DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh
Chương 5: Đạo diễn, kịch bản này ta muốn thêm chân gà

Sau khi quyết định, hành trình đến Xuân Viên được sắp xếp nhanh chóng. Đương nhiên, loại việc nhỏ này không cần Cố Thiên Thụ đi chuẩn bị… Mỗi ngày, việc hắn cần làm chính là luyện kiếm, ăn cơm, tắm rửa, đi ngủ. Còn lại thì căn bản muốn nghĩ cũng không cần nghĩ… bên dưới đều đã có người giúp hắn an bài hết.

Chỉ là nhắc đến ăn cơm, vậy thì chắc đây là chuyện mà khi Cố Thiên Thụ đến thế giới này không quen nhất. Khác với Cố Lân Đường, thức ăn cần phải đẹp và tinh tế. Lượng cơm một ngày ba bữa ít đến đáng thương, nhưng món nào cũng là tinh phẩm. Nhưng mà có tinh phẩm đến cỡ nào thì sao chứ, cả ngày ăn không đủ no. Cố Thiên Thụ tình nguyện đi gặm bánh bao không còn hơn.

Đương nhiên, lời như thế hắn tạm thời không dám đi nói với người khác. Cố Thiên Thụ không ngu ngốc đến nỗi tự mình đi phá vỡ hình tượng tiên nhân của Cố Lân Đường. Vì thế, mỗi ngày sau khi ăn cơm chiều xong, hắn đành phải lợi dụng võ công của mình lặng lẽ đến nhà bếp ăn trộm thức ăn. Loại chuyện như ăn vụng này, Cố Thiên Thụ chỉ dám làm một hai lần chứ không dám làm nhiều. Dù sao bên trong phủ thành chủ Kính thành có rất nhiều người có võ công cường, mà bản thân hắn lại không quá quen thuộc với thân thể hiện tại. Lỡ như bất hạnh bị bắt quả tang — kết quả kia, Cố Thiên Thụ nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Cũng may là hắn mới làm có một hai lần. Vì sau khi nhà bếp phát hiện số lượng thức ăn không đúng liền đi tiến hành điều tra một phen, còn tăng mạnh thủ vệ nhà bếp. Bị mất thức ăn là chuyện nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Nhưng lỡ như thật sự bên trong phủ có người ẩn giấu quấy nhiễu đến thành chủ… Hậu quả này không người nào có thể thừa nhận nổi.

Đương nhiên, Cố Thiên Thụ sẽ không biết đến việc này, gần đây hắn nhàn đến nỗi như muốn mọc rêu. Trong cái thời đại không máy tính, không di động, ngay cả mạt chượt cũng không có, cuộc sống mỗi ngày trừ việc luyện kiếm ra thì chính là luyện kiếm và luyện kiếm.

Cuộc sống bình thản quả thực làm Cố Thiên Thụ sống một ngày tựa như một năm. Cũng không biết có phải là do tâm tình hắn quá rối rắm hay không, mà ngay cả Vân Đình cũng phát hiện thành chủ nhà hắn khác thường.

“Tôn thượng, ngài có chỗ nào khó chịu sao?” Một ngày, đang lúc tắm rửa, sau lưng Cố Thiên Thụ truyền đến giọng nói sâu kín của Vân Đình.

“… Sao lại hỏi vậy.” Cố Thiên Thụ có chút kinh ngạc về sự sắc bén của Vân Đình.

“Mấy ngày gần đây thuộc hạ thấy tôn thượng cứ luôn mặt co mày cáu…” Vân Đình nhẹ giọng nói.

“…” Mặt co mày cáu? Mặt của mình, Cố Thiên Thụ còn không biết sao. Cái gương mặt than này nếu có thể làm ra biểu tình mặt co mày cáu còn không biết phải chịu kích thích lớn đến cỡ nào mới được. Bản thân cũng không phát hiện mình mặt co mày cáu đâu, sao Vân Đình lại có thể nhìn ra? Chẳng lẽ hắn thật sự chính là đôi guốc trong bụng mình?

“Không có gì.” Trầm mặc nửa ngày, Cố Thiên Thụ vẫn không nói gì thêm với Vân Đình. Dù sao hắn cũng không có khả năng đi tố khổ, kể lể với Vân Đình. Hơn nữa… lỡ như nói nhiều quá, nói hơn 139 chữ thì làm sao đây!

“Vâng.” Vân Đình thấp giọng đáp, không mở miệng nói nữa.

Đến đây, trình độ buồn bực của Cố Thiên Thụ lại càng thăng thêm một cấp.

Nhưng mà ngay lúc hắn cho rằng những ngày như vầy còn phải duy trì liên tục thật lâu, lại không ngờ rằng Vân Đình lại đến đưa tin: đội ngũ đi Xuân Viên đã chuẩn bị xong, hỏi Cố Thiên Thụ có muốn xuất phát ngay hay không.

“Vì sao?” Từ kí ức của Cố Lân Đường, Cố Thiên Thụ biết được một tin… bọn họ chỉ cần nửa tháng là có thể đi đến Xuân Viên. Nhưng mà hiện tại cách ngày Xuân Viên mở cửa còn hơn bốn tháng; xuất phát sớm để làm chi, chẳng lẽ có chuyện gì à?

“Hiện tại đang giữa tháng ba, Giang Nam đang nồng ý xuân. Thuộc hạ thấy tôn thượng tâm tình không vui, liền tự tiện chủ trương… mong tôn thượng thứ tội.” Lời này nếu là do người khác nói, không tránh khỏi sẽ cảm thấy có hương vị tranh công. Nhưng đến lượt Vân Đình thì lại thành khẩn vô cùng, thậm chí khiến Cố Thiên Thụ sinh ra cảm giác không đành lòng. Thật giống như nếu hắn còn trách tội cấp dưới này, thì hắn không phải là người…

Huống chi an bài như thế cũng hợp ý Cố Thiên Thụ. Hắn chậm rãi gật gật đầu, ý bảo mình đồng ý với sự an bài này.

Thấy Cố Thiên Thụ không phản đối, Vân Đình hành lễ xong liền cung kính lui ra ngoài.

Có một cấp dưới hiểu tâm ý mình như thế… thật sự là do mình có phúc nha. Bởi vì hệ thống ràng buộc, Cố Thiên Thụ cũng bỏ đi tật xấu lầm bầm lầu bầu. Hắn nhìn chén trà tinh mỹ trên tay, bỗng nhiên mỉm cười… Tuy nụ cười này chỉ là thoáng qua, nhưng cũng có thể nhìn ra tâm tình của hắn hiện giờ rất tốt.

Tùy tùng theo Cố Thiên Thụ rời đi đều là người Kính thành, được Vân Đình tinh tế lựa chọn. Cố Thiên Thụ nhìn bảy nữ, năm nam này, nói không nên lời… thật ra hắn cũng cảm thấy mình không có gì để nói. Vì hắn không am hiểu nội tình Kính thành, hơn nữa với tính cách Cố Lân Đường, nếu để ý thì thật là kỳ quái.

Vì thế hắn đành phải chậm rãi lên xe ngựa trong ánh mắt cung kính của mọi người, màn xe do Vân Đình tự tay nhấc lên. Ánh mắt Vân Đình nhìn về phía Cố Thiên Thụ đầy thành kính và si mê, quả thực tựa như đang nhìn một thần linh hạ phàm.

Cố Thiên Thụ trực tiếp xem nhẹ ánh mắt chung quanh. Hắn lên xe ngựa, không chút bất ngờ khi thấy vẻ xa hoa bên trong. Từ nhuyễn tháp đến bàn gỗ, chim sẻ mặc dù nhỏ nhưng cũng có ngũ tạng đầy đủ.

“Tôn thượng, có thể lên đường chưa?” Giọng Vân Đình ở bên ngoài vang lên.

“Ừ.” Cố Thiên Thụ đáp.

Sau đó xe ngựa chậm rãi lăn bánh, cùng xe ngựa rời đi còn có tiếng sáo du dương. Cố Thiên Thụ ngồi ở trong xe ngựa, lại không có cảm thấy xóc nảy. Không biết xe ngựa rốt cuộc được làm bằng gì, ngồi xe mà như giẫm trên đất bằng.

Con đường từ đại mạc đến trung nguyên vừa dài vừa buồn tẻ… Loại chuyện này nếu là ở thế giới cũ, chắc đội ngũ này còn chưa đi đến trung nguyên đã chật vật.

Chỉ có điều, thế giới võ hiệp chính là thế giới võ hiệp, Vân Đình lại thần kỳ tìm thấy một con đường ven sông với cây bạch dương dẫn lối — Nói đi cũng phải nói lại, có đường đi rõ ràng vậy mà còn có thể được gọi là đại mạc hay sao! Cố Thiên Thụ xuyên thấu qua màn xe, mỗi ngày đều không ngừng phun tào. Ví dụ như vì cái gì mà mấy thiếu nữ kia ăn mặc ít vải như vậy mà phơi nắng không bị đen. Ví dụ như hai võ sĩ kia che mặt dày như vậy mà không bị cảm nắng. Ví dụ như quản gia vạn năng – Vân Đình rốt cuộc có từng thay đổi y phục màu đen kia hay không. Lại ví dụ như… từ sáng tới tối, rốt cuộc là từ đâu mà Vân Đình lại có thể lôi ra một thùng nước to, nấu nước ấm cho hắn tắm.

Cố Thiên Thụ luôn luôn có một linh cảm không ổn nhưng không dám miệt mài theo đuổi. Hắn cứ luôn cảm thấy nếu mình cứ rối rắm mãi, hệ thống ngạo kiều kia nhất định sẽ nổi bão. Đương nhiên, loại cảm giác này sau đó vẫn bị Cố Thiên Thụ chứng thực…

Mỗi ngày đến chạng vạng, xe ngựa sẽ dừng lại. Bảy thị nữ sẽ làm cho Cố Thiên Thụ một tấm rèm, trong rèm đặt một thùng nước ấm sạch sẽ… Mà thùng nước ấm này, chính là chuyên môn vì Cố Thiên Thụ mà chuẩn bị.

Thật tốt, vô cùng tốt. Quả thực là đã chuẩn bị đến mức độ cao nhất. Bản thân Cố Thiên Thụ cũng nhịn không được vì mình vỗ tay khen ngợi.

Nhưng đoàn người Cố Thiên Thụ phách lối như thế, hiển nhiên sẽ khiến cho mỗ nhân sĩ nào đó chú ý. Ngày thứ sáu rời Kính thành, phiền toái thứ nhất rốt cục tìm tới cửa.

Đó là một tên hái hoa tặc… Đúng vậy, hái hoa tặc.

Vốn tưởng sẽ gặp được kiếm khách nào đó, nhưng Cố Thiên Thụ hoàn toàn tính sai. Kịch bản trong đầu hắn viết thế này: mỗ Thụ đứng giữa đám người tấp nập, mỗ hiệp sĩ lấy kiếm chỉ vào hắn, khiêu chiến với hắn. Sau đó hắn từ trong xe ngựa đi ra, chỉ cần phất tay, lập tức nốc ao hiệp sĩ kia.

Đáng tiếc… Cố Thiên Thụ không phải biên kịch.

Cho nên đến lúc hắn cảm giác được hương vị thuốc mê, còn hơi sững sờ một chút. Phản ứng đầu tiên chính là, tiểu tặc này đến từ nơi nào? Nhưng nghĩ thì nghĩ, lúc nhìn thấy một mỗ nào đó cầm quạt vô cùng phong tao lại quang minh chính đại bước vào trong xe ngựa. Hắn thầm hô to: đạo diễn, cái kịch bản này không đúng nha. Đạo diễn, ngươi chờ một chút… đạo diễn linh tinh… bla bla.

Cố Thiên Thụ là người ra sao? Người đứng đầu Kính thành! Xếp thứ hai trên kim bảng thập đại mỹ nhân! Thấy hái hoa tặc không được mấy trăm cũng có mấy chục!

Cho nên giờ phút này khi nhìn thấy hái hoa tặc, Cố Thiên Thụ vô cùng bình tĩnh. Hắn mở to mắt nhìn người tới chậm rãi đến gần, ánh mắt lại bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như đang nhìn một người chết.

“Ngươi chính là Cố Lân Đường?” Giọng của bạn học hái hoa tặc vẫn rất êm tai, chẳng qua động tác lại khiến cho Cố Thiên Thụ nổi lên sát ý. Chỉ thấy hắn vươn tay, xem ra đúng là muốn nắm lấy cằm Cố Thiên Thụ nâng lên: “Quả nhiên là quốc sắc thiên hương.”

“Muốn chết.” Cố Thiên Thụ lạnh lùng phun ra hai chữ. Sau đó trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của người nọ, trực tiếp lấy khí hóa kiếm, không chút lưu tình đánh về phía y!

Một chiêu tràn ngập sát ý này lại bị người nọ né đi. Tuy tránh thoát, nhưng trước ngực y lại bị vẽ nên một miệng vết thương thật lớn. Máu tươi như nước tràn bờ đê, nhiễm đỏ cả cẩm y màu trắng.

Cố Thiên Thụ vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, máu tươi phun tung toé đến trước người hắn nhưng lại như gặp phải một tấm lá chắn vô hình.

“Đúng là có thủ đoạn! Ha ha ha ha… Không hổ là người đứng đầu Kính thành.” Bị trọng thương, người nọ lại cười sằng sặc. Tướng mạo hắn không giống như mấy tên hái hoa tặc đáng khinh, mà ngược lại là mày rậm mắt to tựa như đại hiệp chính phái: “Công phu hay lắm!”

Cố Thiên Thụ không nói một lời, mím môi.

“Hẹn gặp lại.” Sắc mặt hái hoa tặc tái nhợt hướng về phía Cố Thiên Thụ chào hỏi: “Nhớ kỹ tên của ta, Duẫn Thành Song.” Nói xong liền trực tiếp rời đi — khinh công của hắn hiển nhiên cũng có tiếng trên giang hồ, bởi thế cũng không quá lo lắng bị Cố Thiên Thụ đuổi theo.

Chỉ là nói gì thì nói, Cố Thiên Thụ lại hoàn toàn không có hứng thú đuổi theo cái tên trung nhị* thời kì cuối này. Hắn trực tiếp quay người, mặt lạnh lên xe ngựa, không chút bất ngờ thấy Vân Đình với đám cấp dưới bị thuốc mê làm cho bất tỉnh.

* Trung nhị ( 中二) Xuất phát từ cụm từ  “ bệnh trung nhị ”  (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản  –  chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình). Thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn, đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là  ‘ bệnh ’ nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào  ‘ bệnh tật ’. Ở Việt Nam,  ‘ bệnh trung nhị ’  có tên gọi khác gọi là  ‘ bệnh tuổi dậy thì ’.

Cố Thiên Thụ cũng không nói lời nào, trực tiếp phất tay áo lên tạo thành một trận gió, làm Vân Đình còn đang trong giấc mộng tỉnh lại.

Đọc truyện chữ Full