Có đôi khi chỉ cần một cú nhấp chuột ‘Yes’ hay ‘No’ là đã có thể xác định được hướng đi của toàn bộ thế giới.
Ngươi lựa chọn ở lại nơi này, hay vẫn là lựa chọn rời đi nơi đây? Ngay khi câu hỏi này xuất hiện, Cố Thiên Thụ không có chút do dự lựa chọn phương án sau.
Đây là điều mà Cố Thiên Thụ muốn, nhưng lại có người không muốn như thế.
Tương lai luôn luôn không thể xác định được, cũng vì không thể xác định được nên mới có mị lực làm lòng người mê say. Nhưng đến khi tất cả mọi thứ đều không thể xác định được thì chính bản thân ngươi cũng không thể nào tránh khỏi được quỹ đạo tương lai đã được định sẵn. Ngươi vẫn phải đi theo con đường dẫn đến cơn ác mộng đã biết trước, đó là nỗi tuyệt vọng đến cỡ nào?
Không người nào muốn mình bị nhốt trong thời gian vĩnh hằng, rồi lại một lần nữa biến thành kẻ điên.
Khi Sở Địa Tàng đến lồng sắt, hắn thấy Cố Thiên Thụ vẫn còn đang ngủ say.
Cố Thiên Thụ, cái tên này vốn nên là một cái tên xa lạ. Nhưng ngay lúc này đối với Sở Địa Tàng mà nói, cái tên này đã trở nên quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn. Giống như cái tên này đã được mình gọi hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn lần.
Ánh mặt trời đã men theo cửa sổ chiếu lên song sắt vàng kim, khiến cảnh quan trở nên vô cùng đẹp đẽ. Người đang say ngủ vẫn nhắm chặt đôi mi tạo nên một bóng râm nho nhỏ, mái tóc màu đen xõa tung trên khăn trải giường màu trắng, đôi bờ vai trần trụi lộ ra một góc hình xăm nhỏ xíu.
Thật đẹp, thậm chí có thể nói là thật đáng yêu. Sở Địa Tàng đứng từ xa nhìn qua, hắn phát hiện mình lại không dám đến gần, giống như con người vốn vô cùng hấp dẫn kia lại biến thành vực sâu vạn trượng. Chỉ cần hắn chạm vào người nọ thì liền bị kéo vào địa ngục vô tận.
“Đi thôi.” Sở Thiên Hoàng xuất hiện ở sau lưng Sở Địa Tàng, hắn nhìn về phía Cố Thiên Thụ, ánh mắt u ám: “Nhớ cho kỹ ước định của chúng ta.”
“…” Ước định, Sở Địa Tàng run rẩy. Hắn liếm liếm đôi môi, miễn cưỡng cười cười.
“Không muốn cười thì đừng cười.” Sở Thiên Hoàng mặt không đổi sắc nói.
Sở Địa Tàng nghe vậy liền khôi phục lại vẻ mặt hờ hững. Hắn và Sở Thiên Hoàng đứng cạnh lồng sắt một hồi lâu, nhìn bộ dạng, đúng là có chút sợ hãi không dám đến gần Cố Thiên Thụ.
“Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì.” Sở Thiên Hoàng cười nhạo một tiếng: “… Ta cũng từng bàng hoàng mấy ngày nay.”
Lúc này Sở Địa Tàng mới nhớ ra. Lúc Sở Thiên Hoàng đồng ý trong vòng một tháng không đụng tới Cố Thiên Thụ, thái độ với với Cố Thiên Thụ vô cùng quái dị, qua một thời gian dài mới khôi phục lại như bình thường.
“Ngươi yêu hắn sao?” Đây là điều khiến Sở Địa Tàng cảm thấy rất tò mò. Hắn biết Sở Thiên Hoàng đã từng không yêu Cố Thiên Thụ, nhưng cảnh tượng ở trong mơ kia… sẽ khiến Sở Thiên Hoàng thay đổi thái độ đối với Cố Thiên Thụ sao?
“Yêu?” Sở Thiên Hoàng mặt không đổi sắc: “Ta dám yêu hắn sao?”
Sở Địa Tàng hốt hoảng. Hắn không hề quên, Sở Thiên Hoàng đã từng nói với hắn. Hắn nói: Sỡ dĩ Cố Thiên Thụ có thể rời đi, là bởi vì Cố Thiên Thụ đã có được tình yêu của bọn họ.
Chính là vì yêu đến độ nguyện hiến dâng cả tính mạng của mình nên Cố Thiên Thụ mới có thể rời đi thế giới này.
“Nếu bảo ngươi đổi mạng ngươi chuộc mạng hắn, ngươi sẽ đồng ý sao?” Sở Thiên Hoàng nói: “Địa Tàng, nói cho ta biết, ngươi sẽ đồng ý sao?”
Nghe câu hỏi này, Sở Địa Tàng cảm thấy có cái gì đó nghẹn lại trong yết hầu, hắn há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì.
“Ta đã sớm biết câu trả lời của ngươi.” Sở Thiên Hoàng nói: “Ngươi yêu hắn, yêu hắn đến nỗi ngay cả tính mạng cũng không cần.”
Nhưng như thế thì sao, tình cảm này đối với Cố Thiên Thụ mà nói chính là một gánh nặng — Nếu không phải vì phải rời đi thì…
“Hắn không cần.” Sở Địa Tàng nói: “Ta hiểu rất rõ.”
“Không, hắn rất cần.” Ánh mắt Sở Địa Tàng ánh lên tia thê lương: “Ít nhất thì ở thế giới này, hắn cần.”
Bởi vì hắn muốn rời đi, cho nên mới cần bọn họ yêu.
“Giữ hắn lại có được không?” Sở Thiên Hoàng nói: “Hửm? Địa Tàng?”
“Ta không biết.” Giọng Sở Địa Tàng run rẩy. Tuy hắn có gương mặt y hệt Sở Thiên Hoàng nhưng tính tình lại ôn hòa, trầm ổn hơn rất nhiều. Nhưng vào lúc này, trên gương mặt kia lại có thể nhìn thấy dấu hiệu điên cuồng: “Ta phải làm thế nào mới có thể không yêu hắn đây?”
Sở Thiên Hoàng nở nụ cười: “Nếu ta biết thì nói làm gì.”
Hận và yêu, không phải không thể không cùng tồn tại. Yêu Cố Thiên Thụ bao nhiêu thì hiện tại bọn họ lại hận Cố Thiên Thụ bấy nhiêu.
Trong cái thế giới tịch mịch kia, Sở Thiên Hoàng đã từng nghĩ ra rất nhiều cách để báo thù. Nhưng đến lúc phải lựa chọn thì hắn lại phát hiện mình chỉ có một suy nghĩ chính là — ngăn cản Cố Thiên Thụ rời khỏi nơi này.
“Nếu ngươi không muốn ở đây.” Sở Thiên Hoàng nói: “Thì đừng yêu hắn nữa.”
Sở Địa Tàng không nói gì.
“Nghe thấy gì không?” Sở Thiên Hoàng như còn muốn nói điều gì đó, bỗng dừng lại — Người vốn đang ngủ say… đã tỉnh lại.
Mới vừa tỉnh lại nên Cố Thiên Thụ không có lạnh lùng như thường ngày, nhìn thoáng qua lại có vài phần ngơ ngác. Hắn chậm rãi ngồi dậy, chú ý tới Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đứng cách đó không xa: “Các ngươi…?”
“Tỉnh?” Sở Thiên Hoàng đi qua, hắn tự nhiên khom lưng xuống hôn hai má Cố Thiên Thụ: “Muốn ăn cái gì?”
Cố Thiên Thụ đã quen với thái độ như vậy của Sở Thiên Hoàng. Hắn lắc lắc đầu, sau đó chậm rãi ngáp một cái.
Hai năm nay, thái độ mà Sở Thiên Hoàng đối đãi với Cố Thiên Thụ phải nói là ôn nhu như nước.
Mới đầu, đối với sự thay đổi của Sở Thiên Hoàng, Cố Thiên Thụ cảm thấy cực kỳ không thích ứng. Nhưng đến khi nghe hệ thống nói một câu, Cố Thiên Thụ mới hơi yên tâm một chút.
Hệ thống nói: “Chúc mừng ngươi, giá trị công lược của Sở Thiên Hoàng đang tăng lên rất nhanh, cố gắng thêm một chút nữa là có thể thành công rồi.”
Giá trị công lược đang tăng lên rất nhanh? Cố Thiên Thụ không biết mình đã làm cái gì khiến Sở Thiên Hoàng sinh ra chuyển biến lớn đến vậy. Nhưng hệ thống rất khách quan, nếu nó đã nói vậy thì Sở Thiên Hoàng quả thật rất có hảo cảm đi.
Đương nhiên, lúc này Cố Thiên Thụ lại không biết. Hệ thống chỉ nói cho hắn biết giá trị hảo cảm của Sở Thiên Hoàng đối với hắn, chứ không nói đến giá trị oán hận của Sở Thiên Hoàng.
Hận và yêu, hai thứ tình cảm cực đoan này lại cùng xuất hiện trên cùng một người.
“Hôm nay ăn cháo đi.” Biết Cố Thiên Thụ không thích nói chuyện, Sở Thiên Hoàng cũng không tức giận. Hắn vươn tay nắm một lọn tóc của Cố Thiên Thụ: “Tóc càng ngày càng dài, đã mấy năm rồi nhỉ?”
Hai năm, bốn tháng, lẻ năm ngày; Cố Thiên Thụ thầm trả lời trong lòng. Ở đây, hắn sống một ngày mà tựa như một năm, nhưng dù điều này có giày vò đến cỡ nào, hắn vẫn muốn sống sót. Dần dần, hắn cũng đã quen với cuộc sống như thế.
Nếu Cố Thiên Thụ thích Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, vậy thì hiện tại chính là những ngày hạnh phúc. Có người yêu làm bạn, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn đi chỗ nào thì có thể nêu ý kiến…
Đáng tiếc, Cố Thiên Thụ lại không yêu Sở Địa Tàng, lại càng không yêu Sở Thiên Hoàng.
Vì thế hưởng thụ lại biến thành tra tấn.
Ngay khi bị bắt nằm ở trên giường, phải thừa nhận sự xâm phạm của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, Cố Thiên Thụ hoài nghi rằng thân thể mình rồi sẽ vào một ngày nào đó hỏng mất. Thân thể bị bắt mở ra, vật thể nóng rực xâm nhập vào bên trong; loại tra tấn từng khiến người cảm thấy thống khổ này dần dần lại biến thành thói quen.
Đúng là cảm thấy rất thoải mái. Cố Thiên Thụ nhìn bát cháo trước mặt, ngơ ngẩn nghĩ: sáng nay lại ăn cháo rau… không biết mình đã chọc giận Sở Địa Tàng lúc nào.
Làm đầu bếp riêng của Cố Thiên Thụ, hầu như thức ăn của cả ba đều do Sở Địa Tàng nấu. Mà những món ăn kia lại có thể thể hiện ra tâm tình Sở Địa Tàng vào lúc đó.
Nếu là bữa tiệc với những món thịt phong phú, vậy thì lúc đó tâm tình của Sở Địa Tàng đang không tệ. Bình thường là do chọc Cố Thiên Thụ xù lông nên mới cần dùng mấy món ngon để trấn an trái tim thủy tinh của tôn thượng nhà hắn… À, đương nhiên, những chuyện chọc cho xù lông này đều luôn xảy ra ở trên giường.
Cháo rau, lại còn rất nhiều rau nữa chứ! Cố Thiên Thụ yên lặng ăn, trong đầu đã âm thầm bắt đầu nghĩ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến việc Sở Địa Tàng vẫn luôn tốt tính lại có thể nấu một bữa vô nhân tính đến vậy.
“Ăn ngon không?” Đương nhiên Sở Thiên Hoàng hiểu rất rõ em trai nhà mình. Hắn mỉm cười nhìn nhìn Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc, đại khái đã đoán được Cố Thiên Thụ đang suy nghĩ cái gì — Đơn giản chính là đang trộm oán giận, tại sao lại là rau chứ.
Thái độ này nếu là vào ngày thường thì rất là đáng yêu, nhưng hiện tại… Sở Thiên Hoàng lại cảm thấy trái tim mình đang cứng rắn như nham thạch.
Hắn không muốn động tình, cũng không dám động tình.
Sở Thiên Hoàng nghĩ: nếu ông trời muốn hắn nhớ lại tất cả mọi thứ thì nhất định phải có lý do của nó. Có lẽ ông trời đang cho hắn một cơ hội để hắn nếm thử một kết cục hoàn toàn mới — cuối cùng Cố Thiên Thụ cũng ở lại thế giới này.
Ba người bọn họ sẽ cùng nhau già đi… Sở Thiên Hoàng nghĩ đến đây, ngẩn người. Dường như hắn đã quên một vấn đề gì đó — hắn thật sự sẽ già đi sao?
Cái thế giới không bình thường này thật sự sẽ để bọn họ già đi sao? Sở Thiên Hoàng dừng tay lại, mặt không đổi sắc ngẩng đầu. Nhìn Cố Thiên Thụ một cái, sau đó nhẹ nhàng thở dài.
Cố Thiên Thụ ngẩng đầu, nhìn Sở Thiên Hoàng một cái.
“Ăn ngon không?” Cố Thiên Thụ nghe thấy Sở Thiên Hoàng hỏi.
Cố Thiên Thụ rất muốn lắc đầu, nhưng lại ngại vì Sở Địa Tàng đang ngồi bên cạnh hắn, vì thế hắn đành chịu nhục gật gật đầu.
“Vậy thì tốt quá.” Sở Thiên Hoàng cười tủm tỉm nói: “Nếu ngươi đã thích thì ăn rau thêm mấy ngày đi.”
Cố Thiên Thụ trợn tròn mắt.
“Ừ.” Nếu là ngày thường, chắc chắn Sở Địa Tàng đã phát hiện ra tâm tình Cố Thiên Thụ biến hóa. Nhưng vào mấy ngày này, hắn lại không quan tâm đến, chỉ từ tốn nói: “Tôn thượng nhất định sẽ thích, đúng không.”
Cố Thiên Thụ siết chặt cái bát trong tay, cuối cùng vẫn không nói gì — Bây giờ hắn còn đang nghiêm túc nghĩ, rốt cuộc là hắn đã chọc giận hai anh em Sở Địa Tàng cùng Sở Thiên Hoàng lúc nào, gần đây hắn rất an phận nha! Tuyệt đối ngoan ngoãn đến nỗi không thể ngoan ngoãn hơn! Vì cái gì Sở Địa Tàng lại lãnh khốc vô tình, cố tình gây sự hả! Chẳng lẽ khoảnh khắc bảy năm đã đến sao?!
“Hệ thống.” Cố Thiên Thụ gọi: “Giá trị công lược của Sở Địa Tàng sẽ không thay đổi chứ?”
“Thay đổi?” Sau một hồi lâu, hệ thống mới trả lời: “Ờ, để ta xem thử. Thay đổi nha, tăng lên rất nhiều, chắc là yêu ngươi đến mức sắp chết vì ngươi rồi.”
Nếu không thay đổi thì sao lại cho hắn ăn rau, chẳng lẽ lại là vật cực tất phản* sao! Cố Thiên Thụ chỉ có thể khóc thầm trong lòng, ăn cháo thật sạch sẽ — Hy vọng trưa nay sẽ có thịt ăn.
* Vật cực tất phản: một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn của nó thì sẽ phản đảo lại tình trạng đang có của nó
Lời tác giả: Trong lời dẫn ta đã viết rất nhiều nhưng dường như mọi người không để ý đến thì phải. Ta đã gợi ý một hai điểm:
1. Sự trừng phạt của hệ thống đối với việc Cố Thiên Thụ chết chính là trở lại vào một thời điểm nào đó
2. Thái độ của hệ thống rất quỷ dị
3. Thể chất của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng rất quái dị
Còn có một vài nghi vấn nữa thì sẽ được tiết lộ sau, đừng gấp, từ từ sẽ đến mà.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh
Chương 65: Không cho ăn thịt chính là đại địch nhân sinh
Chương 65: Không cho ăn thịt chính là đại địch nhân sinh