DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi
Chương 38

Xế chiều, tôi vừa tan học, định đi ăn thì nhận được tin nhắn của dì: “Rảnh không con? Dì ở trước trường con nè.”

Dì xuất viện rồi?

“Ra ngay đây.” Tôi lật đật thu dọn, mang cặp tức tốc chạy bay ra cổng trường.

Thời tiết nóng nực, ánh nắng vàng cả sân trường. Dì đứng bên cạnh xe mang chiếc váy màu xanh nhạt, tóc theo gió tung bay – “Tiên nữ giáng trần”, từ nãy bỗng nhảy ra trong đầu tôi.

“Sao xuất viện mà không nói con biết?” Tôi hơi hờn trách.

“Là muốn làm con ngạc nhiên đó, được không?” Dì nghịch ngợm nháy nháy mắt với tôi. Thoạt nhìn dì đã khỏe mạnh vui vẻ hơn nhiều.

Tôi nhìn dì cười.

“Đi thôi, dẫn con đến một nơi.”

Xe đi về một quán ăn xa lạ trong thành phố

“Dì muốn mời con đi ăn ở đây à?” Lúc tìm chỗ đỗ xe, tôi hỏi dì.

“Ăn chỉ là một phần nhỏ thôi.” Dì chỉ bật mí tí xíu, tôi cũng không hỏi nhiều, dù sao thì chốc nữa sẽ biết thôi.

Thang máy 16 tầng, tôi theo dì đến một căn phòng. Vừa mở cửa ra, tôi thật cho mình mới chuyển kiếp.

Đây là một đại sảnh to rộng mang phong cách châu Âu cổ điển. Ánh đèn thủy tinh phát ra ánh sáng mộng ảo, tráng lệ. Một mặt tường là tủ rượu và tủ trang sức, Mặt tường khác được khảm hồ thủy sinh âm tường rất to. Bàn tiệc buffet được đặt dài thật dài trong phòng, trang trí bằng các lẵng hoa xinh tươi và đồ ăn được sắp xếp rất tinh tế, tỉ mỉ. Trên ghế sô pha là tốp năm tốp ba phụ nữ đang ngồi nói chuyện với nhau, ăn vận quần áo, trang sức rất xa xỉ.

Lúc này, một người phụ nữ mang bộ đồ màu hồng mân côi thướt tha đi về phía chúng tôi.

“Lạc tổng, cuồi cùng ngài cũng đã tới, hoan nghênh hoan nghênh!”

“Thật ngại quá, đã gọi tôi nhiều lần mà chưa có dịp đi đến đây.”

“Ngài là đại ân nhân, không giống chúng tôi yêu rảnh rỗi nha.”

“Đừng chê cười tôi, hội sở các cô vừa tao nhã thanh lịch, tôi suy nghĩ thật lâu mới có dũng cảm đi vào. Nếu tôi không dẫn theo người bạn nhỏ này, thì cũng không dám đi vào đâu!”

“Ha ha, thật đáng yêu, ngài nhặt được ở đâu?”

“Ở trên trời rơi xuống!”

“Ai da, sao ông trời không vứt cho tôi một bảo bổi như vậy nha!”



Vừa hàn huyên, chúng tôi vừa để cô ta đưa vào phòng khách. Tôi chợt cảm nhận mùi nước hoa lẫn vào không khi. Tôi dường như rơi vào trong cõi mộng, cảnh tượng chẳng thật chút nào.

“Cô nàng mân côi” kia đưa chúng tôi đến bàn buffet, để chúng tôi tự gắp thức ăn.

Đồ ăn rất tinh tế, chỉ là bây giờ lòng tôi tràn đầy hoài nghi.

“Người ở đây là bạn bè của dì hết hả?” Tôi khe khẽ hỏi dì.

“Là bạn, là địch.”

“Sao con cảm giác người ở đây đều giống người giả.” Tôi lẩm bẩm

“Vậy con xem như thấy tượng sáp thôi.”

Chốc sau dì như sợ tôi không an tâm, lại nói:

“Không sao đâu, con cứ việc ăn thôi, rồi có thể qua phía bên kia đọc sách, hoặc theo dì cũng được, đừng câu nệ.”

Nói xong, dì đi về phía những người đo. Tôi nghĩ, dì đã dẫn tôi đến đây, nhất định là muốn tôi đi với dì, bèn theo nàng phìa sao.

“Cô nàng mân côi” đã chuẩn bị chỗ ngồi cho chúng tôi – trên sô pha có một người phụ nữ trang phụ gọn gàng, khoảng chừng ba mươi, mặc một chiếc váy màu bạc có đai lưng, khoác thêm lớp áo choàng bằng tơ tằm, tóc bối cao. Thấy chúng tôi đến thì cô lập tức đứng đậy, làm tôi chợt nghĩ đến câu của Vương Hi Phượng trong Hồng Lâu Mộng. “Trông như một vị thần tiên”, là một người phụ nữ rất có khí chất.

“Lạc tổng, vị này là bà chủ của câu lạc bộ chúng tôi, tiểu thư Bạch Nhược Lâm.” Cô nàng mân côi giới thiệu.

“Bạch tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu.” Dì Lạc thoải mái nằm tay chị ấy.

“Xin chào Lạc tổng, nghe danh không bằng không gặp, hóa ra bà chủ một công ty lớn là một người xinh đẹp đến vậy! Thật là muốn giết người mà.” Chị nói chuyện chậm rãi từ tốn mà lộ ra sức quyến rũ kỳ lạ. Ánh mắt chị lưu chuyển, hướng sang tôi khẽ mỉm cười: “Cô nhóc còn trẻ thế này, chẳng lẽ là nhân tài mới xuất hiện?”

Tôi vội vàng lắc đầu. Dì Lạc cười nói: “Em ấy đi cùng tôi thôi.”

Chị nhẹ nhàng “Vâng!”, sau đó không hỏi thêm gì nữa.

Hàn huyên xong, chúng tôi an vị trên salon, vừa uống café vừa nói chuyện phiếm. Tất nhiên là tôi chỉ ngồi nghe mà thôi. Sau đó lại có vài người đến gia nhập.

Nội dung cuộc trò chuyện khá đơn giản, nào là hàng hiệu, du lịch châu Âu chơi những trò chơi mà thường dân chẳng có cơ hội để thử. Các chị các cô vừa mở miệng đã hơn vài trăm triệu đến mấy tỷ, tựa nhưng các con số này rất bình thường, chẳng qua là tiền tiêu vặt mà thôi. Bạch tiểu thư không nói thì thôi, chỉ cần chị mở miệng là những chị em khác sẽ lập tức dừng lại nghe chị nói chuyện. Tôi thầm nghĩ chị ấy có sức ảnh hưởng thật lớn, địa vị không giống những người kia.

Dần dần, tôi cảm thấy vô cùng tẻ nhạt. Nhìn dì Lạc mỉm cười lắng nghé, có vẻ rất hứng thú, tôi thật không ngờ dì có sợ thích như vậy. Chẳng lẽ phụ đến một độ tuổi nhất định sẽ trở nên nhàm chán như vậy? Theo đuổi những thứ vật chất vô vị, lại cho rằng mình có chiều sâu biết thưởng thức.

Tôi chẳng màng nghe bọn họ nói chuyện, lướt mắt nhìn xung quanh, chợt phát hiển cửa sổ bên cạnh bậc thang, rèm cửa thấp thoáng bay, có một chiếc đàn piano lớn rất đẹp. Tôi liếc nhìn nhãn hiệu, trời ơi là Steinway & Sons. Tay chân tôi ngứa ngáy hẳn ra, thật muốn ngồi lên đàn quá.

“Cô nhóc thích đàn dương cầm sao?” Bỗng dưng Bạch tiểu thư ngồi ở đằng xa thổi qua đây một câu nói, tôi hoàn hồn, phát hiện chị nhìn tôi mỉm cười.

Bị chị hỏi, những người khác đều ngừng nói, quay lại nhìn tôi.

“Thỏ Con, con có thể đàn một bài cho chúng ta nghe được không?” Dì Lạc nhẹ giọng hỏi.

Cô nàng mân côi đã bước đến, dựng giá đàn lên.

“Vậy em xin phép tự bêu xấu.” Tôi đứng lên, đi về phía đàn piano. Lòng tôi hơi lo sợ, tôi chưa từng chạm vào cây piano nào tốt như vậy.

Ngồi lên thử âm một lúc, thật là không giống nhau. Lòng tôi mừng rỡ. Ngẩng đầu nhìn dì Lạc, thấy dì nhìn tôi như đang khích lệ.

Được rồi, vậy thì đàn bài của tôi và dì đi!

Tâm ý đã định, nhấc tay, âm nhạc vang lên.

Tôi tựa như không phải dùng ngón tay, mà là đang dùng tâm để nhấn từng phím một, hy vọng có thể truyền được chút tâm ý đến lòng của dì.

Đàn xong, thật lâu thật lâu tôi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, quay đầu nhìn dì. Dì lại tựa như có điều suy nghĩ mà nhìn tôi không chớp mắt.

“Thật hay!” Một người khen ngợi.

“Đúng vậy, chẳng trách Lạc tổng thích mạng theo bên người!” Có người lại vui đùa.

Chỉ thấy Bạch tiểu thư mỉm cười đi đến trước mặt tôi, nói: “Thích không?”

Tôi gật đầu, “Đàn tốt.”

“Nếu như em đồng ý, có thể thường đến đây đánh đàn, chúng tôi cũng được dịp thưởng thức âm nhạc.”

Tôi kinh hãi. Nơi này và tôi hoàn toàn chẳng hợp nhau chút nào à!

Đang do dự, dì Lạc đã đến bên cạnh tôi.

“Cảm ơn Bạch tiểu thư có ý, cơ mà Thỏ Con còn là sinh viên, đại khái sẽ bận rộn không thể đến đúng không?”

Không đợi tôi tiếp lời, Bạch tiểu thư khẽ cười một tiếng: “Lạc tổng, sinh viên bây giờ, nói không chừng so với chúng ta còn phong phú đặc sắc hơn. Ngoài ra, nếu chỉ là ăn uống thô tục, tôi sẽ không lên tiếng, nhưng là về âm nhạc nghệ thuật, cô không muốn chúng tôi được khai tâm khai trí sao?”

Quao, khéo mồm khéo miệng quá! Làm tôi và dì Lạc có muốn cũng không thể nào cự tuyệt được.

Dì Lạc buộc phải cười cười nói: “Dì cũng không muốn làm người có tội. Thỏ Con, con quyết định đi.”

“Còn quyết định gì nữa? Nhìn em thích cây đàn như vậy, cũng tính là duyên phận đi!” Chị mở ví da ra, lấy một tấm card đưa cho tôi, nói: “Chào mừng em đã gia nhập, em về nhà lên mạng đăng kí thông tin là xong.” Tôi nhận tấm card, là thẻ hội viên nhìn rất tinh xảo. Không nghĩ đến, vừa bước ra đường đã ngáp phải ruồi, biến thành VIP?!! Tôi không khỏi cười khổ.

Đọc truyện chữ Full