điều này nói rõ cái gương cổ quái thật ra là ma tu đang giở trò, người trước mặt này cũng chỉ là mài một lớp da hắn.
Người trong gương bị một kiếm phá vỡ, lảo đảo rơi xuống đất, lạnh lùng nhìn bản gốc Trình Tiềm, mặt mày thon dài bởi vì hắc khí lượn lờ làm Trình Tiềm thấy không được tự nhiên. Hắn đang định tốc chiến tốc thắng, thẳng thừng kết liễu thứ này, quanh mình đột nhiên sáng lên.
Bốn bức tường quanh mình có mấy cái khung phủ vải đen xếp hàng chỉnh tề, sau đó, tất cả vải đen đều đồng loạt rơi xuống, chừng mười cái gương. Gương gương đối nhau, đây là muốn lấy mạng già —— ở trong đó chiếu ra vô số cái bóng Trình Tiềm!
Da đầu Trình Tiềm đang tê dại, thì nghe một tiếng “ục ục” giống như có vật gì từ trong nước xông ra. Một đám giống hắn như đúc cầm kiếm từ trong gương đi ra, bọn họ ùn ùn không ngừng, trong phút chốc bên cạnh hắn là một biển người.
Trình Tiềm: “...”
Loại ma tu này hẳn nên để đại sư huynh hắn đối phó, nói không chừng còn có thể chữa tật xấu cứ không có việc gì làm là thích ôm gương tự soi của y!
Ban chỉ là đây:
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Hào
Quyển 4 - Chương 88
Quyển 4 - Chương 88