DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Đang Báo Hỏng
Chương 42: Đại lục dị năng 3

Một đám người xếp hàng đau lòng cho phú nhị đại.

Ân Triển liên hệ truyền thông, là cách nhanh chóng nhất trong thời gian ngắn có thể nghĩ đến. Bởi vì chưa chắc Đường Du cũng được ném đến nơi gần nhà giống hắn, nhưng để cho chắc chắn, hắn vẫn dặn phụ thân liên hệ với người ở bên đó đến nhà của Đường Du thăm dò thử.

Đúng lúc người mở cửa là mẹ An, gặp người lạ hỏi con trai lớn có trở về đây không, có chút đề phòng, nói với bọn họ vẫn chưa thấy con trai lớn trở về, rồi xin thông tin liên lạc của bọn họ, sau đó mới gọi điện thoại cho con trai mình.

An Tiêu sợ xảy ra chuyện không tốt, lo lắng hỏi:

“Mẹ không nói cho bọn họ biết chứ?”

Mẹ An nói:

“Không có, mẹ đâu có ngốc thế?”

“Vậy là tốt rồi.”

An Tiêu thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nhớ tới một việc:

“Đúng rồi, trên tay anh hai có đeo nhẫn, còn nói đã kết hôn rồi, mẹ nghĩ ảnh nói thật không?”

“Thật hay giả quan trọng gì, còn mấy tháng nữa nó mới trưởng thành, cho dù có tổ chứ hôn lễ, chắc chắn cũng chưa có giấy chứng nhận, hơn nữa bây giờ kết hôn vẫn ly hôn được…”

Mẹ An đang nói chợt giật mình, vội vàng hỏi:

“Giang thiếu gia có để ý việc này không?”

“Con cũng không biết.”

An Tiêu cau mày khó chịu:

“Sao ảnh lại kết hôn sớm vậy chứ?”

“Đúng thế.”

Mẹ An cũng hơi tức giận, an ủi con trai vài câu, cùng gã bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định trước tiên để gã thăm dò người nào đó, sau đó mới quyết định, rồi mới kết thúc cuộc gọi.

Bên kia Cha Cố nhận được tin trả lời, nói cho con trai cậu ấy không về nhà.

Ân Triển gật đầu, không chờ đợi nữa.

Tức phụ của hắn bây giờ trên người không có đồng nào, còn có khả năng đang trong giai đoạn tính tình nóng nảy, thay vì thụ động chờ đợi, không bằng chủ động tìm kiếm, mà trongthời đại internet, muốn được cộng đồng dân mạng giúp đỡ, thì phải cố gắng tạo ra tin tức hấp dẫn.

Hắn ngay lập tức liên lạc với các phương tiện truyền thông để thu video, sau đó ngay lập tức được đăng trên các trang chính thức, còn chi tiền đem đề tài “Phú nhị đại tìm kiếm người trong lòng” đẩy lên tin tức sốt dẻo.

Tất cả mọi người bị tiêu đề hấp dẫn, tò mò nhấn vào xem.

Chỉ thấy gương mặt của thanh niên đã được xử lý qua, nhưng giọng nói rất trầm ấm, kể với người chủ trì rằng hôm nay hắn ở sân bay gặp được một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, chỉ vừa thoáng nhìn đã cảm thấy cả người như bị một luồng sức mạnh vô hình giữ chặt tại chỗ, đáng tiếc khi hắn hoàn hồn chạy tới, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người nọ đâu.

Sau khi về nhà, hắn nằm trên giường không ngừng nhớ lại hình ảnh đó, không cách nào có thể quên được người nọ, hắn cảm thấy thiếu niên là người yêu định mệnh của hắn, bởi vậy sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn quyết định tìm cậu ấy, còn muốn tại vài cái thành phố lớn trong thuê hạ biển quảng cáo, tranh thủ mau chóng cùng hắn gặp mặt.

Cuối cùng, hắn lấy ra một bức trang đặt ở màn ảnh trước:

“Đây là cậu ấy, ta tự tay vẽ, có đẹp không?”

“Ùm, rất xinh đẹp, “

Người chủ trì nhìn hắn:

“Anh đẹp trai thế này, thật sự không muốn lộ mặt à? Nếu cậu ấy nhìn thấy anh, có khi thích anh luôn đó.”

Điều này Ân Triển cũng đã bàn bạc trước với người chủ trì, vì ngăn chặn có người phàn nàn hắn đem hình của đối phương truyền khắp nước, nhưng lại giấu diếm thân phận mình, do đó khiến cho mọi người bực mình, cho nên chủ động đưa ra lý do.

“Ta cũng có nghĩ đến, nhưng lại sợ cậu ấy không thích mẫu người như ta, sẽ từ chối ta ngay lập tức.”

Ân Triển giọng nói khẩn trương, mang theo thấp thỏm lo âu.

“Cho nên ta muốn tạo một cảm giác thần bí, như vậy có thể cậu ấy sẽ cảm thấy tò mò… Cậu ấy sẽ tò mò chứ?”

Người chủ trì mỉm cười trấn an:

“Tôi nghĩ nếu cậu ấy nhìn thấy anh nhất định sẽ thích anh.”

Ân Triển nói:

“Hy vọng như thế, ta rất sợ cậu ấy không để ý tới ta.”

Tất nhiên, sự thật hoàn toàn không phải như thế.

Nhị thế tổ trước đây rất nổi tiếng, có không ít người biết hắn bị lão tử ném vào khu huấn luyện Cổ Duy Độ, vì tránh cho xảy ra sự cố, hắn đành phải che mặt, bởi vì nếu để người khác biết bọn họ ra từ Cổ duy độ, nhất định sẽ chấn động khắp nơi, lỡ như Đường Du đụng phải những kẻ ghen ghét, có khi sẽ bị đuổi giết, hắn không dám tùy tiện đánh cuộc.

Về phần Đường Du, trước kia tính cách nguyên chủ yếu đuối, gầy còm ốm yếu, ở quốc gia quy luật được mình dưỡng béo hơn hai năm, phát triển khá nhiều, tính tình cũng thay đổi, có lẽ trừ những người thân thiết nhất, bình thường khó có ai đoán được thân phận thật sự của cậu, cho nên làm như vậy là tốt nhất.

Video không dài, sau khi phỏng vấn đơn giản vài câu cuối cùng lưu lại thông tin liên lạc, còn nói sẽ hậu tạ cho những người cung cấp manh mối, sau đó kết thúc. Dân mạng xem xong, lập tức sôi sục, bình luận bắt đầu bùng nổ.

“A a a tự nhiên trong đầu xuất hiện thể loại văn ngọt sủng! Tôi lại tin tưởng tình yêu rồi!”

“Đây rõ ràng là văn tổng tài có được không? Kiểu như:cậu thành công thu hút sự chú ý của tôi … ~~ “

“Mọi người có nhìn thấy tay của hắn không? Mười ngón thon dài, tay khống thực là không kềm lòng được mà, hắn nhất định rất đẹp trai! Hơn nữa hắn còn biết vẽ, trời ơi, tại sao tôi không gặp được chuyện này a a a a!”

“Lại nói, có ai biết cậu ấy không? Giúp anh đẹp trai này đi!”

Video truyền phát với tốc độ điên cuồng, đề tài càng ngày càng hot, người chú ý cũng càng ngày càng nhiều.Ban đầu vốn là Ân Triển chủ động  tiếp cận truyền thông, hiện tại lại đổi thành vô số truyền thông liên hệ Ân Triển, đều muốn có được tin tức đầu tay, quay chụp hình ảnh hắn cùng thiếu niên gặp lại nhau.

Ân Triển khá hài lòng, cảm thấy không đến ba ngày có lẽ sẽ biết được vị trí của tức phụ.

Hắn nhìn người phụ trách nhận điện thoại, dặn dò:

“Hễ là ai nói biết tin tức người ở đâu, đều bảo bọn họ gửi hình xác minh, đừng có dễ tin quá, nếu như không chụp được ảnh, cứ dựa theo những lời ta nói lúc trước hỏi tỉ mỉ.”

Mấy người bên kia tranh thủ gật đầu, ngay sau đó lực chú ý bị tiếng chuông vang không ngừng kéo đi.

Sau khi đoạn video được phát sóng, các máy điện thoại không có một giây ngừng reo, ngoài rất nhiều truyền thông, còn lại cái gì cũng có, ví dụ giả mạo phụ huynh của đối phương đòi hình chụp thiếu gia của bọn họ, tự đề cử mình cũng có, còn có người nói nếu thiếu gia không đồng ý bọn họ có thể chỉnh thành gương mặt của người nọ, còn có rất nhiều tin tức, chỉ để nói một câu cố lên moah moah moah~~, làm cho bọn họ đầm đìa mồ hôi đồng thời không biết nói gì.

Ân Triển dặn dò xong đến hỏi người phụ trách trực tin tức, biết được vẫn không có tin tức, cảm thấy khá bất ngờ, tự nghĩ không lẽ mình đoán sai rồi, tính tình Đường Du còn chưa tớithời kì nghiêm trọng nhất, hoặc là đã vượt qua thời kỳ đó rồi? Nhưng điều này cần thời gian khá dài, có thể hồi phục nhiều ký ức vậy à?

Cha Cố thấy con trai đang ngẩn người, hỏi:

“Mày đang nghĩ gì thế?”

Ân Triển vô thức nói:

“Đang nghĩ sao cậu ấy chưa phạm tội.”

Cha Cố:

“…”

Cậu ấy đáng sợ vậy thật à?



Học sinh có nhiều thời gian rãnh rỗi, không có việc gì làm thích nhất là lướt web, An Tiêu lập tức biết được chuyện này, bởi vì người cùng ký túc xá với gã thích nhiều chuyện, tò mò xem hết video, nhận ra đó là anh hai tối qua bạn cùng phòng dẫn về, lập tức liên lạc với An Tiêu.Lúc này Giang thiếu cũng đã nghe được tin tức, bấm số của An Tiêu.

Đây là lần đầu tiên gã chủ động tìm An Tiêu, An Tiêu vừa mừng vừa sợ, nhanh tay nhận điện thoại:

“Giang thiếu.”

Giang thiếu hỏi:

“Xem chủ đề nóng hôm nay chưa?”

An Tiêu nói:

“Mới vừa xem xong.”

Giang thiếu lại hỏi:

“Là anh hai mày đúng không?”

An Tiêu gật đầu:

“Đúng vậy.”

Giang thiếu nheo mắt, nghĩ bụng người gã nhìn trúng đúng là đầy sức quyến rũ, có thể lôi cuốn công tử ca theo đuổi đến mức thế, khiến cho người ta có cảm giác thành tựu, nhưng lại nghĩ đến giờ mình và thiếu niên kia không có chút quan hệ nào, cảm giác thành tựu ngay lập tức biến mất, thay vào đó là cảm giác nguy cơ nồng đậm.

Gã hỏi:

“Cậu ấy bây giờ có lên mạng được không?”

“Không được, ảnh không biết mật khẩu của tôi, tôi chỉ sợ ảnh đi ra ngoài…”

An Tiêu nói rồi không kịp chờ gã trả lời, vội cúp điện thoại đi vào trong phòng, vừa vào phòng thì trông thấy người nào đó đang mang giầy, lập tức hoảng hốt hỏi:

“Anh hai, anh đi đâu vậy?”

Đường Du cũng không ngẩng đầu lên:

“Đi ra ngoài dạo.”

“Không được!”

An Tiêu lập tức thay đổi suy nghĩ, giải thích:

“Chút nữa tôi phải lên lớp học, không đi cùng anh được, anh không quen nơi này, nếu như lạc đường thì làm sao?”

Đường Du thực bình tĩnh:

“Tôi sẽ đi tìm chú cảnh sát.”

An Tiêu nói:

“… Vậy nếu gặp kẻ xấu thì sao?Dạo gần đây trường học chúng tôi không tốt lắm, nếu anh xảy ra chuyện gì tôi biết ăn nói thế nào với cha mẹ?”

Đường Du nói:

“Yên tâm, nếu như gặp kẻ xấu, tôi sẽ còn xấu hơn bọn chúng.”

An Tiêu:

“…”

Đường Du lướt qua gã chuẩn bị đi ra ngoài, An Tiêu vội vàng chặn đường cậu, nhất quyết không cho cậu ra cửa, thấy anh hai gã kinh ngạc nhíu mày, mới nói:

“Có phải là anh chán không? Hay là tôi cùng nói chuyện?”

Đường Du hỏi:

“Cậu không cần đi học à?”

An Tiêu nói không cần nghĩ:

“Tô có thể trốn học.”

“Vậy được rồi. “

Đường Du nói rồi thấy gã lộ ra vẻ mặt vui mừng, lười biếng đề nghị:

“Cậu cùng tôi ra ngoài đi dạo, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện.”

An Tiêu:

“…”

Đường Du nhìn gã chằm chằm, bẻ khớp tay tiến lại gần:

“Nói thật đi, tại sao muốn ngăn cản tôi?”

An Tiêu định theo phản xạ nói không có, thấy anh hai gã cười thật đáng sợ, lặng lẽ suy nghĩ một lát, rồi hỏi cậu lúc trước nói đã kết hôn có phải là thật không, kế đó thấy cậu gật đầu, bèn nói:

“Anh hai, tôi cũng muốn tốt cho anh, hôm trước anh có đến sân bay không?”

Đường Du tính nói không có, nhưng đột nhiên dừng lại, nhướng cằm:

“Nói tiếp đi.”

An Tiêu cung kính mời anh hai trở về phòng ngủ, cho cậu xem video trên mạng, nói với cậu rằng hiện nay khuôn mặt cậu đã được truyền khắp cả nước, rất dễ bị nhận được, đi ra ngoài nhất định sẽ bị vây xem. Gã lén quan sát vẻ mặt của anh hai, nhưng không thể đoán được cậu đang nghĩ gì, đành khuyên nhủ:

“Anh hai, anh kết hôn rồi, đừng dính vô mấy chuyện phiền toái này, để tôi nghĩ xem nên giải quyết thế nào.”

Đường Du ừ một tiếng, ầm thầm ghi nhớ cách thức liên lạc.

An Tiêu thấy thế vui vẻ, nhưng vẫn sợ không đủ, nói thêm:

“Hơn nữa loại người như hắn chỉ mới thấy anh một lần đã theo đuổi điên cuồng, chưa biết chừng là tâm lý biến thái, nếu hắn biết ngươi đã kết hôn, có khi lại muốn giết ngươi hoặc là giết chị dâu, biến thái hơn nữa dám sẽ băm nát anh để ăn…”

Đường Du liếc nhìn gã:

“Tôi mỏi chân.”

An Tiêu bị những lời còn chưa nói nghẹn trong cổ họng, một lát sau mới hiểu được ý của cậu, trong lòng bùng lên cơn tức, nhưng trên mặt vẫn không hiện ra chút nào, đi đến qua loa đấm vài cái cho xong, rồi lấy cớ phải lên lớp chuồn đi.

Đường Du chầm chậm bước ra ban công, nhìn bóng dáng của gã biến mất trong tầm mắt, lập tức xoay người ra cửa, dùng tiền tiêu vặt thằng em để trong ngăn kéo ngồi xe bus đến khu phố thương mại ở trung tâm thành phố, tìm đại một chỗ ngồi xuống, không bất ngờ khi chung quanh càng lúc càng nhiều người vây xem cậu.

Cùng lúc đó, An Tiêu lại nhận được điện thoại của Giang thiếu, sau khi nhận điện thấy rõ sự tức giận trên mặt của đối phương:

“Mày muốn dụ vị công tử kia tới, thăm dò thực lực của hắn, mới quyết định đứng về phía nào?”

“Hả?”

An Tiêu sửng sốt:

“Sao Giang thiếu  lại nói như thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

Giang thiếu lười nói nhảm với gã, gửi cho gã ảnh chụp màn hình của dân mạng, chỉ thấy trên khu phố thương mại người qua lại tấp nập, mà anh hai của gã ngồi trên băng ghế dài ở khu nghỉ chân nhìn đám đông, vẻ mặt nhàm chán.

An Tiêu:

“=口= “

“Đây không không không là thật sự, ảnh đã nói là sẽ không đi mà!”

An Tiêu vội vàng giải thích, còn kém chỉ tay lên trời thề thốt.

Giang thiếu quan sát gã, tạm thời tin tưởng gã, sau đó dặn dò mấy câu. An Tiêu lẳng lặng nghe, gật đầu vâng dạ, cúp điện thoại thầm mắng người nào đó thật sự là không làm nên trò trống gì, đứng dậy chạy ra ngoài.

Đường Du lúc này vẫn đang chờ người.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, mí mắt của cậu thậm chí không thèm nâng lên, tiếp tục bình tĩnh ngồi đó, trong tay còn bị nhét cho một đống tờ quảng cáo. Cậu lật xem qua, rồi cứ thế xếp thành con hạc, sau đó lại xếp một con ếch.

Bình luận trên mạng thì liên tiếp không ngừng:

“Mẹ ôi,người thật đẹp hơn trong hình nhiều!”

“Đúng đó, tôi đang ở hiện trường, khí chất của cậu ấy thật đặc biệt, cảm giác có chút xấu xa, nhìn một hồi tôi muốn động lòng luôn!”

“Cá một xe dưa chuột, cậu ấy nhất định đang chờ trai đẹp!”

“Tôi cá hai xe!”

“Lẽ nào không ai cảm thấy cậu ấy rất moe à? Nhìn cậu ấy nghiêm túc xếp giấy, tôi bị moe đến chịu không nổi luôn!”

An Tiêu vừa lướt web, vừa vội vãlo lắng chạy đến hiện trường, cuối cùng chen được đến nơi, xông lên trước nắm lấy cổ tay của anh hai gã:

“Anh hai, mau cùng tôi trở về!”

Đường Du ngồi yên không động:

“Tại sao?”

“Anh hai sao anh làm như thế?”

An Tiêu vô cùng đau đớn:

“Anh đã kết hôn rồi, bây giờ biết có người nhiều tiền đeo đuổi mình, liền không chờ đợi được muốn dâng lên, anh như thế chị dâu làm sao chịu được?!”

Mọi người:

“…”

Phắc phát triển thần kỳ rồi!

Chuyện xảy ra lập tức được phát trên mạng, độ nóng của đề tài không ngừng sôi sục, một đám người xếp hàng đau lòng cho phú nhị đại, đều khuyên nhủ hắn bỏ cuộc đi, người như thế không đáng để yêu, các máy điện thoại lại tiếp tục bị oanh tạc.

An Tiêu phát hiện anh hai muốn tránh tay gã, lén vận dụng sức lực, muốn lôi người đi.

Đường Du lập tức trở lạnh giọng:

“Buông tay!”

“Không buông, anh không thể làm chuyện có lỗi với chị dâu!”

An Tiêu nói năng hùng hồn, còn nhìn về phía mọi người xung quanh:

“Anh thử để cho mọi người nhận xét, cho dù anh thật sự thích người ta, cũng phải chờ ly hôn xong mới được chứ, cứ đi như thế sao mà được? Có đúng không?”

Mọi người đều gật gù, nhìn thiếu niên vẻ mặt không bằng lòng.

Đường Du cũng chẳng để ý bọn họ, nhìn chằm chằm An Tiêu:

“Hôm qua ta đã nói không có lần sau, còn chọc ta, đừng trách ta không nể tình.”

Mày không nể tình thì thế nào? Hôm qua tao chẳng may bất cẩn mới bị mày đánh có được không! An Tiêu cười nhạo trong lòng, ngoài miệng tiếp tục hùng hồn nói:

“Dù hôm nay anh đánh chết tôi, tôi cũng không thể nhìn anh làm thế!”

Vừa dứt lời, gã thấy bả vai của Đường Du khẽ động, vung nắm tay đấm qua, nhưng tốc độ quá nhanh, gã hoàn toàn không thể tránhné, chỉ cảm thấy hốc mắt đau đớn, vô thức buông tay. Đường Du nhân cơ hội áp sát gã, bắt lấy tay gã vặn thật mạnh, quật ngã gã xuống đất chỉ trong chớp mắt, chân đạp lên ngực gã, từ trên cao nhìn gã chằm chằm, khí thế sắc bén đáng sợ:

“Có cút đi không?”

Toàn bộ quá trình diễn ra An Tiêu đều cảm thấy mơ hồ, không thể tin được, nhưng lúc này không có thời gian suy nghĩ nữa, ôm chầm lấy chân anh hai gã:

“Không cút, trừ phi anh theo tôi trở về!”

Đường Du gật đầu, chân lại dùng thêm sức, ngay lập tức ấn gãy xương sườn của gã.

An Tiêu đau đến hai má co rút, phát hiện cậu còn muốn tăng thêm sức, vội vàng tránh ra, ngồi dưới đất ôm lấy ngực, cố nhẫn nhịn tức giận tràn ngập trong lòng, đau đớn ho khan vài tiếng nói:

“Anh hai, tôi là em của anh mà, anh lại có thể ra tay nặng vậy!”

“Không làm thịt ngươi đã tốt rồi.”

Đường Du nói rồi muốn quay về chỗ ngồi, nhưng lại nghe động tĩnh từ phía sau truyền đến, quay đầu nhìn thấy An Tiêu lại muốn ôm đùi của cậu, trong lòng tức giận, sắc mặt trở nên trầm trọng hơn, trước khi đối phương kịp đến gầnlập tức đá vào cằm gã, tiếp theo là một cú đá vào ngực, rồi tiến lên cầm lấy cổ tay của gã bẻ gãy.

Tiếng răng rắc vang lên.

An Tiêu kêu la thảm thiết muốn rách cổ:

“A a a a!”

Đường Du vốn còn định bẻ luôn tay kia, nhưng đột nhiên cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ từ lòng bàn chân đánh lên, vội vàng lui về phía sau, giữ vững người nhìn qua.

An Tiêu bẻ lại cổ tay bị trật khớp của mình, hai mắt đỏ sẫm đứng lên.

Từ nhỏ gã được nuông chiều đến lớn, chưa từng chịu qua đau khổ, hiện giờ lại đang độ tuổi trẻ bốc đồng, ở trước mặt mọi người liên tiếp nhịn nhục, cuối cùng nhịn không nỗi nữa. Vẻ mặt của gã dữ tợn:

“Mẹ nó,mày dám đánh tao, mày tưởng mày là ai, một thằng phế vật!”

Ở đất nước này, nếu không phải tình huống đặc biệt, nếu dị năng giả sử dụng dị năng đánh nhau tại nơi công cộng là phạm pháp, dị năng giả ra tay với người thường thì tội càng nặng hơn, bởi vậy tuy rằng An Tiêu tức giận, nhưng vẫn nhớ rõ luật pháp, không dám dùng dị năng. Mà Đường Du có ký ức của nguyên chủ, đương nhiên cũng không dùng dị năng.

Thực lực của cả hai không phải cùng một cấp, An Tiêu vẫn không cách nào phản ứng kịp, chỉ qua vài giây đã bị áp chế. Lần này Đường Du liên tiếp bẽ gẫy hai cánh tay của gã, toàn bộ quá trình diễn ra gọn gàng sạch sẽ, không có một động tác dư thừa.

Quần chúng vây xem nghe thấy kêu la thảm thiết, lúc này mới như bừng tỉnh từ trong mộng, đang muốn tiến đến ngăn cản, nhưng khi thấy thiếu niên lạnh lùng nhìn sang, trong mắt tràn ngập sát khí, lập tức rùng mình sợ hãi.

Giang thiếu vẫn luôn đứng trong đám người, thấy thế không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, bước ra nói:

“Hai người lại có chuyện gì thế?”

Đường Du đang giẫm cho người nào đó la hét không ngừng, nghe thế liếc nhìn về phía gã.

Bây giờ tâm trạng của cậu rất tệ, tà khí quanh thân nồng đậm hơn hôm qua rất nhiều,lúc nhìn đến, thậm chí Giang thiếu có thể cảm thấy ngay cả mi mắt của cậu đều mang theo sự lạnh lùng, sau lưng lập tức nổi lên một tầng hưng phấn đến run rẩy. Gã áp chếcảm giác kích thích, khuyên nhủ:

“Hai anh em có gì thì từ từ nói, nhiều người nhìn như vậy, chúng ta đổi chỗ khác đi, được không?”

“Ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện.”

Đường Du lười biếng nói:

“Cút xa chỗ khác cho ông.”

Giang thiếu khóe miệng cứng ngắc, chưa mở miệng thì nhìn thấy đám đông nhanh chóng tách ra, một chiếc xe quân sự tiến vào, cửa xe mở ra, một vị thiếu tá từ trong bước xuống. Giang thiếu đã từng gặp qua người này ở quân đội, chủ động tiến lên chào đón:

“Anh Lưu, sao anh lại tới đây? Đây là đàn em khóa dưới của tôi, chúng tôi…”

“Tôi có việc.”

Thiếu tá không chờ cho gã nói xong đa bước đến trước mặt Đường Du, thái độ lịch sự, trong đó còn mang theo sự cẩn thận và kính trọng khó mà phát hiện được.

“Cậu là An tiên sinh? Chồng của cậu biết cậu làm mất bóp tiền không có cách liên lạc với hắn, bảo chúng tôi đến đây đón cậu, để cậu đợi lâu, chúng ta đi thôi.”

Mọi người:

“…”

Phắc lại thêm một phát triển thần kỳ nữa!

Đường Du nhướng mày:

“Dựa vào cái gì để tôi tin mấy người?”

Thiếu giáo nói:

“Chồng của cậu nói vì xin lỗi đã đến trễ, hắn sẽ mua cho cậu hai con thỏ.”

Đường Du trong lòng khẽ động, cuối cùng cũng đồng ý tin tưởng gã, cậu đi mấy bước về phía chiếc xe quân đội nhưng chợt dừng lại, quay đầu nhìn An Tiêu đã ngưng la hét, hỏi:

“Ai nói với ngươi là ta ở đây chờ phú nhị đại? Ngay cả người yêu của ta là nam hay là nữ cũng không biết, còn dám nói là em của ta?”

Nói rồi cậu không để ý đến nữa, leo lên xe rời đi.

Phút chốc đám đông chợt im lặng, rồi bùng nổ vang dội, video đầy đủ được gửi lêntrên mạng, độ chú ý một lần nữa tăng vọt.

“Tôi phắc, thực tế còn cẩu huyết hơn tiểu thuyết nữa!”

“Tôi cầnsuy nghĩ chút, quá loạn rồi.”

“Không loạn đâu, tôi đoán cậu ấy không có cách liên lạc với chồng, lại bỗng nhiên nghe nói có phú nhị đại tìm cậu ấy, mới nhân cơ hội này chủ động xuất hiện, chờ chồng cậu ấy cho người đến đón.”

“Lầu trên +1, tôi cũng nghĩ như vậy, hơn nữa chồng cậu ấy có thể nhờ người trong quân đội đến đón, khẳng định bối cảnh rất mạnh!”

“Vậy em trai cậu ấy là sao?”

“Ai biết, có hay không người nhận thức, chúng ta chờ đến tiếp sau!”

“Khoan đã, có ai còn nhớ rõphú nhị đại đáng thương của chúng ta a a a a a!”

Mọi người nghe nhắc đến, lúc này mới tập trung chú ý đến người nào đó, nhớ đến phú nhị đại luôn thấp thỏm lo âu, ngượng ngùng, tràn đầy hy vọng và nhiệt tìnhnhưng cuối cùng không chỉ không tìm được người yêu, còn bị lợi dụng, vô cùngcảm thông, lại tiếp tục xếp hàng đau lòng phú nhị đại, mà đề tài “Đau lòng phú nhị đại” cũng được theo dõi hàng đầu.

Lúc này Ân Triển đang ở trên máy bay xem video.

Hôm nay tin tức vừa mới nóng sốt, hắn đã bị người của quân đội tìm đến cửa.

Bởi vì quân bộ thăm dò được hắn rớt xuống gần thủ đô, sau khi dùng đủ loại từ khóa tìm kiếm trên mạng tra được có người đưa tin nhìn thấy một người từ trên trời rơi xuống, liền kiểm tra camera theo dõi ở gần đó, nhanh chóng phát hiện được Ân Triển, theo dõi cả đoạn đường tìm đến đây, kế đó biết được người hắn muốn tìm cũng đi ra từ Cổ Duy Độ, bèn nói cho hắn biết máy thăm dò tra được một vị trí ở phía tây, có lẽ là thành phố Santo.

Ân Triển cùng bọn họ trò chuyện một lúc, chắc chắn bọn họ không có ý đồ xấu, theo bọn họ lên máy bay đi đến nơi đây, sau đó nhìn thấy trên mạng có tin tức của tức phụ, bảo bọn họ liên hệ với người của quân đội Santo đến đón, kẻo trên đường có chuyện xảy ra, nên giờ mới xuất hiện một màn này.

Cha Cố  ngồi ở bên cạnh cùng hắn xem video, thấy thiếu niên động tác gọn gàng bẻ gãy tay An Tiêu, chần chờ hỏi:

“Người đó thật sự là em của cậu ấy?”

Ân Triển nói:

“Chắc là vậy.”

Đối với em trai mà ra tay nặng như thế?Cha Cố nhìn thiếu niên khí tức đáng sợ, nhấp nháy môi, nhưng cũng không nói gì. Ân Triển thì đánh giá trạng thái của tức phụ bằng một câu:

“Tính tình của cậu ấy tốt hơn nhiều nha.”

Cha Cố:

“…”

Mấy tiếng sau máy bay đáp thẳng xuống quân khu của thành phố Santo, Đường Du đang đợi hắn đến, nghe thấy tiếng liền chạy ra. Ân Triển ngẩng đầu nhìn lên, hô hấp căng thẳng, bước nhanh đến ôm người vào trong lòng, dùng sức ôm thật chặt, chỉ hận không thể vùi sâu cậu vào trong thân thể mình.

Đây là người yêu của hắn.

Xuyên qua trăm năm thời gian, cuối cùng cậu cũng trở về bên cạnh hắn.

Bỗng nhiên hắn muốn bật khóc, nhưng phát hiện mọi người chung quanh đều đang nhìn bọn họ, đành phải cố gắng đè nén cảm xúc, buông người trong ngực ra, nói:

“Ta cần nói chuyện một mình với cậu ấy.”

Người của quân đội tỏ vẻ hiểu được, còn chu đáo dẫn họ đến một căn phòng, đóng cửa lại đi ra ngoài.

Đường Du nhìn về phía hắn:

“Ca, em…”

Cậu còn chưa nói hết lời đã bị đẩy dựa lưng vào cánh cửa, ngay sau đó trên môi cảm nhận được sự mềm mại ấm áp, không thể chờ đợi được quyện vào trong miệng.

Đọc truyện chữ Full