DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Em Họ Không Dễ Nuôi
Chương 19

Nói nói cười cười lôi kéo ông ngoại, ba người cùng ăn cơm, Đoàn Duệ Thanh vừa cười vừa mời rượu ông ngoại, còn lôi Vân Thiệu Thần theo hống ông vui vẻ, cuối cùng ông ngoại nguyên bản rầu rĩ không vui tâm tình cũng tốt dần lên.

Đoàn Duệ Thanh lúc này mới chân chính nở nụ cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn là sợ ông ngoại lớn tuổi, ở một mình suy nghĩ nhiều lại sinh bệnh.

Giằng co cả đêm, lúc hai người vào phòng ngủ, Đoàn Duệ Thanh đã muốn mở mắt không lên.

“Không tắm rồi hãy ngủ?.” Vân Thiệu Thần sờ đầu cậu một lúc, phát hiện bụi bặm không ít, nhịn không được nhíu mày. Đứa nhỏ sáng nay đạp xe về đây, đường lớn có rất nhiều bụi, nghe nói chiều nay lại đi rừng tre, không bẩn sao được.

“Thật mệt.” Đoàn Duệ Thanh nhu nhu mắt, ngáp một cái, hắn cũng muốn tắm, nhưng thật sự mở mắt không lên, hơn nữa vừa rồi cùng ông ngoại uống chút rượu, bây giờ liền cảm thấy toàn thân vô lực.

“Đi thôi, anh giúp em tắm.” Vân Thiệu Thần đứng dậy nửa ôm nửa đỡ đem người đi đến nhà tắm, sau đó lấy củi bỏ vào trong bếp lò đốt lên.

“Anh, khi nào thì anh trở về?” Đoàn Duệ Thanh phòng ngừa bản thân ngủ quên mất, lấy ghế lại ngồi xuống, nói chuyện với Vân Thiệu Thần đang bận rộn.

“Có gì sao?” Vân Thiệu Thần rửa qua nồi, bỏ nước vào, đưa đến trên bếp nấu, một bên quay đầu hỏi.

“Không, em hỏi để biết thôi.” Đoàn Duệ Thanh biết công việc của anh rất bận, nhịn không được có chút uể oải. Cảm giác có anh trai thật tốt, nhưng Vân Thiệu Thần dù sao cũng cách hắn một tầng quan hệ, hắn cũng không dám đối với anh quá mức yêu cầu gì.

Tùy rằng nói đến tuổi thực tế, tuổi Vân Thiệu Thần tự nhiên thấp hơn tuổi hai kiếp của hắn, nhưng có một số chuyện không phải tuổi lớn hơn là được, quan trọng vẫn là khả năng nhìn nhận vấn đề.

Vân Thiệu Thần thấy cậu bộ dạng uể oải, có chút đau lòng, liền nói: “Yên tâm đi, anh hai ngày này sẽ không trở về, ở lại giúp đỡ em.”

“Thật sao?” Đoàn Duệ Thanh quả nhiên cao hứng đứng dậy, cảm thấy mắt có chút ẩm ướt cũng sáng lên.

Vân Thiệu Thần vừa lúc thấy được ánh mắt trong suốt của cậu, cảm thấy tim nhảy lên tần suất không giống bình thường.

Tuy rằng lần đó khi đưa tiểu Duệ về nhà, nghe được cậu nói không muốn đi học nữa, y cũng giáo huấn cậu một chút, nhưng có lúc cũng hiểu được, có lẽ chỉ cần là yêu cầu của cậu, y cũng sẽ không có biện pháp cự tuyệt.

“Ừ, là thật.” Y gật đầu, xác nhận với cậu.

Nấu một nồi nước lớn, hai người cũng đủ dùng. Đoàn Duệ Thanh thấy anh đem toàn bộ nước nóng chuẩn bị đổ hết vào trong bồn tắm, nhanh chóng nói: “Vẫn là chia làm hai lần đi.” Đùa sao, hiện tại là thời kỳ sinh lý phát triển của hắn, hai người đàn ông cùng tắm một chỗ, hắn cũng không dám cam đoan có chuyện gì xảy ra không.

Vân Thiệu Thần thấy ánh mắt cậu liếc tới liếc lui, không biết đang nghĩ gì, không nói gì hết xoay người định đi ra ngoài.

Đoàn Duệ Thanh không biết có phải bị ảo giác hay không, nhìn bóng lưng anh họ lại cảm thấy lời mình vừa nói đã làm tổn thương anh, không biết ma xui quỷ khiến sao đã vươn tay nắm lấy cánh tay Vân Thiệu Thần giữ lại.

“Cái đó, hay là anh chà lưng giúp em đi?” Lúc hắn nói chuyện, ngón tay cũng vô thức nắm chặt tay anh, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt Vân Thiệu Thần, không dám nghĩ đến chuyện gì khác.

Vân Thiệu Thần nhìn thoáng qua mắt cậu, trong lòng hơi thở dài một tiếng, lấy toàn bộ nước nóng đổ vào trong bồn, lôi kéo Đoàn Duệ Thanh đồng thời ngồi xuống.

Tuy rằng nói là bồn tắm lớn, nhưng kỳ thật cũng không lớn bao nhiêu, hai người đàn ông ngồi vào cũng chỉ vừa vặn.

Đoàn Duệ Thanh đưa lưng về phía Vân Thiệu Thần, trong lòng thập phần khẩn trương, thậm chí cũng không dám liếc mắt lung tung. Phải biết là dù ở kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn cùng một người đàn ông thân mật ở cùng một chỗ như vậy..

Vân Thiệu Thần cũng không nói gì, chỉ cầm khăn từng chút một giúp tiểu hài tử chà lưng, thập phần cẩn thận, giống như đối đãi với bảo vật trân quý.

Hai người tắm rửa xong, thu dọn lại phòng tắm mới lên giường đã được ông ngoại Đoàn Duệ Thanh chuẩn bị tốt.

Giường thực mềm, nguyên bản Đoàn Duệ Thanh lúc này đã rất mệt rồi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, nên có chút ngủ không được, liền lôi kéo Vân Thiệu Thần nói chuyện: “Anh, em muốn nhận thầu ngọn núi hoang phía sau để buôn bán trà, có thể khoảng hai ba năm sẽ thu được lợi nhuận lớn.”

“Em hiểu biết nhiều về lá trà sao?” Vân Thiệu Thần thấy cậu tinh thần tốt, cũng bồi cậu nói chuyện.

“Em chỉ biết một số kiến thức thông thường, nhưng tiểu cô thì có, hơn nữa chất lượng lá trà ở đây cũng tốt lắm, em có thể đi một số nơi để học hỏi, em biết có một số địa phương đã có tiền lệ khai hoang lá trà rồi.”

Có lẽ do lần đầu tiên cùng người khác nói về chuyện này, Đoàn Duệ Thanh cảm thấy có điểm phấn khích.

“Vấn đề về nguồn tiêu thụ em có từng nghĩ qua chưa?” Vân Thiệu Thần nghiêng đầu nhìn cậu đang nằm cùng cái gối đầu với mình, lúc hỏi chuyện có chút không yên tâm.

“Việc đó thì không có vấn đề gì, vấn đề là có bán được giá tốt hay không thôi.” Đoàn Duệ Thanh mỉm cười trả lời. Hắn biết những nơi thu mua trà trong thành phố, cũng biết những người đó đem bán đi đâu, nhưng không nghĩ kiếm hai tay tiền, hắn nghĩ muốn tìm một nguồn tiêu thụ trực tiếp thôi.

“Trong lòng em có tính toán là được rồi.” Vân Thiệu Thần chỉnh lại chăn cho cậu thật tốt, mới nhắm mắt lại nói.

“Dạ..” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, cảm giác được thanh âm của Vân Thiệu Thần ở sát bên tai, lúc này mới nhớ ra hai người chẳng những ngủ trên cùng một gối đầu, mà còn đắp cùng một cái chăn, mà dưới chăn hai người mặc đồ ngủ khá mỏng, cơ hồ dán sát lại gần nhau. Hắn cảm thấy trên người có chút nóng lên.

“Ngủ sớm một chút đi…”

Vân Thiệu Thần vì muốn trở về cùng em mình, mới đem công việc tăng ca trong một ngày liền chạy về, trước đó còn không có cảm giác gì, lúc này thấy được người làm cho mình không yên lòng nằm bên cạnh, mới cảm thấy an tâm, nói xong cũng có chút mở mắt không lên, nên khác thường của đối phương cũng không cảm giác được.

Đoàn Duệ Thanh lúc này lại hoàn toàn không ngủ được, hắn nằm ở phía trong, nương theo ánh trăng chiếu vào từ cửa số, hắn chỉ cần nghiêng đầu liền lấy được nửa bên mặt Vân Thiệu Thần, nhìn phi thường đẹp, còn rất có mị lực.

Hắn lúc này lại mở mắt trân trân, trong đầu suy nghĩ loạn thất bát tao, những việc của kiếp trước lẫn kiếp này, cho đến nửa đêm mới ngủ được, chính là không biết từ lúc nào đầu hắn lại gác lên vai Vân Thiệu Thần, dựa sát vào mà ngủ.

Đương nhiên, ngày hôm sau Đoàn Duệ Thanh ngủ dậy trễ, đến lúc hắn mở mắt ra, đã nghe được tiếng cười của ông ngoại từ cửa sổ truyền vào.

Đoàn Duệ Thanh ngồi dậy nhìn thoáng qua, thấy anh họ đang đứng cùng ông ngoại, chỉ vào núi lớn nói gì đó.

Đợi hắn đi đến, mới nghe được ông ngoại nói nơi đó có rất nhiều động, thực vật hoang dã, đều là nguyên liệu vô cùng tốt, lúc ông còn trẻ cũng từng vào đó không ít lần.

“Ông ngoại, những cái ông nói bây giờ còn không ạ?” Đề tài này đúng là loại Đoàn Duệ Thanh thấy hứng thú, vội đi qua nói chen vào.

“Có a, những loại gà tre, gà rừng, hồng hoàng linh tinh, số lượng cũng không ít.” Đào Thắng Bách cười nói.

“Vậy có thể bắt nó về được không ông?”

“Có thể, nhưng cũng phải có kỹ xảo, trước mắt phải có một con gà mồi, và một cái bẫy giò gà rừng.” Đào Thắng Bách thấy cậu hứng thú liền giảng dạy sơ qua phương pháp cho cậu.

Con gà mồi phải là một con gà trống, đem nó bỏ vào trong bẫy giò để ở khu vực có gà rừng, hết thảy chuẩn bị tốt rồi, chờ gà mồi cất tiếng gáy dẫn dụ gà rừng bay tới bị mắc bẫy.

Còn giống gà tre, ước chừng khoảng nửa cân, mà hồng hoàng, chim trĩ thì lớn hơn một chút, khoảng một hai cân, hoặc hai ba cân một con.

Đoàn Duệ Thanh nghe xong liền vui vẻ, thịt gà rừng khá ngon, lại là đặc sản thôn quê, cơ bản không chứa nhiều cholesterol, hương vị so với gà nhà ngon hơn gấp bội. Giống hồng hoàng còn gọi là phượng hoàng đất, là loài chim nằm trong danh sách được bảo vệ của quốc gia, bộ lông rất đẹp, móng vuốt sắt bén.

So ra, có vẻ gà tre dễ bắt nhất, còn hai loại kia có vẻ khó khăn hơn nhiều.

Vân Thiệu Thần thấy Đoàn Duệ Thanh như vậy, liền thay cậu hỏi: “Vậy trong thôn có ai đi bắt được không ông?”

   Đào Thắng Bách nghe xong buồn cười trả lời: “Hai đứa nhỏ các ngươi lớn lên trong thành phố đương nhiên không biết, những người sinh ra ở đây có cái gì không làm được a, không tin cứ đi hỏi bọn nhỏ bên Đoàn gia, lên núi xuống biển có gì bọn chúng không làm được a.”

Vân Thiệu Thần cùng Đoàn Duệ Thanh liếc nhau, y rõ ràng nhìn thấy ánh mắt nóng lòng muốn thử của đứa nhỏ, liền nói: “Như vậy phỏng chừng Dương Huy cũng có thể, lát nữa đi qua hỏi hắn đi.”

“Được.” Đoàn Duệ Thanh vội gật đầu, cười cười.

Sau khi ăn cơm ở nhà ông ngoại xong, Đoàn Duệ Thanh vốn muốn trực tiếp đi tìm tiểu cô và Dương Huy, mấy ngày này bọn họ có nhiều chuyện cần phải làm, lo liệu chuyện nhận thầu ngọn núi, còn phải khai khẩn đất hoang, sắp xếp đồ vật, còn phải lo liệu tiền thuê đất nữa.

Đoàn Duệ Thanh nhân lúc đang ăn, đem chuyện mình tính toán nói với hai ngươi, Vân Thiệu Thần không cần phải lo, y vẫn luôn theo ý em họ mình, ông ngoại còn trực tiếp cầm ba nghìn đồng đưa cho cậu, nói đó là tiền lương hưu mỗi tháng của ông, đưa cậu cầm trước.

Đoàn Duệ Thanh trong lòng thực cảm kích, hốc mắt có điểm nóng lên, hắn biết số tiền này là do ông ngoại dành dụm lại, tuy rằng hắn cũng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cũng rõ ràng đây sợ là tiền ông ngoại lưu lại để mua quan tài cho chính mình.

Kiếp trước Đoàn Duệ Thanh vẫn luôn giam cầm chính mình ai oán cho số phận, rất ít quan tâm đến chuyện xung quanh. Những người bị hắn xem nhẹ trong kiếp trước, ở kiếp này lại lấy một loại tư thái khác tiến vào sinh mạng hắn, bọn họ vô điều kiện trân trọng hắn, theo ý hắn, tín nhiệm hắn, hắn nghĩ đây là tài sản quý giá cả đời mà bản thân có được đi.

Đọc truyện chữ Full