Biên tập: Tiểu Vô Lại
“Mới vừa rồi đại sư huynh đã hỏi qua ngươi, cảm giác về chữ ‘Kiếm’ kia, ngươi có còn nhớ kỹ, ngươi đáp ‘có’.”
Đây là lời đầu tiên Thẩm Trì nói ra với thiếu niên từ khi y bắt đầu ầm ĩ tới giờ, giọng nói của hắn còn mang theo cảm giác trẻ con, có vẻ vô cùng trong trẻo.
Quảng Thành Dần dừng một chút, trong lòng so sánh cảm giác của y về hai chữ “Kiếm” cùng “Đạo” của Thẩm Trì, thoáng chốc hiểu ra, nhìn về phía Thẩm Trì trong mắt sinh ra kinh hãi.
Từ lúc vừa nãy y nhìn tới, chữ “Đạo” kia của Thẩm Trì cũng chữ “Kiếm” trong đề thi, tuy hình dáng ý nghĩa khác nhau, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác hiệu quả giống như nhau, thậm chí từ chính cảm nhận của y, chữ kia của Thẩm Trì gây cho y áp lực còn lớn hơn.
Chí ít nhìn xong chữ “Kiếm” y còn có thể đứng vững. Mà bây giờ, y còn đang xụi lơ trên mặt đất, trong lòng còn bị chữ “Đạo” kia đè nặng nhấn chìm.
Đem cuộc đối thoại của hai người nghe lọt vào tai, mọi người vây xem trong bụng mặc dù có chút khó hiểu, nhưng lại minh bạch, Thẩm Trì cũng không phải không làm bài thi theo lời phỏng đoán lúc trước của Quảng Thành Dần, ngược lại hắn chẳng những trả lời mà đáp án kia còn tương đối xuất sắc.
Bằng không, thiếu niên cao gầy cũng sẽ không có biểu hiện như lúc này.
Sống ở thế gia, tính khí Quảng Thành Dần không coi là tốt, thậm chí có thể nói cố chấp chỉ biết mình, kiêu ngạo không biết trời cao đất rộng, mà khi y sinh ra đã định trước y sẽ kiêu ngạo phách lối như vậy, thế mà y lạ ở cái đại điển tuyển đồ này năm lần bảy lượt bị sỉ nhục, từ trước tới giờ luôn kiêu ngạo chưa từng bị thách thức như vậy.
“Ta có thể biết diện mạo của ngươi không?” Thiếu niên bị sỉ nhục trầm mặc hồi lâu, chỉ khản giọng hỏi, giọng nói của y vô cùng cứng nhắc, mới nghe còn thấy có lãnh ý.
Bởi vì bây giờ y hơi cúi đầu, người khác không phát hiện lúc này trong mắt y không còn nửa điểm kiêu ngạo, chỉ có y tự mình biết, y chỉ đơn thuần muốn thấy người làm cho mình thất bại thảm hại đến cùng có diện mạo thế nào.
Thẩm Trì vẫn chú ý Quảng Thành Dần, lúc đầu hắn cho là y sẽ tiếp tục chất vấn hoặc thẳng thắn xông lên cùng hắn đánh một trận, đột nhiên nghe được câu hỏi này không khỏi ngẩn người.
Mà lời Quảng Thành Dần vừa nói ra, mới ban nãy lực chú ý của mọi người vẫn tập trung ở màn giằng co này nhất thời đem quan tâm chuyển tới dáng vẻ của Thẩm Trì.
Lúc này mới ý thức được, tựa hồ từ khi mới bắt đầu, đứa trẻ này vẫn chưa từng lộ ra diện mạo.
Một kẻ bị loại từ biểu hiện của Quảng Thành Dần nhìn ra Thẩm Trì nhất định là thông qua kiểm tra chua xót nói: “Hơn phân nửa là dáng dấp quá xấu mới không dám gặp người.”
“Ta thấy không phải đâu, không chừng là quá đẹp nên sợ gây phiền toái.” Có kẻ mở miệng, tuy nói lời như bảo vệ nhưng giọng nói lại tràn đầy giễu cợt.
“Khí trời lạnh như thế, ta lại cảm thấy hắn sợ lạnh nên mới phải che kín như vậy…”
“Hahahaha…”
Phỏng đoán của người cuối cùng chọc cho mọi người xôn xao cười to.
[Người trần luôn cảm thấy đáp án sai là chính xác nhất.] Hệ thống dường như có hơi cảm khái.
[…]
Thẩm Trì không khỏi đưa mắt nhìn kẻ đưa ra phỏng đoán kia, đó là một tiểu cô nương mặc lam y mặt đào mắt hạnh, lúc này nàng đang đứng ở chỗ thí sinh đã thông qua, bị mọi người cười đến đỏ bừng cả mặt.
Quảng Thành Dần lại dường như không hề nghe thấy mọi người nghị luận, chỉ ngẩng đầu chuyên tâm nhìn chằm chằm Thẩm Trì, từ góc độ của y đại khái có thể thấy đường nét mơ hồ nửa dưới khuôn mặt của đối phương dưới lớp áo choàng, sáng sủa như thế, y liền đã rõ, Thẩm Trì cũng không phải như y cười nhạo lúc trước xấu xí không thể gặp người.
Ngược lại, diện mạo đối phương phải là khá dễ nhìn.
Vân Dục đứng ở bên cạnh, ánh mắt của y cũng đồng dạng rơi lên người Thẩm Trì, dự định nếu như Thẩm Trì có hành vi không muốn, y liền mở miệng ngăn cản thiếu niên tiếp tục ầm ĩ kia xuống dưới.
Dù sao cho đến giờ, y vẫn còn nhớ kỹ vị đại ca thiên phú dị bẩm kia của Thẩm Trì, ngộ nhỡ Thẩm Vô Hoặc đến lúc đó phát hiện Thẩm Trì ở Thừa Kiếm tông bây giờ bị người ta bắt nạt, không muốn gia nhập vào Thừa Kiếm tông nữa thì sao? Nghĩ thế, vẻ mặt Vân Dục không khỏi nghiêm túc hơn, mà thần sắc các đệ tử Thừa Kiếm tông bên cạnh y chú ý đến động tác của đại sư huynh cũng rùng mình theo.
Giữa lúc mồm mép mọi người bất nhất, thậm chí có người nóng ruột hận không thể lột đi áo choàng của Thẩm Trì xác minh phỏng đoán của mình, dưới ánh nhìn chằm chằm phía dưới, Thẩm Trì dứt khoát giơ tay đem mũ áo choàng hất về sau một cái.
Hiển nhiên không nghĩ tới Thẩm Trì lại dứt khoát như vậy, không chỉ là đám đông vây xem cùng Quảng Thành Dần, ngay cả Vân Dục cùng mấy tu giả cũng cả kinh.
Dù sao hầu như ở trong quan niệm của tất cả mọi người, người lại tự che kín mình như vậy hoặc là có nỗi niềm khó nói, hoặc chính là dáng vẻ quả thực nhìn không ra người, mà bất kể là nguyên nhân nào, bọn họ đều cho rằng Thẩm Trì không phải sẽ dễ dàng lộ ra diện mạo như vậy.
Thậm chí ngay cả Vân Dục từng gặp Thẩm Trì, nhìn thấy động tác của hắn cũng không che giấu nổi sửng sốt, y đương nhiên biết rõ tướng mạo Thẩm Trì không dính nổi bất kỳ quan hệ gì với chữ xấu, nhưng nếu Thẩm Trì đã che đậy kín như thế, vậy khẳng định có chút nguyên nhân, y cũng đều chuẩn bị xong bất cứ lúc nào mở miệng giải vây cho Thẩm Trì.
Nhưng cố tình, Thẩm Trì chẳng những vén mũ áo choàng lên, động tác còn quả quyết như vậy…
Sau kinh ngạc ngắn ngủi, hiện trường lâm vào một hồi trầm mặc lâu dài.
Nhất là Quảng Thành Dần khoảng cách hơi gần Thẩm Trì, lúc Thẩm Trì bắt đầu động tác liền nín thở, bây giờ càng kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Từ lúc ban nãy mới chỉ trông thấy đường nét y liền biết rõ dáng vẻ Thẩm Trì hẳn rất đẹp, nhưng y vẫn chưa nghĩ tới, dáng vẻ hắn lại… Xinh đẹp như vậy, Quảng Thành Dần ở trong đầu tìm kiếm nửa ngày, lại chỉ tìm ra một từ như thế để hình dung.
Phần lớn ngũ quan Thẩm Trì giống mẹ, Trì Nguyên Gia xưa nay được nuôi dưỡng ở trong khuê các, lại là con gái một thế gia, ở Sơ Linh giới tất nhiên không coi là nổi danh, nhưng riêng từ việc nàng đã mang thai mà vẫn được Thẩm Liệt từ trước đến nay chỉ yêu mỹ nhân coi trọng, đồng thời nhiều năm không vứt bỏ, đủ thấy dung mạo nàng tuyệt sắc cỡ nào.
Tương đối, ngũ quan mặt mày Thẩm Trì đều kén chọn những nét tinh xảo đẹp đẽ nhất, tuy vẫn còn non nớt nhưng lại đủ để khiến bất kỳ người nào từng gặp đều ca tụng.
Nhưng cho dù như vậy, thực ra cũng không đủ khiến cho tất cả những người thấy rõ diện mạo của hắn phải kinh ngạc đến mức không còn lời nào diễn tả, chẳng qua trùng hợp vừa nãy có quá nhiều người trong lòng nhận định Thẩm Trì vốn nên xấu xí không tả nổi mới phải mặc áo choàng, dưới hai hướng so sánh đối lập mới có cảnh tượng như vậy.
Thẩm Trì nhìn về phía Quảng Thành Dần lúc này đang không khỏi đờ đẫn, nét mặt tỏ vẻ nghi ngờ, “Còn có việc gì sao?”
Thực ra lúc vén lên áo choàng, Thẩm Trì vẫn chưa suy nghĩ nhiều như vậy, với hắn mà nói, tất cả nhan sắc đều là hư ảo, bất luận tướng mạo ra sao với hắn mà nói đều giống nhau, chỉ có thực lực cực hạn mới là điều hắn truy cầu suốt đời,
Cho nên, coi như kiếp này hắn cũng bị hủy đi khuôn mặt thì hôm nay vẫn sẽ hành động như vậy.
Chẳng qua phản ứng của mọi người lại khiến cho hắn hơi nghi ngờ một chút.
Gần như trong nháy mắt lúc hắn vén lên áo choàng, vốn những ánh mắt còn mang theo chút địch ý đặt ở trên người hắn đều biến mất trong phút chốc, thậm chí còn có số lượng không ít ánh mắt chuyển biến thành thân thiện cùng nhiệt liệt.
Kiếp trước ngoài mẫu thuân đã sớm qua đời của Thẩm Trì, thời thơ ấu những ánh mắt kẻ khác tiếp xúc với hắn luôn luôn là khinh thường, khinh bỉ, đủ loại tâm trạng tiêu cực ghét bỏ, trong đó ánh mắt hữu hảo nhất hắn nhận được chính là thương hại.
Mà thương hại, chính là cảm xúc Thẩm Trì chán ghét nhất.
Chỉ có kẻ yếu mới cần thương hại.
Khi đó hắn đã nghĩ, nhất định phải khiến mình trở thành cường giả, mà sức mạnh chính là biểu tượng của kẻ mạnh.
Không nghi ngờ gì Thẩm Trì đã thành công, một mạch leo lên vị trí Ma tôn, khiến cho tất cả những kẻ thương hại và khinh thường đều hóa thành kính nể với hắn, thậm chí một dạo trở thành hình tượng ma đầu khiến người ta nghe thấy đã sợ mất mật.
Có thể nói, cái chết của hắn là chuyện vui được mọi người tu chân giới hoan nghênh, như vậy xem ra, Thẩm Vô Hoặc lại làm chuyện thật tốt.
Lại nghĩ tới Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Trì khẽ nhíu chân mày, có thể nói trong tất cả kẻ thù của hắn, chỉ có Thẩm Vô Hoặc lúc nhìn thấy mặt mình chẳng bao giờ lộ ra tâm tình khác, như là sợ hãi, chán ghét, đồng tình, giống như chưa từng có. Từ đầu đến cuối, Thẩm Vô Hoặc đều lãnh tĩnh như vậy, chưa bao giờ ở trước mặt hắn bộc lộ mảy may biểu cảm.
Nếu không có trận chiến cuối cùng, Thẩm Trì thậm chí có lần mơ hồ hoài nghi Thẩm Vô Hoặc ôm thái độ hảo hữu với hắn.
Chẳng qua hiển nhiên là hắn suy đoán sai.
Nhưng hôm nay những người có mặt tại đây thần sắc đột biến, cũng quả thực khiến Thẩm Trì có chút khó hiểu, [Nguyên nhân thái độ bọn họ đột nhiên thay đổi?]
[Thưa chủ nhân, bởi vì dáng vẻ của chủ nhân đẹp.] Hệ thống một lần nữa phun ra đáp án tiêu chuẩn của nó, dường như cố kỵ đến hậu quả mấy lần trước sau khi trả lời như vậy khiến Thẩm Trì bỏ mặc, nó bổ sung, [Bảng thống kê rõ ràng, nhân loại đối với đồng loại có tướng mạo đẹp sẽ ôm độ thiện cảm càng cao, mà độ thiện cảm liền quyết định thái độ của bọn họ với đồng loại. Chẳng qua bây giờ chủ nhân bị giới hạn tuổi tác, chỉ có thể khiến bọn họ sinh ra tâm tình hữu hảo, bằng không với tướng mạo của chủ nhân vô cùng có khả năng làm cho rất nhiều người nhất kiến chung tình với ngài.]
Nhất kiến chung tình là cái gì đương nhiên Thẩm Trì biết, thế nhưng đối với hắn?
Thẩm Trì không khỏi cảm thấy có chút nực cười, nếu nói là sợ hắn thật ra có thể đáng tin hơn một chút.
Một lát sau, Quảng Thành Dần mới hồi tỉnh lại, hít vào mấy ngụm khí lớn, ánh mắt di chuyển đến đôi mắt Thẩm Trì, chần chừ một lát sau đó mới mở miệng, “Ta…”
Theo lời Quảng Thành Dần thốt ra, mọi người mới tỉnh cơn mơ, đồng thời đem ánh mắt dời đến trên người Quảng Thành Dần, chẳng qua thần sắc xem cuộc vui vừa nãy biến thành chỉ trích, tựa hồ chỉ trong nháy mắt, Thẩm Trì đối diện với y từ một kẻ có tội biến thành người bị hại, lập trường chuyển biến nhanh chóng quả thực làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Chẳng qua khiến mọi người khiếp sợ là, khi bọn họ cho rằng Quảng Thành Dần sẽ còn tiếp tục nói nữa thì phát hiện y lại đột nhiên đứng lên, chợt đẩy ra đám đông vây quanh mình, vươn người nhảy xuống đài, cái đài này cách mặt đất chừng năm thước, mà y còn nhảy xuống vội vàng, đúng là lảo đảo một cái liền trực tiếp té xuống, cánh tay tiếp xúc với mặt đất vang lên tiếng kêu răng rắc, không nghi ngờ gì đã bị gãy, nhưng may là y rất nhanh dùng tay kia chống đỡ thân thể bò dậy, ôm cánh tay lảo đảo chạy ra khỏi trường thi.
Sau khi Quảng Thành Dần rời đi, mọi người trên đài xôn xao vây quanh bên người Thẩm Trì, ngươi một lời ta một lời thoải mái bắt chuyện với hắn.
“Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?”
“Người mới bắt nạt ngươi vừa rồi chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân xấu xa, ngươi không cần để ý.”
….
[Đuổi đi kẻ khiêu khích, lần đầu tiên thay đổi hình tượng trong mắt mọi người, giá trị phản kích tăng 2%, mời chủ nhân tiếp tục cố gắng.] Âm thanh hệ thống có phần nhẹ nhàng.
Nhìn thiếu niên vừa rồi còn ngang ngược không ai bì nổi chạy trối chết, còn có đám người thái độ bỗng dưng thay đổi rất nhanh, còn nghe hệ thống thông báo, Thẩm Trì nhất thời có loại cảm giác đặt mình vào trong một trò hề hoang đường.
“Chư vị còn có vấn đề gì khác không?” Giọng nói Vân Dục vẫn ôn hòa như cũ, nhưng cũng không che giấu cường thế mà phân ra khoảng cách giữa Thẩm Trì cùng đám đông, “Nếu như không có, liền mời các thí sinh chưa qua tự rời đi.]
Thẩm Trì liếc nhìn Vân Dục, phát giác đối phương cũng đang quay đầu nhìn mình, Thẩm Trì đúng lúc nở một nụ cười cảm kích với y, sau đó mới cúi đầu xuống.
Vân Dục ngơ ngẩn, lại nhìn đỉnh đầu tóc đen nhánh của Thẩm Trì, mới dời ánh mắt sang chỗ khác, trong bụng đặc biệt thỏa mãn, tướng mạo đẹp, chú trọng lễ tiết, căn cốt rất tốt, ngộ tính cũng hiếm thấy trên thế gian, ngoại trừ linh căn, xem ra bất luận phương diện nào đứa trẻ này cũng là một mầm non cực tốt.
Nếu như linh căn… Không biết nghĩ tới nơi nào, trong lòng Vân Dục khẽ động, con mắt hơi phát sáng lên.
Thẩm Trì lần thứ hai trở lại hàng ngũ thí sinh thông qua, lần này không có ai tránh né hắn nữa, ngược lại đều nở nụ cười tỏ vẻ hữu hảo, thậm chí không ít người xôn xao đi lên tự giới thiệu bản thân.
Vân Dục nhìn xung quanh mọi người một vòng, thấy tất cả đều an tĩnh lại, ôn hòa nói: “Thông qua kiểm tra ngày hôm nay, sau này các ngươi chính là một thành viên Thừa Kiếm tông ta, cuối cùng là đệ tử nội môn hay ngoại môn, điểm ấy còn cần thông qua kiểm tra linh căn. Chẳng qua nếu là đệ tử ngoại môn cũng không nhất định phải lo lắng, mỗi ba năm trong tông đều sẽ cử hành một lần kiểm tra vào nội môn, chỉ cần đệ tử ngoại môn đạt được Trúc cơ kỳ đều có thể tham gia, thông qua kiểm tra liền có thể tiến vào nội môn.”
Nghe thấy mình đã là đệ tử Thừa Kiếm tông, Chử Tư Lâm vừa nãy lại đứng bên cạnh Thẩm Trì khuôn mặt hưng phấn, nhưng ngay sau đó lúc nghe thấy khả năng bị chia làm ngoại môn, lại không khỏi căng thẳng thêm mấy phần, “Nói vào ngoại môn, tài nguyên khẳng định không tốt bằng nội môn, thứ nhất ba năm được Trúc cơ là chuyện căn bản không thể, mà nói còn phải tham gia vào kiểm tra nội môn?”
Thẩm Trì đưa mắt nhìn thiếu niên không ngừng lải nhải bên tai mình, nói: “Không cần lo lắng, ngươi sẽ vào nội môn.” Chẳng những vào nội môn, sẽ còn được một vị đai tu Hóa thần coi trọng, thăng làm thân truyền.
Hiển nhiên không ngờ tới Thẩm Trì chẳng những để ý tới mình, còn nói lời khẳng định dám chắc, Chử Tư Lâm có chút ngạc nhiên, cười toe toét ngây ngô nói: “Cảm ơn ngươi, có ngươi nói như vậy ta liền yên lòng hơn nhiều.”
Hầu như tất cả phản ứng của mọi người đều như Chử Tư Lâm, trong lúc nhất thời ai ai cũng đều thì thầm với nhau, trong mắt đều là lo lắng không yên.
Thấy vậy, Vân Dục vừa ý mỉm cười, giang tay ra, trong lòng bàn tay bỗng dưng vung ra một mảnh lá cây xanh biếc, mảnh lá cây này ước chừng lớn bằng ngón cái, óng ánh trong suốt, đẹp đẽ khiến người ta không dời mắt, chỉ thấy y tiện tay ném đi cái lá, nó thế mà dường như lại phồng lên, trong nháy mắt biến thành một con thuyền khổng lồ, “Mời chư vị lên thuyền xanh, chuẩn bị trở về tông.”
Chử Tư Lâm mặc dù sinh ra ở thế gia, nhưng chưa từng thấy qua pháp bảo phi hành lớn như vậy, sau khi lên thuyền xanh còn không ngừng nhìn ngó xung quanh, trong mắt tràn đầy ca ngợi, “Quả nhiên không hổ là tông môn đệ nhất, đẳng cấp pháp bảo này tuyệt đối ở trên bảo khí!”
Thấy mọi người đều đã vào chỗ, ngón tay Vân Dục búng lên, mấy đạo pháp quyết đánh ra, thuyền xanh từ từ bay lên không.
Bởi kiểm tra dây dưa tốn không ít thời gian, lúc này sắc trời đã hoàng hôn, chẳng biết tuyết đã rơi từ lúc nào, phủ dày trên mặt đất đã gần đến nửa thước, lọt vào trong tầm mắt đều là một mảnh trắng mù mịt.
Theo thuyền xanh lên không, thành Kính Tiên dần dần lui lại thành một bức tranh phác họa, trong thời khắc tiến vào mây, Thẩm Trì đột nhiên có cảm giác như vậy, ánh mắt một lần nữa rơi xuống chỗ bọn họ vừa mới bay lên không trung.
Chẳng qua do quá xa, Thẩm Trì chỉ có thể mơ hồ thấy trong bóng đêm mông lung, một thân hình u tối một mình đứng ở trên sân rộng, trông có vẻ đặc biệt hoang vắng.
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: [Tiểu kịch trường]
Hệ thống: Lần này chủ nhân hẳn đã ý thức được sức mạnh giá trị nhan sắc vô cùng lớn đi.
Thẩm Trì: Quả thực sai lầm.
Tác giả: Thẩm Vô Hoặc! Nếu ngươi còn không xuất hiện đại sư huynh sẽ hạ thủ vi cường, ồ, ngươi xuất hiện rồi!
Thẩm Vô Hoặc: … Ta chính là bóng đen đó?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
Chương 20
Chương 20