Vương hậu cái gì nữa, con điểu yêu nói lắp mãi cũng không ra, cuối cùng gã gấp đến độ ngửa mặt phát ra một tiếng chim hót, móng vuốt chưa kịp hoá thành tay người vẽ một vòng loạng choạng trên không trung, gian nan khoa tay múa chân diễn đạt ý mình —— Người là trứng của Vương hậu.
Thủy Khanh cho rằng loại xưng hô này vô cùng mạo phạm tới tuổi thanh xuân đẹp đẽ của nàng, vì vậy chống nạnh, đứng tướng ấm trà, mắng: “Ừ, một cái trứng lớn đến như vậy, đại vương các ngươi chắc nghẹn tới cổ họng phải không? Lão nhân gia ông ta nhớ nhung ta nhiều năm đến vậy, núi Phù Dao vừa mở liền phái ngươi đến giết ta, đây đúng là quá thành tâm… Nhưng mọi người trong Quần Yêu cốc của ngươi chết cả rồi ư? Không phái được tên nào lợi hại đến, coi thường ta sao?”
Trình Tiềm yên lặng lui về sau nửa bước, né tránh vẻ lồng lộn của nàng, trong lòng nảy sinh nghi ngờ sâu đậm —— Bộ dạng đàn bà chanh chua chửi bới đúng tiêu chuẩn hoàn mỹ này học từ ai?
Đời này Thuỷ Khanh có thể tỏ ra nhanh mồm nhanh miệng một lần, điểu yêu nghẹn họng nhìn trân trối, á khẩu không trả lời được, co rúm lại, bi thương nhìn nàng, vành mắt mông lung chực khóc.
Thuỷ Khanh khí thế hung hăng không lường được phản ứng này, ngạc nhiên nói: “Này, ta mới nói hai câu, ngươi làm gì mè nheo thế?”
Cho dù não Yêu vương bị khuyết tật, chắc chắn cũng không phái một kẻ hay khóc nhè đến ám sát. Trình Tiềm nhìn thấy trong móng vuốt yêu tu dường như dính bùn đỏ, dùng vỏ kiếm Sương Nhẫn vét móng chim, nheo mắt quan sát. Nhận ra đây chính là bùn trên tường khách phòng núi Phù Dao.
Trình Tiềm hỏi: “Ngươi đi khách phòng bên kia làm gì?”
Điểu yêu vội vàng gào khóc kêu loạn múa may tay chân một hồi, thấy không ai nghe hiểu được tiếng chim của gã, nôn nóng duỗi móng kéo vạt váy Thuỷ Khanh.
Hàn Uyên khẽ rơi móng gã: “Ngươi nói thì nói đi, ít táy máy tay chân.”
Điểu yêu ngã xuống đất đứng dậy, chỉ một hướng. Thử đi hai bước, thấy lúc này chẳng ai đánh gã, yên tâm dũng cảm ưỡn thẳng thắt lưng, dẫn đường đi trước.
Đầu óc súc sinh này quá kỳ quái, thế mà chẳng có ý định nhân cơ hội đào tẩu, dẫn đường dẫn đến nghiêm túc, đi hai bước còn dừng lại chờ bọn hắn một chốc.
Ba người nghi ngờ theo sau, điểu yêu này dẫn bọn họ tới thẳng khách phòng Đường Chẩn vẫn ở lúc trước. Gã chỉ vào khách phòng nói thật lớn một tràng tiếng chim, tiếng chẳng mấy trôi chảy, gấp đến độ dùng móng vuốt cào tường.
Thủy Khanh: “...”
Nàng bắt đầu ngán ngẩm về Quần Yêu cốc thống lĩnh một tộc, bởi vì cảm thấy các tộc nhân này hình như đều thiếu đầu óc.
Lòng Trình Tiềm chuyển một cái, hỏi: “Người ở chỗ này đã đi rồi —— Nhưng ngươi biết y sao?”
Điểu yêu gật đầu liên tục.
“Nói bậy,” Trình Tiềm bóp cổ điểu yêu dài hơn so với người bình thường, dễ dàng ấn gã lên tường, lạnh lùng nói, “Chỉ bằng ngươi mà doạ chạy y? Nếu ngươi biết những thứ không nên biết, y đã sớm giết ngươi diệt khẩu, còn để ngươi bay loạn khắp nơi?”
Đường Chẩn phản bội như một thanh đao nhọn đâm vào lòng hắn, mấy lời này của Trình Tiềm còn mang theo sát ý.
Hàn Uyên và Thủy Khanh đều sửng sốt.
Thủy Khanh nghi ngờ hỏi: “Đợi đã, diệt khẩu gì? Không phải Đường tiền bối ở đây sao?”
Điểu yêu suýt thì bị Trình Tiềm bóp chết, xù lông thà chết liều mình ngọ nguậy lấy ra một tấm bảng gỗ. Đầu lưỡi gã cũng bị bóp lại, “Ú ớ” trong cổ họng, đỏ mặt tía tai nhét tấm bảng gỗ kia vào trong tay Trình Tiềm.
Trong tấm bảng gỗ mơ hồ ẩn chứa phù chú, sát ý quanh thân Trình Tiềm chưa lui, mặt không đổi sắc đưa tay kéo tấm bảng gỗ, ném tiểu yêu sang một bên.
Chính diện tấm bảng gỗ có khắc một con đồng hạc, đao pháp tinh xảo, lộ ra hình chim duyên dáng yêu kiều, mỗi phân hiện rõ… Nhưng nhìn ra được không phải Thuỷ Khanh, vậy hẳn là một con đồng hạc trưởng thành.
Mặt trái là một phù chú tỉ mỉ, so với mới còn tốt hơn, ở trong bóng đêm lóe ra ánh huỳnh quang nhu hoà.
Hàn Uyên: “Vật gì vậy?”
“Một tấm Khôi Lỗi phù,” Trình Tiềm tỉ mỉ tra xét một phen, nói, “Chưa từng dùng qua.”
Hàn Uyên: “Khôi Lỗi phù? Khôi Lỗi phù có mấy chỗ dùng?”
Khôi Lỗi phù có thể thay chủ nhân chịu một lần vết thương trí mạng, thời khắc quan trọng có thể cứu mạng, nhưng chính nó không có tính công kích, sao Đường Chẩn sợ thứ này?
Loại chim tạp mao tu vi lơ lỏng này, đánh một lần không chết, không thể đánh lại lần hai à?
Đầu tiên Trình Tiềm chỉ nghi ngờ, đột nhiên, trong lòng hắn lướt qua một suy đoán.
Trình Tiềm thử dò hỏi: “Đây là người bên trong kia khắc?”
Thông thường Khôi Lỗi phù chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng có một tình huống ngoại lệ —— Chỉ cần phù chú bản thân không mất đi hiệu lực, người khắc phù chú dù làm thế nào cũng không thể tổn thương người mang theo phù chú do mình khắc.
Điểu yêu liều mạng gật đầu.
Một điểu yêu nửa đêm nửa hôm từ trong sơn huyệt chạy ra ngoài, tại sao trên người lại có phù chú của Đường Chẩn?
Rốt cuộc Đường chân nhân có thói quen kỳ quái gì!
Hàn Uyên dùng đầu ngón chân gọi điểu yêu: “Vật này là của ngươi?”
Điểu yêu nói ngọng ưỡn ngực một cái, âm vang hùng hồn nói: “Vương hậu!”
Hàn Uyên nghe xong, trên mặt thay đổi bất ngờ, quay đầu nói với Thuỷ Khanh: “Tuy ta không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ e muội thừa ra một người cha được hời rồi.”
Thủy Khanh mờ mịt luống cuống, nhìn cái này lại nhìn cái kia.
Điểu yêu luôn luôn muốn đi gần Thuỷ Khanh, đáng thương bị Sương Nhẫn kiếm của Trình ngăn ở một bên. Gã sờ soạng khắp người móc ra một cái hộp, bên trong có một vật được bọc ba lớp vải gấm cả trong lẫn ngoài. Sau khi lột ra, là một cái lông chim đỏ rực lớn chừng nửa thước.
Hai tay điểu yêu dâng lông chim, dè dặt duỗi tay đưa cho Thuỷ Khanh, trong ánh mắt ngập nước chất chứa chờ mong khó nói.
Thủy Khanh sửng sốt một chút, không tự chủ được đưa tay nhận lấy. Trên lông chim chẳng biết có vật gì, đâm rách ngón tay nàng, một giọt máu chảy xuống nhập vào trong màu đỏ rực đó.
Giữa không trung trống rỗng vang lên một tiếng chim hót trong trẻo, sương khói từ hư vô nổi lên, dàn khắp mặt đất, huyễn ảnh tựa như thật xuất hiện trước mặt mọi người.
Ánh mắt mọi người đều bị một nữ yêu cuốn hút. Nàng khoác cẩm bào, vạt áo dài tha thướt, khắp người ung dung cao quý, trên mặt chẳng có tí yêu khí nào. Nam nhân sánh vai với nàng tuy miễn cưỡng có thể coi như phong độ xuất chúng, nhưng rõ ràng bị vinh quang chói mắt của nàng che lấp.
Trang phục hai người xứng đôi, hình như là phu thê, nhưng cách xa nhau, có vẻ đang “Chiến tranh lạnh”.
Điểu yêu chỉ huyễn ảnh hai đại yêu, múa may nói: “Vương, Vương hậu…”
Hàn Uyên kinh ngạc nhìn Yêu hậu, lại nhìn sang Thuỷ Khanh, hoàn toàn không nhìn ra tiểu sư muội có phong cách ăn mặc kiểu gà tre nông thôn là con ruột Yêu hậu.
Đằng sau Yêu vương và Yêu hậu còn một người khác, hình như là để làm khách hoặc dự lễ, đứng một bên chẳng liên quan gì.
Trình Tiềm lấy làm kinh hãi, thấp giọng hỏi: “Đó là sư tổ sao?”
Điểu yêu nhìn Đồng Như, làm một tư thế cung kính.
Ở giữa huyễn ảnh là một lão già, chẳng biết lão sống bao nhiêu tuổi rồi, nếp nhăn trên mặt có thể kẹp chết ruồi, một đôi tay da bọc xương đang cầm vài miếng mai rùa cũ kỹ vẽ đầy màu sắc rực rỡ, quỳ trên mặt đất lầm rầm. Nhắm mắt một hồi, lão làm như nghe đủ thiên âm mở mắt ra, trên mặt đầy vẻ đồi bại, thở dài, miệng phun tiếng người: “Chỉ dụ nhân gian có kiếp, Thiên Yêu hạ xuống. Thiên Yêu ứng kiếp mà sinh, đẫm máu xuất thế, tất đoạt lực Yêu vương, đại loạn.”
Yêu vương nghe xong, sắc mặt xấu xí vô cùng, hỏi: “Thiên Yêu ở đâu?”
Lão già kia mở miệng quạ đen, nói: “Sinh từ bụng Yêu hậu.”
Nói lời này xong, lão già kia co quắp cả người, té chết trên mặt đất, thật sự hoá thành một con quạ đen lớn ngay tại chỗ, vừa mới còn sống giờ đã chết ngắt.
Lão thẳng cẳng một phát, xong hết mọi chuyện, chẳng có việc chó má gì, lại gây thành một trận đại hoạ.
Huyễn ảnh trước mắt loé lên, Yêu vương cầm kiếm trong tay, dưới kiếm có một đứa trẻ, đã chết.
Đứa trẻ đó có dáng dấp giống nhi đồng người phàm năm sáu tuổi, giữa hai hàng lông mày có mấy phần giống Yêu vương.
Cảnh tượng này không cần giải thích, tất cả mọi người nhìn đều hiểu —— Lão quạ đen chỉ nói có Thiên Yêu, đồng thời Thiên Yêu do Yêu hậu sinh, không có nói đã sinh ra hay sẽ sinh. Yêu vương cho rằng kiếp nạn này ứng với trên người con gã, gã nghe nói Thiên Yêu sẽ cướp đoạt pháp lực của gã, quyết định thà rằng tin vào điều đã có, chẳng nên tin tưởng chỗ không đâu, “Đại nghĩa” diệt thân.
Yêu hậu xông tới, thấy tình cảnh này, trở mặt tại chỗ liều mạng với Yêu vương, đáng tiếc thắng không được Yêu vương, bị thương rời cốc. Lúc gần đi, chỉ có một con tiểu điểu màu xám lớn chừng bàn tay theo bà.
Điểu yêu chỉ vào súc sinh lông dẹp lép đằng sau Yêu hậu, ngượng ngùng giới thiệu: “Ta.”
Không ai để ý đến gã, làm gì có ai quan tâm một con chim nhà xấu xí.
Sau đó, huyễn ảnh đổi lần hai, Yêu hậu đã đổi bộ trang phục rườm rà, chỉ mặc trang phục nữ tử tầm thường, vội vội vàng vàng dẫn người lên núi Phù Dao.
Bà dẫn theo một cô nương trẻ tuổi có phần chất phác và một người đang bị trọng thương.
Đều là người quen —— nữ là Đường Vãn Thu, người bị thương chính là Đường Chẩn.
Đường Chẩn bị đâm một cái răng nanh to lớn từ ngực xuống, nửa người cháy đen, lại vẫn có thể nhìn ra mặt mày tao nhã thanh tú.
Hàn Uyên nghi ngờ nói: “Đây là đoạn chuyện xưa nào?”
Trình Tiềm nói: “Đường Chẩn có nói, lúc y còn trẻ từng cùng với sư muội Đường Vãn Thu du lịch bên ngoài gặp nạn, được sư tổ cứu, hẳn là ngay lúc này.”
Tiếng nói Trình Tiềm vừa dừng, huyễn ảnh đã tới cửa núi Phù Dao, một thanh niên đang xoắn ống quần làm việc ngẩng đầu lên. Vừa thấy người này, hơi thở Trình Tiềm không tự chủ bị nghẽn lại, cả người ngây ra.
Sư phụ…
Hàn Mộc Xuân vẫn còn dáng dấp như trên bức hoạ, khí chất đã có hình thức của lão chồn hèn mọn sau này, cà lơ phất phơ nâng cuốc quá vai, thấy Yêu hậu từ xa, lời nói chẳng kính trọng, gọi thẳng tên: “Hồng Vân, trận gió nào thổi cô đến vậy?”
Trong khi nói chuyện, ánh mắt Hàn Mộc Xuân hơi đảo qua Đường Chẩn với Đường Vãn Thu. Ánh mắt Đường Vãn Thu chạm phải ánh mắt của ông thì sững sờ mất tự nhiên cúi đầu, không dám lên tiếng.
Yêu hậu nói: “Y vì ta mà bị ác thú gây thương tích, sư phụ ngươi đâu? Nhanh chút đi, ta muốn tìm người cứu mạng y.”
“Ác thú?” Sắc mặt Hàn Mộc Xuân hơi nghiêm, lập tức ném cái cuốc đang đào đất, chẳng bận tâm đạp vật ấy bay lên trời, miệng nói, “Đi theo ta.”
Trình Tiềm tham lam nhìn Hàn Mộc Xuân, cho dù đã ngự vật phi hành, ống quần bên cao bên thấp dính đầy bùn đất cũng nhìn không ra chút khí chất tiên nhân nào.
Nhưng hắn vẫn nhìn không đủ.
Mãi đến khi nhóm người mất hút, Trình Tiềm mới lặng lẽ dời tầm nhìn.
Điểu yêu cứ chỉ chỉ trỏ trỏ tiểu viện của Đường Chẩn ở, tràn ngập sùng bái đấm đấm lồng ngực mình.
Hàn Uyên suy đoán nói: “Vương hậu các ngươi bị Yêu vương đánh bị thương, rời khỏi Yêu cốc, nửa đường gặp phải mãnh thú. A, ta biết rồi, trong bộ tộc yêu thú, người mạnh là vua, kẻ mạnh thôn tính kẻ yếu là chuyện thường. Mãnh thú thấy tu vi bà bị hao tổn, muốn thừa dịp cháy nhà cướp của, có phải vậy không?”
Trình Tiềm phục hồi tinh thần lại: “Cho nên lần Đường Chẩn bị thương kia, không giống như chính y nói ‘Không biết trời cao đất rộng’, mà vì cứu người —— cứu Yêu hậu ư?”
Điểu yêu lại dùng sức gật đầu. Gã giơ hai cái móng chim lên, trúc trắc hoá thành tay người, tách ra hai ngón gần giống ngón cái, cùng nhau gập xuống.
Hàn Uyên ở bên cạnh lười biếng nói tiếp: “Cái này ta xem hiểu, hai người bọn họ dưỡng thương dưỡng luôn cả thông đồng với nhau…”
Trình Tiềm lườm gã —— câm miệng.
Hàn uyên vừa quay đầu lại thấy Thủy Khanh ngây ngô sững sờ, đảo mắt, nuốt hết những lời chẳng mấy nghiêm túc vào.
Khi đó Đường Chẩn chưa bị cuốn vào Phệ Hồn đăng, trên người không có loại tử khí uể oải lượn lờ. Y có một đôi mắt phẳng lặng như nước mùa xuân, ngay cả lúc đó tu vi chưa cao, nhưng thông minh uyên bác, làm người khiêm tốn, cho dù là người cũng sẽ bị y vô tình hấp dẫn, huống hồ một con yêu chưa từng thấy qua kiểu cách nam nhân.
Núi Phù Dao hoang vắng, chưởng môn Đồng Như xuất quỷ nhập thần, mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng. Hàn Mộc Xuân không làm việc đàng hoàng, suốt ngày làm bạn với tranh hoa chim cá trùng, trừ phi Đường Vãn Thu chủ động đi tìm ông, bằng không chẳng mấy khi lộ diện. Chỉ có Tưởng Bằng đệ tử trên danh nghĩa thỉnh thoảng xuất hiện một lần tặng chút đan dược… Không ai quấy rầy, chính là chỗ tốt để lén lút sinh tình.
Chuyện này xảy ra vô cùng hợp lý.
Yêu tộc đế hậu có mối thù giết con, cơ bản xem như là rạn nứt. Yêu hậu tìm phu quân khác, việc này cũng không gì đáng trách, nhưng trớ trêu chính là, hai bọn họ có một đứa bé —— Vừa vặn thay, đứa bé này ứng với kiếp nạn do lão quạ đen tiên đoán.
Thiên Yêu sinh mà không lành, Yêu hậu vừa mang thai đã dẫn tới thiên kiếp, mười mấy đạo đại lôi to như cột nhà đuổi theo chẻ bà, thậm chí còn kinh động cả Đồng Như.
Đồng Như thờ ơ lạnh nhạt chốc lát, cuối cùng không nhẫn tâm, ra tay bảo vệ bà. Cũng may Thiên Yêu chưa sinh, vô công vô nghiệp, thiên kiếp cũng không nhất định phải đưa mẹ con bà vào chỗ chết.
Từ đó về sau, Đường Chẩn quyết định rời khỏi núi Phù Dao, vì mẹ con Yêu hậu, ra đi tìm lá Kim Liên trên Đại Tuyết Sơn trong truyền thuyết.
Vượt qua thảo nguyên vô tận nơi phương bắc mênh mông bát ngát, thì bước vào băng nguyên quanh năm không đổi. Băng nguyên lại gọi là “Cực Bắc”, có Huyền Vũ đường tọa trấn, mà phía bắc Cực Bắc, chính là núi cao vực sâu vạn dặm không người. Ở sâu trong đáy cốc có biển Bắc Minh, tận cùng là Đại Tuyết Sơn.
Đại Tuyết Sơn không có nơi cố định, không nhất thiết mỗi lần đều ở một chỗ, bởi vậy nên còn gọi là “Đại Tuyết Sơn bí cảnh”, đủ loại truyền thuyết vô cùng kì diệu.
Bí cảnh Đại Tuyết Sơn, cốc Tâm Ma đài Bất Hối, và cốc Vong Ưu vùng đất vong linh được xưng là ba nơi không thể đến ở nhân gian.
Có người nói lòng Đại Tuyết Sơn có Kim Liên sinh trưởng, chỉ nở hoa, bình thường không ra lá. Chỉ khi hoa héo tàn, núi tuyết tan một lần rồi đông lại, phần gốc mới nảy ra một mảnh lá cây lớn chừng ngón cái.
Lá cây này có thể đạt đến ngọn nguồn đại đạo, giải đi tất thảy nghiệp thế gian.
Đường Chẩn suy nghĩ viễn vông, muốn đi tìm lá Kim Liên này, để cho đứa con chưa biết là trai hay gái của y độ kiếp.
Đồng Như tự mình tiễn Đường Chẩn đến dưới chân núi Phù Dao, nói: “Lá Kim Liên này chỉ là lời thuật lại từ xưa, hôm qua ta tìm khắp cả chín tầng Kinh lâu, cũng không thấy đôi câu vài lời chép lại xác thực, chẳng ai biết nó có tồn tại thật không… Trong bí cảnh Đại Tuyết Sơn vạn phần hung hiểm, cả ta còn không chắc có thể toàn thân trở ra, ngươi không suy nghĩ thêm sao?”
Đường Chẩn khom người thi lễ với ông, nói: “Tiền bối, ta tin tưởng mọi việc do người.”
Trên gương mặt trẻ tuổi của Đường Chẩn không có nhiều uể oải với sầu lo như bây giờ, y có vẻ kiên định dị thường, lướt qua Đồng Như sau khi cáo biệt.
Huyễn ảnh đến đó thì hết, điểu yêu lắp bắp nói: “Người, Người… Không trở về nữa.”
Hàn Uyên nói: “Tiểu sư muội ở trong trứng đợi hơn một trăm năm, ta nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp phải Đường Chẩn, y nói mình là quỷ ảnh bị hút vào Phệ Hồn đăng trăm năm trước, tạm xem như là thời điểm xảy ra sự việc.”
Đường Chẩn không trở về nữa, sau đó Đường Vãn Thu cũng tự cáo từ rời đi.
Yêu hậu ba lần bốn lượt muốn giết bào thai trong bụng, đáng tiếc cuối cùng không nỡ, sau khi tránh thoát thiên kiếp, bà rời khỏi núi Phù Dao, trở lại Yêu cốc, một mình lên đài Lâm Tiên —— Về phần sau, bọn họ đều biết.
Nếu lúc đó bà bằng lòng mang theo khôi lỗi phù do Đường Chẩn để lại lên đài Lâm Tiên, nói không chừng cũng chưa đến mức chết.
Đáng tiếc không đồng ý.
Trăm năm sau thay đổi bất ngờ, mấy đứa trẻ ranh không biết trời cao đất rộng phái Phù Dao mang theo một hồn của Bắc Minh quân Đồng Như xông vào, mang Thiên Yêu trước khi nhuốm máu ra ngoài.
Trình Tiềm ngầm thở dài, thầm nghĩ, người đã mất, giữ đồ vật lại có ích gì?
Về sau Đồng Như bất chấp sai lầm to lớn, bước lên đài Bất Hối, tranh mệnh cùng trời, có phải ít nhiều bị một câu “Mọi việc do người” của Đường Chẩn ảnh hưởng?
Hồi tưởng lại, lần trên đường đi Nam Cương kia, Đường Chẩn đang tìm Băng Tâm Hoả đột nhiên dừng lại, là vì y bị động tĩnh Đồng Hạc hoá yêu cốt thu hút đến sao?
Quần ma loạn vũ trước Thập Phương trận, Đường Chẩn vẫn múa mép khua môi đột nhiên ra tay đấu với Huyền Hoàng, có phải vì Huyền Hoàng chém trường kích về phía Thuỷ Khanh?
Nhưng nếu lòng y biết rõ, trăm năm trước đã rời khỏi Phệ Hồn đăng, vì sao nhiều năm như vậy không chịu lộ diện?
Y ở sơn trang Phù Dao, thậm chí còn từng tá túc tại núi Phù Dao, thậm chí Thuỷ Khanh chưa từng đề phòng y mà nói ra thân thế của mình, vì sao y vẫn không chịu nói rõ, thậm chí nghe xong oán giận của nàng, ngay cả sắc mặt cũng không biến đổi?
Tại sao ngay lúc điểu yêu nhận ra y thì vội vã rời đi?
Nếu không phải điểu yêu này mang theo khôi lỗi phù do đích thân y hạ dao khắc từ nhiều năm trước, có thật y sẽ như lời Trình Tiềm nói, giết chết điểu yêu này diệt khẩu?
Thủy Khanh đột nhiên xoay người đi. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm giác mình không nên sinh ra.
Trình Tiềm đưa ngang một kiếm cản điểu yêu muốn đi theo, nháy mắt với Hàn Uyên: “Ngươi đi xem nàng.”
Hàn Uyên cau mày nói: “Vậy ngươi muốn đi làm gì?”
“Đuổi theo điều tra Phệ Hồn đăng.” Trình Tiềm nhấc tay, ngọn đèn chong trong khách phòng liền rơi vào trong tay hắn, “Với tính cách Đường Chẩn, sẽ không dừng việc nửa chừng, hẳn là ở gần Đại Tuyết Sơn, cũng có thể ở trong bí cảnh Đại Tuyết Sơn bị cuốn vào Phệ Hồn đăng. Ta phải nhanh chân đến xem… Đúng rồi, lần trước ngươi nói với ta, nguyên nhân Tưởng Bằng vào quỷ đạo, là bởi vì Thiên Diễn Xử?”
Hàn Uyên: “Từ tin tức của Yểm Hành nhân…”
“Không nhất thiết là thật.” Trình Tiềm nói, “Ngày ấy, từ trong miệng tam vương gia đại năng thiên hạ, ngay cả chưởng môn Thiên Diễn trong mắt lão đều là loại ‘Thiếu tư chất’. Ta luôn cảm thấy việc này tuy rằng không phải chuyện Thiên Diễn Xử làm không được, nhưng với thân phận Tưởng Bằng, nhất định lúc đó không lọt vào mắt bọn họ.”
Hàn Uyên tròn mắt: “Ngươi hoài nghi Đường Chẩn, vì sao?”
Trên mặt Trình Tiềm hơi tỏ ra lúng túng, không nói —— Hắn không dám xác định, hôm nay Phệ Hồn đăng có quan hệ gì với Đường Chẩn không, nhưng phàm là có một chút khả năng, nếu Đường Chẩn vô tội, hắn không thể xem hoài nghi của mình như là chính xác.
Dù sao Đường Chẩn cũng là bằng hữu của hắn.
“À, ta hiểu, nghĩa khí,” Hàn Uyên trào phúng nở nụ cười, tuỳ tiện nói, “Ngươi định không chào tiếng nào, đi luôn?”
Trình Tiềm: “Ừ.”
Hàn Uyên nhíu mày: “Không nói với đại sư huynh?”
Trình Tiềm nói: “Huynh ấy dài dòng lắm.”
“Hử, phải không?” Hàn Uyên cố ý kéo dài giọng, nói, “Ngươi dám một mình đi không từ mà biệt?”
Sắc mặt Trình Tiềm cứng đờ, không lên tiếng.
Hàn Uyên chế nhạo: “Tiểu sư huynh, ngươi có gan này.”
Trình Tiềm im lặng một lúc lâu, bất đắc dĩ: “… Ta không dám.”
Hàn Uyên không ngờ hắn thản nhiên thừa nhận, ngây người một lát, bật cười: “Ta đi xem Thuỷ Khanh, ngươi nhanh đến phòng chưởng môn sư huynh quỳ rửa chân đi.”
Trình Tiềm băn khoăn trở về Thanh An cư, thấy rừng trúc nơi hậu viện biến thành một mảnh trọc lóc triệt để.
Chẳng những hắn không nghĩ đến việc thay rừng trúc lấy lại công đạo, trái lại cảm thấy có điểm may mắn, mong đợi đại sư huynh trút hết giận, một lát sẽ ôn hoà hơn.
Ngay khi hắn rề rà vào Thanh An cư, còn chưa chọn lựa từ ngữ xong, Nghiêm Tranh Minh đã nhìn ra vẻ bất thường trong ánh mắt tránh né của hắn, nghi ngờ hỏi: “Đệ đã làm gì?”
Trình Tiềm do dự một lúc lâu, nói sơ lược việc kia một chút: “Đệ dự định đi Đại Tuyết Sơn một chuyến.”
Nghiêm Tranh Minh nghe xong cũng không biết là vui hay giận, nín thinh.
Ngực Trình Tiềm hồi hộp, thầm nghĩ: “Xong, rừng trúc trọc lóc vô dụng.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Hào
Quyển 5 - Chương 98
Quyển 5 - Chương 98