Những yêu tu ngu xuẩn, đầu óc chỉ lớn bằng hạt đậu tằm, cả đời chỉ đủ chứa mỗi một việc.
Không như con người, ái hận tình thù đều ngập đầy trong lòng, thiên biến vạn hóa cũng không đủ dùng, cõi lòng già nua cũng không rảnh rang được, nói thay đổi là có thể hoàn toàn thay đổi.
Thân Ma Long Hàn Uyên chống chịu hiến tế thuật không ngừng bành trướng của Biện Húc đã đến cực hạn, bắt đầu tuôn ra tơ máu, cùng lúc đó, có lẽ là vì chia sẻ đau đớn, hồn phách một phân thành hai của gã thay phiên mắng nhau.
Tâm ma giễu cợt nói: “Ngươi đâu cần nói người khác. Này, cuối tháng trước ngươi còn tỏ ra muốn giết hết người khắp thiên hạ, giờ thì sao? Tháng này trăng còn chưa kịp tròn, vừa nghe mình thế mà không bị trục xuất khỏi môn phái, thì thành một thánh nhân lo nỗi lo của thiên hạ. Hừ… Thể diện bây giờ của ngươi so với quý thuỷ* nữ nhân còn thường xuyên hơn đó, khí chất Ma Long đều bị cái tên Quý Thuỷ âm tình bất định ngươi làm trôi sạch.”
(*) ý nói kinh nguyệt.
Hàn Uyên trả lời: “Nếu như quý thuỷ tháng này có thể trôi luôn cả ngươi, ta sẽ tìm một chỗ xuất gia làm hòa thượng, cả đời ăn chay niệm phật… Con mẹ ngươi thay ta chịu một lát đi, chịu không nổi!”
Tâm ma lầm bầm gì đó, thế mà vẫn theo lời chiếm lấy thân thể.
Ngay lúc đó, ranh giới giữa hai hồn phách trong người Hàn Uyên bắt đầu mờ nhạt.
Đường Chẩn hờ hững ném xác tiểu điểu qua một bên, vứt nó như một loại rác rưởi kinh niên trong những năm bặt vô âm tín trong Đại Tuyết Sơn, hay thi thể vẫn ôm lấy chiếc lông đỏ rực.
Gã co cánh tay bị thiêu bởi chính Khôi Lỗi phù của mình phản phệ lại, ánh mắt nhìn Thuỷ Khanh tràn đầy sát khí: “Phiền phức.”
Sau đó, Đường Chẩn kiên quyết bỏ quỷ ảnh bị phù chú mình gây thương tích, đồng thời rót nguyên thần gã vào vô hạn quỷ ảnh quanh mình. Tất thảy quỷ ảnh đáng sợ cùng mở mắt, nam nữ già trẻ, đều có một bộ cố chấp lạnh lùng, hiện ra ở trước mặt mọi người như một hồi ác mộng kỳ quái.
Lý Quân đã ý thức trước nguy cơ, gã liền ngự kiếm về phía Thuỷ Khanh vẫn vô tri vô giác như cũ, níu lấy cẳng chim đồng hạc dài nhỏ, lôi nàng từ không trung qua một bên như lôi bao tải, đồng thời mở túi trữ vật, lấy nhanh ra thứ gì đó, vẩy liên tục, như thiên nữ tán hoa.
Một loạt động tác chưa kịp xong, một quỷ ảnh gần sát ngay Thuỷ Khanh bất ngờ nổ tung —— nếu không phải Lý Quân phản ứng nhanh nhẹn, tuy Thuỷ Khanh không đến mức bị nổ chết, nhưng trên tay chỉ có một khôi lỗi phù chịu được một lần vết thương chí mạng nhất định mất hiệu lực.
Đường Chẩn quay lưng, dùng một loại phương thức bác bỏ quyết đoán.
Quỷ ảnh tự bạo nổ đồng loạt với đồ Lý Quân ném ra, lộn xộn ngổn ngang, nước thuốc đủ mọi màu sắc với phù chú bay đầy trời, châu chấu giấy như trời mưa. Nạn châu chấu trên không trung cuốn thành một trận gió xoáy, đội quân sâu lớn sâu nhỏ không sợ chết nhập đội với quỷ ảnh, tuy hầu như không có lực công kích gì, cũng đủ nhiễu loạn nghe nhìn.
Thừa dịp này, một lọ hoá thạch thủy đổ ập lên người Hàn Uyên không sót một giọt, biến thân thể Ma Long sắp bị xé rách thành tảng đá cứng rắn không chút rạn.
Hàn Uyên lạnh từ đầu đến chân, cảm thấy mình khẽ động cũng không thể. Gã giận sôi lên mà gào: “Lý Quân ngươi ở bên nào? Dù không giúp một tay cũng đừng gây rối!”
Lý Quân lôi Thủy Khanh chạy trối chết, trả lời: “Ta giúp đệ chống đỡ một lát, kêu la cái gì?”
Hàn Uyên: “Tảng đá cũng sẽ nứt ra đó! Rốt cuộc tên khốn kiếp nhà ngươi nghĩ gì!”
Nói đến đây một, Lý Quân tỏ ra hơi đắc ý: “Ha ha, đệ cứ yên tâm đi. Hoá thạch thuỷ này chính là nham thạch núi Thiên Sơn, tuyệt đối rắn chắc hơn đệ.”
Gã còn gào to lên!
Hàn Uyên: “Lỡ ta không biến trở lại thì làm sao, sau này để mười vạn Thục Sơn thành một toà ‘Trường Trùng Sơn’ à!”
Lý Quân ủ rũ thở dài: “Tiểu sư đệ thương thiên của ta ơi, đệ cố chịu đi. Thậm chí đệ có bị gỡ thành tám khúc, vẫn còn sống khoẻ được, còn dám tính xem mình làm bằng vật liệu gì… Ai nha, không xong rồi!”
Chỉ thấy Đường Chẩn phẫn nộ cuốn tay áo, quỷ khí lành lạnh tràn ngập ra, toàn bộ châu chấu trên bầu trời thẳng cẳng, rơi lộp độp đầy đất.
Lúc này, Thuỷ Khanh bỗng vùng khỏi tay gã, dùng tốc độ khó tin giương cánh nhằm phía bên đỉnh núi. Thân hình nàng bay vọt lên, xương cốt khắp người phát ra tiếng kêu đáng sợ, thân thể trong nháy mắt kéo dài dữ dội, đuôi cánh quét ngang chừng mười trượng, chớp mắt đã trở thành thân hình đồng hạc thành niên.
Thần điểu thượng cổ đáp xuống như đá núi bị san bằng, hai cánh che khuất cả bầu trời, hoả diễm vô biên cuồn cuộn theo gió, đường nét đôi cánh giữa sắc trời đen tối, thật khó mà diễn tả lại.
Lý Quân ngây người một lát, đột nhiên nhớ lại viên yêu đan hơn ba nghìn năm kia, lạnh từ lòng bàn tay lạnh đến ngực, quát lạc cả giọng: “Hàn Đàm, muội đã làm gì!”
Thủy Khanh không rảnh để ý tới, nội đan Yêu vương giống như muốn căng cả người nàng thành một quả cầu, xương cốt và cơ thể nàng đều bị kéo dài vô hạn, mỗi một tấc thân thể bán yêu chưa thành niên như chịu đựng nỗi đau lột da rút gân, nàng hận không thể nằm lăn lộn trên đất.
Sấm gió trên trời bắt đầu khởi động, ẩn chứa uy thế, định đánh chết tươi con chim nhỏ không biết lượng sức tự đề cao tu vi.
Đại sư huynh đưa yêu đan Yêu vương cho nàng, rõ ràng cho thấy đã xem nàng như người trưởng thành. Một người nếu đã có từng trải trăm năm, đương nhiên nên biết nặng nhẹ, không nghĩ tới lột lớp da người nàng ra, bản chất vẫn là một con chim bừa bãi.
Ngay lúc sấm sét hạ xuống, Thủy Khanh đã bắt đầu hối hận mình nhất thời manh động, trong lòng nàng nghĩ: “Quá manh động, có khả năng ta sẽ phải chết.”
Nàng cho là mình sẽ đau khổ sợ hãi, nhưng thực tế không có. Trong ngọn lửa bừng bừng cùng tiếng sấm, hình như Thủy Khanh nhìn thấy thi thể tiểu tạp mao kia, nàng nghĩ: “Lẽ ra ta đã phải chết từ sớm, nếu không phải lúc vừa sinh ra có mẹ ruột che chở, nếu như lúc phá xác không gặp đúng một hồn của sư tổ trấn áp, nếu như không phải nhiều năm như vậy vẫn được sư phụ và các sư huynh che chở, chắc ta đã biến thành một thứ người xấu điên rồ giống như Đường Chẩn, đã sớm không ở nhân thế.”
Nàng cảm giác mình có thể bình an sống cho tới bây giờ, thật ra chỉ nhờ vận khí tốt mà thôi, huề vốn.
Vì vậy thả người nhảy vào Hiến tế pháp bị Hàn Uyên ngăn cản.
Hiến tế thuật tàn bạo cuồn cuộn, tính cả sấm sét và liệt hỏa cùng nhau đánh vào người nàng, thân đồng hạc trong đó như một bức tranh có từ thời đại hồng hoang. Nghìn vạn quỷ ảnh đồng loạt bị kiềm hãm không rõ nguyên nhân, như bị tình cảnh này khơi gợi ký ức xa xôi trước kia.
Đột nhiên, tấm khôi lỗi phù trên cổ Thuỷ Khanh bộc phát ra một trận cường quang, mạnh mẽ cản một kích này. Vô số nét tinh xảo như trở về trong ánh sáng chói mắt, như là ai đã từng ký thác tình cảm quá sâu nặng vào trong đó trở về.
Đường Chẩn cảm giác cõi lòng tĩnh mịch nhiều năm như có gì đó vụn vỡ, gợi lại một khối khôi lỗi phù tương liên với gã đã mất.
Gã tuyệt tình đoạn nghĩa từ lâu, nhưng phù chú nho nhỏ để lại ngày đó vẫn làm tròn trách nhiệm, thay người thân mà chủ nhân không nhận chặn một kiếp vốn phải chết.
Thuỷ Khanh chỉ cảm giác mình vừa xông qua một con đường nhỏ hẹp đau khổ, trải nghiệm quá trình phá xác một lần nữa.
Một luồng không khí ẩm ướt chợt dũng mãnh tiến vào phế tạng nàng, toàn thân kéo tới cực hạn, nội đan ba nghìn năm của Yêu vương duy nhất sống hết thọ trong lịch sử xoay tròn trong nội phủ nàng. Đồng hạc ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hạc kêu thật dài, sải đôi cánh trưởng thành như mặt trời sau mây.
Trong khi nàng gào thét, tất cả quỷ ảnh đều bị phượng hoàng hậu nghệ làm nhường đường, tam muội chân hỏa cuồn cuộn tuôn ra, như muốn thiêu rụi toàn bộ vật ô uế nơi trần gian. Một vòng lửa rơi xuống trận pháp đang nhốt Hàn Uyên, phá hoại Hiến tế thuật của Biện Húc như tằm ăn lên.
Phút mê man ngắn ngủi của Đường Chẩn dần dần biến mất theo những quỷ ảnh kia, hắc khí lại bắt đầu khởi động trong đôi mắt gã, các quỷ ảnh mở miệng điềm tĩnh nói: “Ta cùng với phái Phù Dao có liên hệ khá sâu, xem như có giao tình, vốn không muốn lấy mạng bọn tiểu bối các ngươi. Nhưng nếu các ngươi đã có lòng muốn chết…”
Đường Chẩn —— bám vào nghìn vạn quỷ Đường Chẩn đồng loạt vung tay lên, vô số luồng hắc khí từ vạn dặm non sông cuồn cuộn ra, khiến người có ảo giác, bản thân thiên hạ đã ẩn chứa vô hạn bẩn thỉu, hơi có gió thổi cỏ lay, liền có thể làm mưa làm gió.
Ma khí nhuộm dần nơi đây, Hàn Uyên hít sâu một hơi, ma khí quanh thân vốn đã bình tĩnh trở lại bỗng cuồn cuộn trên khuôn mặt nửa hoá đá của Ma Long, trong mắt rồng tràn ngập huyết sắc đáng sợ.
Hàn Uyên cố đè nén bản năng, khó khăn lấy lại tĩnh táo, quát: “Chạy hết đi! Nhanh một chút!”
Tiếng nói đầy ma khí khiến người sợ hãi, làm Lý Quân đột nhiên tin lời Đường Chẩn nói.
Chẳng lẽ nhân quả trăm vạn oan hồn này thật sự ứng trên người gã?
Lẽ nào trong chỗ u minh thật có thứ gì không phân tốt xấu mà tác thành cho gã đại ma đầu này?
Thiên lý ở đâu?
Đường Chẩn cười vang nói: “Các ngươi thật cho rằng sư tổ anh minh thần võ của quý phái bị Tứ Thánh truy giết, chỉ bởi lão bất cẩn tẩu hỏa nhập ma? Ma tu thiên hạ này nhiều như vậy, sao không thấy bọn họ đuổi bắt ai? Ta nói cho các ngươi biết vì sao tội Đồng Như không thể tha thứ. Bởi vì có núi Phù Dao trấn cốc Tâm Ma từ xưa đến nay, thanh khí và ma khí nhân gian mới có thể bù trù, khối đá ‘Tâm muốn việc thành’ kia chính là hàng nghìn hàng vạn tâm ma ở nhân gian biến thành, luôn bị trấn trên đài Bất Hối. Bị lão biết pháp phạm pháp mà thả ra, bao nhiêu chiến loạn thiên tai mấy năm nay, nhân gian có bao nhiêu đại năng bị tẩu hoả nhập ma, tất cả đều là biến đổi trong trăm năm giải phong ấn cốc Tâm Ma —— Ma long, phải nói, trong trăm năm, tu vi ngươi có thể tiến đến tầm cỡ này, coi như là dựa hơi tổ tiên đấy.”
Lý Quân: “Ngươi nói láo —— “
Nguyên thần kiếm yên lặng thật lâu trong tay gã đột nhiên nhuộm một tầng kiếm quang thật mỏng, Lý Quân cảm giác được thân kiếm di động, cúi đầu nhìn lại, suýt thì lệ nóng lưng tròng, cảm thấy có người đáng tin.
Lý Quân không hề do dự thả nguyên thần kiếm đi, nói với Du Lương đang bị quấn bởi đông đảo quỷ ảnh: “Kiếm tu kia, tiếp lấy!”
Du Lương nghe vậy một tay chụp lấy thanh nguyên thần kiếm kia, kiếm ý Nhập Sao là loại uy lực bậc nào, Du Lương vừa đụng tới thanh kiếm kia liền cảm giác được mình nhìn thấy một cảnh giới lớn, xuất kiếm quyết đoán, quét sạch đám quỷ ảnh lởn vởn trước mặt gã.
Đường Chẩn lại càng hoảng sợ, cuống quít tránh lui, bị Du Lương điểu thương hoán pháo* nâng kiếm đuổi theo. Mãi đến khi kiếm kia bị ma khí triệt để xâm nhiễm, chống đỡ hết nổi mà xám xịt đi, số quỷ ảnh né tránh không kịp bị thanh lý hơn phân nửa.
(*): ý nói tình huống có chuyển biến tốt đẹp
Ánh mắt Đường Chẩn đảo mấy vòng, hung ác nham hiểm mà nhìn chằm chằm kiếm tu trẻ tuổi cách đó không xa, trong miệng lại nói chuyện bọn Nghiêm Tranh Minh: “Thế mà có thể chạy khỏi biển Bắc Minh… Nhưng vậy thì sao?”
Đồng tử mắt Du Lương co lại.
Hai tay Đường Chẩn giơ ngang, lại có đông đảo quỷ ảnh từ lòng bàn tay của gã ra. Đường Chẩn khinh miệt nhìn thanh kiếm đã mất đi năng lượng: “Theo kịp ư? Giết được hết ư?”
Theo lý, hai người bọn Nghiêm Tranh Minh đúng là không đuổi kịp.
Đang khi trên đường, khắp nơi Cửu Châu mới xa xăm trống trải như vậy.
Nghiêm Tranh Minh cau mày: “Không hay, mới vừa rồi Lý Quân dùng thanh nguyên thần kiếm ta để lại.”
Trình Tiềm nói: “Có một phương pháp, đệ chẳng biết có thể thành hay không. Cứ ngự kiếm về thế này cũng không đuổi kịp, chi bằng ngựa chết chữa thành ngựa sống vậy.”
Nghiêm Tranh Minh: “Thập…”
Trình Tiềm đưa tay nắm lấy ấn chưởng môn trên cổ y, nói nhanh: “Cốc Tâm Ma, huynh nhớ không? Một trong những ý nghĩa tồn tại của núi Phù Dao là vì trấn áp cốc Tâm Ma, trong ấn chưởng môn tất có đường thông vào cốc Tâm Ma, chúng ta đi từ đây.”
Nghiêm Tranh Minh chưa rõ: “Đi cốc Tâm Ma? Là ý gì, không phải cốc Tâm Ma ở sau núi sao?”
“Cốc Tâm Ma chỉ là bị phong tại sau núi,” Trình Tiềm nói, “Không nơi nào nó không có mặt, chỗ nào có người thì ở đó có dục vọng, sẽ có đường thông tới cốc Tâm Ma. Tuy vùng này neo người, nhưng ma khí Huyền Vũ đường chưa tan, huynh mở ấn chưởng môn thử xem, được hay không là do số phận.”
Nghiêm Tranh Minh biết hắn có cấm chế nên không thể nói rõ ngọn nguồn, cũng không hỏi xem làm sao hắn biết những chuyện này, tin hắn vô điều kiện, dùng thần thức mở ấn chưởng môn.
Hai người bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hắc ám quen thuộc cuồn cuộn mà đến, cuốn theo ma khí còn sót lại ở băng nguyên, hai người biến mất tại chỗ.
Trình Tiềm mất ý thức trong chốc lát, nhanh chóng hồi phục tinh thần lại, trong bóng đêm được người đỡ lấy, bên cạnh thân sáng lên một đạo ánh sáng nhạt, không cần nhìn cũng biết là dạ minh châu đại sư huynh bán sỉ.
Cốc Tâm Ma lần này không giống với lần trước, ma khí nồng nặc lượn lờ bên trong muốn sặc người, người đi bên trong, coi như bị dẫn dắt ra hết tất cả mặt trái tâm tình.
Ngực Nghiêm Tranh Minh bị kiềm hãm, lệ khí bức người của kiếm tu luôn dễ dàng bị ảnh hưởng.
Y miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: “Ở đây xảy ra chuyện gì?”
Tâm trạng Trình Tiềm sa sầm, vừa đi vừa nói: “Huynh có nhớ Đồng Như ở trên đài Bất Hối mời ra đá Tâm muốn việc thành không? Tuy lúc đó Đồng Như tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng chưa đến mức phát rồ, sau khi xin tảng đá kia xong nhất định muốn phong ấn cốc Tâm Ma lại lần nữa, đáng tiếc thiếu tảng đá trọng yếu kia, khẳng định phong ấn không rắn chắc như vậy. Vừa lúc lần trước chúng ta phá Trảm Ma trận vô tình xé ra một lỗ hổng.”
Mặc dù lòng Nghiêm Tranh Minh bị cốc Tâm Ma quậy đến rộn ràng, nhưng không ngốc, nghe vậy liền phản ứng được: “Lúc đó ta còn cho rằng hai chúng ta rời khỏi nơi đó thì không sao! Vậy khi đó Đường Chẩn cũng biết, chẳng những không nhắc nhở ta, khi tá túc ở núi Phù Dao còn âm thầm lấy ma khí cốc Tâm Ma sao? Vãi… Đã thế ta còn mời gã tới, ta sao lại dẫn sói vào nhà thế này?”
Từ ngữ của Nghiêm Tranh Minh càng lúc càng nhanh, nói đến sốt ruột, suýt thì khó ức chế được lửa giận trong lòng. Một tay y nắm cánh tay Trình Tiềm, móng tay như muốn bấm vào da thịt Trình Tiềm, chán nản cáu kỉnh không chỗ phát tiết, giữa chân mày như có ấn ký mơ hồ: “Chết tiệt, không cho phép đệ rời khỏi mắt ta!”
Trình Tiềm lấy tâm nhập đạo, dù cho trong lòng bị truyền thừa Thính Càn Khôn rung chuyển một phen, cũng so với y ổn định hơn. Lúc này cũng không muốn chấp nhặt với đại sư huynh lên cơn, vừa đọc thầm Thanh Tĩnh kinh, vừa nói: “Nếu không phải lúc gã hội thẩm Hàn Uyên lộ ra chút thiếu sót, Thượng Vạn Niên lại nhắc đệ chuyện Hoạ Hồn, ai lại đề phòng bằng hữu? Huynh bình tĩnh chút đi, chúng ta phải từ nơi này đi thẳng tới sau núi Phù Dao, còn phải nhờ vào ấn chưởng môn.”
Nghiêm Tranh Minh hít sâu một hơi, cầm ấn chưởng môn trong tay đẩy ra ngoài. Quần tinh vạn điểm trong ấn chưởng môn hiện ra, như đem cả ngân hà rực rỡ bày trong cốc Tâm Ma, nhất thời tất cả xao động xung quanh đều lắng xuống.
Đầu óc bốc khói của Nghiêm Tranh Minh tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện tay áo Trình Tiềm đã bị y nắm nhàu, may là tu sĩ có chân nguyên hộ thể, bản thân Trình Tiềm so với y phục thì bền bỉ hơn nhiều.
Y lúng túng ho khan một tiếng: “Ta… Việc kia…”
Trình Tiềm nói tiếp: “Trời sinh kiếm tu các huynh có bệnh, kích động là bùng nổ, đệ biết, huynh không cần giải thích —— mau tìm đường ra quan trọng hơn.”
Nghiêm Tranh Minh cười ngượng một tiếng, đưa thần trí mình vào trong ấn chưởng môn, nhanh chóng tìm tòi tất cả những thứ liên quan đến cốc Tâm Ma.
Thế nhưng thông tin trong ấn chưởng môn quá bề bộn, thần thức các đời chưởng môn đều cộng hưởng sự bất an với y, Nghiêm Tranh Minh không tìm được.
Lúc này, trong núi Thục Trung, Đường Chẩn chỉ huy đông đảo quỷ ảnh gào thét, cấm thuật Biện Húc để lại đột nhiên tăng vọt, dồn tam muội chân hoả của Thuỷ Khanh sang một bên.
Quan trọng là, thân thể Hàn Uyên đột nhiên loé lên. Dù sao thân gã cũng là Ma Long, chỉ cách Bắc Minh quân một chút, dù cho Lý Quân – Cửu Liên Hoàn cũng đã vào cảnh giới nguyên thần, tạo ra Hoá thạch thuỷ có thể ngăn gã một lúc tương đối khó khăn rồi.
Tác dụng nước thuốc dần dần tan đi.
Nếu lúc này giải hoá thạch, ít nhất Hàn Uyên cũng bị cấm thuật làm cho nổ tung.
Rốt cuộc gã không lòng vòng nữa: “Hết chịu được rồi, Lý Quân, ném bình nữa qua đây!”
Lý Quân tuyệt vọng gào: “Hết rồi!”
Gào xong, Lý Quân khóc không ra nước mắt mà nhắm mắt lại, thầm nghĩ: “Mẹ ơi, đại sư huynh còn chưa đuổi tới sao?”
Theo tốc độ hoá đá trên người Hàn Uyên dần giảm, cấm thuật không đè nén được như muốn xé rách thân thể gã, mỗi một cái vảy của Hàn Uyên đều đang tứa máu.
Thần thức Nghiêm Tranh Minh sứt đầu mẻ trán trong ấn chưởng môn, khay bát quái đại biểu huyết thệ trên tay đột nhiên dao động —— Huyết thệ là Phù Dao ký với Thượng Vạn Niên, chủ thể cũng là Hàn Uyên, dĩ nhiên Hàn Uyên không có bản lĩnh bài trừ huyết thệ. Điều này chỉ có thể biểu đạt gã sắp đi gặp liệt tổ liệt tông rồi.
Mồ hôi lạnh ra đầy người Nghiêm Tranh Minh, nhưng ấn chưởng môn chỉ có thần thức chưởng môn từng đời mới có thể đi vào, y không thể gọi Trình Tiềm hỗ trợ.
Đúng lúc này, Đồng Như trong ấn chưởng môn bám thân y không biết bao lần đột nhiên hiện ra trước mặt. Không hề giống trước đây, lúc này Nghiêm Tranh Minh có loại ảo giác, hình như Đồng Như đều không phải huyễn ảnh hay một đoạn ký ức, mà là thấy ông thật sự.
Thần thức lưu lại nơi này của Đồng Như vẫy tay với y, Nghiêm Tranh Minh vô thức đi theo.
Chỉ thấy Đồng Như đi qua vô số cửa, vô số thần thức mênh mông như khói, không nói lời nào dẫn Nghiêm Tranh Minh tới trước một cánh cửa lớn, trên cửa có hồng ấn vô cùng rõ ràng, mang đến áp chế không khác gì với Trừ Ma Ấn của Ngô Trường Thiên.
Cánh cửa kia khép hờ, ở giữa còn một kẽ hở, ma khí cuồn cuộn trong cốc Tâm Ma không ngừng chạy trốn ra từ nơi này. Đồng Như ngừng bước, gật đầu với Nghiêm Tranh Minh rồi biến mất tại chỗ.
Nghiêm Tranh Minh thử đưa tay thăm dò, nhẹ nhàng đẩy khe cửa ấy.
Cánh cửa ầm một tiếng mở ra.
Y lập tức đưa thần thức từ ấn chưởng môn kéo ra ngoài, chỉ thấy mây gió trên trời biến đổi, trong ấn chưởng môn lộ ra vô số chấm nhỏ đang bị hút vào một vòng xoáy to lớn. Nhưng chỉ chốc lát, những chấm nhỏ liền bị gột rửa không còn, một cánh cửa tối om xuất hiện trước mặt y cùng với Trình Tiềm.
Nghiêm Tranh Minh vui mừng: “Chính là chỗ này, đi!”
Hai người thả người xông vào đại môn kia, đồng thời, Nghiêm Tranh Minh lấy thân phận chưởng môn gỡ bỏ phong sơn lệnh núi Phù Dao, cả toà núi Phù Dao tái hiện nhân gian.
Thục Trung, Hàn Uyên triệt để biến từ trạng thái đá tảng sang máu thịt, gã cảm thấy người mình như bị vô số cây kim đóng trên mặt đất, chỗ nào cũng đau, đau đến chết lặng, thầm nghĩ: “Dầu gì ta cũng là một tu sĩ nguyên thần, nếu chết, nguyên thần cũng về nơi cũ sao?”
Trên núi Phù Dao tràn ngập ma khí, bát quái huyết thệ trên tay Nghiêm Tranh Minh càng lay mạnh. Hai người trực tiếp bay qua vô số rừng rậm thềm đá, người chưa đến, một kiếm đã từ không trung đánh xuống. Khách phòng Đường Chẩn ở và toàn bộ viện tử sụp đổ, trong viện như đọng nước sau mưa lâu ngày, lắng đọng một tầng mây đen không rõ. Khối đá rất nặng trong sân bị một kiếm Nghiêm Tranh Minh chẻ hai, bên dưới lộ ra một tảng đá lớn —— là Băng Tâm Hoả ngoài nóng trong lạnh ở thành Chiêu Dương.
Có một cổ thi thể bên trong, chính là Lục Lang. Trong ngực nó lúc sáng lúc tắt, như chứa một ngọn lửa nho nhỏ, Đường Chẩn thật sự giấu Phệ Hồn đăng trong thi thể Lục Lang!
Thục Trung, cấm thuật bị ma khí kích thích, hung mãnh xông phá vòng lửa Thuỷ Khanh, xung quanh đều là lông vũ đỏ rực lay động, như hạ xuống một trận mưa hoa mộc miên (cây bông gòn). Khắp nơi đều là quỷ ảnh, lợi trảo Ma Long móc vào địa tâm, Hàn Uyên phát hiện mình không có cách nào cãi với mình, hai ý thức xa lạ trong một thân thể, chẳng biết đã hợp lại làm một tự bao giờ.
Đỉnh núi Phù Dao, Sương Nhẫn mang theo kiếm khí phong sương thẳng vào Băng Tâm Hoả, kiếm ý “U Vi” từ khe hở rưới vào tận đáy tảng đá, phá ra một cái lỗ nhỏ. “Thi thể Lục Lang” thấy lớp bảo vệ bị nạy ra, hoảng sợ co rúm, hoá thành một luồng gió đen, muốn chạy đi.
“Tiểu Tiềm tránh ra!”
Kiếm Nghiêm Tranh Minh đến rồi, kiếm đã Nhập Sao dễ dàng phóng ra một lưỡi kiếm tàng phong.
Nhất kiếm sương hàn thập tứ châu, toàn bộ núi Phù Dao đều vì đây mà rung động ——
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Hào
Quyển 5 - Chương 107
Quyển 5 - Chương 107