*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người kia vừa bước tới trước mặt hai người, ánh mắt giao động giữa hai người một lát, giọng nói không buồn không vui, “Đi theo ta!” Sau đó xoay người lại, trở lại con đường kia, cuối đường là nơi vào động phủ.
Cung Tiểu Trúc rời khỏi lồng ngực Vân Túc, hai người cùng đi sau người kia.
Nam tử tóc đỏ này chính là bản thể của Thiên Sát Ma Đằng, nhưng nếu nhìn thế này thì quả thực là không ra, chủ nhân trước của hắn đã đặt tên cho hắn là Linh Sát, nay đã là yêu tu Tán Tiên, có lẽ là bởi vì chủ nhân trước biến mất nên mới bi thống không thôi mà dẫn tới độ kiếp thất bại không thể phi thăng thành tiên, nay không biết đã là Tán Tiên mấy kiếp, dù sao cũng rất lợi hại.
Không lâu sau, Linh Sát ngừng lại, hắn vung tay lên, phía trước xuất hiện một tấm bia đá cao ba trượng, rộng một trượng màu đen, bên trên có khắc vô số văn tự cổ.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc nhìn một hồi, một chữ cũng không hiểu.
Linh Sát giải thích, “Đây là văn tự Thượng Cổ.” Sau đó dùng hai tay bấm nhanh vài pháp quyết, trong tay xuất hiện một quả cầu tỏa ra ánh sáng màu trắng, dùng tay đẩy một cái, quả cầu ánh sáng kia liền biến mất trong tấm bia đá.
Ầm một tiếng, tấm bia đá rung rung một chút, bên trên xuất hiện một phù trận hình tròn cao hơn đầu người, ở trên có rất nhiều chữ, phù trận chuyển động không ngừng, tỏa ra ánh sáng vàng kim.
Linh Sát buông tay, giọng nói vẫn không vui không buồn, “Vào đi, chỉ có thể tốn nhiều nhất năm năm để vượt qua khảo nghiệm, tiếp nhận truyền thừa, bằng không sẽ bị nhốt bên trong vĩnh viễn.”
Cung Tiểu Trúc gật đầu với Linh Sát nói, “Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở.” Sau đó nói với Vân Túc, “Vân đại ca, chúng ta đi thôi!”
Vân Túc gật nhẹ đầu một cái, kéo tay Cung Tiểu Trúc đi tới phù trận. Tận đến lúc hai người biến mất trong tấm bia đá, phù trận cũng dần biến mất trong tấm bia, không còn thấy chút dấu vết nào, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Linh Sát thấy hai người đã vào trong rồi, liền ngồi xuống bệt xuống, không hề lo rằng trường bào sẽ bị dính bụi bẩn. Sau đó, hai mắt hắn nhìn chằm chằm tấm bia đá, mắt không chớp chờ mong, tựa như đang đợi hai người trở ra, mà sự thực cũng chính là như vậy.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc bước vào phù trận, liền đi tới một sơn cốc nhỏ điểu ngữ hoa hương, nơi này cỏ mọc thành từng bụi, trăm hoa đua nở, hương hoa thơm nức mũi, hồ điệp nhiều màu bay qua bay lại trong những khóm hoa, chơi đùa vui vẻ, bầu trời xanh thẳm, mây trắng lững lờ, thỉnh thoảng lại có chim tước bay qua.
Ở đằng xa có một tiểu viện nông gia, ngói xanh tường đất, tinh xảo độc đáo, trong viện có mấy con gà đang mổ đất tìm giun ăn, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, thi thoảng lại chạy đuổi nhau, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thuốc.
Một bầu không khí hòa hợp, mà điểm khác biệt duy nhất lại là trên trời không hề có mặt trời.
Vân Túc nhìn Cung Tiểu Trúc, sau đó nói, “Đây là một huyễn trận!” Hơn nữa còn là một huyễn trận nửa thực nửa hư.
Cung Tiểu Trúc gật đầu, hắn biết đây là một huyễn trận, chẳng qua không biết phải làm sao để giải huyễn trận này, lúc ấy hắn đọc trong quyển tiểu thuyết kia chỉ nhắc tới việc Vân Túc biến mất trong tấm bia đá, trải qua các loại khảo nghiệm, sau đó tiếp thu truyền thừa khôi phục tu vi, cũng không viết rõ một đoạn trải nghiệm này.
Chỉ nói Vân Túc sau khi lên nhai liền trở thành cao thủ.
Thế nên khi tác giả không viết tình tiết nào đó thì thế giới này sẽ tự động bổ khuyết.
Vân Túc quan sát bốn phía một chút, rồi nói với Cung Tiểu Trúc, “Chúng ta đi tới cái sân kia trước đi!” Sau đó kéo hắn đi qua.
Vân Túc buông tay Cung Tiểu Trúc ra, cầm lấy một cọng thảo dược phơi trong mẹt ra giơ lên mũi ngửi, không có chút linh khí nào, đều là thảo dược vô cùng bình thường, không phải là linh thảo.
Vân Túc lại nói, “Chúng ta vào thôi!” Sau đó đi trước bước vào phòng, Cung Tiểu Trúc theo sau.
Hai người đi tới một gian phòng, phòng này vô cùng rộng, có cửa gỗ, ghế gỗ, bàn gỗ, tủ gỗ…Gần như tất cả đều được làm từ gỗ.
Giữa phòng này đặt một bàn bát tiên, bốn phía đặt bốn chiếc ghế dài, đều rất sạch sẽ, không có chút bụi nào, hai bên cửa chính phân biệt có hai hàng tủ cao hơn đầu người, đặt đầy sách bên trong.
Vách tường trước cửa có một chiếc hương án làm bằng gỗ Tử Đàn, cao một mét năm, rộng hai mét, màu xanh đậm, bên trên đặt một hộp ngọc cũng màu xanh làm bằng Đằng Vân thạch khắc hình tiên hạc tinh xảo, đây cũng là điểm đặc biệt duy nhất của căn phòng.
Vân Túc đi tới phía trước nhìn hộp ngọc này, sau đó giơ tay muốn cầm lên xem, hộp ngọc lại phát ra một quầng sáng vàng kim bắn ngược tay y lại, sau đó chính giữa hộp ngọc xuất hiện bốn chữ to “Đọc vạn quyển sách”, một lát sau mới biến mất.
Mà bên này, Cung Tiểu Trúc sau khi đi qua cửa gỗ, cũng phát hiện có một cánh cửa ở bên trái, hắn đẩy cửa đi vào, cũng nhìn thấy sách và hộp ngọc đặt trên hương án, giữa phòng cũng đặt một bàn bát tiên, cũng nhìn thấy bốn chữ to trên hộp ngọc “Đọc vạn quyển sách.”
Cung Tiểu Trúc nhìn xong liền quay ra hỏi Vân Túc, “Vân đại ca, chúng ta phải làm gì để thoát khỏi huyễn trận này đây?”
Vân Túc đang lật xem sách trên giá, nghe thấy câu hỏi của Cung Tiểu Trúc liền quay đầu đáp, “Đọc sách! Nhớ kỹ toàn bộ chỗ sách dược này.”
Cung Tiểu Trúc há to miệng, chỉ vào một đống sách dày cộp trên giá, lắp bắp hỏi, “Cái… cái gì? Nhớ kỹ…tất cả chỗ sách này? Vân đại ca ngươi không nói đùa chứ? Sách chỗ này chỉ mới đọc qua một lần đã mất nhiều năm, chứ chưa nói tới chuyện nhớ kỹ, ta làm không nổi, Vân đại ca!”
Cung Tiểu Trúc tùy tiện cầm một quyển sách dược lên lật vài cái, sau đó tội nghiệp nói, “Vân đại ca, đây không phải đều là sách dược của nhân gian sao? Chẳng lẽ sau này chúng ta còn phải làm đại phu xem bệnh cho phàm nhân? Vậy có phải là nhớ kỹ y thuật nơi này là có thể thoát khỏi huyễn cảnh không?”
Trời ạ! Nơi này ít nhất phải có tới một vạn quyển sách đấy có được không!
Vân Túc nghiêm túc nói, “Theo như ta đoán, thật sự là phải làm như vậy! Có điều thời gian ở nơi này không giống như bên ngoài, có lẽ trong này đã mấy năm, bên ngoài mới có vài canh giờ trôi qua.”
Cung Tiểu Trúc ngạc nhiên hỏi, “Vân đại ca làm sao ngươi biết được thời gian ở nơi này không giống với bên ngoài?”
Vân Túc nhướng mày, nói, “Đoán.” Sau đó lại xoa xoa đầu Cung Tiểu Trúc động viên nói, “Tiểu Trúc ngươi nhất định phải nhớ hết toàn bộ sách dược này, nếu không có thể sẽ bị nhốt trong này mãi mãi, tin ta, ngươi nhất định có thể làm được.” Nếu không tới lúc đó ta cũng sẽ ở lại cùng ngươi.
Vậy cũng được? Cung Tiểu Trúc rối rắm một lúc trong lòng, sau đó ngẩng đầu kiên định nói, “Ừm, ta biết rồi, ta nhất định sẽ nhớ toàn bộ sách ở nơi này, ta vào đây Vân đại ca.” Chết thì thôi! Dùng toàn bộ sự nhiệt tình khi học tiểu học trước kia, liều mạng vậy!
Sau đó Cung Tiểu Trúc lưu luyến chia tay Vân Túc, bước vào một gian phòng khác, bắt đầu cố gắng ngâm nga tri thức của sách dược.
Khác với kiếp trước, Cung Tiểu Trúc bây giờ là tu sĩ Luyện Khí tầng hai, đương nhiên là có bản lĩnh đọc qua sẽ không quên, đọc sách nhanh hơn trước kia nhiều, mà nguyên thần của Vân Túc càng cường đại, không chỉ đọc qua sẽ không quên mà còn có thể đọc nhanh gấp hai mươi lần bình thường, tốc độ đọc càng nhanh hơn Cung Tiểu Trúc…
(TT^TT hai người này mà tới hiện đại đi học thì khỏi lo kiểm tra thi cử)
Mặc Hoa sau nhà tranh nhìn thấy chủ nhân và Tiểu Trúc bị kéo vào rồi vẫn không đi, nó cuộn tròn cơ thể tại chỗ, ngẩng đầu hỏi Thiên Hương lư, “Này, ngươi có biết bao giờ thì chủ nhân với Tiểu Trúc ra không?” Nói xong lại gối đầu lên người rầu rĩ nói, “Ta quên mất ngươi là đồ ngốc không biết nói, thật nhàm chán, không ai nói chuyện với ta cả, ngươi nói thử xem tại sao ngươi lại không biết nói chứ? Thật không có tiền đồ, dù gì cũng đã tu luyện mấy trăm năm rồi, vậy mà ngay cả nói cũng không biết.”
Thiên Hương lư nghe nó nói xong lại bay lên đầu nó tiếp tục nhảy bungee, Mặc Hoa ngáp một cái, lộ ra một đống răng nanh, cái lưỡi hồng hồng thò ra, phát ra tiếng xì xì, sau đó nhắm mắt lại mơ màng nói, “Ngu ngốc ngươi tự chơi một mình nhé, ta ngủ một giấc, đừng đánh thức ta đấy biết chưa?” Nói xong liền ngủ.
Trước bia đá màu đen, Linh Sát vẫn duy trì nguyên tư thế ngồi đó, mưa gió cũng không thể lay chuyển được phong thái bất động như núi, nhìn chằm chằm vào tấm bia đá, thiếu chút nữa là có thể nhìn xuyên thấu tấm bia.
Vân Túc ngồi trước bàn, một tay cầm sách dược, một tay nhanh chóng lật sách, chỉ chốc lát sau là đọc xong sách, Vân Túc còn chưa kịp đặt lại sách lên giá, hộp ngọc trên hương án kia liền tự động bay vào trong tay hắn, sau đó cả người Vân Túc và cái hộp kia liền biến mất khỏi căn phòng.
Không sai, Vân Túc tốn thời gian một năm trong này, hơn nữa còn là ngày đêm đọc không ngừng, kì lạ là y không hề cần ngủ. Một năm này trên thực tế chỉ tương đương với một canh giờ ở bên ngoài, Vân Túc đọc xong y thuật nơi này, liền được truyền tống ra khỏi huyễn trận.
Mà Cung Tiểu Trúc vẫn đang ở một gian phòng khác gian khổ chiến đấu hăng hái, mới vậy mà đã đọc xong phân nửa số sách.
Cùng lúc đó, Vân Túc tay cầm hộp ngọc xuất hiện ở một sơn cốc lóe ánh sáng đỏ, ở đằng xa cũng có một cái sân giống vừa rồi, vách tường làm bằng đá Thanh Ngọc Bạch Long hiếm thấy trong giới tu chân.
Vân Túc không tới gian phòng kia ngay lập tức mà khoanh chân ngồi xuống, mở hộp ngọc trong tay ra, bên trong là một ngọc giản màu trắng. Vân Túc rót một đạo thần thức vào trong, hồi lâu sau, lại đặt ngọc giản vào hộp ngọc, cất hộp ngọc vào túi trữ vật.
Y đoán không sai, ngọc giản ghi lại phương pháp luyện chế các loại đan dược hiếm có và các loại linh thảo cần dùng, mỗi linh đan luyện chế ra đều có giá trị xa xỉ, có tác dụng làm cho nguyên thần cường đại, tác dụng khởi tử hồi sinh, tác dụng làm tăng tư chất, tăng tu vi hoặc là có thể khu ma trừ tà, mà linh thảo cần dùng cũng khá khó tìm.
Vân Túc ngồi xếp bằng tại chỗ đợi Cung Tiểu Trúc ra khỏi huyễn trận, sau đó cùng làm khảo nghiệm tiếp theo.
Qua hồi lâu, Cung Tiểu Trúc trong phòng đọc sách cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, bắt được hộp ngọc bay tới ngay lập tức, sờ sờ cổ, mỏi quá! Sau đó cũng biến mất tại chỗ.
Lúc Cung Tiểu Trúc xuất hiện bên cạnh Vân Túc, Vân Túc đã đợi hơn nửa năm, nửa năm này y vẫn duy trì tư thế này không đổi, thời khắc chú ý động tĩnh xung quanh, lúc Cung Tiểu Trúc xuất hiện, y phản ứng ngay lập tức, đứng dậy đi tới cạnh Cung Tiểu Trúc, vươn tay ra, nói với hắn, “Đi thôi!”
Cung Tiểu Trúc cao hứng nắm tay Vân Túc, nói, “Hảo! Vân đại ca, ngươi xem, ta được một cái hộp ngọc.” Nói xong lại đưa hộp ngọc trong tay tới trước mắt Vân Túc.
Vân Túc cầm ngọc giản trong hộp ngọc “nhìn” một lần, rồi lại đặt trở lại, nói với hắn, “Đây đều là những công thức dùng luyện chế, của ta cũng vậy, công thức của ta với ngươi khác nhau, hai ngọc giản này hợp lại với nhau mới có thể có được một bộ điển tịch hoàn chỉnh.”
Chú giải:
- Bàn bát tiên:
- Hương án: