Tên tiểu nhân nhi trong lòng Cung Tiểu Trúc ngã xuống đất không đứng dậy nổi, lệ rơi đầy mặt, trên mặt vẫn là sắc mặt vui mừng như trước, “Ồ, là vậy sao!” Sau đó hỏi, “Vậy Vân đại ca, mấy người này không giết sao?”
“Giao cho họ là được.” Vân Túc lia mắt với Cung Tiểu Trúc ý bảo ba người Đồng Linh, Cung Tiểu Trúc nhìn theo ánh mắt y, ba đệ tử Đan Phù môn nằm trên mặt đất không động đậy, Đồng Linh bên này cầm phù bút bấm vô số pháp quyết, phù bút lơ lửng trên không, lông thú trên ngòi bút phân ra nhẹ bay trong không trung, nàng duỗi tay ra, lông thú như vô số cây kim đâm tới chỗ ba người, vô cùng sắc bén, đâm vô số lỗ kim trên người họ, toàn thân máu me không ngừng tuôn, nhất thời không còn chút hơi thở nào.
Đồng Linh vừa thu tay lại, vài sợi lông thú kia lại trở về phù bút, biến trở lại mềm mại lạ thường, không chút khí tức xơ xác tiêu điều.
Đồng Linh thu pháp bảo lại về đan điền liền đi tới chỗ Vân Túc, hai vị sư huynh của nàng đỡ nhau đi sau, chật vật không chịu nổi, tựa như tùy thời đều có thể ngã xuống. Chỉ có Đồng Linh y phục và dung mạo vẫn còn sạch hơn chút, nhưng cũng dính rất nhiều vết máu, y bào cũng thiếu mất một góc, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn dính hai vết máu.
Nàng đi đến trước mặt Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, cầm hai viên linh thạch cực phẩm từ bên trong túi trữ vật ra đưa cho Vân Túc, vẻ mặt ôn hòa mang theo ý cười như gió xuân, giọng nói mềm nhẹ nói, “Đa tạ vị đạo hữu này ra tay cứu giúp, ta nguyện lấy hai viên linh thạch cực phẩm ra làm thù lao cảm tạ lòng tốt của đạo hữu.” Giọng nói ôn nhu, thanh thúy dễ nghe, tựa như nhạc khúc động lòng người, tuy rằng trên mặt nàng có vết máu nhưng không hề ảnh hưởng tới mị lực của một đại mỹ nữ, chắc hẳn bất cứ ai nhìn thấy nàng cũng sẽ dâng lên một loại dục vọng muốn bảo vệ mạnh mẽ.
Có điều Vân Túc lại không hề đối xử với Đồng Linh như vậy, mà chỉ trực tiếp cầm lấy linh thạch, cao ngạo nói, “Không cần như thế, chúng ta chỉ là làm theo yêu cầu mà thôi.” Sau đó đưa linh thạch cho Cung Tiểu Trúc, “Ngươi nhận đi!”
Cung Tiểu Trúc chỉ chần chờ trong một chớp mắt, vẫn tiếp lấy hai viên linh thạch cực phẩm cất vào trữ vật giới, độ hảo cảm với Vân Túc lại bay lên, đồng thời trong lòng cũng thấy ngượng ngùng, có vẻ đoạn thời gian này Vân đại ca sẽ đưa phần lớn đồ cho hắn cất giữ, có điều hắn không rõ đây là cho hắn thật hay là tạm thời chỉ đặt ở chỗ hắn.
Hắn rất buồn rầu, mê mang, cũng rất rối rắm, hắn cũng hy vọng rằng mấy thứ này là thật sự đưa cho hắn, hắn nghiêm túc nghĩ tới tính khả thi, lại nghĩ tới lời dặn của Vân Túc rằng muốn dùng thứ gì thì cứ trực tiếp nói với y, cuối cùng cho ra kết luận: đồ vẫn là của Vân đại ca, nhưng hắn muốn dùng cũng không có vấn đề, chỉ cần báo cho y biết là được.
Xem ra Vân đại ca đã thực sự coi mình như tiểu đệ, tín nhiệm hắn một trăm phần trăm, hai người tuy hai mà một, tuy rằng không nói rõ, nhưng đồ hai người có thể cùng dùng chung.
Cung Tiểu Trúc nghe lời Đồng Linh nói với Vân Túc lại nghĩ tới thái độ của nàng với Vân Túc trong nguyên tác, Đồng Linh khi đó nói chuyện với Vân Túc không nói ít như vậy, hỏi cả tính danh và môn phái của Vân Túc, tỏ vẻ nếu sau này đạo hữu cần giúp đỡ nàng chắc chắn sẽ cường lực tương trợ, cuối cùng còn đưa cho Vân Túc một cái túi thơm và một lá truyền âm phù, hơn nữa ánh mắt ái muội tỏ vẻ muốn ở cùng đạo hữu đi bí cảnh tìm bảo vật, mong rằng đạo hữu không cự tuyệt.
Mà bây giờ, tuy nàng cho Vân Túc thêm một viên linh thạch cực phẩm nữa nhưng thái độ với Vân Túc không có gì đặc biệt, hơn nữa cũng không hề tỏ vẻ muốn cùng đồng hành với Vân Túc, chủ yếu là bây giờ Đồng Linh thấy bộ dạng Vân Túc quả thật không thể làm cho người ta sinh hảo cảm được, nhất là đại mỹ nữ như nàng.
Vậy mới nói, Đồng Linh đối xử với người khác thế nào chỉ nhìn vẻ bề ngoài, như vài sư huynh đệ xung quanh Đồng Linh, người người đều là tuấn mỹ vô song, phong lưu phóng khoáng, tuy rằng khi so sánh vẫn là kém Vân Túc o(n_n)o~
Cũng là bởi bên cạnh nàng toàn là mỹ nam tử thế nên mắt nhìn của nàng cũng càng cao, nhìn thấy Vân Túc soái khí là thích ngay không thể tự kiềm chế, mà bây giờ gặp phải dung mạo hung hãn của Vân Túc, thái độ đương nhiên là càng kém, tuy rằng Vân Túc có ân cứu mạng với ba người họ.
Có điều vậy cũng tốt, dù sao Vân đại ca cũng không có khả năng thích em gái Đồng này, hơn nữa nàng chỉ cần nhìn thấy Vân đại ca dung mạo anh tuấn, tu vi cao thâm tay chân liền mềm nhũn, luyến tiếc không muốn rời, vô cùng dính người, đến lúc đó tiểu đệ là hắn đây sẽ bị em gái Đồng coi là bóng đèn, hoặc là gọi tới kêu đi. Tuy rằng lúc nàng sai bảo vẫn là một bộ dáng mảnh mai nhưng nếu không vâng theo mệnh lệnh của nàng, thì lúc đánh nhau còn lợi hại hơn cả nữ hán tử.
Ai mà hold được chứ!
Đồng Linh đưa thù lao cho Vân Túc xong, một sư huynh đứng sau nàng hữu khí vô lực nói, “Không biết tính danh của hai vị đạo hữu là gì, là đệ tử môn phái nào, đợi sau khi ra khỏi đây tại hạ nhất định sẽ đưa tạ lễ cho hai vị.”
Người kia cũng nói, “Đúng vậy! Vừa rồi nếu không nhờ vị đạo hữu này tương trợ, ba người chúng ta chỉ sợ đã sớm thân tử đạo tiêu, ở lại đây mãi mãi.”
Vân Túc nghe lời họ nói, tròng mắt đảo một vòng, hừ một tiếng mà nói, “Thân phận của ta các ngươi có thể biết? Ta thấy các ngươi không có việc gì thì vẫn nên đi sớm đi thì hơn, không thì…” Nói xong lộ ra một nụ cười không có ý tốt, ánh mắt dừng trên trữ vật giới của ba người xong lại lưu luyến nhìn toàn thân trên dưới Đồng Linh, cuối cùng lộ ra vẻ mặt “Các ngươi biết rồi đấy”.
Ba người bị Vân Túc nhìn đến nổi cả da gà, Đồng Linh lại càng lộ ra ánh mắt chán ghét, vội vàng thúc giục hai vị sư huynh đứng sau lưng, “Hai vị sư huynh, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi! Hai người không phải là nói còn muốn tìm cỏ lục liên sao?”
Chờ Đồng Linh mang theo hai vị sư huynh đi rồi, Vân Túc cũng mang theo Cung Tiểu Trúc tiếp tục đi về phía trước…
Không biết qua bao lâu, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đang cùng nhau đi trên bãi cỏ, bỗng nhiên, Vân Túc dừng bước, Cung Tiểu Trúc nghi hoặc hỏi, “Sao vậy, Vân đại ca?” Chẳng lẽ nơi này có yêu thú, hay là nơi nào đó có tu sĩ mai phục, sao hắn lại không cảm giác được nhỉ?
“Chúng ta lạc vào huyễn trận.” Vân Túc cảnh giác nhìn bốn phía, tuy rằng y không biết huyễn trận này, nhưng cũng không sợ trận pháp này, chỉ là lo trận pháp còn có thủ đoạn công kích khác, làm người khó lòng phòng bị, y cũng không phải là sợ chết, mà lo Tiểu Trúc sẽ bị thương, bản thân không bảo vệ được hắn.
Không ngờ y mang theo Cung Tiểu Trúc đi trong trận pháp lâu như vậy rồi mới phát hiện là đi vòng trong huyễn trận, trận pháp này không ngờ có thể giấu được mắt nhìn của tu sĩ Kim Đan kỳ, y tự xưng tạo nghệ trận pháp của bản thân chưa nói là tới cấp bậc đại sư, nhưng trận pháp bình thường vẫn có thể phá giải. Huống hồ y từng đọc rất nhiều điển tịch về trận pháp, lại lang bạt bên ngoài nhiều năm, tri thức lý luận và kinh nghiệm thực tiễn đều phong phú, nghĩ trận pháp này nhất định không giống bình thường, tu sĩ bố trí trận pháp nhất định có tu vi cao thâm, tạo nghệ trận pháp của đại sư hẳn là cấp bậc tiền bối.
Có thể thấy được trận pháp này khác trận pháp phổ thông cấp cao một trời một vực, không thì sao bây giờ Vân Túc mới nhận ra điểm khác thường chứ?
Theo phỏng đoán của y, tu sĩ bố trí trận pháp này nhất định đã bố trí trận pháp từ rất lâu trước kia, ít nhất là khi bí cảnh còn có thể chấp nhận tu sĩ trên Nguyên Anh kỳ vào, nếu là như vậy, chỉ sợ từ vạn năm trước đã có trận pháp này.
Hơn nữa trận pháp này nhìn như không có thủ đoạn công kích, chắc chắn là muốn bảo vệ thứ gì đó, hơn nữa còn là thứ không thể mang đi, nói không chừng trong trận pháp này có linh thảo gì đó đặc biệt quý giá hiếm thấy.
Vì thế, Vân Túc quyết định tìm chí bảo giấu trong trận pháp này, có điều phải phá giải trận pháp trước đã.
Xem ra chờ tới lúc ra khỏi bí cảnh, y hẳn là nên nghiên cứu nghiêm túc truyền thừa lấy được từ trong Vân Văn nhai một lần, không cần biết là trận pháp hay luyện khí luyện đan hay phù lục, ừm! Cứ quyết định vậy đi, còn phải giám sát Tiểu Trúc chọn vài thứ để học mới được, chí ít cũng phải có một kỹ năng phòng thân.
Nghĩ xong y lại nói phỏng đoán của mình cho Cung Tiểu Trúc nghe.
Cung Tiểu Trúc bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là như vậy, thảo nào hắn với Vân đại ca đã đi trên cỏ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tới điểm cuối, hắn còn tưởng rằng bãi cỏ quá rộng, tha thứ cho hắn vô tri, chủ yếu là tới tận bây giờ hắn còn chưa hệ thống hóa lại tri thức về trận pháp, hơn nữa tu vi cũng chưa đủ, đương nhiên là kém hơn Vân Túc.
Sau đó hắn lại trở nên vui vẻ, quả là đi tới nơi đâu cũng nhặt được bảo vật, có điều trận pháp này hắn lại không hề thấy trong nguyên tác, hẳn là biến số là hắn mang tới sự thay đổi.
Cung Tiểu Trúc nhíu mày quan sát bốn phía, cuối cùng vẫn hỏi, “Vân đại ca, trận pháp này có thể phá giải được không?” Hắn vẫn không nhìn ra đây là một trận pháp, thật cao thâm, tới lúc ra ngoài rồi nhất định phải học tri thức trận pháp cẩn thận, xem ra chỉ bằng chút tu vi của hắn không thể như cá gặp nước ở giới tu chân rồi.
Hắn quyết định, sau này phải trở thành một nhân tài hiểu biết.
“Ừm, có thể thử một lần!” Vân Túc mỉm cười nói, trên mặt không hề lo lắng thực ra trong lòng lại chỉ nắm chắc năm phần, căn cứ theo phỏng đoán của y, trận pháp này không hề có thủ đoạn công kích, chỉ là cấp bậc rất cao, muốn phá giải huyễn trận nguy hiểm này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Vậy có nguy hiểm không? Có cần ta giúp ngươi không? Vân đại ca.”
“Đừng lo, tuy rằng phá giải trận pháp này cần tốn thời gian hơi lâu, nhưng không quá nguy hiểm, ngươi đứng bên nhìn là được.”
Cung Tiểu Trúc gật đầu, cũng đúng, Vân đại ca nói nắm chắc nhìn nhất định là vậy, hắn không quấy rầy nữa, lo cũng chỉ là vô dụng, nếu hỗ trợ phỏng chừng cũng chỉ rước thêm phiền, vì thế cứ thành thật theo bước Vân Túc là được.
“Vậy được rồi, ngươi đi theo bước chân của ta, nhớ kỹ, một bước cũng không thể sai, nếu không phải làm lại từ đầu.”
Dứt lời, Vân Túc nắm tay kéo Cung Tiểu Trúc một trước một sau bảy rẽ tám quẹo, dựa theo quy luật nhất định mà hành tẩu trên thảo nguyên, chợt trái chợt phải, chốc tiến chốc lùi, Cung Tiểu Trúc nghiêm túc nhìn chằm chằm gót chân Vân Túc, nơi đặt chân chính là nơi mà Vân Túc đã đi qua.
Chỉ một lát sau, Cung Tiểu Trúc phát hiện ra cảnh sắc xung quanh và độ ấm không khí đều thay đổi, vừa rồi là gió nhẹ ấm áp, cỏ xanh mơn mởn, còn có hương thơm ngát của cỏ, bây giờ lại là ánh nắng thiêu đốt, đất đai khô cằn, xung quanh cũng không hề có thảo nguyên gì cả, mà là hoang sơn dã lĩnh hạn hán kéo dài, cỏ cây bị phơi khô bốc hơi nước, héo rũ, mỗi phiến lá của cây cối đều bốc hơi, có điều đối với tu sĩ mà nói, chút nóng thế này hoàn toàn không ảnh hưởng tới họ.
Vân Túc nhìn cảnh sắc xung quanh, suy nghĩ một chút, trong mắt lóe lên ý sáng tỏ, xem ra trận pháp này đã bị y đánh bậy đánh bạ mà giải được một phần, nếu thảo nguyên vừa rồi biểu trưng cho khí hậu mùa xuân, vậy thời tiết nóng như lửa bây giờ này thuộc về mùa hạ, kế tiếp hẳn là mùa thu.
Nếu như y đoán không sai, thì huyễn trận này tên là Tứ Quý Bát Quái trận, trước kia y từng nhìn thấy trong một quyển【Điển tịch trận pháp thất truyền】, Tứ Quý Bát Quái trận này bây giờ ở giới tu chân đã không còn phương pháp bày, cách phá giải trận pháp cũng không được ghi lại chuẩn xác, chỉ giản lược nhắc tới trận pháp này có chỗ tương tự với Cửu Cung Bát Quái trận.
Vậy có phải phương pháp phá giải cũng tương tự Cửu Cung Bát Quái trận hay không?
Không cần biết thế nào, vẫn phải thử một lần mới biết được.
Tuy rằng vừa rồi y đánh bậy đánh bạ phá giải được bước đầu tiên của trận pháp này, như vậy muốn phá giải trận pháp hoàn toàn còn cần thêm ba trình tự nữa, hy vọng tiếp theo cũng có thể may mắn như vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Truy Phu
Chương 56
Chương 56