Đâu chỉ có những cổ đông này nóng nảy, người ngồi không yên nhất là Đường Mục, mặc dù biết vị trí phó tổng giám đốc mà Đường Nham hứa hẹn là một cái bẫy, ít nhất hiện tại công ty còn có một cái họ với hắn, hơn nữa có Đường Thế Thành ở đó, không phải hắn không có cơ hội vào tổng công ty. Nhưng nếu công ty niêm yết thì sẽ có nhiều người giám thị hơn, càng nhiều cổ đông, họ Đường này của hắn liền không có ý nghĩa gì nữa, quan trọng nhất là, trong di chúc của ông Đường vậy mà lại không nhắc đến tên của hắn, ngay cả Đường Thế Thành còn có mười phần trăm cổ phần ban đầu.
Đường Mục cắn răng, cũng đều họ Đường, dựa vào cái gì mà trong mắt lão già đáng chết kia chỉ có Đường Nham!
Thật ra không phải Đường Nham chưa từng giữ lại đường sống cho Đường Mục, không bao gồm tài sản công ty ước định khi đến tỉnh Q của năm công ty bên trong, bằng năm công ty được vạch ra khỏi Đường thị này, không có liên quan đến Đường thị, là tài sản cá nhân của Đường Mục.
Đối với em trai không có tình cảm này, Đường Nham thật sự đã rất khoan dung rồi, không ngờ rằng hắn không nhận phần tình cảm tốt đẹp đó.
Vào loại thời điểm này, sự ích kỷ của Đường Thế Thành liền thể hiện ra, chính gã có mười phần trăm cổ phần, kiếp sau không lo ăn uống nên chuyện gì cũng không xía vào, bị Đường Mục ồn ào nóng nảy liền gọi điện thoại cho Đường Nham, tùy tiện hỏi hai câu, tranh thủ chút lợi ích cho Đường Mục. Thái độ của Đường Nham vừa kịch liệt gã liền co rúm lại, trực tiếp nói với Đường Mục đang ầm ĩ là bảo vệ tốt năm công ty là được, đừng nhớ thương Đường thị nữa! Cuối cùng dứt khoát mặc kệ tất cả, khiến Đường Mục tức đến nghiến răng!
Đường Thế Thành chính là như vậy, quan tâm nhất vĩnh viễn là bản thân gã, con trai thì đáng là gì!
Kiều Tuyên không hiểu chuyện của công ty, vậy nên cũng không quan tâm, cậu quan tâm là sinh nhật hai mươi bảy tuổi sắp tới của Đường Nham.
Trước một ngày Kiều Tuyên đã len lén đặt một nhà hàng Tây cao cấp, còn đặc biệt dặn phải có bữa tối dưới ánh nến, trải thảm hoa hồng, cậu muốn tặng Đường Nham một niềm vui bất ngờ.
Bây giờ nhớ lại, ngoại trừ cùng ra ngoài du lịch ra, đây là hành động lãng mạn đầu tiên của hai người!
Lần lãng mạn đầu tiên trong hai đời đều do cậu tạo ra, Kiều Tuyên ngẫm lại liền kích động, tuy là một bữa cơm tối tốn mất ba tháng tiền để dành của cậu, cậu vẫn vui vẻ. Trước đây đều là Đường Nham chăm sóc cậu, đối xử tốt với cậu, có thể làm chút gì đó cho Đường Nham khiến cậu cực kỳ thỏa mãn!
Nghĩ đến Đường Nham có thể có ánh mắt ngạc nhiên vui mừng, trong lòng Kiều Tuyên có cảm giác tự hào không rõ!
Mà trên thực tế, Đường Nham cũng thật sự rất ngạc nhiên vui mừng.
Trong khoảng thời gian này Đường Nham bận rộn chuyện của công ty, căn bản ngay cả sinh nhật mình cũng quên, Kiều Tuyên cũng nói đưa anh đến nhà hàng, chỉ nói muốn ra ngoài ăn cơm.
Đường Nham ôm lấy cậu hôn, lại mổ hôn đôi mắt sáng ngời của cậu, trong lòng rất áy náy, mấy ngày nay không thể ở bên cạnh cậu thật tốt.
“Bảo bối, đợi anh thêm một khoảng thời gian nữa, chờ công ty niêm yết xong, chúng ta liền đi du lịch, tất cả những chỗ em ghi trên sổ anh đều đi với em một lần.”
“Được! Được!” Kiều Tuyên dùng sức gật đầu, kéo anh liền đi ra ngoài, “Đi mau, em đói rồi!”
Đường Nham cười khẽ, mặc cậu kéo anh ra ngoài.
Khi đến nhà hàng Kiều Tuyên đưa số hóa đơn cho người bán hàng, đương nhiên có người mang bọn họ đi.
Đường Nham cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ ôm Kiều Tuyên cùng đi theo, khi tới cửa lại bị Kiều Tuyên kéo.
“Anh chờ bên ngoài, em vào xem trước!”
Lúc này Đường Nham mới có chút nghi hoặc, quan sát xung quanh, nhà hàng Tây xa hoa giá cả lại đắt đỏ, đây là nơi Kiều Tuyên không thích nhất, sao hôm nay lại dẫn anh tới đây? Còn thần thần bí bí không cho anh đi vào?
Đường Nham ở bên ngoài nghi hoặc, Kiều Tuyên bên trong lại vội vàng bày hoa hồng và nến mà nhà hàng cố ý chuẩn bị ra, châm lửa, kiểm tra thêm một lần, hoa hồng, có, nến, có, rượu đỏ, có, đèn màu, có, nến hình trái tim, có!
Hoàn hảo!
Mặc dù có chút thiếu nữ, nhưng lúc này chính là muốn lãng mạn được thế nào thì làm thế ấy, nếu như không phải tiền cậu kiếm được không đủ mua một cái nhẫn kim cương, cậu thật sự muốn quỳ xuống đất cầu hôn một trận, chuyện có khí phách đàn ông như thế, phải để mình làm!
Trên giường và dưới giường, luôn có một người giống đàn ông như thế!
Lặng lẽ tính toán vào lúc này sang năm cậu mới có thể gom đủ tiền mua một cái nhẫn kim cương, Kiều Tuyên đi tới, kéo cửa phòng ra, đầu tiên nhào qua che mắt Đường Nham.
“Trước đừng nhìn, đi vào theo em!”
“Làm gì vậy? Thần bí thế.” Đường Nham cười, nắm lấy tay cậu, đi theo cậu từng bước một vào trong, còn có thể nghe thấy Kiều Tuyên không nhịn được cười mờ ám.
“Đến rồi!” Kiều Tuyên đứng trước ngọn nến hình trái tim, trước khi buông mắt Đường Nham ra, nói: “Anh phải giữ lấy em, cảm động quá cũng đừng bật khóc!”
Đường Nham đang cảm thấy buồn cười, Kiều Tuyên đã buông tay anh ra.
Cảnh tượng trước mắt quá mộng ảo, luôn xuất hiện trong mơ của thiếu nữ chưa trưởng thành, trong bóng tối chuỗi ánh sáng bạc lấp lánh trên vách tường, tạo thành “sinh nhật vui vẻ”, đèn màu bên cạnh tạo thành “I love U”, bên chân là ngọn nến xếp thành hình trái tim, trên cái bàn cách đó không xa phủ kín cánh hoa hồng, hai bên đều đặt hai cái giá cắm nến kiểu Tây.
Đường Nham nhìn mọi thứ trước mắt, lại nhìn đôi mắt phát sáng chớp chớp nhìn anh chăm chú của Kiều Tuyên, giơ tay lên che mắt.
“Sinh nhật vui vẻ! Có cảm động hay không? Che mặt làm gì? Không phải là thực sự cảm động đến khóc chứ!!” Kiều Tuyên nhào qua ôm lấy cổ anh, cắn lên cằm anh một cái, cười đùa.
Đường Nham thả tay xuống, nào có dấu vết khóc? Ôm eo của Kiều Tuyên, cười đến bất đắc dĩ, “Em làm những thứ này…” Thở dài ra một hơi, “Anh không phải phụ nữ.”
Tuy nói như vậy, trong mắt anh lại vui vẻ rõ ràng.
Đương nhiên Kiều Tuyên cũng nhìn ra được, treo trên cổ anh ngửa đầu, có chút đắc ý, “Em biết anh không phải phụ nữ, nhưng anh là vợ em!”
“Tiểu xấu xa, ai là vợ?” Đường Nham cúi đầu, hôn một cái lên môi cậu, đánh lên mông cậu một cái.
Kiều Tuyên không sợ chết nhìn anh, “Anh là vợ em! Em cũng là đàn ông, sao lại không thể có vợ được? Mặc kệ thế nào, dù sao trong lòng em, anh chính là vợ của em!”
Đường Nham cười gật đầu, “Được, nhưng chỉ có thể ở trong lòng em, nhưng ra khỏi miệng phải gọi anh là ông xã.”
Kiều Tuyên trợn mắt nhìn ba giây, nhếch miệng cười, “Em vừa nhìn anh trong lòng kêu “vợ! vợ!”, anh không phản đối!”
Đường Nham cong môi, như tin như không nhìn cậu một cái, tay ôm nâng eo cậu trượt xuống, dùng sức, nâng mông Kiều Tuyên bế lên, kề sát trán của cậu, thấp giọng nói: “Bảo bối, anh rất vui, cám ơn em! Còn nữa, anh yêu em!” Hướng về phía trước, hôn môi Kiều Tuyên.
Chân Kiều Tuyên vòng quanh lưng anh, cánh tay vịn bả vai Đường Nham, mở miệng, không chút khách sáo đón nhận.
Rượu đỏ, hoa hồng, thịt bò, ánh nến.
Hai cái ghế ban đầu ở hai đầu bàn được Kiều Tuyên dời đến cùng một chỗ, dựa trên người Đường Nham há miệng chờ Đường Nham cắt miếng thịt bò gọn gàng đưa vào trong miệng cậu, khoe khoang với Đương Nham tiền bữa cơm này hoàn toàn do cậu tự kiếm. Đương nhiên, chuyện cậu làm phiên dịch trên mạng được giấu kín.
Dù sao sinh nhật Đường Nham đã qua, Kiều Tuyên cũng không có ý định gạt anh, đời trước lòng tự ái của cậu hại anh, đời này cái gì cũng không quan trọng, sẽ không rầu xoắn xuýt về vấn đề tiền bạc. Cậu nguyện ý được Đường Nham nuôi, cũng không quan tâm làm tiểu bạch kiểm, tiền của Đường Nham chính là tiền của cậu, chuyện này không có gì không tốt.
Đường Nham đút cậu uống một hớp rượu nho, sờ mặt cậu một cái, đối với chuyện cậu kiếm tiền, chỉ nói một câu, “Chơi một chút là được rồi, đừng để mệt mỏi.”
Kiều Tuyên liếc mắt, hừ một tiếng, cậu sẽ không nói cho Đường Nham biết cậu còn chuẩn bị sang năm sẽ mua một chiếc nhẫn kim cương đâu!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Không Cưng Chiều Em Thì Cưng Chiều Ai
Chương 25
Chương 25