DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Hào
Quyển 5 - Chương 101

Lý Quân: “Đợi đã! Chậm lại, người tới là ai?”

Hàn Uyên nói: “Không biết, mặc kệ gã, quản chi! Tránh ra!”

Dù sao Hàn Uyên cũng là một ma tu dính qua máu, người đi ma đạo khó đè nén sát tính, một ngày dính máu, khó với tới đại đạo. Gã bị huyết thệ ràng buộc lâu như vậy, đã sớm mất thăng bằng, những người này còn đánh vào vết thương của gã.

Cả người Hàn Uyên như chó điên mất kiểm soát, đâu còn trong tầm kiểm soát của nhị sư huynh “Mỏng manh có thể lấn lướt”?

Trong rừng rậm trước mắt bọn họ chẳng biết mai phục ít nhiều, trang nghiêm như trận, đan thành một cái lưới che kín trời đất, đặc biệt ở đây đợi bọn họ tự chui đầu vào lưới. Tấm lưới từ trên không ép xuống, thân ảnh Ma Long loé lên, không tránh mà nghênh tiếp. Vừa va vào nhau, sơn hà rung chuyển, mây gió trên trời biến đổi, chim muông khắp nơi đều kinh hãi.

Đi chung với bọn họ có rất nhiều đệ tử bình thường của sơn trang Bạch Hổ, bọn họ không thể cùng những cao thủ thế này tranh cao thấp, vả lại cũng không khống chế được phi mã bị hoảng sợ, nhất thời hỗn loạn trốn tránh trên không trung.

Trưởng lão sơn trang Bạch Hổ cất tiếng chỉ huy: “Đáp xuống đất, đáp xuống đất!”

Bầu trời chớp mắt tối đen, tấm lưới chụp xuống bọn họ bao gồm cả ma khí lẫn tia lửa, như những tia sét nhỏ. Hàn Uyên da dày thịt béo, bị vài tia lửa văng trúng xem như chuyện nhỏ, những đệ tử trẻ tuổi đi cùng thì ngược lại. Khó chịu nổi bị tia lửa vạ lây như cá trong chậu, cả người cháy đen cắm ngược xuống dưới.

Lý Quân thở dài, nháy mắt đó, một đạo bạch quang phóng lên cao, gã bỏ rơi phi mã, chắp tay ngự kiếm mà đứng: “Mặt đất có mai phục, xin chư vị bình tĩnh, trước hết đừng đáp xuống. Các đệ tử hậu bối có tu vi thấp lui đến chính giữa, đệ tử ngưng thần trở lên lập Bát Quái trận.”

Vị trưởng lão sơn trang Bạch Hổ vội nói: “Đúng đấy! Không được đáp xuống, đều nhanh lên đây!”

Lý Quân: “…”

Vị trưởng lão này nhất định là được Thượng trang chủ vĩ đại hay nói đùa nhặt được lúc sinh tiền.

Lý nhị gia cảm thấy mình đảm đương công việc quá tệ, nhưng hết cách, đành phải kiên trì, lạnh nhạt chỉ đểm một đám đệ tử chả quen biết gì kết trận chống lại lưới lớn trên trời.

Đột nhiên, lông tơ sau ót Lý Quân dựng thẳng, gã không chút nghĩ ngợi mà tin trực giác của mình, lấy phù chú từ trong tay áo ra. Chỉ thấy tấm bảng gỗ nho nhỏ kia sau khi bay lên bầu trời bỗng dưng trải rộng ra, kết thành một màng bảo hộ lấp lánh.

Phù chú vừa ra tay, Lý Quân đã hối hận. Tấm phù chú này do Nghiêm Tranh Minh mua lại ở chợ đen, lý do mãi vẫn không chịu bán đi, vì nghe đồn vật ấy xuất phát từ tay Đồng Như.

Lý quân còn chưa kịp nhức nhối, đã nghe một tiếng sấm như nổ tung bầu trời.

Một đệ tử tu vi hơi thấp của sơn trang Bạch Hổ bị thất khiếu chảy máu ngay tại chỗ, trực tiếp ngã từ trên lưng phi mã xuống.

Năm đó bên tháp Chu Tước, Yêu cốt Thuỷ Khanh có biến, cũng không có thiên lôi lớn như vậy. Lý Quân sợ hãi, cảm thấy lôi kiếp đặc biệt tới vì Hàn Uyên!

Sau đó, trên không trung tuôn ra tiếng lụa rách, tấm màng phù chú bảo hộ không chịu được nữa, dần dần rách ra, tan thành mây khói!

Tấm bảng gỗ vô giá gãy thành hai mảnh, rơi thẳng xuống.

Hàn Uyên xoay người đáp xuống một thanh kiếm vô chủ trong hỗn loạn, vẻ mặt hắc long như ẩn như hiện, huyết thệ trên mu bàn tay đỏ như máu, vẻ mặt hung ác ngửa đầu nhìn lưới lớn ở không trung.

Đạo thiên kiếp mới vừa rồi không phải gì khác, là huyết thệ phản phệ.

Mấy luồng ma khí từ trong rừng rậm vọt ra, một đám ma tu hạ xuống, vây Hàn Uyên vào giữa.

Ở giữa còn xen lẫn vài tu sĩ bình thường, mặt ai cũng đầy thù hận, một người trong đó còn thét to: “Ma đầu kia ngươi làm nhiều việc ác, trước Thập Phương trận, toàn một đám nhu nhược khốn kiếp sợ bối cảnh sư môn ngươi, không dám làm gì ngươi, hôm nay chúng ta có thù tự báo!”

Lý Quân làm đại biểu cho “Bối cảnh sư môn”, cảm thấy bị người ta úp một chậu phân ngay đầu, quả thật không biết nên nói gì cho phải.

Hàn Uyên hờ hững nhìn gã: “À, hoá ra là để diệt trừ ma đầu làm nhiều việc ác ta đây, nên các vị liên thủ với một đám ma đầu làm việc ác chẳng kém ta là bao ư? Thật đúng là đại trượng phu biết co biết duỗi, bội phục bội phục.”

Lý Quân nghe thấy hả giận, cười nói: “Điểm chung lớn nhất giữa bản thể và tâm ma hắn chính là miệng ti tiện.”

Hàn Uyên miệng ti tiện triệt để chọc giận mấy vị tu sĩ xen lẫn trong ma tu, trao nhau một ánh mắt, liền cùng ra tay. Trên đỉnh đầu có lưới lớn duy trì, đao thương kiếm kích gì của bọn họ đều đồng loạt đánh tới Hàn Uyên.

Mấy người này thân tại chính đạo, vẫn chưa lạm sát phạm huý, tuy bản lĩnh thấp kém, nhưng việc báo thù rửa hận quả thực không đáng trách. Hàn Uyên có huyết thệ trong người, chỉ có thể chịu đánh, nếu gã có can đảm đả thương người, không chừng sẽ gọi tới một trận đại lôi kiếp mà cả Bắc Minh quân tiền nhiệm đều bảo vệ không được.

Hàn Uyên nhíu mi, phất tay áo tránh được, không quay đầu mà hét lên với người sau lưng: “Lý Quân, tên thùng cơm ngươi đến làm gì? Xem náo nhiệt sao!”

Mặt Lý Quân không đổi sắc ôm hai tay trước ngực, nói: “Bất đồng lớn nhất giữa tâm ma và bản thể chính là tâm ma này chẳng được con mẹ gì!”

Thủy Khanh ở bên cạnh nghe xong, lòng đầy căm phẫn nói: “Ơ hay nhị sư huynh, huynh chưa già đã yếu sao, làm gì nói nhảm nhiều như vậy, nhanh nói đánh thế nào đi!”

… Môn phái này nhất định không có gì hỗn tạp hơn.

Lý Quân rút ra bội kiếm như trang sức bên hông, cất giọng nói với trưởng lão: “Mời sơn trang Bạch Hổ và các đạo hữu ngăn cản mấy người này. Thuỷ Khanh, dùng tam muội chân hỏa phá vỡ cái lưới kia, giúp cái tên khốn tứ sư huynh muội mở một con đường. Nếu không sai thì mắt trận ở bên ngoài, Khôn vị!”

Thủy Khanh lập tức hoá thành Đồng Hạc, gào thét đi. Tia lửa trên bầu trời chống với tam muội chân hoả của Thiên Yêu hoàn toàn là tự rước lấy nhục, bị nàng phá ra một lỗ hỏng.

Niên Đại Đại vội vã tiến lên trước: “Nhị sư bá, còn con?”

Ngón tay Lý Quân lên xuống, từ trong ống tay áo trống rỗng lấy ra một tờ giấy lớn, ngón tay chỉ một cái, trang giấy rách thành nghìn vạn mảnh, rơi trong gió lả tả, hoá thành một đám sâu lớn nhỏ, vô cùng nổi da gà.

Đám sâu từ trên trời rơi xuống, đi vào cây cỏ trong rừng, chớp mắt không thấy bóng dáng. Lý Quân vứt một bình nhỏ cho Niên Đại Đại, nói với nó: “Bình này có thể nhờ mắt những con sâu thấy được trên mặt đất có gì, con thay ta để ý, ta luôn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.”

Niên Đại Đại vội vàng chà da gà trên người, hai tay nâng bình nhỏ, ở trong vô số hình ảnh li ti nhanh như gió cố gắng quan sát tình hình dưới mặt đất, cố hết sức trải nghiệm gian khổ nghìn tay nghìn mắt.

Sơn trang Bạch Hổ có trưởng lão tọa trấn các đệ tử miễn cưỡng xem như là có tổ chức, phục hồi tinh thần lại, vội vàng đồng loạt vùng lên, thay Hàn Uyên cản lại đám tu sĩ chính đạo trộn lẫn bên trong. Hai bên vừa đánh vừa mắng, trưởng lão mới đầu còn nhanh nhẹn phong độ thăm hỏi sư môn đối phương, về sau đánh quá gây cấn, bắt đầu lật mặt mà ân cần hỏi thăm tía má đã xuống mồ của đối phương.

Thấy bọn họ chia nhau cản bước, Hàn Uyên dễ dàng xuyên qua vòng vây đám tu sĩ chính đạo, hoá thành một luồng khói đen chui vào cái lỗ hỏng Thuỷ Khanh phá cho gã, tiếp đó gã đưa tay, từ khoảng cách thật xa, trống rỗng chộp ngay vị trí mắt trận hướng Tây Nam.

Toàn bộ đất Thục muốn bị gã kéo từ trên núi xuống, tấm lưới lớn trên bầu trời vỡ ra như núi lở đất mòn.

Mấy tên ma tu vừa rồi còn đang nói ẩu nói tả thấy tình thế không ổn, lập tức muốn tránh đi, không trung truyền đến một tiếng rồng ngâm kéo dài hàm chứa bạo ngược. Trộn lẫn giữa mây đen và huyết khí bốn phía, bảy tám Hàn Uyên mặt không biểu tình xuất hiện khắp nơi, mở miệng nói: “Chạy đi đâu?”

Thủy Khanh nhìn trợn mắt há mồm, cảm thấy hình như tìm được phương hướng mới cho cuộc đời, nàng hóa thành hình người, nói hơi đăm chiêu: “Muội xem như biết đại sư huynh nói ‘Đại đạo ba nghìn, trăm sông đổ về một biển’ là có ý gì rồi.”

Lý Quân cho là nàng giác ngộ, còn chưa kịp vui mừng, đã nghe tiểu sư muội cảm xúc dâng tràn nói: “Ngoại trừ Cửu Liên Hoàn không đáng tin cậy ra, hoá ra mỗi đạo đều có thể lợi hại như vậy!”

Lý Quân: “…”

Chức sư huynh này thật tình gã làm không nổi!

Đột nhiên, Niên Đại Đại bên cạnh “A” một tiếng.

Lý Quân tức giận nói: “Nhảy dựng lên làm gì?”

Niên Đại Đại: “Nhị sư bá, trên mặt đất đột nhiên có một đám người tới… Á, sai, là quỷ, bò còn nhanh hơn gió!”

Lý Quân nghe chữ “Quỷ” liền căng thẳng, đồng tử mắt gã co lại, khép tay áo lại, vô số sâu trùng gã vừa tung đến đất bùn đều nhảy dựng lên, không ngừng tự bạo trên không trung, đốt thành những ngọn lửa không đồng nhất, dọn dẹp sạch ma tu sót lại dưới chân mây, mặt đất khác thường liền phơi bày trước mọi người.

Da đầu trưởng lão Bạch Hổ như muốn rách ra: “Phệ Hồn đăng!”

Lý Quân nghiêm nghị, nhìn Hàn Uyên ở xa xa —— tại sao phải trùng hợp như vậy?

Song lúc này không rảnh để gã tính toán gì, mây đen vốn đang cuồn cuồn dày đặt trên mặt đất gào thét cuốn lên trời xanh, tử khí âm lãnh mục nát đập vào mặt, bầu trời đen kịt.

Niên Đại Đại không khỏi nhớ tới lần đầu tiên theo Trình Tiềm rời khỏi cốc Minh Minh nhìn thấy cái động kia, bản năng dâng lên run rẩy không nói ra được.

Quỷ ảnh trên mặt đất lay động, một bóng người quen thuộc bỗng nhiên hiện ra —— là Tưởng Bằng.

Hơn một trăm năm trước, lần đầu tiên bọn Lý Quân nhìn thấy Tưởng Bằng ở Đông Hải, gã cũng chẳng có hình người gì. Hôm nay đã nhiều năm như vậy, hình tượng của gã càng làm cho chấn động.

Chỉ thấy từ phần eo gã trở xuống đều giấu dưới lớp sương đen cuồn cuộn, căn bản như không có nửa thân dưới, lơ lửng phất phơ giữa không trung, nhất thời nhìn không ra gã là quỷ tu hay là quỷ ảnh. Hai gò má Tưởng Bằng gầy đét như quỷ sống, mặt trời chính ngọ cũng không xua đuổi được bóng ma tràn lan trên mặt.

Gã đánh giá mọi người, bỗng nhe răng cười, đưa mắt tập trung trên người Hàn Uyên, Tưởng Bằng liếm liếm môi, khàn giọng nói: “Bắc Minh…”

Hàn Uyên bị oan uổng đành thu hồi tất cả phân thân của mình, tâm ma lẩm bẩm: “Không phải ngươi nói trăm năm trước gã đã bị Bắc Minh quân tiền nhiệm đánh tan sao, chết dí chỗ nào mà một trăm năm sau, trở về ngay cả ta có đúng là Bắc Minh quân hay không cũng nhìn không được?”

Nói xong, gã hãy còn biến sắc, người nói chuyện lại thành bản thân Hàn Uyên, đáp: “Lần thấy gã trước, gã vẫn còn nhận ra người, không có điên đến thế này —— Gã thật sự là chủ nhân Phệ Hồn đăng à? Ta nhìn thế nào cũng thấy gã chẳng khác gì đám quỷ ảnh kia?”

Tâm ma nói tiếp: “Hừ, rõ là chỉ cần bản toạ lộ diện một cái, căn bản không cần đi tìm những tên ngu xuẩn này. Bọn họ đều sẽ tự mình tìm tới tận cửa đòi đánh, vừa hay một lưới bắt hết.”

Bản thân Hàn Uyên nhanh chóng đổi lại, nghiêm mặt nói: “Ngươi bớt khoe khoang vài câu đi, cho rằng được người tâng bốc thì ngươi có tư cách tự xưng Bắc Minh? Đây chính là sư huynh của sư phụ ta, thời ta chưa nhập môn, gã đã dám ở gần đảo Thanh Long hoành hành cướp đường, ai trừng trị ai còn chưa chắc đâu.”

Trưởng lão sơn trang Bạch Hổ vừa hay ở một bên nghe hết đoạn tự lẩm bẩm khó tưởng tượng, lão nhân nghe xong thấy bi thương, cảm thấy cái mạng này của mình chắc đành giao phó ở nơi này —— Hai đại ma đầu đứng đầu trăm năm qua đều ở chỗ này không chịu buông tha, một người điên, người còn lại cũng điên nốt!

Lúc này, mặt đất truyền đến vô số âm thanh xì xào bàn tán, như nghìn vạn hồn phách quỷ dữ châu đầu ghé tai, người nghe mà rùng mình. Từ không trung xuất hiện hư ảnh một ngọn đèn lớn, oán linh gào thét, cuốn thành một cơn lốc, xoay tròn vô số gương mặt người chồng chất lên nhau. Cơn lốc đao thương bất nhập khiến da đầu người tê dại xông thẳng lên vùng trời chỗ các tu sĩ đang há hốc mồm, trong núi rừng Thục Trung đất thiêng nảy sinh hiền tài, toàn bộ cây cỏ hoa lá bị khói đen này quét qua đều điêu linh, bầy quỷ lòng tham không đáy hấp thu tất cả sinh cơ.

Niên Đại Đại không thể tin được, người này chính là ma tu bẩn thỉu thảm hại ở gần cốc Minh Minh kéo dài hơi tàn, bám vào cơ thể Lục Lang.

Tưởng Bằng khôi phục… Không, thậm chí gã còn mạnh hơn trăm năm trước!

Ngoài miệng Hàn Uyên đốp chát là thế, nhưng bàn tay không dám khinh thường. Hai tay gã để trước ngực, một thanh trọng kiếm có long vân chậm rãi lộ ra từ trong lòng bàn tay gã, quỷ tu dưới mặt đất với ánh mắt Ma Long xa xa trên bầu trời chạm nhau, sau đó đồng thời động thủ.

Dường như Tưởng Bằng bị kiếm trong tay Hàn Uyên kích thích, cầm trong tay một cái xương trắng tăm tối, cũng dùng kiếm pháp.

Hai người là đồng môn, trong trường hợp này không hẹn mà cùng lấy Phù Dao mộc kiếm giằng co, kiếm pháp chính trực lần thứ hai biểu hiện ra biến hoá, tải trọng ma khí cuồn cuộn, không tuân theo hoà khí, mà tự động mở rộng thành phiên bản ma đạo!

Lý Quân đập ót Niên Đại Đại, quát: “Còn không tránh ra, muốn chết lắm à?”

Trong khi nói, trên trời dưới đất đã hoàn toàn bị ma khí cuồn cuộn bao trùm, bất kể bên này hay bên kia, đều chẳng màng đánh nhau, lui ra một bên, không dám nhúng tay chỗ hai đại ma đầu long tranh hổ đấu.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác xuất hiện một tên to gan, chỉ nghe cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng kiếm sắc ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang rộng mở bay đến, ngang tàng xen vào cuộc đấu của hai đại ma đầu.

Nguyên Thần kiếm!

Lý Quân vui mừng, tưởng Nghiêm Tranh Minh chạy tới, sau đó giật mình —— Sai, kiếm tu này tuy rằng cũng có nguyên thần, nhưng chưa bằng cảnh giới của đại sư huynh gã đã vào tầng thứ hai Kiếm Thần vực!

Nhìn lại, người tới là Du Lương của Thiên Diễn Xử.

Kiếm của gã đụng vào khúc xương trong tay Tưởng Bằng, phù chú trên thân kiếm chợt loé lên, như một con nghé mới sinh không sợ cọp, vang lên một tiếng đánh về phía bạch cốt lượn lờ quỷ khí. Quỷ khí như ngọn lửa gặp phải gió lớn, giật mình lay động, rồi lập tức phản công lại gấp mười lần.

Hàn Uyên thu kiếm ngang ngực chắn quỷ khí Tưởng Bằng, đồng thời đánh một chưởng phía Du Lương, lạnh lùng nói: “Đừng tự tìm chết dưới mắt ta, mắc công làm liên luỵ ta bị thiên lôi kiếp, cút!”

Hắc khí đã dính vào kiếm Du Lương bằng tốc độ mắt thường không nhìn thấy, sắc mặt gã liền tái nhợt đi, nhưng bình tĩnh rất nhanh, nói: “Tiền bối, ta tới truyền tin —— Huyền Vũ đường do Biện Húc dẫn đầu, tụ tập một đám tu sĩ có thâm thù đại hận, định đưa người vào chỗ chết. Những người này chỉ là ngụy trang, bọn họ có hậu chiêu, ta không biết bọn họ làm sao nắm được hành trình của mọi người, bây giờ một người bằng hữu của ta đang cố sức giúp mọi người kéo dài thời gian, người nhanh đi đi!”

Trong hai câu này, Hàn Uyên với Tưởng Bằng không ai nhường ai mà giao thủ trên dưới một trăm hiệp, trên mặt hai người đều có hắc khí lượn lờ, cứng đấu cứng không ai chịu quanh co, đều bị đối phương làm bị thương không nhẹ, chẳng ai thèm nghe Du Lương nói.

Hai người điên này không nghe lọt, chứ Lý Quân không điếc, trong lòng gã nhanh chóng suy nghĩ —— Du Lương là một kiếm tu tính tình quái gở, vị “Bằng hữu” này chắc là một nhóm người Thiên Diễn Xử. Lúc này Thiên Diễn Xử bị thương nặng, sụp đổ, còn có người nào rỗi rãnh để ý chuyện của bọn họ?

Ngoại trừ Giả Thạch!

Hiếm khi Thuỷ Khanh phản ứng nhanh lẹ, nàng vẫn phụ trách truyền tin với Giả Thạch, dĩ nhiên có công cụ liên lạc, nghe vậy lấy nhanh một cái lông chim sẻ màu xám trên người ra. Chỉ thấy bên trong thoáng qua mấy người, lông chim này đã mất đi sức sống, dần nhạt đi!

Thuỷ Khanh: “Thật sự là Giả Thạch đại ca!”

Lý Quân quát: “Hàn Uyên, dừng tay!”

Hàn Uyên mắt điếc tai ngơ… Có thể gã nghe thấy được, thế nhưng tình cảnh này đã không cho phép gã quyết định dừng tay.

Một con sâu giấy nhảy xa nhất, trung thành đưa tin tức nó thấy về cho Lý Quân, Lý Quân nương theo ánh mắt nó trông về phía xa, cả người nổi đầy da gà —— Chỉ thấy cách bọn họ chưa tới năm dặm, một trận pháp vĩ đại đang triển khai, chẳng biết có bao nhiêu chân nguyên dung nhập vào trong đó, trận pháp này đang chậm rãi hợp lại!

Lý Quân cắn răng, rút mộc trâm trên đầu ra, mộc trâm hoá thành một thanh kiếm.

Không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối gã không muốn dùng thứ này. Đây là vật Nghiêm Tranh Minh để lại cho gã để hộ mệnh, trong đó niêm phong một thanh nguyên thần kiếm của Nghiêm Tranh Minh.

Nguyên thần kiếm trên mộc trâm Lý Quân khẽ động, Nghiêm Tranh Minh ở bên kia liền cảm giác được.

Nhưng ngay lúc này y không rảnh để lo, vì mới vừa rồi, Trình Tiềm đột nhiên ngã xuống, giống như chịu đựng đau đớn rất lớn. Tay Trình Tiềm vô thức để ngay mũi kiếm Sương Nhẫn, giữa cảnh tối như bưng, mãi đến khi Nghiêm Tranh Minh ngửi thấy mùi máu tươi mới phát hiện hắn vô ý mà tự cắt mình.

Sương Nhẫn điên cuồng hút máu chủ nhân, cực kỳ hưng phấn, mơ hồ có ý phản phệ.

“Tiểu Tiềm, tiểu Tiềm!”

Trình Tiềm chịu đựng đau nhức, bật ra một câu từ trong kẽ răng: “Đường Chẩn… Hắn… Là ở trong Phệ Hồn đăng tu ra nguyên thần…”

Tiền căn hậu quả nhanh chóng xâu chuỗi trong đầu hắn —— Năm đó tu vi Đường Chẩn có lẽ thấp cỡ bọn họ, khi đến giữa biển Bắc Minh, mới men theo thông đạo do các ma tu mở ra tiến vào trong bí cảnh Đại Tuyết Sơn, nhưng gã chưa tìm được lá Kim Liên, đụng phải trận gió mạnh hồn xác chia lìa.

Vốn gã phải giống như các ma tu này, hồn phi phách tán chết đi. Nhưng mà may mắn cũng chính là bất hạnh, hồn phách của gã vừa vặn bị cuốn vào trong Phệ Hồn đăng.

Một cái đèn vô chủ, toàn bộ quỷ ảnh đều bị tản khỏi Phệ Hồn đăng.

Cơ duyên xảo hợp như vậy, giống như con rùa mù tìm được bọng cây, giống như lúc Trình Tiềm sắp chết hồn phách tiến vào trong Tụ Linh ngọc, Đường Chẩn chiếm được cơ hội may mắn này, gian nan mà sống.

Không cần nghĩ cũng biết, Phệ Hồn đăng là đại tà vật, Tụ Linh ngọc có thể giúp người tu thành linh vật, những gian khổ mà Đường Chẩn chịu trong đó khẳng định nhiều hơn nghìn lần so với Trình Tiềm ——

Nhưng gã không còn lựa chọn nào khác, nếu không phải gã luyện hoá Phệ Hồn đăng, thì chính cái đèn này sẽ hoàn toàn thôn phệ gã.

Cuối cùng Đường Chẩn thắng, gã ở trong Phệ Hồn đăng tu ra nguyên thần, thân thể là ngọn đèn.

Nhưng thân thể này chưa hoàn toàn, bởi vì loại tà vật như Phệ Hồn đăng, từ lúc bắt đầu sinh ra, đã dính không biết bao nhiêu nghiệp. Nếu triệt để luyện hoá thành thân thể, tất nhiên không đưa tới thiên kiếp, mà là thiên nộ.

Trời xanh giận dữ, có thể chẻ bí cảnh Đại Tuyết Sơn như chẻ củi, không có khả năng vật sống gánh vác được.

Trừ phi…

Lời Trình Tiềm nhỏ đến khó nghe, tựa như mê sảng tựa như lẩm bẩm: “Vì sao năm đó những ma tu muốn đến bí cảnh Đại Tuyết Sơn…”

Tương truyền lá Kim Liên Đại Tuyết Sơn có thể gột rửa tội nghiệp của thế gian.

Như vậy nó cũng có thể xoá đi nghiệp của Phệ Hồn đăng sao? Có thể hoàn toàn tẩy rửa nó thành một loại linh vật thông thường… Như Tụ Linh ngọc sao?

Trình Tiềm càng chìm sâu vào suy nghĩ, quả nhiên Đường Chẩn bó tay với tiểu yêu mang theo phù chú của gã, nên mới chạy trốn ư?

Một tấm Khôi Lỗi phù mà thôi, Đường Chẩn có trăm cách vượt qua nó.

Gã không sợ mình nghe xong lý do, men theo đường cũ của gã vào bí cảnh Đại Tuyết Sơn tra ra ngọn nguồn Phệ Hồn đăng?

Hay là… Căn bản Đường Chẩn cố tình muốn hắn đến?

Cả người Trình Tiềm rét run, trăm mối suy nghĩ nhanh chóng lướt qua, hắn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Thính Càn Khôn trong nội phủ đột nhiên sáng choang. Thần thức cả người Trình Tiềm đều bị kéo vào, dường như Thính Càn Khôn bị khiêu khích, chiếu sáng toàn bộ nội phủ hắn, nguyên thần bị thương ở trong nội phủ Trình Tiềm hầu như không mở mắt nổi.

Thần thức của hắn vô cùng nhạy cảm, thậm chí mơ hồ mang theo một đoạn ngắn phong trong mộc kiếm Nghiêm Tranh Minh, Trình Tiềm cảm giác mình bị chia làm hai… Không, là ba!

Tất cả ký ức hắn bị một ngoại lực không biết tên nào đó chia ra, từ núi Phù Dao đến đảo Thanh Long, từng trang từng trang, từng việc lớn nhỏ. Sau đó những hình ảnh kia như bị một bàn tay tuỳ ý bóp méo, sư huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau biến thành tử địch đáng ghét, tất cả dịu dàng đều nhanh chóng biến thành thù hận thấu xương.

Một mặt Trình Tiềm vẫn duy trì thần trí mình dưới ánh sáng chói mắt của Thính Càn Khôn, phân ra chân thực và ảo giác rõ ràng, một mặt không thể đè nén thù hận sinh ra từ đáy lòng.

Đồng thời, hắn như có thêm con mắt thứ ba, từ trong mộc kiếm lo lắng nhìn lại.

Trong đầu có một âm thanh không ngừng lặp lại: “Giết hắn —— giết hắn —— ”

Đây là… Hoạ hồn!

Năm đó khi Đường Chẩn trả lại ký ức cho hắn, cũng hạ Hoạ Hồn.

Trình Tiềm tỉnh táo lại, khó có thể chống đối sát ý vọt tới trong lòng, bàn tay bị Sương Nhẫn cắt không có cảm giác gì.

Thực ra Thượng Vạn Niên không có hãm hại hắn, dưới tình huống bình thường, Thính Càn Khôn đúng là có thể giúp hắn chống lại Hoạ Hồn, huống hồ hắn còn có một đoạn ngắn nguyên thần ở trong mộc kiếm Nghiêm Tranh Minh, có thể không bị ảnh hưởng. Nhưng hết lần này tới lần khác gặp phải tà phong trong bí cảnh Đại Tuyết Sơn có thể thổi gục hồn phách…

Trình Tiềm đã không rảnh để nghĩ đây là trùng hợp hay có người cố tình an bài.

Đọc truyện chữ Full